Hồng Phai Xanh Thắm

Ước chừng là an nhàn lâu rồi, tính cảnh giác không bằng trước đây, qua hai ngày Minh Lan mới phát hiện có gì đó không đúng.
Tính tình Cố Đình Diệp dường như càng quái gở, phút trước còn cười đùa cùng nàng, phút sau đã trầm lặng không nói gì, còn không biết có ý gì nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, làm nàng tê cả người, lúc rảnh rỗi cũng không như trước đùa giỡn với nàng, thường là một mình ôm con trai ngẩn ra.
Hỏi hắn làm sao, hắn lạnh nhạt trả lời qua loa: “Sao đâu.”
Công Tôn tiên sinh gần đây rảnh rỗi vô cùng, học người xưa đánh trống hát khúc mua vui, nhìn dáng vẻ không giống triều đình có việc. Tâm trạng Minh Lan càng lo sợ, nghĩ kỹ lại, rõ là từ ngày hôm đó đi dự tiệc mừng thọ ở phủ Tề quốc công, đột nhiên kinh hãi không thôi.
Ngày hôm đó, chờ Cố Đình Diệp lên triều, Minh Lan gọi Cố Lộc tới, không che giấu gì mà nói thẳng ‘hôm đó ở Tề phủ về nhìn hầu gia không thoải mái, xảy ra chuyện gì’. Cố Lộc trước giờ trí nhớ tốt, vậy mà nghĩ hồi lâu cũng không ra có gì không ổn. Minh Lan bèn bảo cậu ta kể lại hết mọi việc hôm đó Cố Đình Diệp vào phủ Tề.
“Đầu tiên hầu gia mừng thọ lão quốc công, nói chuyện một chút, sau đó mấy vị Anh quốc công Phụ quốc công tới, mọi người liền nhắc lại chuyện xưa, mấy vị đại nhân khen ngợi hầu gia chuyện gì cũng biết… Vào tiệc, Hàn quốc công cứ thích qua nói chuyện cùng hầu gia, hầu gia liền mời rượu liên tiếp, sau đó Hàn quốc công say gục. Không biết ai nói chuyện lão quốc công có phúc, bốn thế hệ cùng chung sống, lão quốc công vui vẻ liền sai người ôm hai chắt tới cho các vị đại nhân xem…”
Minh Lan cố gắng đè ép cơn hoảng loạn trong lòng: “Lão quốc công có nhắc tới tên hai đứa nhỏ?”
Cố Lộc nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ nói bé trai, tên là Hàn Minh. Lão công gia thương chắt trai duy nhất, còn viết ra giấy, dán lên mọi người xem mà gọi.”
Minh Lan lặng lẽ không hỏi thêm nữa, chỉ khen ngợi Cố Lộc mấy câu rồi gọi Tiểu Đào đưa đi. Tiểu Đào như thường lệ gói một bọc trái cây với điểm tâm cho cậu nhóc, sau đó dẫn ra ngoài.
Gió xuân hiu hiu thổi, vậy mà nàng lại chảy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt nhẹp, Minh Lan lặng đứng trước cửa sổ, ảo não không thôi, đúng là càng sợ cái gì thì cái đó càng nhanh tới, giờ khắc này nàng nàng có suy nghĩ muốn lôi Tề Hành ra đánh đập một vạn lần!
Chuyện nàng cùng Tề Hành, Cố Đình Diệp vốn biết, lại nói lần gặp mặt đó của hai người, hắn còn là khán giả duy nhất. Sau này vật đổi sao dời, Tề Hành cưới vợ, bị cắm sừng, thi khoa cử, Cố Đình Diệp cưới vợ, bị cắm sừng, lưu lạc giang hồ. Có đánh chết Minh Lan cũng không thể ngờ có ngày mình sẽ gả cho chú Hai nức tiếng công tử quần là áo lụa ở kinh thành.
Trước đây người nàng để ý là Hạ Hoằng Văn, dù sao hai người bọn họ mới là nghiêm túc tính toán việc kết hôn không phải sao, ai biết cái tên Tề Nguyên Bảo mười tám đời tổ tông không tích đức cho nên mới động kinh đến nỗi này?!
Bây giờ nên làm gì? Hắn cũng không phải hôm nay mới biết chuyện cũ của nàng và Tề Hành, làm gì mà giờ lại chú ý hả hả hả!
Minh Lan ôm đầu rên rỉ, nằm trên giường lăn qua lăn lại không nghĩ ra cách gì, bèn lôi Đoàn nhi vừa mới tỉnh ngủ ra trước mặt, hai tay ôm chặt mặt thằng bé, “Con cũng nghĩ cách cho mẹ đi!”
Đáng tiếc nhóc mập nghe không hiểu, còn không ngừng lao vào trong lòng nàng, gương mặt sượt qua ngực nàng, há miệng nhỏ tìm lung tung. Minh Lan thẹn quá hóa giận, giơ ngón trỏ chỉ vào trán thằng bé: “Con đúng là đồ tham ăn.”
Còn là đồ ngốc tham ăn, nàng đầu hàng sớm có được hay không!
Vấn đề đã hiểu rõ, giờ nên giải quyết thế nào mới là chuyện khó. Minh Lan xưa nay vốn nhanh nhẹn quyết đoán giờ đột nhiên hóa ngốc; cẩn thận nghĩ lại, đời trước nàng cũng chỉ là newbie, đời này kỳ thực cũng chưa từng để ý tới mấy chuyện như vậy, liên quan tới Tề Hành, Hạ Hoằng Văn, thậm chí là Cố Đình Diệp, so với nói chuyện tình cảm chi bằng nói về vấn đề sinh tồn.
Minh Lan nhìn chồng đang nghiêng người dựa vào đầu giường, lấy dũng khí mỉm cười lấy cớ nói: “Hôm nay có món mì, có muốn ăn khuya không?” Cố Đình Diệp lắc đầu một cái, “Đã không còn sớm, ăn rồi ngủ, không ăn nữa.” Rất ngắn gọn, sau đó bế Đoàn nhi đang gật gù trong lòng mình giao cho vú nuôi, tự mình đi tới bàn tìm sách đọc.
Minh Lan nhìn không được thầm chửi ầm trong lòng: không có sức ăn khuya lại có sức đọc sách? Không ăn càng tốt, chết đói mi là tốt nhất! Coi chừng cố quá thành quá cố đó!
Nghĩ lại cảm thấy không ổn, giờ không phải là lúc tức giận, Minh Lan cố gắng đánh trống lảng nói mấy chuyện vặt trong nhà, người kia chỉ ậm ừ, rõ ràng là qua loa cho xong.
Minh Lan hoàn toàn không có cách, không biết làm gì khác đành đi tịnh phòng, sau khi rửa mặt ra phát hiện Cố Đình Diệp vẫn ngồi tư thế cũ, tóc dài buông xõa ra trên áo, tựa ở đầu giường đọc sách. Minh Lan nheo mắt nhìn, cũng còn ổn, sách không phải cầm ngược.
Bò lên giường rồi, nàng theo thói quen nằm bên trong, thấy người kia không có ý bỏ sách xuống. Lại thêm một hồi, Minh Lan cuối cùng không nhịn được: “Hầu gia nghỉ chưa?” Cố Đình Diệp im lặng một lúc rồi mới rì rầm ừ một tiếng, tắt đèn, buông màn.
Người nào đó không còn cách nào, trong bóng tối mò mẫm người kia, đầu ngón tay mảnh mai lướt qua áo ngủ gấm, lần vào trong vạt áo, chậm rãi thăm dò, trêu chọc làm da thịt trên lồng ngực người kia dần dần nóng lên, người nào đó thấy vậy vội vàng sán lại cọ sát, chiêu này còn không được nữa, nàng thật sự là hết mọi kỹ năng. Cũng may mà người kia vẫn chưa có ý làm Liễu Hạ Huệ, thở dốc hổn hển, xoay người hưởng thụ không chút khách khí.
Ngày hôm sau, eo lưng đau mỏi, người nào đó mừng thầm mưu kế thành công, ai ngờ người kia lúc về vẫn giữ trạng thái như ban đầu, vẻ mặt lạnh lùng, không thích nói nhiều, có cảm giác một loại cảm giác “mất cả chì lẫn chài”.
Đối mặt với thái độ hờ hững không rõ ràng thế này, Minh Lan chợt nhớ tới câu nói “đầu trọc nắm tóc”, chả biết nắm chỗ nào nữa.
Trầm ngâm suy nghĩ mấy ngày vẫn không rõ ràng, Minh Lan cảm thấy tâm trạng mệt mỏi, nhân một ngày trời nóng, sai người hái chút củ ấu trong ao, lại câu thêm mấy con cá béo, tới phủ Trịnh tướng quân coi như đi giải sầu.
Cái bụng cô Thẩm nhỏ đang dần nhô lên, thai này tới không dễ, mẹ chồng cùng chị dâu với chồng đều không cho chị ta đi đâu, đang buồn hốt hoảng, thấy Minh Lan tới chơi thì vô cùng vui vẻ.
“Mấy hôm nay chị cảm thấy người sắp mốc đến nơi rồi, muốn đi dạo trong vườn, vậy mà chị dâu cũng không chịu…” Cô Thẩm nhỏ than thở một hồi. Minh Lan nhìn kỹ chị ta, chỉ thấy chị ta gương mặt mượt mà, khí sắc rất tốt, có điều có vẻ hơi buồn chán.
Cô Thẩm nhỏ thì thào: “Chị thấy chị dâu cẩn thận quá rồi, năm xưa hoàng thượng còn ở phiên, chị thấy phụ nữ nơi đó bụng to đùng vẫn đi tới lui, vẫn sinh ra đứa trẻ nhảy nhót tưng bừng không phải sao? Còn có phu nhân cáo mệnh nhị phẩm, tam phẩm, trước khi sinh nửa tháng vẫn còn dạo chơi! Kinh thành đúng là lắm quy củ!”
Minh Lan nghiêm nghị giáo huấn: “Phu nhân nhà người ta ra ngoài dạo chơi đều ngồi ngay ngắn quy củ dùng trà, chị là con khỉ đầu thai, ra cửa rồi còn nề nếp được sao? Chị dâu chị đúng là hiểu rõ tính cách chị!”
Lời này đúng bảy, tám phần. Cô Thẩm nhỏ thở dài một hơi. Minh Lan nhìn dáng vẻ chị ta rầu rĩ rất thú vị, trỏ trỏ trán chị ta trêu ghẹo: “Chị ngoan ngoãn mà đợi thôi, em bé trong bụng cũng không phải của mình chị, chị chịu khổ vậy.”
Má cô Thẩm nhỏ phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Chị hiểu, vì đứa nhỏ này, tướng công cũng…”
Minh Lan vờ ngạc nhiên: “Em đang nói mẹ chồng cùng chị dâu, vì chị mang thai mà lạy bao nhiêu bồ tát, niệm bao nhiêu kinh thư, lại quyên bao nhiêu tiền dầu vừng… Chị nghĩ đi đâu vậy? Ấy, đúng là tiểu Trịnh tướng quân bỏ không ít công sức.”
Cô Thẩm nhỏ vừa xấu hổ vừa ức, ném một cái gối về phía Minh Lan, lại vươn tay muốn bịt miệng của nàng. Minh Lan vội vã xua tay: “Đừng động đừng động, giờ thân thể chị quý giá, rụng sợi tóc nào em có cạo trọc đầu cũng không đền được!”
Cô Thẩm nhỏ hết cách, lại không dám cử động mạnh, chỉ đành chỉ tay run run, “Em em…”
Trịnh đại phu nhân từ ngoài vào nghe tiếng cười đùa, mỉm cười lắc đầu một cái, cất bước đi vào: “Hai người các em lớn thế này rồi, chị mới ra ngoài một lúc đã nháo nhào thành như vậy; nói chuyện gì bí mật vậy, còn cho hầu hạ lui ra.”
Cô Thẩm nhỏ vội ngồi im, không dám lộn xộn. Minh Lan thấy đằng sau Trịnh đại phu nhân có một phụ nhân trung niên, liền ôn hòa hỏi: “Chị dâu, vị này là…”
Trịnh đại phu nhân chỉ vào phụ nhân kia nói: “Đây là chị họ nhà mẹ đẻ chị, từ nhỏ ở nơi khác, giờ con trai con gái đều lập gia đình ở kinh thành nên đón cha mẹ lên hưởng phúc.”
Cô Thẩm nhỏ dường như biết rồi, cười gọi chị họ nhưng không đứng dậy, Minh Lan gật đầu, khách khí luôn mồm nói mời ngồi mời ngồi, lại gọi người hầu dâng trà.
Chị họ kia dù không ưa nhìn, tướng mạo còn có chút quê mùa nhưng cử chỉ hào phóng, không chút nào rụt rè, giọng cũng sang sảng: “Nhìn này, các cô là người phú quý, chúng tôi là nhà quê, trong mắt mấy vị quý nhân, chút chuyện gia đình nhỏ nhặt này, trong mắt mấy vị quý nhân, còn chẳng đáng nói đây này.”
Trịnh đại phu nhân giống như không ghét vị chị họ này, còn ôn hòa nói: “Không cần biết giàu hay nghèo, có hiếu với cha mẹ mới là quan trọng, con trai con gái của chị đều hiếu thảo như vậy, đúng là có phúc.”
Chị họ cười nói: “Cũng đúng, mấy đứa nhỏ còn có lương tâm, không quên cha mẹ chịu khổ, ngay cả mấy đứa rể cũng hiếu thuận. Thế nên tôi mới tới cùng chúng nó.”
Minh Lan để ý, bên người chị có giỏ trúc, khăn voan hơi hé lộ ra mấy chục quả trứng gà đỏ.
Trịnh đại phu nhân quay đầu cười nói: “Lần này họ Tề đúng là may mắn. Mấy tháng trước lão quốc công vừa có một đôi chắt long phượng, mấy hôm trước đại thọ bảy mươi, giờ trong tộc lại thêm con cháu.” Nhìn nét mặt Minh Lan mờ mịt lại bổ sung: “Con gái chị họ của chị gả cho cháu trong tộc của phủ quốc công.”
Minh Lan vừa nghe tới phủ Tề quốc công, lông mày đột nhiên nhảy một cái, mặt lại tươi cười: “Thực sự là đáng mừng.”
Trong lòng thầm nghĩ, dòng bên của gia tộc lớn kết thông gia cùng chị họ xa bắn đại bác của gia tộc lớn, đúng là môn đăng hộ đối.
Cô Thẩm nhỏ vội hỏi: “Sinh rồi? Là nam hay nữ.”
Gương mặt chị họ nở nụ cười: “Là trai, nặng bảy cân sáu lạng (ba cân tám), rất mập! Nhà nghèo không có gì hay, có ít trứng gà đỏ, phu nhân ăn sau này đảm bảo cũng sinh được thằng nhóc mập mạp!”
Lời này cô Thẩm nhỏ thích nghe nhất, vì thẹn nên không dám nói tiếp. Trịnh đại phu nhân tạ ơn giúp chị ta: “Cám ơn chị nhớ thương em, nhà chị con cháu đầy sân, có thể dính chút chuyện vui của chị sao lại không được?” Lại quay về Minh Lan: “Em đừng cười nhé, hôm nay chị mượn hoa hiến phật, bao giờ về em cũng mang một ít.”
Minh Lan ngạc nhiên, cô Thẩm nhỏ mau nắm lấy cơ hội trêu chọc: “Sinh một đứa là xong việc à, nhanh chóng sinh mấy đứa!”
Mọi người cùng cười lớn, Trịnh đại phu nhân quay về chị họ cảm ơn một hồi.
Chị họ cười nói: “Phu nhân đừng nói nữa, mấy quả trứng gà đáng tiền gì, nói ra là nhờ ngài, Quan Minh mới có ngày hôm nay! Chờ ra cữ, bọn nó tự mình đến dập đầu với phu nhân.”
Trịnh đại phu nhân khẽ cười “Là con rể chị tự mình có khả năng không chịu thua kém, tôi không nhận nổi. Nghe nói em trai cậu ta Tư Minh cũng được tiên sinh khen ngợi.”
Minh Lan hơi chấn động, thốt ra: “Quan Minh? Tư Minh?” Thấy ánh mắt mọi người ngạc nhiên, nàng vội che giấu nói: “Mấy hôm trước đi phủ họ Tề mừng thọ, chắt của lão quốc công hình như cũng tên là cái gì minh.”
Cô Thẩm nhỏ cười nói với nàng: “Con bé này, chính em không phải tên có chữ Minh sao, không cho người khác cũng đặt tên như vậy à?”
Minh Lan lúng túng một hồi.
Trịnh đại phu nhân cười cười, không coi là thật, còn nhẹ nhàng giải thích: “Em không lớn lên trong kinh không biết, nhà họ Tề cùng hàng thì tên có cùng chữ, đến đời này thì tên có chữ Minh.” Quay sang vừa cười vừa trách cô Thẩm nhỏ, “Em cũng lớn lên ở bên ngoài, nào có biết gì, biết có chút ít đã thích khoe khoang.”
Cô Thẩm nhỏ bướng bỉnh cười với chị dâu.
Mọi người trong phòng còn đang cười nói, Minh Lan gắng tiếp lời nhưng trong lòng đang nổi từng cơn sóng lớn.
Tên của con trai con gái Tề Hành có chữ Minh vốn là không liên quan tới mình!
Chuyện này nàng không biết, Thân thị có biết, ả ta cố ý.
Mình bị hố rồi!
Thân thị sống không tệ, điều duy nhất không hoàn mỹ chẳng qua là trái tim của chồng không đặt nơi ả, bản thân không thoải mái liền không muốn người khác dễ chịu. Ả ta nói với mình như vậy, không những là bịa đặt, lại còn khó bắt được nhược điểm, nếu mình biết chuyện còn có thể phản bác lại, nhưng mình hoàn toàn không biết quy củ đặt tên trong họ Tề, lại thêm phần chột dạ, liền sa chân vào.
Nói cho cùng, Thân thị chỉ muốn cho Minh Lan biết, ả ta sống rất ngột ngạt, tiện thể làm Minh Lan cũng ngột ngạt theo, khá khen cho Tề Thân thị đoan trang phóng khoáng, nàng coi như giờ mới biết.
Tiếp sau đó lại là một nghi vấn khác còn phiền toái hơn.
Đến tận khi ăn tối, Minh Lan vẫn ngơ ngác nhìn Cố Đình Diệp, nghĩ mãi về vấn đề đau đầu đó. Cố Đình Diệp lớn lên ở kinh thành, chuyện phủ Hà Đông năm xưa hắn còn biết, sao lại không biết chuyện đặt tên của nhà họ Tề.
Nếu chữ Minh trong tên hai đứa nhỏ nhà Tề Hành không phải do mình, vậy vì sao hắn tức giận.
Chẳng nhẽ chữ ngọc và chữ hàn (Yùhàn) ghép lại nghe giống ‘tiếc nuối’ (Yíhàn)? Không đúng.
Như chị gái mình gặp hôm nay, con rể chị ta cùng em trai, một người là Quan Minh, một người là Tư Minh, chẳng nhẽ là vì tương tư mình, nhớ nhung mình? Cha bọn họ đặt tên như vậy cho con chẳng nhẽ cũng là thanh mai trúc mã của mình?
Nếu hàng con cháu nhà họ Tề có con đặt chữ Minh, tránh không được nghĩa tương tự. Cố Đình Diệp là người rộng rãi, không đến nỗi hẹp hòi như vậy. Trực giác của Minh Lan, hắn không phải vì việc đặt tên mà giận hờn với mình.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Minh Lan chợt phát hiện mình đổ oan cho Tề Hành rồi. Chẳng nhẽ để tránh bị nghi ngờ, anh ta phải đặt tên con trai con gái mình là ‘thông minh’, ‘phát minh’ gì đó mới tính là trong sạch? A mi phò phò, hy vọng đầu óc anh ta vẫn tỉnh táo, tuyệt đối đừng đổi tên bọn nhỏ.
Cố Đình Diệp cảm thấy hôm nay dùng cơm Minh Lan vô cùng yên tĩnh, giống như hồn vía ở trên mây, gương mặt một lúc thì nhăn nhó suy nghĩ, một lúc lại cau mày do dự, vẻ mặt vô cùng quẫn bách, cũng chỉ ăn cơm trắng, không hiểu đang nghĩ gì. Hắn cảm thấy thú vị, đưa tay gạt hạt cơm dưới môi nàng, mỉm cười nói: “Nghĩ gì thế? Cơm cũng không ăn cho tử tế.”
Minh Lan giật mình, phát hiện hạt cơm rơi ra từ trên mặt mình, thật không chút ý tứ: “Không có, có…” Đề tài này không biết nói thế nào, dường như cũng không có gì để nói, nàng lập tức lắc đầu nói: “Không nghĩ gì… Hầu gia, hôm nay canh ba ba rất bổ, chàng uống thêm một bát.”
Cố Đình Diệp dần thu lại ý cười, nàng ấy mãi mãi vẫn như thế.
Thời gian còn lại của bữa cơm, hai người yên lặng không nói gì, cơm nước vừa xong bên nooài có người đên báo, là một bà hầu giữ cửa, bà ta đứng bên ngoài báo là Tứ lão thái gia không ổn, mời nhanh chóng tới xem.
Hai vợ chồng nhìn nhau, lại có chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui