Nỗi nhớ nhung như mũi tên đâm xuyên trái tim ta
Máu đỏ tươi đem nhuộm thắm áo tân nương
Những năm tháng qua đi này, lời thề ước loang lổ ngay trước mắt
Những đoá hoa nở ra lan rộng như thế nào
Yêu hận vấn vương, quẩn quanh thành sợi tơ
Từng mũi, từng sợi dệt lên khuôn mặt nàng
Đừng hỏi ta phải chăng dùng cả một kiếp làm nên
Trong chốn trần ai nở ra một đoá hoa, là hồng nhan
( Trích Như hoa )
Tế Tuyết cảm thấy trên đời này chuyện lỗ vốn nhất chính là đối đầu với Tiêu hồ ly. Nàng không biết rốt cục hắn tính lời lãi thế nào mà ba ngày liền nàng chỉ có thể quanh quẩn từ giường xuống đến cửa, chưa kịp bước ra ngoài nhìn mặt đám thái giám cung nữ thì đã bị hắn kéo về.
Hắn rất biết giữ lời, đêm hôm ấy nói sáng mai sẽ rời đi thì đúng là có đi, có điều hắn làm nàng mệt đến mức không dậy nổi, đến khi nàng đủ sức ngồi dậy thì hắn đã quay lại.
Đêm tân hôn tân lang biến mất, với cá tính của Phương Quân Di thì giờ này Phương Thiếu Lăng đáng lẽ đã đến tìm nàng rồi mới phải, đằng này bọn họ vẫn sóng yên biển lặng, thật sự đáng ngờ.
- Tiêu Phàm, chàng đã giải thích thế nào với Phương Quân Di?
Hắn không trả lời, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần của nàng. Tế Tuyết gạt tay hắn ra, nghiêm túc hỏi lại.
- Chàng đã nói gì với cô ta?
- Nàng muốn ta nói gì? Cô ta đâu có hỏi ta đi đâu thì sao ta lại phải kể ra chứ.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn rõ ràng không phải đùa. Đêm tân hôn tân lang biến mất mà Phương Quân Di một câu cũng không hỏi, chuyện này chẳng phải rất kì lạ sao?
- Hôm nay chàng về vương phủ đi, không nên để cô ta nghi ngờ. Hơn nữa ta cũng ba ngày không thiết triều rồi, nếu mai cũng không lên thì đám đại thần sẽ làm phản mất. –Tế Tuyết kiên quyết nói, cố ý làm ngơ trước vẻ mặt u oán như bị bỏ rơi của Tiêu Phàm.
- Nàng đã nói sẽ không đuổi ta đi, còn nói sẽ không ép ta ở cùng Phương Quân Di, nàng đang nuốt lời!
Đối mặt với thái độ lên án gay gắt của hắn nàng có chút xấu hổ, lúc đó vì hoảng loạn nên cái gì cũng hứa bừa, chung quy đều do hắn lừa nàng.
- Lời nói gió bay, ta quên hết rồi. Chàng mau về vương phủ đi!
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, oán hận phun ra từng chữ:
- Nàng lừa gạt thân thể ta, bây giờ còn muốn vứt bỏ ta. Đây là hành động không bằng cầm thú!
Tế Tuyết nhất thời á khẩu, nàng lừa gạt thân thể hắn? Rõ ràng nàng mới là người mệt chết không xuống nổi giường, hắn lúc nào cũng tươi cười hớn hở, nhìn qua cũng biết là ăn đến no nê thoả mãn, rốt cục ai mới là cầm thú chứ!
- Tiêu Phàm, chàng còn lôi thôi thì sau này đừng hòng leo lên giường của ta!
Hắn nhăn mày suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.
- Thế tức là chỉ cần về vương phủ một lúc rồi có thể quay lại đây đúng không?
- Phải xem biểu hiện của chàng đã! –Nàng hừ lạnh.
Về cơ bản mà nói nơi thường trú bây giờ của Tiêu Phàm chính xác là hoàng cung, cụ thể một chút thì ban ngày ở ngự thư phòng lấy cớ giúp Tế Tuyết giải quyết việc chính sự, buổi tối đến thì chiếm mất nửa cái giường của nàng. Mỗi ngày hắn đảo qua Bình Nam vương phủ để mọi người trong phủ điểm danh rằng hắn có xuất hiện, tránh để người ta đồn đại linh tinh rằng hắn vừa lấy vợ đã bỏ đi biệt tích. Về phần Phương Quân Di, Tiêu Phàm không ghét nhưng cô ta là thân muội của Phương Thiếu Lăng, hắn dù ít hay nhiều đều phòng bị cô ta.
Cuộc sống hiện tại thế này Tiêu Phàm hết sức hài lòng, tuy rằng ở ngự thư phòng không thể tuỳ tiện hôn nàng vì thỉnh thoảng lại có đại thần cầu kiến nhưng chí ít Tế Tuyết cũng ở quanh tầm mắt hắn. Gần đây hắn để ý thấy nàng thường xuyên uống thuốc, Tế Tuyết nói là thuốc bổ nên hắn khá yên tâm, dù sao thì sức khoẻ của nàng không tốt, tẩm bổ một chút cũng là chuyện nên làm.
Tương lai hắn cũng chưa xác định rõ sẽ thế nào, trước đây hắn từng mong cùng nàng sống cuộc đời bình thường, không cần hàng ngày phải mưu mô tranh đấu. Nhưng nàng là Tế Tuyết, dòng máu chảy trong huyết quản của nàng là của hoàng tộc. Nàng muốn thiên hạ thì hắn sao có thể ép nàng từ bỏ. Hơn nữa nàng không nhắc đến mối nghi ngờ về thân thế của hắn cũng có thể coi là bước tiến đáng kể rồi. Giả như… hắn khiến nàng yêu thích cuộc sống bình thường bên ngoài cung thì liệu nàng có thay đổi suy nghĩ mà đi cùng hắn không? Chuyện này rất có khả năng, nếu nàng đột nhiên hiểu ra rằng bên ngoài kia tự do tự tại, vui vẻ thoải mái, không phải ngày ngày bị giam hãm trong hoàng cung lo trăm công nghìn việc thì nàng nhất định sẽ suy nghĩ.
Nàng muốn thiên hạ, hắn giúp nàng giành thiên hạ, nhưng có được ngai vàng rồi hắn lại thấy nàng sống vất vả hơn trước đây cả trăm lần, mệt mỏi tới mức gầy hẳn đi.
Nếu nàng từ bỏ mọi thứ ở đây để theo hắn, bọn họ sẽ cùng du sơn ngoạn thuỷ, tự do thoải mái. Hắn có thể quang minh chính đại ở cạnh nàng, thích ôm hôn thế nào đều được, không cần lén lút sợ người ta phát hiện. Sau khi tìm một nơi sơn thuỷ hữu tình hắn và nàng sẽ sống yên bình tại đó, rồi có con. Tốt nhất là con gái, chắc chắn sẽ giống nàng. Hắn rất thích dáng vẻ của nàng khi còn bé, vô cùng đáng yêu.
- Tế Tuyết, chúng ta ra ngoài chơi!
Nàng đang phê duyệt tấu chương liền dừng lại nhìn hắn, ra ngoài chơi? Người này gần đây đang nhàn rỗi sao, đang lẽ nàng nên đem bớt việc ở bộ Hộ cho hắn làm, mỗi ngày phải kiểm tra sổ sách thu chi tiền bạc đến hoa mắt chóng mặt xem hắn còn có sức mà đi chơi nữa không.
- Không đi! –Nàng lạnh lùng cự tuyệt.
- Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.
- Ngày gì?
- Hôm nay kỉ niệm mười bốn năm kể từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. –Tiêu Phàm làm ra vẻ xúc động nói.
Tế Tuyết mỉm cười, sau đó không nói gì mà cúi xuống tiếp tục viết. Tiêu Phàm lại gần ôm nàng từ phía sau, cằm cũng dựa lên vai nàng.
- Chúng ta ra ngoài chơi đi, trong thành có rất nhiều thứ hay.
Nàng quay lại thản nhiên nói với hắn:
- Tiêu Phàm, bây giờ là mùa gì?
Hắn hào hứng trả lời:
- Cuối mùa hạ rồi, chúng ta đi ngắm sen đi, nghe nói hồ sen ở Tây Đình rất đẹp, mấy ngày nữa chắc sẽ tàn hết.
Tế Tuyết gật đầu, nàng đột nhiên chủ động hôn hắn, ngay lúc hắn vừa định đáp lại thì nàng đã tách ra. Hắn chưa thoả mãn muốn tấn công thì tay bị véo đến đau điếng.
- Đau quá, nàng sao vậy?
- Bây giờ là cuối hạ, hai chúng ta gặp nhau lần đầu là vào mùa đông. –Tế Tuyết lạnh nhạt lên tiếng.
Tiêu hồ ly xấu hổ giấu mặt vào sau lưng nàng. Thôi được, hắn thừa nhận là hắn bịa chuyện, lần sau nhất định sẽ chú ý không để lộ sơ hở.
Kế hoạch dụ dỗ thiên tử sa ngã lần một thất bại thảm hại.
Làm thân nam nhi phải có chí khí, không thể dễ dàng bỏ cuộc. Nhất là Tiêu hồ ly nhan sắc vạn người mê chẳng lẽ lại không dụ nổi một cô gái ra ngoài đi dạo với mình thì đúng là chuyện quá xấu hổ.
Sau khi nghiêm túc kiểm điểm sai lầm trong chiến thuật dẫn đến thất bại lần đầu Tiêu Phàm đã nghiên cứu ra kế hoạch tiếp theo. Người ta đều nói lúc ở trên giường trí tuệ giảm đến mức thấp nhất, hắn phải nhanh chóng triển khai mới được.
Ngọn đèn nhỏ chỉ toả ra chút ánh sáng yếu ớt khiến không khí trong phòng càng có vẻ mập mờ. Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt.
Hai tay Tế Tuyết ôm lấy lưng Tiêu Phàm, vì kích tình mà móng tay bấm xuống, để lại trên lưng hắn vài vết cào xước.
- Tế Tuyết! –Tiêu Phàm khẽ gọi tên nàng, thanh âm trầm thấp tràn đầy mê hoặc.
Tế Tuyết chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt nàng bị phủ một tầng sương mù, bớt đi sự sắc bén khiến cho gương mặt nàng thoạt nhìn có vẻ hiền lành đáng yêu. Tiêu Phàm chống tay xuống giường để không đè nặng lên người nàng.
- Sắp đến hội thả diều ở kinh thành rồi, chúng ta cùng đi nhé! –Hắn cắn nhẹ lên tai nàng.
Nàng không trả lời, đôi mắt bạc cong cong như vầng trăng khuyết loé lên tia tinh quái. Tay nàng di chuyển đến ngực Tiêu Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi môi đỏ mọng hôn lên cổ hắn, trượt xuống vai, xương quai xanh. Cả người hắn hơi run lên. Nàng nhân lúc hắn hơi nghiêng người liền đẩy hắn nằm xuống rồi trườn lên trên.
Tiêu Phàm ngạc nhiên mở to mắt nhìn nàng. Tế Tuyết tiếp tục hôn lên ngực hắn, vừa cắn vừa mút khiến cho trên người Tiêu Phàm cũng xuất hiện một loạt dấu hôn màu hồng. Đêm nay nàng đặc biệt phá lệ nhiệt tình làm hắn không nhịn được phấn khích.
Triền miên cả một đêm, khi Tiêu Phàm tỉnh lại thì phát hiện ra chỗ bên cạnh mình trống trơn. Tế Tuyết đã thiết triều từ lâu, chỉ có hắn vì đêm qua quá mức hưởng thụ nên ngủ say như chết. Nàng chắc phải là vị hoàng đế kì quặc nhất trong lịch sử Diệm quốc, người hầu không bao giờ được dọn phòng theo giờ mà trước khi vào dọn phòng phải có sự đồng ý của nàng, tất nhiên cái này xuất phát từ thân phận của nàng, thêm vào nữa là luôn có khách không mới mà tới ngủ trên giường.
Thường thì Tiêu Phàm ngủ rất tỉnh, một phần là do thói quen phòng bị nhiều năm nay, chỉ có ở cạnh nàng mới khiến hắn mất hết sức kháng cự như vậy. Biểu hiện của nàng đêm qua đến giờ vẫn làm hắn chưa hết xúc động, hắn cúi xuống nhìn mấy dấu vết trên người mình thì không khỏi bật cười.
Tuy nhiên, sau một hồi suy ngẫm Tiêu hồ ly đau khổ phát hiện ra kế hoạch dụ dỗ lần hai của mình tiếp tục chẳng thu được kết quả gì, không, phải nói là thất bại thê thảm. Hắn định nhân lúc nàng ý loạn tình mê mà dụ nàng đồng ý xuất cung đi chơi, không ngờ người đêm qua bị điên đảo mất hồn là hắn. Nàng còn chẳng thèm trả lời hắn một câu.
Kế hoạch dụ dỗ lần thứ ba được triển khai, tuy nhiên lần này hắn còn chưa làm gì mà Tế Tuyết đã chủ động đề nghị.
- Tiêu Phàm, hội diều kéo dài ba ngày ở nam thành chúng ta cùng đi!
Hắn nghe xong xúc động đến sắp rơi lệ, không ngờ nàng cuối cùng cũng thấu hiểu tấm lòng chân thành tha thiết của hắn.
- À… không được rồi, gần đây ở Đại lý tự có mấy vụ án quan trọng cần thẩm tra lại. Ta phải xem họ làm việc thế nào… -Tế Tuyết làm như vô tình nhớ ra.
Tiêu Phàm trong lúc hồ đồ lời nói đi trước suy nghĩ đã vội vàng nhận lời giúp nàng.
- Cứ để đó cho ta, ta sẽ giải quyết thay nàng.
Tế Tuyết cười vui vẻ, còn thân mật ôm hôn hắn. Đợi tới lúc đến Đại lý tự rồi Tiêu Phàm mới biết mấy vụ án mà nàng nói đủ để khiến hắn ngập lụt ở đây tới tháng sau.
Hắn chỉ có thể âm thầm rơi lệ trách trời, một đời anh minh của Tiêu hồ ly cuối cùng đã bị nữ sắc phá huỷ.
Phượng Hoàng cung thời gian này vô cùng bận rộn. Từ nhân vật cao cấp như Nam Thần tới tép riu như lính gác cổng đều bị huy động đi điều tra phá án, hơn nữa thời gian lại vô cùng gấp rút khiến cho ai nấy đều ăn không ngon ngủ không yên.
Lý do vô cùng đơn giản, vì cung chủ của bọn họ cần phải giải quyết xong đống án phức tạp này cho kịp ngày đi xem hội thả diều với đương kim hoàng thượng.
Nhờ sự siêng năng đột xuất của Tiêu Phàm và toàn bộ nhân lực của Phượng Hoàng cung, số vụ án mà Đại lý tự đang đau đầu đã được giải quyết triệt để chỉ trong một tuần ngắn ngủi, thành tích này quả nhiên đáng được biểu dương toàn quốc.
- Tế Tuyết, đi chơi được rồi chứ? –Tiêu Phàm mang bộ mặt như oan hồn đòi nợ đến trước nàng.
Nhìn qua cũng thấy hắn gầy đi, hai mắt thâm quầng. Tế Tuyết không nghĩ người này lại cố chấp như vậy, nhất định bắt nàng đi chơi bằng được.
- Được, đi thì đi! Chàng nên ngủ trước đi đã, nhìn chàng mệt mỏi quá.
Hắn đúng là đang mệt đến xương cốt rã rời nên nhanh chóng trèo lên long sàng nằm ngủ, còn tiện thể kéo nàng nằm xuống bên cạnh. Mùi hương trên người nàng lúc nào cũng làm hắn dễ chịu.
Tế Tuyết đưa ngón tay lần theo những đường nét trên gương mặt Tiêu Phàm. Nàng không biết những ngày như thế này còn kéo dài bao lâu. Cho dù nàng cố gắng cách hắn bao xa hắn cũng cố chấp kéo nàng quay lại.
Nhưng thời hạn một năm kia không thể thay đổi, sẽ có lúc nàng và hắn sinh tử phân ly.
- Ta nên làm thế nào với chàng? –Nàng thì thầm trong lồng ngực hắn, cảm thấy hơi thở đều đều mới nhận ra hắn đã ngủ say. Mấy ngày này nhất định là bận đến không có thời gian ăn cơm.
Ngực nàng hơi nhói lên, Tế Tuyết với tay lấy chiếc lọ trên tủ rồi đổ ra hai viên thuốc. Tử Y đã dặn nàng thuốc này chỉ dùng khi quá mệt hoặc không thở được, tuyệt đối không thể uống nhiều. Nàng chắc chắn đã dùng quá mức hắn cho phép.
Tiêu Phàm ngủ một mạch hai ngày hai đêm, khi tỉnh lại hắn mới biết hội diều chỉ còn một ngày cuối cùng.
- Sao nàng không đánh thức ta? –Hắn oán trách nhìn nàng, rõ ràng là nàng không muốn đi chơi với hắn nên mới cố tình để hắn ngủ quên.
Tế Tuyết thấy đây đúng là làm ơn mắc oán, chẳng phải vì nhìn hắn mệt mỏi tới ngón tay cũng không muốn động đậy nên nàng mới để hắn ngủ hay sao, giờ lại bị hắn cho là có ý đồ xấu.
- Được rồi, nếu chàng còn ở đây hậm hực thì ngày cuối cùng cũng không kịp đi đâu.
Công sức một tuần quên ăn quên ngủ sao có thể dễ dàng trôi mất được, biết thế nên Tiêu hồ ly tạm nuốt cục tức vào bụng, vội vã cùng Tế Tuyết rời cung.
Dù là ngày cuối nhưng hội diều vẫn rất đông. Tế Tuyết mặc nữ phục nên có chút không thoải mái, nàng không thích bị một đống người nhìn chòng chọc như vậy.
Tiêu Phàm vẫn nắm chặt tay nàng. Có kinh nghiệm bị lạc lần trước nên lần này hắn rất cẩn thận không để nàng rời khỏi hắn.
Những con diều to lớn đủ màu sắc bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại khiến cho người ta thèm muốn. Tế Tuyết ngắm nhìn chúng không chớp mắt. Khi còn nhỏ thi thoảng nàng cũng thấy người ta thả diều nhưng chỉ là lác đác vài con chứ không nhiều như ở đây, hơn nữa không khí chỗ này rất náo nhiệt, ai cũng háo hức xem thả diều hoặc chọn mua những con diều đang bán trong các quầy gần đó.
- Thích không, chúng ta cũng mua một con?
- Ta không biết thả diều.
- Ta dạy nàng.
Tế Tuyết chọn một con diều phượng hoàng màu đỏ rất bắt mắt. Tiêu Phàm phàn nàn rằng nó quá to nhưng nàng kiên quyết không nghe.
- Đã mua thì phải mua thứ tốt nhất chứ.
- Nàng chưa từng thả diều, con diều này vừa to vừa nặng nàng làm sao mà điều khiển được.
Khi hai người đang tranh cãi thì một giọng nũng nịu vang lên khiến Tế Tuyết bất giác sởn gai ốc.
- Thẩm công tử, thiếp muốn con diều đó!
Lại thêm một giọng nam có phần ngang ngược.
- Này, ta muốn con diều phượng hoàng ngươi mua!
Tiêu Phàm cau mày, lạnh lùng đáp trả:
- Ta không bán!
Tế Tuyết đứng quay lưng lại nên không biết hai người vừa lên tiếng là ai, vốn nàng cũng chẳng định nhìn bọn họ nhưng cái tiếng nói ẽo ợt đến buồn nôn kia lại vang lên, lần này rõ ràng là nhắm vào Tiêu Phàm.
- Công tử, Yến Nhi rất thích con diều của công tử, không biết công tử có thể nhường lại cho Yến Nhi không? Sau này nếu công tử có đến Bách Hoa lâu Yến Nhi nhất định sẽ trọng đãi công tử.
“Trọng đãi” này vừa nghe đã biết có mùi gian tình.
Tế Tuyết khẽ nghiến răng.
Được lắm, ban ngày ban mặt, giữa chốn đông người thế này mà dám câu kéo người của nàng. Nàng đang đứng ngay đây mà cô ta coi nàng là không khí chắc. Bách Hoa lâu là chỗ quái nào chứ, chắc là kĩ viện rồi. Đợi đấy, ngày mai nàng sẽ ra lệnh đóng cửa tất cả kĩ viện trong kinh thành, à không, kể cả nhà trọ hàng cơm, cái gì tên là Bách Hoa lâu đều đóng cửa hết.
- Công tử…
Giọng nói ngọt ngào chết người kia vừa vang lên đã bị Tiêu Phàm cắt đứt.
- Không bán!
Hắn còn lười cả nói một câu tử tế để an ủi mỹ nhân.
Tế Tuyết hài lòng mỉm cười, nàng ngoài đầu lại nhìn một nam một nữ phá đám kia.
Nam tử y phục sang trọng, có vẻ là con nhà phú thương, nữ nhân kia yểu điệu lả lướt, trang điểm sặc sỡ, áo nửa kín nửa hở để lộ ra một vùng da thịt trắng trẻo đầy mời gọi.
Hai người phía sau cũng ngạc nhiên đánh giá nàng.
- Chà, Yến Nhi, bản công tử cứ tưởng nàng đã là đệ nhất hoa khôi ở kinh thành rồi chứ, không ngờ ở đây còn có một đại mỹ nhân. Chậc, bảo sao tên kia đối với nàng lạnh lùng như vậy, thì ra người ta sớm tìm được quốc sắc thiên hương rồi. –Thẩm công tử ngả ngớn trêu đùa Yến Nhi.
Yến Nhi quan sát Tế Tuyết, ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Phàm. Cô ta nở nụ cười quyến rũ tiến lên vài bước.
- Công tử, công tử có thể cho Yến Nhi biết quý danh không?
Tiêu Phàm lạnh nhạt đáp:
- Bèo nước gặp nhau, hà tất phải hỏi danh tính, diều này ta không bán. Không tái kiến!
Hắn nói xong định đưa Tế Tuyết ra chỗ khác thì Phương Quân Di đột nhiên xuất hiện. Đây đúng là người tính chẳng bằng trời tính, Tiêu Phàm ngàn vạn lần đều không muốn gặp Phương Quân Di, cô ta biết mặt Tế Tuyết, lỡ đâu nhận ra nàng thì rất phiền phức. Thân phận của cô ta có chút đặc biệt, hắn không thể chỉ đơn giản giết người diệt khẩu được.
- Thẩm ca! –Cô ta chưa phát hiện ra Tiêu Phàm mà chỉ chú ý tới Thẩm công tử.
Không kịp tránh đi nên Tiêu Phàm chỉ kịp kéo Tế Tuyết áp mặt vào ngực mình, không để Phương Quân Di nhận ra nàng.
Hắn nói xong định đưa Tế Tuyết ra chỗ khác thì Phương Quân Di đột nhiên xuất hiện. Đây đúng là người tính chẳng bằng trời tính, Tiêu Phàm ngàn vạn lần đều không muốn gặp Phương Quân Di, cô ta biết mặt Tế Tuyết, lỡ đâu nhận ra nàng thì rất phiền phức. Thân phận của cô ta có chút đặc biệt, hắn không thể chỉ đơn giản giết người diệt khẩu được.
- Thẩm ca! –Cô ta chưa phát hiện ra Tiêu Phàm mà chỉ chú ý tới Thẩm công tử.
Không kịp tránh đi nên Tiêu Phàm chỉ kịp kéo Tế Tuyết áp mặt vào ngực mình, không để Phương Quân Di nhận ra nàng.
- Di muội, muội cũng tới đây à? –Thẩm công tử vui vẻ hỏi thăm Phương Quân Di, cô ta giơ đã là vương phi mà hắn vẫn gọi như vậy, nghe giọng điệu cũng có thể đoán được bọn họ rất thân thiết. –Ngày muội thành thân ta còn đang ở Nam Sơn nên không tới dự được, thật có lỗi. Ta vừa về kinh thành tối qua, đang định ngày mai sẽ qua Phương phủ.
Phương Quân Di vừa nhìn thấy Tiêu Phàm thì nụ cười trên môi cũng cứng lại.
- Vương gia! –Cô ta cúi đầu hành lễ, dáng vẻ dịu dàng đúng mực nhưng ánh mắt ghen tỵ lại không ngừng bám về phía Tế Tuyết.
Thẩm công tử và Yến Nhi ở một bên cũng kinh ngạc, ai chẳng biết Phương Quân Di thành thân với Bình Nam vương, là người được hoàng thượng vô cùng coi trọng. Bọn họ không nhịn được tự giác run sợ, thật không ngờ đến ra đường tuỳ tiện bắt nạt một người mà cũng là thiên chi kiêu tử.
Tình thế lúc này rất khó xử, Tiêu Phàm không biết nên nói gì với Phương Quân Di. Vì muốn dạy Tế Tuyết thả diều nên hắn đã chọn chỗ vắng người qua lại, bây giờ tự nhiên mọc ra mấy tảng đá cản đường đúng là mất hứng.
- Nàng cũng tới đây?
- Hôm nay là ngày cuối của hội diều, thiếp đã cho người vào cung tìm vương gia từ sớm nhưng nghe nói vương gia đã đi rồi. Lâu nay vương gia bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, thiếp định nhân dịp này giúp vương gia thư giãn một chút, không ngờ… -Cô ta dừng lại không nói tiếp, vẻ mặt ủ rũ đáng thương khiến Thẩm công tử đứng bên cũng cảm thấy bất bình. Hắn dù gì cũng coi Phương Quân Di như muội muội.
Tế Tuyết ở trong lòng Tiêu Phàm khó chịu túm chặt vạt áo hắn. Nói thế nào Phương Quân Di cũng danh chính ngôn thuận là thê tử của Tiêu Phàm, còn nàng… nhất định người ngoài nhìn vào đều coi nàng là hồ ly tinh mê hoặc phu quân của người ta.
- Hừ, bản vương đi đâu lại phải báo cáo nàng sao?
Sắc mặt Phương Quân Di chuyển sang tái mét, cô ta xiết chặt chiếc khăn trong tay, đôi mắt to rưng rưng sắp khóc đến nơi, vẻ yếu ớt đáng thương này đúng là rung động lòng người.
Yến Nhi quan sát tình hình xung quanh, danh tiếng Phương gia chốn kinh thành có ai không biết. Phương Thiếu Lăng có thể coi là đã giúp hoàng thượng giành lấy nửa thiên hạ, nếu gây dựng được quan hệ với Phương gia thì sau này cô ta hô mưa gọi gió gì chẳng được.
Tiếc là Phương Thiếu Lăng chưa bao giờ đến mấy chốn ăn chơi đàng điếm nên cô ta định từ Thẩm công tử mà tiếp cận hắn, lần này gặp được Phương Quân Di quả thật là trời giúp. Người xung quanh đều nói rằng Phương Thiếu Lăng đối với Phương Quân Di vạn phần yêu thương, hắn sao có thể để muội muội chịu uất ức.
- Người ta vẫn nói chỉ thấy người mới cười, ai biết người cũ khóc. Yến Nhi hôm nay đã chứng kiến thế nào là nhan sắc chưa tàn mà tình đã bạc.
Tế Tuyết suýt chút nữa thì lên tiếng phản bác, cô ả này mặt còn dày hơn cả tường thành, là ai lúc nãy cố quyến rũ Tiêu Phàm bây giờ lại làm ra vẻ chính nghĩa. Cô ta rõ ràng muốn lấy lòng Phương Quân Di, bằng không thì sao một kỹ nữ dám mở miệng nói ra những lời châm chọc ấy với Bình Nam vương.
Tiêu Phàm đột nhiên bật cười, đôi mắt hoa đào không ngừng đánh giá Yến Nhi từ đầu đến chân. Hắn tuấn mỹ như vậy, lúc cười rộ lên mê hoặc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khiến Yến Nhi là nữ tử chốn phong nguyệt cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
- Yến Nhi của Bách Hoa lâu, bản vương nhất định sẽ nhớ kỹ! –Một câu này vô cùng ngắn gọn mà lại đầy đủ ý tứ mờ ám khiến cho cả Thẩm công tử và Phương Quân Di đều đen mặt.
Nam nhân mà nói sẽ nhớ kỹ một nữ nhân là có ý gì, đương nhiên là có gian tình. Tiêu Phàm thành công chuyển hướng mũi nhọn khỏi Tế Tuyết.
Đáng tiếc Phương Quân Di cũng không ngốc, cô ta thấy hắn lúc nào cũng ôm khư khư Tế Tuyết trong lòng, còn không để nàng lộ mặt thì đã biết quan hệ giữa hai người không đơn giản là qua đường.
- Vương gia, vị cô nương này là ai vậy? Thiếp thấy hơi quen.
Trái tim Tế Tuyết khẽ nảy lên. Cô ta thấy nàng quen? Sẽ không phải là nhận ra gì chứ, đều tại Tiêu Phàm cả, đang yên đang lành lại đòi đi chơi, kết quả là thế này đây. Nếu để cô ta nhìn thấy dung mạo nàng thì nhất định sẽ nhận ra nàng chính là Hoàng đế ngày nào cũng ôm mặt lạnh ngồi trên ngai vàng.
- Người của bản vương không cần nàng hỏi thăm!
Không khí vô cùng nặng nề, Thẩm công tử thấy Tiêu Phàm rõ ràng không có ý định nể mặt Phương Quân Di liền lên tiếng giảng hoà.
- Hôm nay là ngày vui, cả vương gia và vương phi đều ở đây chẳng phải là ý trời sao! Vị cô nương này hẳn là hồng nhan tri kỷ của vương gia, vương phi gặp mặt luôn thì càng tốt, sau này nếu cô nương có vào vương phủ thì hai người sẽ là tỷ muội thân càng thêm thân!
Chỉ vài câu đơn giản đã nhắc nhở Tế Tuyết vị trí của mình, nàng chỉ là kẻ thứ ba, cho dù có ở cạnh Tiêu Phàm thì cũng không phải chính thất, nàng còn phải gọi Phương Quân Di là tỷ tỷ.
Tiêu Phàm thấy nàng không thoải mái thì lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
Tế Tuyết mím môi không đáp. Cả người nàng đột nhiên bị bế lên.
- Ta đi trước! –Hắn ném lại một câu cho có rồi nhanh chóng mang nàng đi khỏi đó, cũng chẳng bận tâm xem Phương Quân Di có thái độ gì.
Bây giờ nàng và hắn danh bất chính ngôn bất thuận, hắn lại không muốn để nàng bị uất ức, tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp đối với Phương Quân Di thì tốt nhất là tránh xa cô ta, đợi tới khi hắn loại bỏ được Phương Thiếu Lăng thì nữ nhân này cũng không cần phải giữ lại nữa.
Thảm cỏ xanh mượt êm ái làm Tế Tuyết rất dễ chịu. Nàng ngắm nhìn bầu trời xanh, lắng nghe tiếng chim líu ríu trên tán cây gần đấy. Trời đã sang thu, thời tiết mát mẻ làm người ta buồn ngủ.
Tất nhiên là nàng không ngủ được, chẳng ai ngủ nổi khi có người đang hôn lên khắp mặt mình.
- Tiêu Phàm! –Nàng bực bội phàn nàn.
Hắn ừ hử một tiếng rồi lại tiếp tục chiếm lấy môi nàng. Tế Tuyết bất lực đành thuận theo ý hắn.
Thật ra nàng cũng thích cảm giác ở trong vòng tay hắn, thích những lúc bọn họ thân mật, tất cả đều nói cho nàng biết hắn yêu nàng.
Nhưng nàng còn có thể giữ hắn ở cạnh nàng bao lâu nữa? Nàng biết mình đang nuôi hy vọng. Nếu Thanh Vân có thể mang Thạch liên hoa trở về thì nàng sẽ có cơ hội, có thể không cần rời xa hắn.
Nàng biết rõ khả năng tìm thấy Thạch liên hoa là rất nhỏ, vật ấy chưa chắc đã thực sự tồn tại trên đời, chỉ là nàng muốn tìm ình chút lý do để tiếp tục ở cạnh hắn.
Quãng thời gian tốt đẹp giữa Tế Tuyết và Tiêu Phàm cuối cùng cũng chẳng thể kéo dài, cái ngày Tử Y trở về hoàng cung tất cả đều kết thúc.