Phẩm Lan xung phong cất bước vào trong. Minh Lan nhắm mắt theo sau. Bước vào trong phòng, chỉ thấy không khí ồn ã, rộn ràng, cả phòng toàn đàn bà con gái. Phu nhân, bà chủ, con dâu, tiểu thư, người đứng, người ngồi. Cả phòng lấp lánh châu ngọc. Thím ba ngồi phía trên, thấy Minh Lan bước vào, vỗ đùi cười nói: “Ôi chao! Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, chính chủ tới rồi đây!”
Minh Lan giả như không nghe thấy, học theo Phẩm Lan, tiến lên hành lễ với từng trưởng bối, sau đó lễ phép đến đứng bên cạnh Thịnh lão phu nhân đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Chị họ Thục Lan ngồi bên cạnh bà ngoại mình, vận chiếc áo bồi tử màu đỏ sẫm, trên đầu gắn lộn xộn năm, sáu trâm ngọc lớn kèm thêm mấy bông hoa hồng vải, trên cổ và tay cũng đeo đầy đồ, khắp người cài vàng đeo bạc, chói lọi khiến người ta hoa mắt.
Tôn mẫu từ lúc Minh Lan bước vào liền nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn đến nửa ngày trời, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hé ra nụ cười, mới nói: “ Hôm trước tôi nghe thím ba nhà thông gia nhắc đến cháu đã cảm thấy tốt rồi, hôm nay vừa thấy quả nhiên là phong thái tiểu thư thế gia. Chậc! Chậc! Dáng dấp rất được!” Nói xong hướng về phía hai lão phu nhân chủ tiệc cười nói: “Cháu tôi cùng đứa bé này xứng đôi với nhau, nhân ngày vui hôm nay, chúng ta thân càng thêm thân. Nhà thông gia thấy thế nào?”
Nói xong liền nhìn chằm chằm vào đối phương, chờ bên kia trả lời. Hầu hết đàn bà, con gái khắp phòng đều dừng nói chuyện, ngẩng đầu quay ngóng sang bên này nhìn xem.
Trong lòng Minh Lan cười nhạt, thường thì mai mối vì sợ nhà thông gia từ chối nên không cầu hôn trắng trợn như vậy. Da mặt mẹ Tôn tú tài cũng dày thật, dám xin cưới trước mặt nữ quyến của nửa huyện, khiến nhà người ta từ chối thế nào được.
Được rồi. Thực ra Minh Lan ghét kiểu soi xét dáng vẻ cô của Tôn mẫu, y như chọn trứng gà trên chợ.
Thịnh lão phu nhân lấy nắp chén gạt qua gạt lại lá trà, không nói câu nào. Bà bác nhíu mày, định nói mấy câu hòa hoãn, Thịnh Vân đã cướp lời: “Ái chà! Bà thông gia thật biết nói đùa, cháu bà sắp đến hai mươi mà cháu tôi giờ mới lớn? Nói xứng đôi vừa lứa là sao? Ôi chao! Không được. Không được”. Nét mặt bà Tôn có chút không vui: “ Hơn có mấy tuổi thì sợ cái gì?Trước thả hết mấy đứa hầu trong phòng đi là được, chờ con dâu gả đến cũng tiện hầu hạ chu đáo luôn.”
Đám nữ quyến trong phòng mỗi người một vẻ mặt, có người buồn cười, có người kinh ngạc, cũng có người lắc đầu ngao ngán, nhiều hơn là khinh thường, chụm đầu với người bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán. Minh Lan đối với mẹ tú tài kính nể không thôi, con dâu còn chưa nói gì, mẹ chồng đã lên đài. Tôn mẫu này nếu không cố ý đến mưu lợi, thì cũng là thực sự cho rằng thế này cũng chẳng vấn đề gì, là kiểu người không biết thì không sợ tội đây mà.
Không thể để lộ ra ý muốn đuổi người, kẻo lại đeo cái danh ‘Ghen’, đôi mắt Thịnh Vân đảo qua đảo lại cười nói: “Bà thông gia chọn cháu dâu. Tôi đây cũng muốn tìm cháu rể. Họ Thịnh chúng tôi da mặt hơi mỏng, ông anh họ tôi cũng là quan, chức vụ cũng không thấp, chứ nói chi đến cháu tôi được Hoàng Thượng đích danh bổ nhiệm làm quan lớn ở Hàn Lâm Viện. Tôi nói này bà thông gia, cháu bà muốn cưới vợ thì có gì để khoe nào? Công danh có chưa? Điền trang cửa hàng ở đâu? Có câu ‘lấy chồng, cơm no áo ấm’, bà nói một mà không nói hai rồi?”
Thịnh Vân nói chuyện vừa nhanh lại vừa trong trẻo, thêm nữa tính bác ấy nhanh nhẹn hoạt bát có tiếng ở huyện. Lần này nói nửa thật nửa giả, mọi người trong phòng đều mỉm cười. Mọi người đều hiểu ý nói cháu trai Tôn mẫu cha mẹ đều đã mất, chẳng qua bám vào nhà cô, thường ngày chơi bời lêu lổng, chỉ mở miệng dỗ Tôn mẫu vui vẻ.
Từ khi Tôn mẫu có con đậu tú tài thì tự nhận mình là dòng dõi thư hương. Nhìn nhà bình thường thì chướng mắt, thấy nhất định phải tìm một đám thật tốt gả cho cháu mình. Mấy nhà trong huyện có gia thế một chút đều bị bà tới làm phiền. Thấy thần thái người nhà họ Thịnh chẳng tỏ vẻ vô lễ, Tôn mẫu đã mấy lần ăn phải đinh mềm, bắt đầu thấy nản lòng. Mấy ngày trước, nghe thím ba nhắc tới Minh Lan đã thấy ngứa ngáy trong lòng. Nghĩ Minh Lan mặc dù xuất thân nhà quan nhưng chẳng qua là con dòng thứ, bà đi cầu hôn cũng coi như coi trọng rồi. Ai dè hai lão phu nhân chẳng nói lời nào, cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến … Thịnh Vân kia lại vung đao không thương tiếc, câu nào câu nấy đều đâm vào tim gan. Tôn mẫu giận đến tái mặt: “Cháu tôi mặc dù không có công danh, tiền tài nhưng cũng do phu nhân chính thất sinh ra đấy!” (sorry chị em nhưng con mẹ này vô sỉ, mặt dày kinh hồn )
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phẩm Lan đỏ bừng lên, hai mắt muốn phun lửa, vô ý thức nắm chặt tay Minh Lan, dùng sức siết chặt như muốn bóp ra máu. Minh Lan cúi đầu, tay kia vỗ nhẹ chị ấy – Lý thị cũng là con dòng thứ.
Năm ấy, khi Thịnh Duy cưới vợ, sản nghiệp Thịnh gia gần như lụn bại, may nhờ cụ Lý biết là người phúc hậu, ngày xưa còn cùng với cụ Thịnh cũng bắt tay làm giàu, nên quyết định gả cháu gái sang. Nhưng con dâu cụ không ưng ý, giữa đường nhúng tay vào đổi con gái dòng thứ qua. Ai ngờ sự đời khó lường, giờ nhà họ Lý chỉ có Chúc Lý thị gả đến nơi tốt nhất, chồng kiếm được tiền lại một lòng một dạ. Vị tiểu thư bị đổi năm đó lại không tốt lắm, giờ không biết hối hận đến mức nào nữa.
Khiến người bới không được khuyết điểm, mấy năm Thịnh gia dần dần phát đạt, đã ít người nhắc đến xuất thân Lý thị. Mấy lời này của bà Tôn rất quá đáng. Cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn người nhà họ Thịnh và mợ Chu đang cúi đầu uống trà. Bác gái cả Lý thị từ đầu đến cuối chưa nói gì, nhìn thẳng vào mắt Tôn mẫu, đáy mắt lạnh như băng, lẳng lặng nói: “Lớn bé có thứ tự, Minh Lan còn có mấy chị ở phía trên nữa. Xét về tuổi tác, cháu Tuệ nhà chú ba xứng đôi với cháu bà thông gia hơn.”
Vừa rồi, thím ba còn vui sướng khi người gặp họa, thoáng cái đầu thương quay sang đâm mình, vội vội vàng vàng xua tay: “Không được. Không được.Chuyện này sao thành được? Nhà tôi đây cũng không phải loại hết ăn rồi lại nằm, lại còn nghèo…” Đột ngột im miệng, thím ba thấy Tôn mẫu dùng ánh mắt hung ác nhìn mình. Nếu không phải nhiều người đang nhìn, hẳn Tôn mẫu đã mượn tư thế cày ruộng để đánh người.
Nhưng đám nữ quyến trong phòng đều hiểu ý thím ba, đều che miệng cười, từng ánh mắt châm chọc đều bắn về phía Tôn mẫu và thím ba, đến mức khiến khuôn mặt già nua của hai bà phiếm hồng.
Trong lòng Phẩm Lan mừng rỡ, rốt cuộc buông tay của Minh Lan. Minh Lan cũng cảm thấy được trút giận, liền lặng lẽ kéo Phẩm Lan lùi về phía sau mấy bước, rời khỏi nơi đông người, đứng sau nanh oa[1]xả hơi.
Lúc này, thiếu phụ xinh đẹp ngồi bên cạnh thím ba che miệng cười khẽ một tiếng nói: “Mẹ cũng đừng vội từ chối, em rể Tôn có công danh, không chừng phu nhân nhà thông gia không nhìn thèm đến em Tuệ Lan đó!”
Sắc mặt Tôn mẫu thoáng dịu đi, hừ một tiếng: “Nói đúng lắm! Tam phu nhân lo lắng quá rồi ~ ~ !”Còn cố ý kéo dài âm điệu, thím ba tức đến run người. Tuệ Lan đứng phía sau cực kỳ lúng túng, cúi đầu cắn môi, gắt gao nắm lấy khăn tay, trừng ánh mắt hung ác nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp kia một cái. Thiếu phụ kia không thèm để ý, cũng không nhìn đến nàng. Mọi người trong phòng đều cúi đầu cười trộm.
Vừa rồi nhiều người đến, Minh Lan không nhớ rõ ai với ai. Phẩm Lan vội vàng giải thích: “Người mặc áo đỏ ngồi bên cạnh thím Ba là chị Nguyệt Lan, người ngồi kế bên tiếp chị kia rất tốt tính, là chị Tú Lan.”
Minh Lan ‘ồ’ một tiếng, con vợ cả và thứ nữ, quả nhiên là…kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của ta. Những lời này, chỉ sợ ứng trên người Nguyệt Lan không có tác dụng.
Tuệ Lan nhìn thấy mọi người xung quanh cười đùa chỉ trỏ giống như đang ám chỉ mình, dậm chân, mặt đỏ bừng nhưng không chịu đựng được nữa đành quay gót chạy ra ngoài. Tú Lan thấy hành động thất lễ của em gái liền tạ tội rồi bước theo sau. Nguyệt Lan ngồi cùng thím ba mất kiên nhẫn, đứng lên đi đến cạnh Minh Lan và Phẩm Lan, sờ quần áo, đầu tóc của Minh Lan rất tự nhiên, miệng cười nói: “Cái ký hiệu của em rất đẹp. Chị vừa thấy đã thích rồi.”
Ở Đăng Châu Minh Lan cũng từng xã giao với nữ quyến nhưng chưa đến mức mới quen biết đã táy máy tay chân, liền nghiêng người tách ra. Phẩm Lan thờ ơ, một câu cũng không nói. Nguyệt Lan thấy hai chị em đều lạnh nhạt với mình cũng không khó chịu, vẫn lầm lũi chuyện trò. Phẩm Lan thấy phiền, bĩu môi quay đi lấy trà, hoa quả ăn.
Nguyệt Lan vừa nói chuyện vừa chăm chú nhìn kiểu tóc song hoàn kế của Minh Lan. Hoa thắng[‘]cài lấy ngọc trai và sợi tơ vàng quấn quanh làm nổi lên hình bông hoa. Tơ vàng tết tỉ mỉ thành hình bông hoa xinh xắn, còn viên ngọc kia tròn tròn, long lánh, mượt mà, hẳn là vật quý. Lòng Nguyệt Lan cực kỳ ao ước, bắt đầu đến sờ mó, nói: “Chị chưa thấy viên ngọc nào lớn như thế này đâu! Bác Hai làm quan, em gái chắc được sống trong giàu sang phú quý. Hay là vật này cho chị mượn đeo hai ngày nhé, để chị ở nhà chồng chị nở mày nở mặt đi!”
[‘]Hoa thắng là một loại trang sức của phụ nữ chế thành hình bông hoa, thường cài lên tóc hoặc điểm lên trán.
Minh Lan tròn mắt sửng sốt. Đây là đang…muốn lấy đồ của nàng ư?
Nàng đột nhiên nhớ đến Mặc Lan, dù thế nào chị ấy cũng dùng đầu óc để cướp đoạt, chứ không như xin xỏ trắng trợn trước mặt em họ vừa gặp như thế. Chuyện này Mặc Lan cũng không làm được đâu. Chưa đợi Minh Lan mở miệng, Nguyệt Lan đã động tay trước, lướt nhanh qua đầu Minh Lan rút hoa thắng xuống, cầm trong tay nhìn kỹ, vuốt ve cảm thấy thật thỏa mãn, quay sang cười nói với Minh Lan: “ Cảm ơn em nhé, sau này chị trả lại cho em.” Nói xong liền cài lên đầu mình, Minh Lan nhìn đến tròn mắt, há mồm.
Lúc này Phẩm Lan lấy trà, hoa quả về, vừa lúc nghe được câu cuối, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, rình rình đến sau lưng Nguyệt Lan, dùng sức cướp lại trâm cài về đặt vào tay Minh Lan, cười khẩy nói: “Chị Nguyệt thế này là mượn, hay là cướp. Minh Lan đã đồng ý cho chị lấy à! Nghe nói anh rể là người có tiền, chị Nguyệt còn thèm khát gì đó của em út nữa sao?Đâu có người chị nào lại làm thế?”
Nguyệt Lan thấy đồ trên tay bị cướp về, chân mày liền dựng đứng, mắng: “Chị với em Minh nói chuyện, em đến xen mồm làm gì? Hứ! cứ điêu ngoa cho lắm vào, cẩn thận không ai thèm lấy đâu!” Quay đầu cười nói với Minh Lan: “Em không biết đấy thôi. Đồ vật này ở nông thôn chúng tôi đây có tiền cũng không mua được.Chỉ mượn em đeo hai ngày thôi, em không keo kiệt đến thế đâu nhỉ.”
Phẩm Lan đang muốn cãi lại thì bị Minh Lan giữ lại. Minh Lan dùng ánh mắt trấn an Phẩm Lan, quay sang cười với Nguyệt Lan, sau đó nghiêm túc nói: “Xin lỗi. Em keo kiệt thế đấy. Em không cho mượn được.”
Nói xong liền dắt Phẩm Lan đi lên phía trước, Nguyệt Lan cứng họng, vẫn đứng trân trân ở chỗ cũ, chỉ thấy Phẩm Lan giúp Minh Lan cài lại trâm lên đầu, lần lượt đến bên cạnh lão phu nhân trò chuyện. Nguyệt Lan không dám đuổi theo, nhưng lòng vẫn muốn nên chỉ biết đứng chà chân tại chỗ. Chuyện tham đồ của người khác, Nguyệt Lan làm nhiều thành quen, vốn định rút trâm kia rồi chạy nhanh đến ngồi ở phòng khách. Con gái da mặt mỏng thường không dám làm ầm lên, cứ như thế chạy về nhà mình, việc này im hơi lặng tiếng là coi như xong, không nghĩ…
Nguyệt Lan tức giận ngồi cạnh thím ba mới biết trên sân khấu kịch sắp bắt đầu. Hầu như nữ quyến trong phòng đều theo bác gái cả Lý thị đi ra ngoài. Nguyệt Lan vội vàng đuổi theo thím ba để đi cùng nhau. Thịnh Vân và hai lão phu nhân vốn cũng muốn đi, nhưng bị Tôn mẫu quấn lấy. Mợ Chu đứng một bên nghe. Phẩm Lan và Minh Lan ngồi trên ghế đôn buôn chuyện.
Tôn mẫu vẫn đang ở đó, nói liên tục không ngừng nghỉ, khoe khoang con mình, tựa như không có biên giới: “…Ông huyện lệnh kiên quyết mời Chí Nhi nhà tôi đến uống rượu, nói là muốn mời nó đến viết mấy chữ cho bức hoành phi. Ây dà! Chí Nhi không từ chối được nên mới đồng ý. Tôi nói nhá, có thể lấy được chữ của cháu tôi thực sự là phúc ông Huyện lệnh đó…”
Phẩm Lan không nhịn được nữa, đến nói nhỏ vào tai Minh Lan: “Rõ là anh rể say rượu, kiên quyết muốn tặng chữ cho ông huyện lệnh. Với lại lần uống rượu đó là cha chị có chuyện muốn nói với ông ấy nhưng anh rể lại cứ khăng khưng đòi đến uống rượu làm loạn. Nói năng lung tung, hại cha chị phải đến bồi tội với ông Huyện lệnh!”
Minh Lan cực kì 囧.Tôn mẫu này rất có năng lực, có thể nhận được lời mời của CNN đó.
Tôn mẫu nói mê hết buổi, cuối cùng nhớ đến Thịnh lão phu nhân: “Nghe nói cháu nhà thông gia cũng là người đọc sách, mấy tuổi thi đậu tú tài đấy ạ?” Đây là đề tài Tôn mẫu thích nhất, trăm lần nói cũng không chán. Kể cả đối phương đỗ Trạng Nguyên mà khi trúng tú tài tuổi tác lại lớn hơn con nhà mình, bà cũng khoe khoang cả buổi.
Thịnh lão phu nhân khẽ cười: “Mười lăm tuổi.” Bà tôn cực kí đắc ý: “Ồ! Vậy đậu không sớm hơn Chí nhi nhà tôi là bao đâu, nhưng mà cũng coi như tuổi trẻ tài cao.” Thịnh lão phu nhân khiêm tốn chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Chưa nói đến tài cao, nhưng mà năm ấy ở Đăng Châu cũng có mấy tú tài nhỏ mười một mười hai tuổi.”
Tôn mẫu ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười, cười gượng mấy tiếng: “Vậy cũng không có gì, chắc là năm ấy thi dễ thôi, với lại dù là tú tài cũng chưa hẳn đã có tài.”
Những lời này liền chọc giận Mợ Chu, bà không nhịn được, nói lời mỉa mai: “Nói tiếp đi, con nhà bà thi đậu tú tài từ lúc mười hai tuổi, sau đó thi mấy lần cử nhân phải không? Sao mãi chưa đậu?”
Tôn mẫu cố nén giận:“Người ta thi mấy chục năm mới đậu, vài năm này tính là cái gì.”
Chu thị che miệng cười khẽ:“Bà nói phải, mấy chục năm cũng có mà.”
Tôn mẫu tức giận, thấy nữ quyến Thịnh gia không giúp mình, một bụng tức không có chỗ phát tiết liền chỉ con dâu Thục Lan đứng bên cạnh mắng: “Mau rót thêm trà cho mẹ chồng đi. Chút chuyện ấy mà không có mắt nhìn à, còn cần cô để làm gì.” Thục Lan bị mắng trước mặt mọi người, mặt đỏ đến tận mang tai, cúi đầu phân phó nha hoàn. Phẩm Lan thấy chị chịu khổ, lòng đau nhức nhưng không tiện nói ra, chỉ siết chặt nắm đấm. Minh Lan vội vàng nhắc khẽ bên tai cô: “Không nên làm liều. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Bà nội chị biết chừng mực.”
Thịnh lão phu nhân im lặng tiếp tục bảo dâng thêm trà[‘], lá trà lững lờ trôi trên mặt nước. Bà bác cũng thấy bực bội, nhưng không để lộ trên mặt, chỉ im lặng lắng nghe.
[‘] còn gọi là khán trà, nếu chủ nhà bảo khán trà là có ý muốn đuổi khách.
Nhìn Thục Lan bỏ đi, Tôn mẫu không vừa lòng, bĩu môi, quay sang nói: “Lão phu nhân nhà thông gia nói xem, tôi có khoác loác gì đâu. Chí nhi nhà tôi, mặt mũi như vậy, đốt đèn lồng khó tìm được. Cháu gái nhà bà vào được cửa nhà tôi đã tích đức tám đời mới có số tốt như vậy đấy! Gả vào nhà tôi đã mấy năm mà vẫn còn chưa đẻ được mụn con, nếu đổi là nhà khác đã bị đưa hưu thư, đuổi đi rồi!”
Thịnh Vân thường hay bênh cháu, định im miệng rồi, cuối cùng không chịu được nữa: “Nhà người ta gả vào mười mấy năm mới sinh con còn có, còn đây mới bốn, năm năm. Cháu tôi cho cháu rể cưới thêm mấy vợ lẽ rồi đấy thôi.”
Chu thị nói giúp: “Nói phải đấy! Con nối dõi đều được ông bà tổ tiên phù hộ, cưới đầy một phòng vợ lẽ, còn muốn thế nào nữa?”
Tôn mẫu cười khẩy, nói: “Con bé phải hiền huệ, vui lòng rước người vào cửa thì mới được chứ, không lại để người ngoại cười vào mặt cho.”
Bà bác trầm giọng nói: “Loại đàn bà xuất thân không sạch sẽ sao lại cho vào nhà? Con rể cũng là người có trí thức, mấy câu này mà bà cũng dám nói ra không sợ làm nhục tổ tiên à!”
Tôn mẫu không yếu thế, la lên: “Con nhà bà không có bãn lĩnh còn muốn ngăn chồng nạp thiếp, muốn nhà chúng tôi tuyệt hậu đấy à?”
Phẩm Lan hết chịu đựng nổi, nghe không lọt tai được nữa, quay lưng bước đi. Minh Lan vội vàng đuổi theo. Phẩm Lan có sức khỏe tốt, tâm tình tệ, nín một hơi liền chạy tám trăm mét. Minh Lan chạy đứt hơi mới đến gốc cây đuổi kịp nó, ôm cánh tay Phẩm Lan không buông ra, chỉ đứng thở hổn hển.
Phẩm Lan đá liên tiếp vào cái cây, chửi bới: “Chết tiệt! Chị của ta tốt như vậy sao lại rơi vào loại chuyện này! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”
Minh Lan vuốt ngực, gắng sức thở, chỉ có thể đứng chờ Phẩm Lan đá đến mệt mới kéo nó đến chỗ kín phía sau hòn núi giả, kiếm hai tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Chuyện này Minh Lan không biết khuyên thế nào cho phải. Nếu nàng còn làm chức bí thư ở hiện đại, nhất định sẽ hô to đầy khí thế ‘Ly hôn đi!’, nhưng ở đây, hài…Hai chị em lẳng lặng ngồi được một lúc, bỗng nhiên phía sau hòn núi giả truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện.
“…Em gái à! Em đừng đi, nghe chị nói hết lời này đã!”
“Em muốn xem kịch. Chị đừng nói gì cả, em không muốn nghe.”
— Là Tú Lan và Tuệ Lan. Phẩm Lan và Minh Lan đều nhìn thoáng qua.
Là một người có kinh nghiệm nghe trộm, phản ứng đầu tiên của Minh Lan là bịt miệng Phẩm Lan. Ai dè động tác của Phẩm Lan còn nhanh hơn nàng, một tay đặt ngay lên miệng miệng mình, sau đó ngồi yên không nhúc nhích, chuyên tâm lắng tai nghe. Thấy động tác lưu loát thành thạo, Minh Lan không nhịn được mà thắc mắc: Chẳng lẽ người cùng sở thích?
Bên kia, Tú Lan đang nói chuyện — “Đối với con gái xuất thân như chị em ta chuyện hôn nhân lại càng quan trọng, em đừng có hồ đồ nhé! Thiếu gia nhà kia chị đã nghe nói rồi, tuy có tiền nhưng hay ong bướm, đến mười tuổi thê thiếp đã đầy đàn.”
“Thế phải làm sao đây? Bác đề phòng em như phòng trộm cướp, đến mặt mũi anh Thái Sinh em còn chưa thấy, giờ cũng đến tuổi rồi chỉ có thể tìm đường khác thôi.” Giọng Tuệ Lan căm hận nói.
“Thái Sinh à? Hài! Em đừng nghĩ nữa, có một số chuyện em không biết. Năm ấy cô muốn gả cho dượng, ông nội chúng ta lại kiên quyết ép bác cả gả cô cho nhà khác, nghe đâu còn suýt đánh dượng đến thừa sống thiếu chết, sau lại nghe được bà hai lên tiếng bảo vệ. Cô dù không tích tụ oán hận trong lòng nhưng cũng không thích nhà chúng ta đâu.” Giọng nói Tú Lan buồn bã.
Phẩm Lan và Minh Lan liếc nhìn nhau một cái, còn có chuyện này nữa? Ánh mắt Phẩm Lan cực kỳ hưng phấn. Minh Lan cũng ôm một bụng tò mò – Ra là dượng Ngưu với bác gái[‘] là tự do yêu đương đó nha.
[‘] Thuyết minh họ hàng tí, theo vai vế, Phẩm Lan gọi Thịnh Vân là cô nhưng Minh Lan phải gọi bác.
Bạch bạch mấy tiếng giống tiếng giậm chân, tiếng Tuệ Lan gần hòn núi giả lại truyền đến: “…Chị nhìn xem, hôm nay nhà bọn họ rất phô trương. Nhìn Phẩm Lan và Minh Lan mà xem, đồ hai đứa nó mặc, trang sức đeo trên đầu, tùy ý lấy một thứ xuống cũng là cả gia tài của em! Em sống quá khổ rồi, có gả thì phải gả cho người có tiền!”
“Em đừng có ngu, gả vào nhà không phải cứ có nhiều tiền là tốt đâu. Anh rể em tuy rằng nghèo túng nhưng một lòng một dạ với chị. Mẹ chồng cũng là người biết lý lẽ. Giờ chị chăm sóc anh ấy và đôi trai gái còn thấy thỏa mãn hơn so với sơn hào hải vị mỗi ngày. Em đừng chỉ nhìn vào Nguyệt Lan gả cho người có tiền. Thằng đàn ông kia cực kỳ khốn nạn, ngày ngày đều hái hoa bắt bướm không nói, tốt hay xấu cũng đều đánh đập nó. Vợ bé, con hầu ai cũng coi thường nó, sống như thế này em muốn sao? Em còn phải ngoan ngoan mà cầu xin bác gái cả, bác ấy sẽ làm chủ cho em.” Tú Lan tận tình khuyên bảo.
Tuệ Lan giống như cười khẩy mấy tiếng: “Đó là chị tốt số. Hai chị đều gả cùng lúc, chị Thục Lan thì sao? Đó cũng là tú tài nghèo rớt mùng tơi, cũng tốt tính không thua kém gì anh rể đâu! Lấy đồ cưới con dâu, còn suốt ngày ra oai hô to gọi nhỏ, chẳng may như Thục Lan gặp phải kẻ vô dụng! Hừ! Thôi đi! Vẫn là kẻ có tiền mới đáng tin một chút…”
Nói xong nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền đến, giống như bỏ Tú Lan đi trước rồi. Tú Lan vội vàng đuổi theo sau, âm thanh dần dần khuất.
Phẩm Lan từ từ buông miệng Minh Lan ra, ý cười trên môi như có như không, chậm rãi mở miệng: “Em Minh à! Bỗng nhiên chị hết giận rồi. Lại nói tiếp, dù thế nào chị gái của chị chưa từng bị mất ngón tay nào.”