Hồng Phai Xanh Thắm

Tiễn ba vị mẹ chồng con dâu đi đã là giờ Thân một khắc, Minh Lan cũng không muốn ngủ nữa. Trở về phòng thay bộ xiêm y, Tiểu Đào bưng lên một bát mì tai mèo nóng hổi đến. Minh Lan liền vừa ăn vừa cầm ghi chép về tôi tớ mới được đưa đến chậm rãi lật.
“Tôi thấy phu nhân thích món ăn có nước nóng thế này.” Thải Hoàn đi theo Tiểu Đào đến thu dọn, cười nói: “May mà có chị làm.”
Tiểu Đào đang khom lưng sắp xếp mấy món quần áo lẻ tẻ vừa phơi xong giữa trưa, xếp từng cái một: “Nói đến việc này, ở phủ của chúng ta có vị Cầu ma ma làm là ngon nhất, tay nghề cán mì tai mèo đứng đầu. Tôi chỉ học được một ít.”
“Tôi muốn học sợ là quá sức rồi.” Thải Hoàn cầm phễu đựng nhựa thông nóng hổi đến: “Là ở đây sao?”
“Không, chúng ta ra ngoài làm.” Tiểu Đào nói khẽ ôm một đống quần áo lớn nhẹ nhàng đi ra ngoài, mãi đến tận nhĩ phòng mới dừng lại.
Lúc này Thải Hoàn mới nói: “Chúng ta đều ra ngoài, để phu nhân một mình ở lại đó hình như không tốt lắm.”
Tiểu Đào cầm một món quần áo trong bằng lụa trắng, chậm rãi trải ra: “Đây là quy củ của cô chủ, trừ khi có khách đến, lúc chỉ có một mình cô chủ không thích có người khách ở trong phòng đi qua đi lại.”
Thải Hoàn nhớ kỹ, lại hỏi: “Nếu phu nhân muốn ấm trà thì làm sao?”
Tiểu Đào nhận cái phễu đựng than nóng vừa là quần áo vừa nói: “Ngày thường chúng ta luôn có một người ở phòng sát vách, nếu cô chủ muốn cái gì sẽ gọi chúng ta. Mau là cho xong xiêm y, còn phải vào trong sao gian nữa.
Thải Hoàn do dự một lúc, cảm thấy thói quen này có chút kỳ lạ: “Vậy… nếu lão gia cần cái gì thì sao?”
Tiểu Đào khó hiểu ngẩng đầu lên: “Lão gia muốn cái gì liên quan gì đến chúng ta?”
Thải Hoàn bị hỏi ngược lại, lúng túng nở nụ cười: “Cái này, chúng ta trước tiên là người hầu của phu nhân, sau mới là người trong phủ.”
Sắp tới lúc chạng vạng bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn đến, bầu trời tự dưng tối mờ mịt một góc, rồi một tiếng sấm từ đằng xa vang lên, hạt mưa to như hạt đậu nành từng hạt từng hạt rơi xuống ngập trời, mưa rào ầm ầm đổ xuống, giống như trong nháy mắt xối xả xuống mặt đất.
Nhìn bên ngoài mưa như trút, Minh Lan quay lại vỗ vai Tiểu Đào khen ngợi liên tục: “May mà em đã thu xiêm y từ sau giờ Ngọ, đúng là liệu sự như thần.” Tiểu Đào không biết khiêm tốn gật đầu nói: “Nô tỳ thấy phu nhân nói rất đúng.”
Minh Lan rất kiên nhẫn dạy lại con bé: “Không phải, em phải nói ‘đây đều là do cô chủ dạy tốt’ mới phải.”
Tiểu Đào được chỉ bảo còn học một biết mười: “Đều do phu nhân dạy tốt, do phu nhân liệu sự như thần.”
Minh Lan cười tít mắt gật đầu tỏ ý khen ngợi.
“Vậy em có đoán được chồng em gặp mưa?”
Một giọng đàn ông đùa bỡn vang lên từ phía cửa, hai chủ tớ cùng quay đầu lại chỉ thấy Cố Đình Diệp ướt đẫm cả người đứng ở cửa, áo triều phục đỏ thắm bằng tơ tằm thêu kỳ lân ướt đẫm, nước nhỏ trên mặt đất ướt cả một góc.
Minh Lan bị dọa, đi đến bên cạnh người đang ướt đẫm nhìn từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói: “Có đoán được mà, giờ ngọ em thấy hôm nay oi bức quá nên gọi Tiểu Thuận Tử mang ô đi rồi mà.” Nàng cảm thấy mình thế đã là vô cùng hiền lành rồi.
Cố Đình Diệp mặt đen đi một nửa, trừng mắt nhìn nàng một lúc mới phun ra một câu: “Tôi cưỡi ngựa đi.”
Minh Lan chớp mắt nghiêng đầu mới nghĩ ra cưỡi ngựa cũng không giống đạp xe đạp, không phổ biến kiểu một tay nắm cương ngựa một tay giữ ô. Nàng ngượng ngùng nhỏ giọng ồ một tiếng, sau đó có ý tốt nói: “Nếu không, lần tới chàng nên ngồi kiệu đi, gió thổi mưa rơi gì cũng không sợ.”
Cố Đình Diệp nghe xong, nửa mặt còn lại cũng đen nốt.
Hắn cũng không tiếp tục nói, cất bước đi vào trong nhà. Minh Lan lập tức dặn dò: “Tiểu Đào, em đi gọi Hạ Hà…” Cố Đình Diệp đen mặt quay lại, kéo Minh Lan một cái: “Không thể hầu hạ chồng của em sao? Kêu la cái gì, còn không đi vào theo tôi!” Vừa nói vừa kéo Minh Lan vào buồng trong.
Minh Lan cứng mồm líu lưỡi, không thể làm gì khác hơn là vội vàng quay đầu lại nói: “Tiểu Đào, chuẩn bị nước nóng tắm rửa, còn có đem canh gừng bưng tới đây.”
Đi vào buồng trong, Cố Đình Diệp đứng sau bình phong giang hai tay chờ. Minh Lan sờ sờ mũi, cúi đầu giúp hắn gỡ nút áo, cởi quần áo đang ướt đẫm, lộ ra thân thể cường tráng cao ngất. Hắn nhận áo khoác dài Minh Lan đưa tới choàng lên, vào tịnh phòng đi tắm rửa. Tiếng nước ào ào, chỉ một lúc sau hắn mặc quần áo sạch sẽ từ trong đi ra, ngồi nghiêm chỉnh ở cạnh giường, mười ngón tay thon dài khoác trên gối, trầm như núi non, không nói lời nào lạnh mắt nhìn Minh Lan.
Minh Lan không hiểu gì quay sang nhìn hắn một lúc, may mà bản năng cầu may tránh hại thức tỉnh, Minh Lan nâng cái khăn lên, giống như bé ngoan giúp hắn lau tóc đen ướt sũng. Chóp mũi Cố Đình Diệp vấn vít hương thơm, giống như hoa lan cũng giống như xạ hương, rất sạch sẽ. Hắn nắm eo thon của vợ, áp nửa gò má ướt vào, trong lòng vô cùng thoải mái dễ chịu.
“Đừng tức giận nữa.” Minh Lan nhẹ nhàng xoa tóc của hắn qua làn vải bông.
Cố Đình Diệp ôm vòng eo Minh Lan, làm cho nàng ngồi lên đầu gối mình. Cánh tay dài mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Em nói xem vì sao tôi lại giận?”
Minh Lan cẩn thận từng li từng tí hỏi dò: “Em phải cho người mang kiệu qua đón chàng, phải không?”
Cố Đình Diệp nhìn con mắt Minh Lan mờ mịt, thờ dài nhẹ đến không thể nhận ra: “Thôi, dính vài giọt nước mưa cũng không chết được. Hôm nay em thế nào? Trong phủ tất cả ổn chứ?”
Đề tài phiền phức chấm dứt, Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vã từ trên bàn lấy một tập giấy, đem đến trước mặt Cố Đình DIệp nói: “Chàng xem, như vậy tốt không, em thông minh phải không?”
Cố Đình Diệp lật vài tờ xem, không khỏi bật cười: “Mệt cho em nghĩ ra.” Ngước mắt nhìn Minh Lan có vài phần buồn cười.
Minh Lan biết trong lòng hắn nhất định đang cười thầm nàng, há miệng cãi lại: “Em không thích sai khiến người không rõ nguồn gốc.”
Cố Đình Diệp tiện tay lật thêm mấy tờ phía dưới cười nói: “Ha ha, phủ ta hóa ra là ngọa hổ tàng long, ngay cả thợ công cũ với tôi tớ của phủ Lệnh quốc công trước đây cũng có sao? Mấy đứa làm trong bếp, đều là người thôn Nhị Táo (một thôn ở vùng Chiết Giang)… Không ngờ mấy đứa con trai của Lại ma ma đều thoát thân khế rồi hả? Hoa ma ma đúng là càng ngày càng hồ đồ thụt lại, thím Tư đúng là rất hào phóng, cả nhà bà Điền đều đưa tới…”
Xem qua vài lần, Cố Đình Diệp dần không cười được nữa. Không thể không thừa nhận là cách làm của Minh Lan rất có tính định hướng, lý lịch đơn giản nhưng thể hiện rất nhiều chuyện, lai lịch xuất thân, tình trạng thưởng phạt, tình hình của mọi người trong nhà, còn có công việc đã làm bao năm qua, ít ỏi vài câu, rõ ràng dứt khoát, nhưng lại ngầm hàm ý sâu xa, bao nhiêu chuyện trong hậu trường trước kia giờ đều trồi lên mặt nước rồi.
“Biện pháp này tốt!” Hắn nói ngắn gọn, ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn: “Trong phủ nhất định phải sạch sẽ, không thể để lộn xộn, những người mồm miệng tay chân không sạch sẽ, em muốn phạt muốn đánh hay bán gì cũng không ngại gì! Nếu như có người phàn nàn, em cứ giao hết cho tôi là được. Tôi xem ai không có mắt dám tính toán trong phủ chúng ta!”
Minh Lan nghe lời nói của hắn khác thường, biết là hôm nay trên triều đình sợ là có phong ba. Nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ liên tục gật đầu, cũng khẽ nói: “Có người… có thể tính kế chàng?” Trước tiên phải chuẩn bị tâm lý đã.
Cố Đình Diệp nhíu nhíu mày, đối với mấy chữ cuối của nàng hơi cảm thấy bất mãn, gương mặt bình tĩnh nói: “Nếu không cẩn thận, chuyện vừa nói tối hôm trước, ngày hôm sau đã truyền ra ngoài. Bây giờ bên ngoài nhiều chuyện, không thể có mâu thuẫn nội bộ.”
Minh Lan thích thú nhìn hắn. Thực ra thu hoạch lớn nhất của nàng hôm nay không phải là chuyện nội tình của đám người hầu mà là hành vi của người đàn ông này, vô cùng thú vị.
Từ mấy hôm trước, Minh Lan đã cảm thấy bên trong phủ Cố làm việc không có lệ, nhân sự hỗn loạn, đầy tớ lười biếng, quản chế không có trật tự gì. Minh Lan tra hỏi phía dưới, phát hiện ra nói nguyên nhân ở chỗ tôi tớ không bằng nói là nguyên nhân ở Cố Đình Diệp.
Hắn lập phủ đã hơn một năm, giống như là mặc kệ không quản chuyện trong phủ, chỉ sắp xếp mấy quản sự lo hoạt động hàng ngày, sau đó vào trong doạnh trại điều một đội quân nghiêm khắc trông coi cửa lớn của viện, coi đầy tớ giống như một đám phạm nhân mà quản. Chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm, không gây sự, không có hành động khả nghi, còn lại đồ ăn mặc hay chất lượng sinh hoạt hắn đều không thèm quan tâm.
Bên trên cửa kho chứa đồ có tầng tầng khóa lớn, bên trong ban thưởng thành núi, châu ngọc đầy hòm hắn cũng lười bày ra, mặc cho phủ đệ trang hoàng đơn sơ giống như bị sa cơ lỡ vận. Viện của Công Tôn tiên sinh thì cho người canh chặt chẽ, ngoài cửa ngày đêm có người trông coi, chỉ còn thiếu chưa có ám hiệu, đi vào trong ngoại thư phòng còn khó hơn vào nhà lao, ra vào còn phải xoay người lục soát hai vòng.
Minh Lan nghĩ nửa ngày, tự nhiên nhớ đến anh Trường Bách.
Trường Bách giống như từ lúc sinh ra đã có tính cẩn thận, không cần điều gì gợi ý, trong hành tung tự nhiên sẽ có một hai phần cẩn thận. Dương Hào ở bên cạnh anh ấy hầu hạ mười mấy năm, vô cùng quen thuộc. Nhưng chỉ cần tờ giấy viết văn hơi chuyển chỗ, Trường Bách ngay lập tức sẽ biết. Đây đoán là môn học bắt buộc của quan văn thành công, tinh tế cẩn thận. Cha Thịnh thời niên thiếu cũng phải trải qua một hồi tu luyện, cũng có công phu như vậy.
Nhưng Cố Đình Diệp cũng không phải người trời sinh tính tình cẩn thận, rất nhiều chuyện khó lòng đề phòng hết. Vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là làm theo cách riêng.
Cách xử xự này nhìn như cẩu thả, thực ra rất thông minh, thủ đoạn trắng trợn, cũng rất hiệu quả. Cố Đình Diệp biết trong phủ mình không yên ổn, cũng biết có người xếp tai mắt vào, thậm chĩ càng rõ ràng người phủ Ninh Viễn Hầu đưa tới tâm tư không tốt, nhưng hắn không tốn công sức quản cũng lười quản, hắn chỉ cần một chiêu thế này.
Ngược lại, nhiệm vụ vinh quang này cuối cùng cũng có người đến nhận, nghĩ đến chuyện này, Minh Lan hơi có chút nghiến răng.
“Chàng yên tâm, em hiểu chuyện tốt xấu.” Minh Lan chống tay lên lồng ngực người đó, nỗ lực thể hiện chín chắn lão luyện một chút. “Giờ em sẽ phân công công việc trước, nếu như có gì không hiểu em sẽ đến hỏi chàng.”
Cố Đình Diệp hơi gật gù, nhìn Minh Lan làm việc mấy hôm nay hắn cũng biết nàng là người có thể tin. Nhìn tình hình phủ Thịnh, trong phủ quản lý ngay ngắn, danh tiếng khá khẩm, cô cả Thịnh gả vào nhà họ Viên cũng có mấy phần năng lực quản gia. Minh Lan cũng không thể chạy đâu cho thoát, nếu thật không xong, vẫn còn có hắn đây.
Lúc này Tiểu Đào đã bưng khay trà đến rồi. Minh Lan vội vàng đứng dậy bưng canh gừng đến cho Cố Đình Diệp “Mau uống thôi, xua đi khí lạnh.”
Cố Đình Diệp bưng lên một hơi uống cạn, lập tức nếm ra canh gừng này tuyệt đối là gừng nấu đường đỏ rất vừa, trong miệng hương thơm thuần khiết, vào trong bụng thì giống như một ngọn lửa nhỏ, thoải mái ấm áp, không nhịn được khen: “Canh gừng này cũng khá tốt.”
Minh Lan cười nói: “Đương nhiên, em tự mình nhìn nguyên liệu, nấu mất hai canh giờ đấy! Chàng phải uống hai bát lớn, chảy ít mồ hôi là tốt nhất. Hôm nay mấy hộ vệ người hầu cùng chàng ra ngoài em cũng đã cho người đưa tới, chàng yên tâm.”
Nhìn Minh Lan dịu dàng cẩn thận nói chuyện đâu đâu, giống như gà mái nhỏ chu đáo bận rộn, trong phòng đầy ắp ấm áp, Cố Đình Diệp nâng bát đến bên môi uống cạn sạch. Nhấc tay trái quẹt môi, hắn bỗng nhiên muốn hỏi một câu: “Em là biết nên nhớ đến tôi hay thật sự là nhớ nhung tôi” lại cảm thấy mình hôm nay thật ngớ ngẩn, tự nhiên sinh ra cảm xúc của mấy cô gái nhỏ, rất buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui