Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Hỉ Thước sửng sốt, nghi hoặc trả lời: "Hôm nay là mười lăm, trăng tròn, ngày tốt để xuất hành, gả giá... Sao? Phạm đại nhân, hôm nay không phải là ngày cực tốt để ngài cưới tân nương sao? Xem ngài một thân hỉ bào, không ở trong phủ nghênh đón kiệu hoa tân nương tử, chạy tới chỗ này làm cái gì?"

"Đúng vậy, Gia không ở trong phủ nghênh đón kiệu hoa tân nương, chạy tới chỗ này làm gì?" Ngữ khí của hắn thật nhẹ thật nhẹ, nhưng nàng nghe thấy thì toàn thân sợ run.

"Cái này, chẳng lẽ..." Nàng hít một ngụm khí lạnh, hiếm khi thấy nàng mở miệng mà một câu cũng không thốt nên lời.

"Hửm?" Phạm Lôi Đình đột nhiên hừ một tiếng, tựa như đang chờ nghe ý nàng, lại tựa như chờ xem nàng lấy đá tự đập chân mình.

"Tân nương tử ‘lại’ đào hôn?" Nàng xanh cả mặt, trước mắt quay cuồng biến thành màu đen.

"Hay cho một chữ ‘lại’." Hắn nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh.

"Ngọc Đế của tôi ơi!" Nàng thật sự muốn ngất mà, trong lòng vừa động, đột nhiên nhanh tay kéo vạt áo của hắn, trừng lớn mắt, hổn hển quát: "Cho nên ngài lại kết thân không thành phải không? Đúng hay không? Thứ chín mươi rồi, ngài chính là đôi thứ chín mươi của ta, ta thật vất vả lắm mới xong đôi chín mươi ——" Nàng thật sự không muốn từ đầu số chín mà chạy về đầu số tám đâu.

Phạm Lôi Đình hắn vạn vạn lần cũng chẳng thể nghĩ đến việc một tiểu nữ tử dám ở ngoài đường kéo lấy cổ áo hắn không buông, chẳng những là một đôi tay trắng nõn mềm mại như bánh bao nắm lấy ngực áo hắn, mà còn hai cái mềm mại trước ngực... Cũng kề sát vào ngực hắn, thoáng chốc, thoáng chốc một cổ nhiệt nóng thoang thoảng từ lớp y phục truyền đến.

Hắn còn không kịp cảm giác được cái cổ nhiệt khô nóng kia vừa phát ra từ người là cái gì, liền một chiêu cầm nả thủ mà ngăn chặn lại thân thể bé nhỏ của nàng.

"A a a..." Hỉ Thước bị phản công, đau đến nỗi nước mắt to như hạt đậu cũng chảy ra, kêu thảm thiết liên tục. "Đau đau đau!"

Hắn cả kinh, nhanh như chớp mà thả lỏng lực tay đang chế trụ nàng, cảm thấy trong lòng xẹt qua một tia ảo não.

Phạm Lôi Đình hắn đời này giết địch tuyệt không chùn tay, chỉ là chưa bao giờ đánh nữ nhân.

Nếu hôm nay không phải là vì động thủ với tiểu nha đầu chưa đứng tới đầu vai này, tuy chỉ là nhẹ nhàng thôi, nhưng mà đối với cái thân thể mềm mại như bánh bao này của nàng, làm sao mà chịu nỗi lực của võ sinh tay chân thô to như hắn?

"Cái này——" Hắn cứng ngắc xấu hổ mở miệng.

Vốn định xin lỗi, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ai oán xoa cánh tay, miệng hãy còn tức giận lẩm nhẩm vài câu, cái gì mà "Đến cùng là có thành thân hay không đây?", "Danh dự nhiều năm của lão nương đều hủy ở trong tay ngươi", "Còn không để cho người ta sống"... Phạm Lôi Đình cảm thấy tia áy náy sót lại trong lòng chỉ vậy mà thoáng chốc trở thành hư không.

Kết quả là hắn, đường đường là tổng giáo đầu chỉ huy mười vạn lính cấm vệ lại bị ai đó làm cho mặt mũi lần lượt rơi hết xuống đất.

Mày rậm dựng thẳng, khuôn mặt u ám trầm xuống.

Hỉ Thước miệng vốn còn lẩm bẩm, khóe mắt liếc qua bắt gặp khuôn mặt đen như đáy nồi đang bừng bừng nổi cơn thịnh nộ của hắn, trong phút chốc sợ tới mức lời nói muốn nuốt hết trở lại trong bụng.

Nguy rồi! Mạng nhỏ của nàng nguy rồi!

Trong phủ tổng giáo đầu to như vậy, hai cột lớn ở cửa giăng đèn kết hoa tưng bừng nhộn nhịp, mọi nơi lại im ắng lặng ngắt như tờ, văn võ bá quan vốn đến để chúc mừng nhưng thức thời nhận ra lại sờ sờ cánh mũi, có vẻ rất kinh nghiệm "Biết ngay là vậy mà, thấy nhưng không thể trách", quanh đại viện đều cho người xử lý, chỉ để lại mười mấy tên hộ vệ khí phách hiên ngang, hiện thời ngay cả mấy tên hộ vệ ngay cửa cũng không dám thở mạnh. "Hôm nay, ngươi phải cho Gia một công đạo!"

Phạm Lôi Đình mặt không biểu cảm, ánh mắt lóe sát khí, khoanh tay ngồi trước mặt nàng.

Hỉ Thước theo bản năng sờ sờ cái gáy đang rét run, cảm giác lông tơ cũng dựng đứng cả lên.

Sợ thì sợ, có lẽ sẽ người mất tật mang, nhưng đó là chuyện đương nhiên, làm hồng nương thất thế, về đạo đức nghề nghiệp nàng vẫn có.

"Này này..." Nàng hít vào một hơi, lấy lại vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của hồng nương. "Xin hỏi tổng giáo đầu đại nhân, lần này ngài cùng tiểu thư Chu phủ trong kinh thành sớm đã chắc chắn là thành thân đúng không? Sao đến giờ này, tân nương tử lại nói ‘không gả’? Có thể nói rõ sự việc cho tiểu nữ hay không, biết đâu là do đôi bên cùng hiểu lầm?"

Lúc trước Chu gia vừa nghe đến nhà trai là người cầm quyền cao nhất mười vạn ngự lâm cấm vệ quân Phạm tổng giáo đầu, rõ ràng vui đến nỗi suýt nữa ngã ngửa, liền vội vàng gật đầu đáp ứng đem khuê nữ gả vào phủ, tất cả nghi lễ cũng trao đổi nhanh chóng, còn rất là vừa lòng cho nàng một hồng bao thật nặng a, thế nào bây giờ lại như thế này?

Không nói cho rõ, nàng nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, Phạm Lôi Đình nhìn nàng nhe răng cười một cái lạnh đến thấu xương, nhấn mạnh từng chữ, hỏi: "Ngươi, nói, xem?"

Hỉ Thước sợ hãi cả khớp hàm cũng run cầm cập, có chút không phục trả lời: "Tổng giáo đầu thật sự là nói đùa, tiểu nữ cảm thấy đó là ngài chưa hiểu rõ, sao lại đi học bọn kẻ dưới, đại nhân như vậy là thừa nước đục thả câu, không phải là cố ý làm khó dễ tiểu nữ sao?"

Hai con ngươi của hắn lóe lên đầy nguy hiểm, làm nàng sợ hết hồn. Mặc kệ thế nào, dứt khoát, trước giải thích lại nói sau.

"Này, này, này, nếu đại nhân ở đây là trách tiểu nữ không làm tròn chức trách hồng nương, không bồi tân nương từ Chu phủ đến đây làm lễ thành thân, đại nhân có thể đã hiểu lầm tiểu nữ, do Chu phủ nói là theo quy củ phía nam nhà họ, chuyện bồi tân nương là do mẫu thân hay thẩm thẩm tự mình làm, bảo tiểu nữ đi đến nhà đấy làm cái gì, đạo đức nghề nghiệp tiểu nữ luôn có, thỉnh đại nhân minh giám."

"Nghe ra thì ngươi bị oan."

"Vốn là vậy." Nàng bĩu môi, nhỏ giọng oán trách lại thoáng thấy ánh mắt giết người của hắn, vội cuống quýt nuốt trở vào, sau khi nghẹn một lúc lâu, chung quy cũng nhịn không được mà mở miệng nói: "Đúng thì nói, có sai thì nhận, nếu là tiểu nữ mạo phạm đến ngài cùng phu nhân, ngài là đại nhân đại lượng cũng đã cho tiểu nữ một cơ hội, tiểu nữ đã ngoan ngoãn nhận tội và sửa chữa, mau chóng làm cho hôn sự này viên mãn, sao bây giờ đại nhân lại ngồi đây mà trừng mắt với tiểu nữ?"

"Thật hay cho cái miệng điêu ngoa." Phạm Lôi Đình buông hai tay, bàn tay thon dài, đốt xương cân xứng vịn vào thành ghế, chậm rãi đứng lên.

Một, hai, ba... Trái tim của nàng như muốn bật tung ra ngoài.

Kỳ quái, trên người hắn rõ ràng là hỉ bào, cũng không biết sao, Hỉ Thước lại có loại ảo giác, giống như trước mắt nàng là một nam nhân uy mãnh trong lớp chiến bào đang bừng bừng sát khí, sắc bén trên khôi giáp còn mang theo mùi máu tanh.

Nàng không khỏi rùng mình một cái, khí thế nháy mắt ủ rũ. "Có... Có việc gì... từ từ thương lượng..."

"Chu tiểu thư chỉ đến một câu nói." Con ngươi đen nhánh của hắn khóa chặt nàng.

"Là sao, liên quan gì đến tiểu nữ?" Nàng cười trừ.

"Nàng nói" Phạm Lôi Đình đáy mắt sát khí tuôn trào, thanh âm lãnh khốc đến cực điểm "Thiếp thân cơ thể yếu đuối, vô phúc hầu hạ đại nhân, mong ngài thứ lỗi."

"Cái gì?" Nàng nhất thời mờ mịt, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, bất mãn chu chu cái miệng nhỏ nhắn. "Không đầu không đuôi, Chu tiểu thư tùy tiện nói một câu, sao lại liên quan đến Hỉ Thước ta chứ? Tổng giáo đầu đại nhân ngàn vạn lần chớ oan uổng người tốt."

Gì chứ? Chẳng lẽ bởi vì hắn hai lần thành hôn không thành, cho nên liên quan đến lần thành hôn thứ ba thì mọi chuyện bèn chụp hết lên đầu nàng sao?

"Ta sai người điều tra qua." Khóe mắt hắn hơi hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhũ mẫu ở Chu phủ nói, là sáng nay ngươi đến Chu phủ nói với nàng ta, nói Gia ta, ta..."

Gì đây? Chuyện này là gì đây, mặt hắn cũng không cần phải đỏ như vậy chứ?

Hỉ Thước vẻ mặt hoang mang nhìn hắn, bản thân suốt ngày cứ ăn to nói lớn. Lời nói từ miệng ra không có cân lượng thì cũng có chất lượng, trong lúc nhất thời nàng thật không nhớ ra bản thân đã nói cái gì, mờ mịt sau một lúc lâu, trong đầu đột nhiên lóe sáng ——

Trong phòng Chu tiểu thư, nàng cười meo meo chải tóc cho tân nương tử, miệng nhắc tới: "Một chải đến cùng, uyên ương đồng tâm đến bạc đầu; hai chải đến thuận, cả đời như ý hảo hợp, ba chải đến cùng, vợ chồng ân ái ngày ngày vui..." Chải tượng trưng đến mười cái, nàng tri kỷ nói một câu: "Tổng giáo đầu cao lớn uy mãnh hơn người, đêm động phòng hoa chúc tân nương tử khẳng định chịu không nổi, chỉ có thể nhịn, nhẫn nại chịu cái đau chết đi sống lại, tương lai sẽ có ba lần đau như thế."

Ai nha!

Đối với “chủ sự” trước mặt này lại nhớ đến những lời nói chuyên nghiệp mà hồng nương nàng đã nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, nhưng cẩn thận nghĩ lại mình đã nói sai cái gì chứ, vì thế đúng lý hợp tình ưỡn ngực nói: "Ta chưa nói lỡ lời nha!"

"Ngươi!" Hắn nhất thời chán nản.

"Tổng giáo đầu đại nhân thật sự là cao lớn uy mãnh, nói vậy cũng thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người." Nàng tuy là xử nữ tấm thân trong sạch, tốt xấu cũng là hồng nương sa cơ, nói lên những lời này đến cùng cũng có đạo lý rõ ràng. "Tiểu nữ dặn dò tân nương tử hai câu, đấy là chuyện phải làm, đại nhân còn muốn trách ta thì cũng hơi quá đáng đó."

Phạm Lôi Đình trừng mắt nhìn nàng, lồng ngực rộng lớn vì tức giận mà phập phồng, thật sự là, thật sự là... Đời này hắn chưa thấy qua ai miệng lưỡi trơn tru, mặt dày vô sỉ, gan lớn vọng ngôn, ... Như nàng vậy.

"Ngươi đến cùng có phải là nữ nhi không hả?" Hắn tức giận đến rít gào.

Hỉ Thước ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực sữa đầy đặn, lại thêm thân hình ba đào mãnh liệt, còn dùng tay kiểm tra trên dưới. "Ta đúng là nữ nha!"

Đôi tay ‘nhỏ bé quyến rũ’ kia còn cứ mãi sờ sờ cho hắn xem.

Phách một tiếng, lý trí cuối cùng trong đầu Phạm Lôi Đình nháy mắt đã bẻ gãy.

"Ngươi!" Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, "Đưa tay ra. . ."

"Cái gì?" Trong lòng nàng nghi hoặc tràn đầy, nhưng vẫn không dám không ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. "Đại nhân muốn làm cái gì?"

"Duỗi thẳng." Đôi ngươi đen nhánh đầy nguy hiểm híp lại.

Hỉ Thước nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng hắn nói sao nàng vẫn làm vậy.

Cái kia... Là muốn đánh bằng roi sao?

Ngay tại lúc da đầu nàng đang hoảng sợ run lên, bỗng nhiên, trên tay là hai quả đào hỉ.

"Tiện có đôi tay này, Gia sẽ cho ngươi sờ đủ!" Hắn lạnh lùng cười, "Đến khi nào biết sai thì hãy ngừng lại."

"Đại nhân ——" cái miệng nhỏ của nàng hơi hơi dẫu lên.

Nhìn thấy vẻ mặt kia tuy tràn đầy tức giận nhưng chỉ biết oan ức mà nhẫn nhịn, không biết vì sao, Phạm Lôi Đình nhất thời thấy trong lòng rất thỏa mãn, cơn giận đang sục sôi nãy giờ cũng đã vơi đi hơn phân nửa.

"Hừ!" Hắn đứng dậy phủi phủi y phục, nhìn quanh gian phòng giăng đầy đèn hỉ, hắn chỉ cần động thân hai cái liền kéo xuống ném sang một bên, sau đó rất tự nhiên mà lấy một cuốn sách trên án thư, rồi ngồi xuống cái ghế bằng tử đàn đối diện nàng và rất tự nhiên mà xem binh thư.

Hỉ Thước nhìn bộ dáng này của hắn, đáy lòng xuất hiện một tia bất an thật mạnh mẽ.

"Cái đó..." Nàng liếm liếm đôi môi khô ráp, vờ trưng ra khuôn mặt tươi cười.

"Nghĩ ra bản thân đã sai ở đâu chưa?" Mắt hắn vẫn dính trên cuốn binh thư, cũng chả buồn nâng lên chút nào.

"Đương nhiên đương nhiên, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu nữ, là do cái miệng xấu xa của tiểu nữ, làm hỏng hôn sự, mạo phạm đến đại nhân." Nàng ăn nói khép nép nhận lỗi.

"Thỉnh đại nhân cho tiểu nữ một cơ hội lập công chuộc tội được không?"

"Ngươi căn bản là không rõ bản thân mình sai ở đâu, Gia đây lại đang giận là cái gì." Hắn hừ lạnh một tiếng, lại giở ra trang khác. "Tiếp tục nghĩ đi."

Đều đã nhận sai bồi tội còn không được sao?

Hỉ Thước vốn cũng có chút tức giận, cứ nghĩ hôm nay là ngày hắn động phòng hoa chúc đầy vui vẻ, chỉ bởi vì nàng lắm miệng lắm mồm, làm hại tân nương tử chạy trốn, hôn sự cũng thất bại. Chỉ điểm này cục tức trong nàng cũng không dám có.

"Dạ." Nàng thở dài một hơi, lại tiếp tục tung hứng hai quả đào.

Lại nói, nếu không phải vì hôn sự, vậy thì đến cùng hắn đang giận cái gì nha?

Bốn phía một mảnh im ắng, chỉ nghe thấy âm thanh lật sách của hắn.

Hỉ Thước hai tay gần như là không nắm được hỉ đào nữa, mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đau khổ.

Bỗng nhiên, trên tay hai trái hỉ đào không thấy đâu, nàng trừng mắt nhìn, cho rằng bản thân hoa mắt .

"Buông tay đi." Một giọng nói trầm thấp mang phần bất đắc dĩ vang lên từ đỉnh đầu nàng.

Nàng vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn. "Tổng giáo đầu đại nhân?"

"Là cô nương nên có tự ái một chút, động thủ động cước còn thể thống gì." Phạm Lôi Đình khuôn mặt lướt qua một tia kỳ dị không được tự nhiên, lập tức mày rậm lại nhướng lên, "Bất quá ngươi đã nhận việc hôn sự của Gia, thì phải phụ trách đến cùng."

"Nhất định nhất định!" Hỉ Thước như trút được gánh nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, cười nịnh nọt sáng lạn vô cùng. "Hôn sự của đại nhân, tiểu nữ nhất định sẽ gánh, lần sau nhất định sẽ tìm cho ngài một người thật xinh đẹp, thông minh, người nhìn người thích, ha ha ha."

Hắn trả lời lại nàng chính là một tiếng hừ nhẹ, hiển nhiên là không có bao nhiêu tin tưởng.

Không thể không nói, phàm nhân thật là đơn giản không giống như suy nghĩ của nàng.

Hỉ Thước chống cằm buồn rầu đến cực điểm, nhìn cây đào trong viện đến phát ngốc.

Trên bàn đều là danh sách nhà nam nhà gái, có cầu thân, tái giá, còn có muốn nạp thiếp hoặc đơn thuần tìm người nấu cơm, ít nhất cũng cả trăm, đều là đông xứng tây xứng, thế nào mà cũng không kéo được dây tơ hồng nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui