Ngòi bút Tuyên Thành đến đây bỗng đứt đoạn
Sắc men phủ tranh sĩ tử đầy ý vị ẩn tàng
Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở
Nét đẹp của nàng như sợi tơ nhẹ bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đến
Trời còn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi đợi nàng
Ánh trăng đó ai đã vớt? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ…
( trích Sứ Thanh Hoa )
Tử Y vừa bước chân vào phòng đã không nói không rằng ôm lấy Tế Tuyết. Nàng cảm thấy cả người hắn hơi run lên, biết là chuyện không thuận lợi nên vỗ nhẹ lên lưng hắn an ủi.
- Không sao, không tìm thấy cũng không sao, ta không buồn đâu!
- Ta xin lỗi, là ta vô dụng…
Mỗi lời của hắn đều khiến nàng đau nhói tim nhưng chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh. Ngay từ đầu nàng đã biết chẳng nên trông mong quá nhiều, là nàng đã quá tham lam, cứ nghĩ biết đâu ông trời thật sự không tuyệt đường.
Tử Y đặt tay Tế Tuyết lên gối kê, bắt mạch cho nàng, mắt liên tục quan sát sắc mặt nàng.
- Nàng vẫn uống thuốc đầy đủ chứ?
- Ừ!
Ngón tay hắn vốn đặt nhẹ nhàng trên cổ tay nàng đột nhiên cứng lại. Tế Tuyết chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai vai đã bị bóp đau điếng.
- Nàng điên rồi phải không? –Tử Y gầm lên.
Tế Tuyết cắn môi, cúi đầu không đáp. Hắn chắc đã biết nàng lạm dụng thứ thuốc kia. Nàng cũng không muốn vậy nhưng thời gian này nàng rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, lại phải khéo léo không để Tiêu Phàm phát hiện.
- Ta đã dặn nàng thế nào? Cơ thể này của nàng hoạt động được như người thường hoàn toàn phải dựa vào thuốc, phải rất cẩn thận! Nàng… ta thật muốn bóp chết nàng!
- Ta xin lỗi, ta sẽ không tuỳ tiện uống loại thuốc đó nữa! –Tế Tuyết tìm cách gỡ tay Tử Y khỏi vai mình.
Ánh mắt Tử Y tối sầm lại, hắn nghiến răng thốt ra từng chữ :
- Nàng không biết ta đang nói về chuyện gì đúng không? Chết tiệt, nàng quay lại với hắn ta không quản, nhưng nàng… nàng… sao có thể làm chuyện đó với hắn hả?
Tế Tuyết rốt cục cũng hiểu Tử Y tức giận cái gì, nàng đỏ mặt cúi xuống tránh cái nhìn của hắn.
Hai người đều im lặng không nói. Tử Y buông tay khỏi nàng, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Hắn trầm mặc nhìn những chậu hoa cúc vàng đang nở rộ, chậm rãi mở miệng.
- Nàng có thai rồi!
Bốn chữ này giống như sét đánh giữa trời quang. Tế Tuyết ngẩng đầu lên quan sát Tử Y. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, sẽ không phải là nói đùa chứ?
- Ngươi vừa nói gì?
- Nàng có thai rồi! –Tử Y máy móc lặp lại.
Tế Tuyết vô thức đặt tay lên bụng mình.
Nàng có thai rồi, bên trong này đang có một sinh mệnh. Một đứa trẻ mang dòng máu của nàng và Tiêu Phàm. Nó sẽ như thế nào, sẽ giống ai nhiều hơn?
Tế Tuyết chưa từng nghĩ tới mình thật sự sẽ mang thai, chuyện này quá đột ngột. Tâm trạng của nàng rất phức tạp, vừa lo lắng lại vừa vui mừng. Nàng không còn người thân nào nữa, đứa bé này là cốt nhục của nàng, là người thân của nàng.
- Tế Tuyết, đợi thêm vài ngày cho sức khoẻ của nàng ổn định lại, ta sẽ đưa thuốc phá thai cho nàng.
Bàn tay đặt trên bụng của nàng chợt cứng lại. Hắn đang nói gì vậy? Hắn muốn nàng bỏ con nàng? Nàng kinh hoảng túm lấy tay Tử Y.
- Không, ta không muốn! Thanh Vân, ta muốn sinh đứa bé này!
Nó là con của Tiêu Phàm, là con của nàng, là máu thịt của nàng, nàng làm sao bỏ nó đi được?
Nàng biết là nàng sắp chết, nàng biết việc mang thai rất nguy hiểm, nhưng nàng muốn con mình được ra đời, muốn nó ở lại với hắn. Cho dù sau này không có nàng, Tiêu Phàm vẫn còn một người để yêu thương…
Vành mắt Tế Tuyết đã đỏ lên, nàng chăm chú nhìn Tử Y, chờ đợi cái gật đầu của hắn. Hắn nhất định sẽ giúp nàng, từ trước tới giờ vào thời điểm khó khăn nhất hắn vẫn luôn giúp nàng.
- Cái thai này… bỏ càng sớm càng tốt, không thể giữ nó lại được! –Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Tế Tuyết ôm ngực lảo đảo dựa vào tường. Ngực nàng đột nhiên rất khó chịu, không sao thở được.
Tử Y lập tức đỡ nàng ngồi xuống giường, tìm thuốc trong tủ rồi châm cứu giúp nàng. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi vì lo lắng.
- Thế nào? Đã dễ chịu hơn chưa?
Tế Tuyết không còn chút khí lực nào. Nàng cố thều thào ra tiếng:
- Thanh Vân, giúp ta đi, ta muốn sinh con!
Bàn tay cầm cây kim của hắn khẽ run lên, hắn khó nhọc từ chối nàng.
- Ta đã khổ sở lắm rồi, đừng hành hạ ta thêm nữa! Không thể tìm được Thạch liên hoa cho nàng, ta đang đếm từng ngày nàng biết không? Mỗi buổi sáng ta đều lo lắng liệu nàng có tỉnh lại hay không, có triệu chứng bất thường gì không. Nàng còn muốn sinh đứa trẻ này ra, nàng điên rồi! Cơ thể nàng không chịu đựng nổi đâu, nàng sẽ còn chết trước khi cả sinh đứa bé.
Nàng quay mặt đi không nhìn hắn. Tử Y thở dài rồi đứng dậy định đi khỏi phòng, hắn biết là nàng đang giận nhưng việc này hắn không thể đồng ý được.
Tay áo hắn bị Tế Tuyết níu lại. Nàng gượng ngồi dậy, dùng hết sức nói với hắn:
- Chỉ cần cái thai đủ lớn là có thể sống được đúng không? Nếu ta chết trước khi sinh đứa bé… ngươi có thể mổ bụng ta lấy nó ra, ngươi nhất định có thể cứu sống nó…
- Thôi ngay, ai nói cho nàng ý tưởng điên rồ đấy!
Bảo hắn mổ bụng nàng để lấy đứa bé ra… có chết hắn cũng không làm. Hơn nữa cái thai này căn bản không thể giữ được.
- Nghe ta, bỏ nó đi! Cho dù nàng kéo dài được thời gian tới khi sinh nó cũng chẳng ích gì đâu. Thuốc mà nàng uống hàng ngày mười phần dược tính phải có đến ba phần độc, nàng cho rằng cái thai không bị ảnh hưởng sao? Nếu nàng cố tình sinh con ra để nó phải chịu bệnh tật giày vò, đau đớn khổ sở chỉ vì muốn có điểm tựa cho Tiêu Phàm thì đó là ích kỷ. Trường hợp tệ nhất… đứa trẻ có thể bị dị tật về cơ thể, nàng vẫn muốn giữ nó sao?
Tế Tuyết vô lực buông tay áo Tử Y, nằm gục xuống giường.
Nàng đúng là đã quá tham lam rồi, ông trời sao có thể tốt với nàng như vậy chứ!
Đứa trẻ này… nàng không thể giữ lại. Tử Y nói đúng, bắt con nàng chịu đau đớn suốt đời vì nàng, đó là ích kỷ. Nó có thể đầu thai vào một gia đình khác, làm con của một người khác. Hai tay nàng đã vấy máu tanh, tội nghiệt nặng nề, nàng không xứng làm mẹ nó.
- Ta biết rồi, mọi chuyện sẽ theo lời ngươi.
Tử Y không dám nhìn vẻ mặt của Tế Tuyết, hắn ép nàng làm ra quyết định này cũng chỉ vì nàng, hắn không muốn nàng đánh đổi cả sinh mạng của mình để sinh ra một đứa trẻ mà thậm chí còn chưa biết có sống nổi hay không.
Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để giảm thiểu tổn hại cho cơ thể nàng thì lại nghe thấy tiếng nói rất khẽ.
- Cho hắn biết chuyện đi!
Tử Y im lặng không trả lời. Tế Tuyết nhắc thêm lần nữa.
- Nói cho hắn biết ta có thai! –“Hắn” là ai cả hai người đều hiểu.
Tử Y thoáng hiểu ra ý định của nàng. Bàn tay nắm chặt cánh cửa gỗ trạm trổ cầu kì, hắn nhìn về phía Tế Tuyết nhưng chỉ thấy bóng lưng nàng thấp thoáng sau lớp mành vàng.
- Nàng suy nghĩ kĩ chưa? Rơi từ thiên đàng xuống địa ngục… hắn sẽ phát điên đấy!
Không có tiếng đáp lại. Tử Y bất đắc dĩ rời khỏi phòng, hắn biết lúc này nàng chắc chắn chỉ muốn ở một mình.
Nghe tiếng bước chân xa dần, nước mắt của nàng lặng lẽ chảy xuống.
Đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi, cho dù nàng cố trốn tránh thế nào thì thực tế khắc nghiệt cũng không thay đổi, nàng và Tiêu Phàm không thể cùng nhau đi đến cuối đường.
Nàng sờ lên bụng mình, nghĩ đến việc phải phá bỏ đứa con vừa thành hình giống như có ai cắt đi da thịt, đau đớn đến chết lặng.
Ngay cả cốt nhục của hắn nàng cũng không thể giữ lại. Lần này… hắn chắc chắn sẽ không trở về bên cạnh nàng nữa!
Tiêu Phàm rất nhanh đã tới tìm Tế Tuyết, không ngoài dự đoán của nàng, hắn vui mừng đến nỗi cười không khép nổi miệng.
- Nàng không nhìn thấy bộ mặt của Tử Y lúc đó đâu, hắn nói tin vui với ta mà cứ như tuyên án tử hình ấy, thật kì quái!
Tế Tuyết cụp mắt xuống không dám nhìn hắn, nàng hỏi khẽ:
- Chàng thật sự muốn đứa con này sao?
- Muốn, đương nhiên là muốn! Đó là con của chúng ta!
Hắn nghiêm túc trả lời nàng, sau đó lại nghi hoặc quan sát nàng. Ánh mắt của hắn làm Tế Tuyết hoảng sợ, cứ nghĩ đến lúc hắn biết nàng sắp làm gì thì cả người nàng đều lạnh toát không cử động nổi.
- Nàng không muốn có con với ta?
Cổ họng nàng nghẹn lại, muốn nói với hắn nàng rất muốn đứa con này nhưng lại không thể thành lời.
- Tiêu Phàm, không sinh con có được không?
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt đen thoáng qua tia u ám.
- Ta biết nàng lo lắng chuyện gì, có ta rồi sẽ không sao. Nàng chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được. –Hai tay hắn ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc tơ.
Hàng mi của nàng khẽ run rẩy. Hắn chắc chắn đang cho rằng nàng sợ mất đi ngai vàng này, sợ mọi chuyện bại lộ nên không muốn sinh con. Nàng hít một hơi thật sâu, đem tất cả những gì đã chuẩn bị sẵn ra nói với hắn.
- Tiêu Phàm, nếu chàng là con của phụ hoàng thì hai chúng ta chính là loạn luân. Ta có thể không quan tâm, nhưng chàng thật sự muốn đứa trẻ này ra đời sao? Nó là bằng chứng cho tội lỗi đáng ghê tởm ấy, ta không muốn có nó!
Vòng tay đang ôm nàng chợt cứng đờ. Không gian im lặng tới nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, cả tiếng tim đập dồn dập của chính mình.
Tiêu Phàm trầm giọng thì thầm vào tai nàng:
- Tế Tuyết, có đôi lúc ta đã nghĩ hay là ta chúng ta cùng chết quách đi!
Âm thanh tuyệt vọng ấy làm trái tim nàng tan nát. Nàng đã đẩy hắn đến cùng đường. Còn nàng… có lẽ cũng đang đứng trên bờ vực, rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian.
- Vì sao… chàng không thể vì ta mà bỏ qua chuyện này? Chàng đã nói dù thế nào cũng ở bên cạnh ta, vì ta chàng làm gì cũng được. Đứa con này đến không đúng lúc.
Tiêu Phàm không nhịn được gắt lên với nàng.
- Khi nào thì mới đúng lúc?
Nàng im lặng không đáp.
Hắn nắm lấy tay nàng, hơi thở ấm áp phả lên làn da khiến nàng sợ hãi như phải bỏng. Nàng sợ sự ân cần của hắn, sợ mình một lần nữa lại mềm lòng không dứt ra được.
- Tế Tuyết, sinh con ra được không? Nàng muốn gì ta đều có thể làm cho nàng, chỉ cần nàng tin ta! –Hắn khẩn khoản cầu xin nàng.
Nàng cứ ở trong lòng hắn như thế rất lâu, cuối cùng vẫn không thốt ra nổi một tiếng từ chối. Nàng sợ chỉ cần mở miệng là sẽ oà khóc.
Hắn không nên tốt với nàng như thế, không nên chấp nhận sự vô lý của nàng, không nên chuyện gì cũng có thể tha thứ…
Nàng tham lam quyền lực, vì bản thân mà hy sinh cả hắn, nàng đem cả tình cảm của hắn ra làm công cụ củng cố quyền lực… vì sao hắn không chán ghét nàng, không căm hận nàng!
Phải làm thế nào đây? Nàng lại tham lam rồi, không muốn buông tay hắn, không muốn tiếp tục tổn thương hắn.
- Phụ nữ có thai phải rất cẩn thận, từ giờ nàng không được làm việc vất vả nữa, tấu chương cứ để đó ta sẽ phê duyệt thay nàng. Nàng cũng không được kén ăn, ta sẽ hỏi Tử Y xem nên cho nàng ăn những gì.
Tiêu Phàm bắt đầu biến thành gà mẹ lắm điều, dặn nàng một đống thứ. Nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại biết nhiều chuyện về phụ nữ mang thai như vậy.
- Chàng từng có con sao?
Hắn ngơ ngác không hiểu.
- Có, đang ở trong bụng nàng đấy thôi!
- Ta hỏi chàng từng có con phải không, sao chàng biết phụ nữ mang thai phải chú ý cái gì?
- Này, nàng đang nghi ngờ nhân cách của ta đấy! Tiêu Phàm ta bao nhiêu năm vì nàng thủ thân như ngọc, tuyệt đối không thể có con rơi ở đâu được.
Tế Tuyết phì cười, cái tên này rõ là sói đội lốt cừu, lúc nào cũng ra vẻ mình là người trong sáng đáng thương.
—————————————————————————————————-
Mấy ngày trôi qua, Tế Tuyết được Tiêu Phàm chăm sóc kĩ đến nỗi chỉ thiếu nước bón vào miệng. Đối với hành động của hắn lần này nàng không hề ngăn cản, nàng biết thời gian vui vẻ của hai người đã không còn được mấy ngày nữa.
Hắn rất mong chờ đứa con trong bụng nàng, mà nàng lại không cách nào giữ được đứa bé.
Tiêu Phàm mới tìm được công thức nấu món canh tẩm bổ đặc biệt tốt cho thai phụ, nghe nói hắn đã ôm phòng bếp ở vương phủ từ sáng nên chưa có thời gian vào gặp Tế Tuyết.
Nhân lúc hắn không có mặt nàng cầm vài bản tấu lên xem, từ khi biết nàng có thai ngay cả đọc sách hắn cũng hạn chế chứ đừng nói tới tấu chương. Theo quan điểm của hắn thì nàng đọc nhiều quá sẽ khiến con hắn chưa ra khỏi bụng mẹ đã bị ngộ chữ.
Có tiếng người mở cửa, nàng không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục xem tấu.
- Tế Tuyết, uống thuốc đi! –Tử Y bê bát thuốc còn nóng đặt lên bàn.
Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì hơi giật mình.
- Thuốc gì vậy? Sáng nay ta đã uống thuốc rồi.
- Thuốc phá thai!
Sắc mặt Tế Tuyết thoáng cái trắng bệch. Bàn tay nàng vô thức vò nát cả trang giấy. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần, nàng vẫn chưa muốn bỏ đứa bé.
- Thanh Vân, để thêm vài ngày nữa được không?
- Tế Tuyết, cái thai quá lớn sẽ rất nguy hiểm. Đừng do dự nữa, nàng uống đi! –Hắn bê hẳn bát thuốc tới trước mặt nàng.
Nước thuốc màu nâu đen toả ra mùi thảo dược, làn khói trắng nhè nhẹ bốc lên. Nàng run run cầm bát thuốc, nhìn hình ảnh mờ mờ của mình phản chiếu bên trong.
Nàng đang làm gì? Hành hạ người nàng yêu nhất, phá bỏ cốt nhục của mình, nàng sắp giết chết con nàng…
Chiếc bát trong tay Tế Tuyết rơi xuống nền gạch, tiếng vỡ chói tai vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ. Nước thuốc văng tung toé, loang ra thành một vũng nhỏ trên nền.
- Ta không muốn, Thanh Vân, ta không muốn! Đừng ép ta có được không? –Nàng túm lấy vạt áo hắn, oà lên khóc. –Ngươi nhất định sẽ có cách cứu con ta, giúp ta đi, Thanh Vân!
Nàng lặp đi lặp lại lời cầu xin ấy, hai mắt đã sưng đỏ, giọng nàng cũng trở nên khản đặc.
- Tế Tuyết! Không được, cho dù hôm nay nàng không uống thì ngày mai cũng phải uống. Đứa trẻ này không thể giữ được đâu! –Tử Y kiên quyết cự tuyệt.
Tế Tuyết mở to mắt nhìn hắn, vì sao? Đó là con nàng, vì sao hắn nhất quyết ép nàng từ bỏ nó. Hắn là người bên cạnh nàng lâu nhất, vì sao lại ép nàng như vậy?
- Ngươi đi đi! Ta không muốn thấy ngươi, đi ngay!
Nàng vừa nói vừa đẩy hắn ra ngoài, sức khoẻ của nàng gần đây đã không tốt, dùng sức đến mấy cũng chẳng khiến hắn nhúc nhích.
Một cơn co thắt từ bụng đột nhiên xuất hiện. Tế Tuyết đưa tay ôm bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Nàng lảo đảo tìm chỗ bám víu.
Tử Y lo lắng ôm lấy nàng.
- Nàng làm sao, bị đau ở đâu?
- Đau quá, bụng ta… đau…!
Đau đớn không ngừng gia tăng, Tế Tuyết hoảng sợ nhìn xuống chân mình.
Dòng máu đỏ tươi đang thấm ra ngoài ống quần, sắc đỏ nhức mắt ấy tựa như rút hết toàn bộ máu trong cơ thể nàng.
- Không, không…! –Nàng gào lên tuyệt vọng.