Hồng Phai Xanh Thắm

Bắt đầu từ lúc bước vào cổng chính phủ Thịnh, lão phu nhân bèn lộ ra gương mặt lạnh băng, đầu tiên bảo nhóc Trường Đống quay về gặp dì Hương, rồi lại đến nhà chính gặp Vương thị, vừa tới cửa đã nghe thấy một tràng tiếng nữ nhân kêu bén nhọn: “…Ông['] có mà chết tâm đi! Tôi chính là cả đời nuôi con gái, cũng không cho phép con tiện nhân kia sống yên ổn!” Tiếp đó là tiếng Thịnh Hoành rống lên: “Bằng không bà muốn giải quyết thế nào đây!”
['] Bây giờ con gái con trai dựng vợ gả chồng có cháu rồi nên đôi xưng hô nhé, vợ chồng nhà này cũng chẳng ân ái lắm
Lão phu nhân nghiêng mặt nhìn Hải thị, Hải thị đỏ mặt, vội vàng huých đứa hầu, đứa hầu kia lập tức hô lớn truyền báo: “Lão phu nhân đến đây!”Read more...
Trong phòng lặng đi, đoàn người lão phu nhân vén rèm bước vào, băng qua Bách Bảo các, tiến thẳng vào sao gian, chỉ thấy Vương thị nằm trên giường, nàng ta mặc áo trong bằng gấm kim tuyến màu cánh sen đậm, sắc mặt vàng như sáp, gò má đỏ ửng bất thường, lộvẻ vừa phát giận, bên cạnh là Thịnh Hoành đang nhìn lão phu nhân tiến vào, bèn vội vàng hành lễ.
Lão phu nhân lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói cũng chẳng buồn nói. Vương thị chật vật định đứng lên chào, Minh Lan vội tới đè nàng ta lại. Lão phu nhân đi tới ôn hòa nói: “Đừng đứng dậy, nghỉ ngơi cho tốt.”
Minh Lan trộm quan sát vợ chồng Thịnh Hoành một cái, chợt thất kinh trong lòng, tóc mai Thịnh Hoành đột nhiên bạc đi, tựa như già đi hẳn bảy tám tuổi, gương mặt Vương thị tiều tụy, dường như bệnh nặng một trận. Minh Lan thấy tình hình không ổn, bèn không dám nán lại lâu, cung kính hành lễ với Thịnh Hoành và Vương thị, vấn an xong liền lui ra, đi thẳng về Mộ Thương trai.
Vương thị nhìn Hải thị đứng ở bên, chỉ thấy Hải thị khẽ gật đầu, biết lão phu nhân đã rõ ràng chân tướng sự việc, lệ ứa viền mi: “Lão phu nhân … Con dâu là đồ vô dụng, dưới mí mắt mình mà lại để xảy ra sự việc mất mặt như thế! Con…con…”
Lão phu nhân xua xua tay, ngắt lời Vương thị: “Chuyện của con bé Mặc không trách con, chỉ có ngàn năm làm trộm, chứ không có ngàn năm phòng trộm, huống hồ lại còn là người lão gia yêu mến coi trọng, ai mà không để cho vài phần mặt mũi, liều mình đi quản chế chứ.”
Lời này ngầm mang theo mỉa mai, Thịnh Hoành đỏ mặt, chỉ cúi đầu thở dài, không dám trả lời. Vương thị thấy lão phu nhân cất lời vì mình, bèn khóc tu tu lên, khóc lớn tiếng: “Mẹ nói phải ạ! Nếu không phải ỷ mặt lão gia, ai lại để chúng nó lén lút giở thủ đoạn này chứ! Làm hại con tôi rồi…”
Lão phu nhân lại ngắt lời nàng: “Chuyện của con bé Mặc không trách con, nhưng chuyện của con bé Như cũng là lỗi của con! Một đứa con gái của con cuối cùng định hứa gả cho mấy nhà hả, đứng núi này trông núi nọ, chốc lại nhắm hướng đông, chốc lại nhằm hướng tây, bà thông gia thương con như vậy, giờ cũng giận con rồi, con còn không ngẫm cho thấu đi!”
Vương thị nhớ tới cơn giận của mẹ hiền và sự phản bội của chị gái, trong lòng đau khổ một chập, nằm trên gối khóc thút thít.
Thịnh Hoành mặt xấu hổ, cúi đầu nói: “Mẫu thân, người xem xem… Nên làm sao bây giờ?”
Thịnh lão phu nhân vẫn lờ ông ta đi như cũ, nói với Vương thị: “Con vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe, trước tiên đừng nghĩ ngợi mấy chuyện phiền lòng đó nữa, Như Lan vừa mới cập kê, chuyện kết hôn cứ từ từ rồi nói.” Lại dặn dò Hải thị chăm sóc chu đáo này nọ, sau đó mới quay đi. Thịnh Hoành thấy vẻ đanh lại của lão phu nhân, cũng không dám lên tiếng, trơ mắt nhìn người đi ra ngoài mất.
Minh Lan đi một hồi về Mộ Thương trai, chỉ thấy Nhược Mi dẫn một đám hầu nhỏ nghênh đón ngay ngắn ở cửa. Minh Lan cười cười, đợi đi vào trong phòng, thấy cửa sổ trong phòng rộng mở, bên cạnh là ấm trà đun lăn tăn, trên bàn bày một bộ chén sứ trắng vẽ men màu mà Minh Lan dùng ngày xuân, ở giữa còn bày một đĩa hoa quả tươi mơn mởn, Minh Lan thấy hơi hơi hài lòng, bèn khen Nhược Mi mấy câu.
Đi vào trong phòng, Đan Quất bèn mỉm cười mở một cái hòm nhỏ, lấy ra một cái bọc lụa mỏng màu tím nhạt nhét vào tay Nhược Mi: “Chả trách cô chủ thưởng cho em phần đặc biệt hậu hĩnh này, quả nhiên là rất tốt nha!”
Nhược Mi kiêu ngạo nhíu mày, nhận lấy đồ, thản nhiên nói: “Em là đứa ăn nói vụng về, đâu bằng các chị khiến cô chủ yêu thích, một mình lưu lại trông coi viện này, tất nhiên là phải dốc chút sức lực rồi.”
Lục Chi đang vùi đầu vào rương lớn ở bên ngoài nghe thấy được, nhịn không nổi muốn xông ra đấu võ mồm, bị Yến Thảo kìm lại, Đan Quất cười ôn hòa, cũng không đáp lời nhiều, Tiểu Đào nhịn không được nói: “Chị Nhược Mi, em nghe cô chủ nói, nếu để người khác lưu lại, chưa chắc đã trông coi được viện mình, cô chủ mới yên tâm để chị trông nhà.”
Nhược Mi ậm ừ nhếch môi, xoay người đi ra ngoài, sau đó Thúy Tụ gạt mành trúc tiến vào, cười ngọt như mật nói: “Các chị vất vả ạ, giường đệm của các chị chị Nhược Mi đã sai chúng em thu dọn đâu vào đấy rồi, chốc nữa chờ các chị mau mau làm xong việc của cô chủ thì nghỉ ngơi cho khỏe. Chị Nhược Mi miệng nói vậy, thực ra là nhớ nhung các chị lắm đấy ạ.”
Nghe xong lời này, Lục Chi phì ra một hơi, tiếp tục cúi đầu làm việc. Đan Quất nhịn không được khẽ cười.
Loáng cái dọn dẹp tới trưa mới rảnh, Minh Lan hùng hổ tắm rửa một phen, mới cảm thấy hơi hơi bớt mệt, thấy trên người khoan khoái được một chút, lúc này mới chầm chậm nhắm thẳng tới Thọ An đường dùng cơm
Quy tắc của lão phu nhân là không nói chuyện, hai bà cháu ngồi ngay ngắn xuống dùng cơm. Minh Lan một bên xới cơm, một bên trộm nhìn vẻ mặt lão phu nhân, dường như không có vẻ đặc biệt hờn giận, chính là lông mày nhăn sâu lại, như là vô cùng đau đầu.
Sau khi uống xong một chén trà xanh, Minh Lan không biết nói gì với lão phu nhân cho phải, bèn bước tới nhẹ nhàng bóp vai.
“… Con nói việc bê bối này, bà nên quản hay là mặc kệ đây?” Lão phu nhân từ từ mở lời, hơi trà nóng mờ mịt phả đầy khuôn mặt bà, vẻ mặt chán ghét. Vừa rồi Phòng ma ma đã báo lại, dì Lâm bị nhốt ở nhà kề, Mặc Lan bị nhốt tại chính phòng mình. Thịnh Hoành hạ tử lệnh, ai cũng không được gặp.
“… Quản chứ ạ.” Minh Lan thốt ra, thấy vẻ mặt lão phu nhân bất ngờ, lập tức bổ sung nói, “Nhưng không thể dễ dàng mà quản được, ấy dà … Ít nhất phải để phụ thân đến cầu bà… Phải rồi, ba lượt!” Ba ngón tay non nớt dựng thẳng lên trên bàn tay mũm mĩm nõn nà.
Lão phu nhân lại xem thường nàng, hừ hừ nói: “Vừa mới tới trưa, cha con đã đến cầu hai lần rồi.”
Minh Lan ngượng ngùng, oán thầm cha già Thịnh rất thiếu kiên nhẫn, ha hả cười ngượng: “Kia … Ít nhất năm lần ạ.” Toàn bộ năm ngón tay béo múp đều xòe ra.
Lão phu nhân thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Máu mủ tình thâm, rốt cuộc là cốt nhục nhà mình, thôi được rồi, chuyện này cuối cùng không thể bế tắc như vậy được, chính là…” Lão phu nhân nhịn không được cắn răng, “Lại không muốn thỏa mãn tính toán của cái phường rác rưởi mặt dày kia được.”
Minh Lan chậm rãi ngưng tay, cân nhắc nói: “Việc nào ra việc nấy, lỗi của dì Lâm là một chuyện, thể diện nhà mình lại là việc khác, nên phạt thì phải phạt, nên cứu vãn thì cũng phải cứu vãn thôi ạ.”
Lão phu nhân nhắm mắt lại trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Có lý.”
Hôm sau, lão phu nhân bảo Minh Lan chia những thứ đem về từ Hựu Dương từng cái từng cái một đi. Vương thị vẫn nằm trên giường bệnh như cũ. Hải thị thấy lão phu nhân hồi phủ, sau khi thở phào một hơi thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, vẻ mặt cũng không còn khó coi như vậy nữa. Buổi chiều Minh Lan cầm dầu hoa quế tươi mới đến Đào Nhiên cư thăm hỏi người bị hại.
Theo như Minh Lan đoán, lúc này Như Lan không phải đang tức giận, mà chính là vừa hết giận xong, bằng không chính là chuẩn bị phát giận, không ngờ, Như Lan cũng không phẫn nộ như dự đoán, tuy là nhắc tới mẹ con Mặc Lan thì vẫn miệng độc mắng vô đức như trước, có điều lại vô cùng lí trí, còn có tâm tình sai hầu gái can hình hoa.
“Chính chị ta tìm chết, chẳng trách người khác được, lại còn liên lụy chúng mình xui xẻo!” Như Lan căm giận nói, sau đó lại giãn mày, “Nhân duyên tự có duyên phận, ông trời ban cho, không có gì là phức tạp cả.” Xem ra, chị ấy không có hứng thú với Tề Hành và anh họ Vương lắm, cho nên mới ra vẻ không hề gì.
“Chị Năm, chị trưởng thành rồi nha.” Minh Lan bùi ngùi tận đáy lòng, sau đó trên trán đã trúng một cái búng thật mạnh.
Mấy ngày này, Thịnh Hoành cũng sống không dễ chịu gì, thể diện gia tộc mất hết, thời gian vừa rồi bà vợ hung hãn lại còn mặc kệ, chỉ còn cầu được lão phu nhân. Hai ngày thì bốn lần tới tìm lão phu nhân, còn chưa mở miệng đã bị lời mặn lời nhạt chặn họng tống về. Thịnh Hoành biết lão phu nhân luôn luôn ngầm trách ông ta quá nương tay với dì Lâm, chưa từng ràng buộc cho đúng đắn, nhìn xem, thế mới sinh chuyện, đấy!
Sáng sớm ngày thứ ba, Thịnh Hoành lại vuốt mũi đi cầu lão phu nhân. Lão phu nhân hai tay thu trong tay áo, thầm dùng ngón tay để đếm, đếm trọn 1 bàn tay, mặt tươi lên. Thịnh Hoành vui mừng quá đỗi, vội khẩn cầu: “Con biết sai rồi ạ, ngàn lần xin mẫu thân dạy dỗ!”
Lão phu nhân lẳng lặng nhìn Thịnh Hoành, ánh mắt lành lạnh: “Nghe nói Lâm thị đưa một đứa hầu bên người cho con hả, giờ lại còn có bầu nữa? Đang giữa kì quốc tang đấy nhé.”
Thịnh Hoành mặt đỏ tía tai, phù một tiếng rồi quỳ xuống, luôn mồm: “Con hồ đồ ạ!”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Chả trách nó lại có năng lực gây sóng gió, hóa ra là làm cho con sung sướng có khác.”
Vương thị trông chừng Thịnh Hoành như thể quản tù, dì Lâm thân thiện lại hiểu ý người, chuẩn bị cho ông ta một con hầu xinh đẹp õng ẹo, đúng mong muốn ông ta, nhưng về sau, trong lòng Thịnh Hoành cũng cực kì hối hận. Ông ta xưa nay coi trọng tiếng quan, lần này là bị khiêu khích đến quên hết thảy.
“Đều là lỗi ở con ạ! Xin mẫu thân hãy trách phạt con thật nặng!” Thịnh Hoành cúi đầu quỳ gối trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân đập mạnh một chưởng lên bàn, cười gằn nói: “Con cái đồ ngu! Để người khác tính kế mà không biết! Con cũng không ngẫm lại xem, chuyện của con bé Mặc đâu phải ngày một ngày hai mà bày ra được? E là có kẻ đã sớm tính kế, hiển nhiên là đầu tiên phải dụ dỗ thể xác con! Khiến con làm chuyện đuối lý, rồi mới tiện bắt bí con!”
Trán Thịnh Hoành ròng ròng mồ hôi. Lão phu nhân hổn hển mấy hơi mới quyết định, nói chậm rãi: “Hoành Nhi, con còn nhớ cách đây vài năm, sau khi dì Vệ bỏ mạng mẹ con ta đã nói chuyện một phen?”Thịnh Hoành trong lòng ngẩn ra, phản ứng lại: “Con nhớ rõ ạ.”
Lão phu nhân giận dữ nói: “Khi đó ta nghĩ con sẽ quản thúc Lâm thị cho đàng hoàng, thế mà con cũng chẳng lọt tai; hôm nay mới ủ thành cái họa lớn này. Trước đây ta đã nói, gia đình không êm, quan lộ sao có thể trôi chảy, tình hình như bây giờ thì …”
Thịnh Hoành xấu hổ không chịu nổi, thời tiết tháng năm đang ấm dần, trên người ông ta lại đổ từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh, trong lòng bắt đầu hận dì Lâm, nếu không phải nàng ta nhiều lần gây rối, ông ta làm sao lại bị đồng liêu chỉ trỏ.
Lão phu nhân nghiêm nghị hỏi: “Con lần này thật sự muốn ta quản?” Thịnh Hoành dập đầu một cái, cất cao giọng: “Con trai vô đức vô tài, những năm gần đây toàn bộ dựa vào mẫu thân chỉ điểm, thỉnh cầu mẫu thân lại vất vả thêm một chút ạ!”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Thịnh Hoành, gằn từng chữ: “Lần này ta không chỉ nói suông đâu, xong chuyện là phải xử phạt thẳng tay, con thế có chịu không?!” Thịnh Hoành nghe ra ý tăm tối trong lời lão phu nhân, ngẫm nghĩ, cắn răng nói:”Tất nhiên là được ạ!”
Lão phu nhân truy tới cùng: “Dù cho ta đòi mạng của nó?” Thịnh Hoành nghĩ quan hệ thiệt hơn trong đó, huống hồ những năm gần đây, tình đối với Lâm thị đã sớm phai nhạt rất nhiều, cắn răng gật đầu.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Thịnh Hoành hồi lâu, không thay đổi sắc mặt gật gật đầu, thản nhiên nói: “Sẽ không đòi mạng nó, có điều … Cũng không thể giữ nó lại được.”
Sau giờ cơm chiều, lão phu nhân đuổi Minh Lan trở về, Minh Lan để một đứa thân tín ở lại, viện cớ lưu Đan Quất ở lại Tho An đường, để lúc sau còn truyền lại tình hình thực tế.
Phong cách làm việc của Thịnh lão phu nhân và Hải thị không giống nhau, Hải thị xuất thân từ dòng dõi chi, hồ, giả, dã, thích lấy đức thu phục người, giỏi nhất khiến đối phương tâm phục khẩu phục lại còn bội phục, lão phu nhân lại xuất thân là con dòng chính nhà quyền tước, làm việc từ xưa đến nay là nói một không hai, cực kì không kiên nhẫn dây dưa cùng người khác, chỉ nói rõ ràng, ta hiểu không cần ngươi hiểu.
Thịnh Hoành cùng Vương thị ngồi ở buồng trong Thọ An đường, một người ở cạnh bàn, một người tựa bên cửa sổ La Hán trên giường. Hai vợ chồng đều nén giận, ai cũng không nhìn ai, bên ngoài, Thịnh lão phu nhân một mình ngồi ngay ngắn ở chính đường, gọi người đưa dì Lâm với Mặc Lan tới đây.
Dì Lâm rất biết điều quỳ xuống, bên cạnh là một đứa hầu xinh đẹp xiêm y đỏ thắm dìu. Lão phu nhân nhìn đứa hầu xinh đẹp kia vài lần, chỉ thấy nó mắt hạnh má đào, mặt mày ẩn tình, chính là eo hơi to, trong lòng không nhịn được cười giễu. Mặc Lan bên kia thì cứng hơn, tuy rằng mấy ngày nay hứng không ít khổ, ăn mặc qua quýt, vẻ mặt ủ rũ, nhưng vẫn như trước ngẩng cổ đứng ở giữa.
Lão phu nhân nhin Mặc Lan, chậm rãi mở miệng: “Đạo lý lớn bà không nói, chắc là lão gia phu nhân cùng với chị dâu cả cháu cũng nói không ít, bà chỉ hỏi cháu một câu, nhà họ Văn kia cháu không được rồi, giờ cháu định giải quyết thế nào?”
Mặc Lan một bụng tức nén ở ngực, hằm hừ nói: “Cháu cùng lắm có một cái mạng, có gì mà khó lường! Mọi người muốn cháu chết, cháu chết ngay là được chứ gì!”
Lão phu nhân nhanh như chớp quát: “Nói phải! Bưng lên.” Phòng ma ma tiến vào, trên tay bưng cái khay, lão phu nhân chỉ vào vật trong cái khay kia nói, “Nơi này có một tấm lụa trắng, một chén thạch tín, cháu chọn một cái đi, cũng coi như rửa sạch thanh danh họ Thịnh chúng ta!”
Khuôn mặt nhỏ của Mặc Lan tái nhợt, vẻ mặt quật cường cuối cùng không duy trì được, nhìn thấy khay lụa trắng cùng thuốc độc, thân mình run rẩy lẩy bẩy, dì Lâm kêu thảm một tiếng, dập đầu nói: “Lão phu nhân tha mạng! Mặc Lan, còn không mau quỳ xuống bồi tội với bà nội con!... Lão phu nhân ngàn vạn lần không được, cái Mặc không hiểu chuyện, chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân hãy nể mặt lão gia với ạ…”
Lão phu nhân vung tay lên, choang một tiếng, một chén trà rơi xuống đất, chỉ vào dì Lâm, lạnh giọng quát: “Câm cái miệng cô lại! Ta đời này việc cuối cùng hối hận là, nhất thời mềm lòng cho cô vào phủ rồi lại vào cửa, những năm gần đây, cô phất gió phá hoại bao nhiêu việc, ta giờ không nói lí với cô, nếu cô lại còn chen thêm câu nào, ta lập tức cho cái con đàn bà nhà cô uống hết chỗ thạch tín kia! Cô biết ta rồi đấy, ta nói được, là làm được!”
Cổ họng dì Lâm ực một tiếng, cúi đầu, cặp mắt tìm kiếm mọi nơi, lão phu nhân cười lạnh nói: “Cô không cần tìm lão gia, lão gia hôm nay sẽ không tới, hết thảy mọi việc đều do ta xử trí.”
Dì Lâm mệt mỏi phục trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở đáng thương, nhưng cũng không dám mở miệng nữa. Vương thị ngồi ở buồng trong cười cười châm chọc, quay đầu nhìn chồng, đã thấy Thịnh Hoành vẫn không nhúc nhích, trong lòng nguôi giận rất nhiều.
Mặc Lan thấy tình hình không ổn, vội vàng quỳ xuống, luôn mồm bồi tội: “Bà nội tha cho cháu gái, cháu biết sai rồi, biết sai rồi ạ! Cháu gái cũng không dám nữa, cháu gái,… Còn chưa muốn chết ạ!” Nói xong bèn khóc lên, một bên nhìn dì Lâm quỳ gối bên cạnh, chợt nhớ tới mưu tính phía trước, vội vàng nói, “Cháu gái không phải là cố ý đâu ạ, là ngày ngày cấm túc trong nhà, quả là buồn bực đến bứt rứt, mới ra ngoài dâng hương, nghĩ vì lão phu nhân cầu phúc thêm thọ, cầu cho phụ thân thăng quan tiến chức, ai ngờ lại gặp phải chuyện đó… Cháu gái làm sao lường được! Chẳng qua là vô ý lỡ làng thôi ạ …” Mặc Lan thấy lão phu nhân mặt mỉa mai nhìn mình, không nói nổi nữa.
Vương thị ở buồng trong dường như tức đến ngã ngửa, tới nước này rồi mà Mặc Lan lại còn muốn lừa người. Thịnh lão phu nhân ở bên ngoài cũng không biết nên khóc hay cười, chậm rãi nói: “Dì Lâm của cháu mấy tháng trước đã nhằm vào nhà họ Lương, bảo đứa nô tài đắc lực trước đây của dì Lâm lôi kéo làm quen với người gác cổng nhà họ Lương, nghe được hôm ấy cậu Lương Hàm phải bồi mẹ mình đi dâng hương, rồi lại kêu đứa hầu bên cạnh cháu là Vân Tài giả dạng cháu nằm trên giường. Cháu thì mặc quần áo người hầu lỉnh ra ngoài, ở bên ngoài thì ăn mặc đẹp đẽ, bảo Hạ Hiển chuẩn bị xe cho cháu… Ba trận gậy giáng xuống, bọn hạ nhân cái gì cũng khai ra, mẹ con các người nếu không sợ mất thể diện thì gọi người lôi chúng nó lên đây, đối chất với các người, hư hừ, trước mặt ta, cháu dám nói dối như vậy! Quả là có bản lĩnh! Dì Lâm đời này quen đổi trắng thay đen, cháu thế mà cũng học cho được đấy!”
Mặc Lan mặt tái không còn hột máu nào, trong lòng biết lão phu nhân hết thảy đã điều tra rõ ràng, nằm trên đất, run cầm cập.
Vương thị ở buồng trong trào phúng liếc Thịnh Hoành một cái, Thịnh Hoành cảm thấy thật không thể chịu đựng nổi. Tại chính đường, lão phu nhân bảo Phòng m ma đặt khay sang một bên, mới tiếp tục mở miệng: “Hiện giờ cháu đã hỏng danh dự, nhà tử tế khác e là khó nói, họ Lương lại không cần cháu, cháu làm ra chuyện như thế, đã nghĩ đến đường đi sau này chưa?”
Mặc Lan nghe vậy, bỗng run rẩy, lớn miệng: “Phu nhân còn chưa đi cầu hôn, sao lại biết họ Lương không cần cháu? “
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn chị ta: “Vốn là mẹ con các người tự ý, cũng không nghĩ xem, người ta tuyệt nhiên không xem trọng các người? Từ trước đến nay đều là nhà trai cầu hôn nhà gái, dù có chuyện ngược lại, cũng là hai nhà đã sớm bàn bạc. Nếu nhà chúng ta đi cầu hôn, bị đuổi về, cháu bảo mặt mũi cha cháu biết vứt đi đâu?”
Mặc Lan một bên lau nước mắt, một bên thanh minh: “Nếu Lương phu nhân xem trọng Minh Lan, vì sao không để mắt cháu? Cháu có điểm nào không bằng Minh Lan! Lại nói, dì Lâm mạnh hơn mẹ ruột nó nhiều!” Giọng nói vẫn mang theo ấm ức.
Lão phu nhân cười mỉa: “Vì sao không để mắt cháu ư? Ta không biết, chỉ biết được sau hôm áy, phủ Vĩnh Xương hầu không có lấy chút tin tức nào, cha cháu thử thăm dò buông chút tín hiệu, cũng chỉ như vô vọng.”
Ngực Mặc Lan co thắt, thở từng hơi từng hơi một, giống như người chết chìm túm lấy nắm lục bình, quỳ lết tới kéo góc áo lão phu nhân, lớn tiếng khẩn cầu: “Xin bà nội thương xót cháu với, Minh Lan là cháu bà, cháu cũng vậy mà! Bà liên tục trù tính cho em ấy, không thể không lo cho cháu được! Cháu biết cháu làm mất thể diện nhà mình, làm phụ thân ghét bỏ, chính là cháu cũng chẳng còn biện pháp nào khác, thái thái oán giận hai mẹ con cháu, hận không thể ăn dì cháu, làm sao có thể tận tâm với hôn sự của cháu được, cháu… Cháu cùng với dì chẳng qua là muốn một mối hôn tốt đẹp, tránh cho nửa đời sau bị người ta lãng phí!”
Nói xong, trên hai gò má Mặc Lan môt chuỗi nước mắt lăn xuống, viền mắt đỏ ửng, vẫn khóc nói: “Cháu ấm ức việc Minh Lan đi đâu cũng được người khác yêu mến, bà nội thương em ấy, cha thương em ấy, anh cả chị dâu cũng mến em ấy, giờ khó lắm mới kết giao với nhà quý nhân, phu nhân Vĩnh Xương hầu cũng thích em ấy! Cháu không phục, cháu chính là không phục! Dựa vào đâu mà em ấy lại có thể sướng hơn cháu! Bà nội, việc đã đến nước này, bà thành toàn cho cháu đi ạ, coi như rủ lòng thương đứa cháu gái này!”
Nói xong, Mặc Lan nằm trên đất hu hu khóc không ngừng, giọng nghẹn ngào.
“Cháu muốn chúng ta thành toàn cho cháu thế nào?” Lão phu nhân chậm rãi nói.
Mặc Lan vội vàng ngảng đầu, dường như nhìn ra đường sống: “Xin phụ thân đi cầu xin nhà Vĩnh Xương hầu, phụ thân có danh tiếng làm quan, hầu gia sẽ không thể không nể mặt! Dù sao Lương phu nhân vốn cũng tính toán kết thân với nhà ta, chẳng qua là đổi người thôi, đều là khuê nữ họ Thịnh đúng không nào, cháu so với Minh Lan có kém cạnh gì đâu! Xin phụ thân đi, phu nhân cũng đi! Cháu nếu vào cửa nhà họ Lương, thì cũng giúp ích cho họ Thịnh phải không ạ? Chỉ cần phụ thân cùng phu nhân dốc hết sức, sao mà không thành được! Cho con đường sống đi mà!”
Vương thị ở buồng trong đã liên tục cười lạnh không ra tiếng. Thịnh Hoành tức giận nắm chặt tay, tức đến mức mặt mày tím đỏ, cả đời này ông ta hành tẩu quan trường cực kì cẩn thận, cũng không vô duyên cớ gây thù kết oán, cũng không vô cớ cầu cạnh ai, mới lăn lộn được đến địa vị hôm nay, lại vì cái đứa con gái vợ lẽ không biết phép tắc làm cho mất mặt xấu hổ, không chắc đã kết được thông gia này, kinh thành đông người, nếu truyền ra ngoài, về sau mặt mũi ông ta biết vứt vào xó nào?!
Lão phu nhân nhìn thấy Mặc Lan mặt đầm đìa nước mắt, nhìn dì Lâm ở bên kia, trong lòng dần dần lạnh hẳn, châm chọc nói: “Ý cháu là, nếu sự không thành, là do lão gia cùng phu nhân không cố hết sức à? Đó là không chừa cho cháu đường sống hả?”
Mặc Lan cả kinh, cúi đầu nói: “Phụ thân thương cháu, thì nên suy nghĩ cho cháu!”
Trong phòng chết lặng, thật lâu không có tiếng động, chỉ nghe tiếng cành lá cây hoa quế ngoài sân kia lay động. Thịnh Hoành ở buồng trong tức đến mức mặt trắng bệch, đối với mẹ con Lâm thị lạnh tận đáy lòng. Vương thị thấy trượng phu khổ sở như vậy, trong lòng cũng mềm đi.
Qua một hồi lâu, lão phu nhân mới từ từ nói: “Cháu lớn bằng ngần này, cha cháu yêu thương cháu biết bao, trên dưới toàn cái phủ này không ai là không biết. Cháu một đứa con gái vợ lẽ, ăn mặc tiêu vặt nơi ở đều tương tự như con bé Năm, ngay cả phu nhân cũng chả dám sơ suất với cháu, chính là bởi sợ cha cháu đau lòng, cháu thử so với mấy đứa con gái vợ lẽ nhà dì Khang mà xem, chính mình tự vấn lương tâm xem, giờ lại nói ra mấy lời xằng bậy bất hiếu như thế! Một phen tâm huyết của cha cháu cũng đến rơi vào bụng chó mà thôi! Cái khác biệt giữa cháu và em Minh, đó là em ấy bằng lòng với số mệnh, hiểu được việc nên hay không nên làm, cháu nói ta trù tính vì em ấy, vậy trù tính cho cháu cũng như thế, liệu cháu có bằng lòng không? Rốt cuộc là cháu thấy phú quý thì ghen tị, cứ mãi thế ta cũng chẳng ưa nổi, ôi… Thôi, phu nhân không đi cầu hôn thì ta đi!”
Lời vừa dứt, buồng trong buồng ngoài mấy người đều hoảng. Tới tình hình này, vẻ mặt Thịnh Hoành lạnh như băng, chỉ cảm thấy có tặng cho Mặc Lan chén thuốc độc cũng không tính là oan uổng chị ta mà Vương thị cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Mặc Lan không dám tin ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, u oán trên mặt lập tức đổi thành mừng rỡ, không đợi chị ta nói cảm tạ, lão phu nhân lại nói: “Ta hổ thẹn trưng cái mặt già này ra, tới phủ Lương cầu hôn cho cháu, nói tốt cho cháu, trù tính cho cháu, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nhà họ Lương kia có đồng ý hay không, bà nội không dám cam đoan.”
Mặc Lan trong lòng nhảy dựng, lão phu nhân nhìn chằm chằm ánh mắt chị ta, thong thả bất thường nói: “Lương phu nhân nếu bằng lòng cưới cháu làm dâu, cháu cũng không cần cảm tạ ta, đó là may mắn của cháu. Nếu Lương phu nhân thế nào cũng không đồng ý…” Mặc Lan run rẩy ngón tay, lão phu nhân tiếp tục nói, “cha anh cháu còn phải làm quan trên kinh, con gái họ Thịnh không thể làm thiếp nhà họ Lương, anh rể cả cháu vẫn là quan trên của Lương Hàm, chị cả cháu cũng không thể mất mặt được, ta sẽ gửi cháu về Hựu Dương, nhờ bác cháu tìm gả cháu cho một nông hộ giàu có.”
Mặc Lan bị dọa đầu toát mồ hôi lạnh, lưng áo mướt mồ hôi, còn muốn biện hộ vài câu, lão phu nhân đã chỉ tay về khay vải trắng cùng thạch tín, dứt khoát nói: “Nếu cháu còn ra sức khước từ, thì chọn khay này hoặc kéo cắt tóc cũng thế mà thôi! Tang lễ sẽ lo liệu làm thật to cho cháu, lúc đến am ni cô cũng sẽ thăm cháu một lượt.”
Mặc Lan ngây ngẩn cả người, không dám nói lời nào, dì Lâm lại mừng thầm trong lòng, biết tính Thịnh lão phu nhân, nếu bà đã đồng ý rồi thì sẽ toàn lực ứng phó, tất nhiên sẽ không nói dối…, ngay cả lão phu nhân cũng đã ra mặt, Thịnh Hoành tất sẽ đi tìm Vĩnh Xương hầu.
Nói xong câu này, lão phu nhân không hề nhìn thêm Mặc Lan, quay về phía dì Lâm, nói: “Còn cô, không thể ở lại phủ Thịnh, chờ qua đêm nay, sáng sớm mai, sẽ đưa cô về thôn trang ở dưới quê.”
Những lời này đúng như sấm giữa trời quang, dì Lâm ‘a” mọt tiếng thét lên kinh hãi: “Lão phu nhân …” Nói còn chưa xong, Phòng ma ma đã sớm dấn hai hầu già khỏe mạnh chờ ở một bên, loáng cái đã chặn miệng dì Lâm, trói tay trói chân. Mẹ con liên tâm, Mặc Lan kêu khóc, túm góc áo lão phu nhân cầu xin tha thứ, dì Lâm tựa như con dã thú, giãy giụa như điên.
Lão phu nhân nhìn dì Lâm chằm chằm, lạnh lùng nói: “Lại còn lằng nhằng, ta bèn giao cô cho Đồng Xử am ở ngoại thành!”
Dì Lâm không dám từ chối, Mặc Lan cũng ngẩn người. Đồng Xử am kia không phải am ni cô bình thường, là nơi nữ quyến nhà giàu phạm lỗi bị phạt đến đấy, ni cô bên trong hở tí là đánh chửi, làm việc lại vô cùng vất vả, ăn không no ngủ không đủ, nghe nói nữ nhân đi vào đấy đều như lột đi một lớp da.
Lão phu nhân đứng dậy, nhìn dì Lâm trên mặt đất, chỉ thấy ánh mắt nàng ta đỏ sậm toát ra vẻ phẫn hận, hung hăng trừng mình. Lão phu nhân không sợ chút nào, còn lạnh nhạt nói: “Ta vô cùng hối hận, lúc trước dù liều mạng khiến lão gia trong lòng không thoải mái, cũng phải đưa Phong nhi với Mặc nhi ra khỏi chỗ của cô, nhìn xem một đứa con trai một đứa con gái được cô dạy dỗ thành cái phường gì? Một đứa tự xưng là phong lưu, không chí tiến thủ, một đứa tham hư vinh, không biết liêm sỉ, cô bản thân tự sai đã đành, lại còn dạy hư lũ nhỏ! Cô cũng là người có sinh mệnh trên tay, đi thôn trang thanh tịnh, chỉ suy nghĩ mà thôi, chờ qua một hai chục năm, con trai con gái cô nếu có tiền đồ bèn có thể đưa cô ra khỏi thôn trang hưởng phúc con cháu, nếu không có tiền đồ …”
Phía sau còn chưa nói hết, trong mắt dì Lâm đã lộ ra sợ hãi, một hai chục năm, lúc ấy nàng ta bao nhiêu tuổi, bèn liều mạng hu hu kêu định dập đầu xin than thứ, hầu già giữ dì ta tay rất khỏe, không giãy ra nổi.
Lão phu nhân bỗng quay mặt về phía đứa hầu áo đỏ cạnh dì Lâm mỉm cười, ôn hòa nói: “Ngươi tên Cúc Phương đi.” Đứa hầu kia đã sớm bị một phen uy thế này của lão phu nhân dọa, vấn trốn trong góc run rẩy, nghe tiếng bèn vội vàng dập đầu.
Lão phu nhân vẻ mặt hiền hòa: “Quả nhiên là dáng dấp xinh đẹp, đáng tiếc …”
Cúc Phương nghe xong câu trước cùng với vẻ mặt lão phu nhân, còn hơi vui vui, ai ngờ một câu sau lại làm nó kinh hồn bạt vía, khó hiểu nhìn lão phu nhân, chỉ nghe bà thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, bị người ta hại còn không hay.”
Cúc Phương kinh hãi, run giọng nói: “Ai… ai hại con?”
Lão phu nhân vẻ mặt thương hại lắc đầu: Ngươi bầu mấy tháng?” Cúc Phương mặt phấn ửng hồng, e thẹn nói: “Bẩm, bốn tháng ạ.”
“Này giờ đang giữa kì quốc tang.” Lão phu nhân lạnh như băng nói một câu đánh Cúc Phương vào vết băng nứt, trong lòng nó hỗn loạn, quá sợ hãi, qua một lát bèn luôn mồm kêu: “Con không biết ạ, không biết ạ! Là dì ấy bảo con hầu hạ lão gia!”
“Chủ ngươi đều là có ý đồ đấy.” Lão phu nhân một mắt nhắm về phía dì Lâm, “Có bầu vào kỳ quốc tang, lão gia làm sao lại có thể phạm phải nhược điểm này, đến lúc đó phu nhân càng giận, ngươi thế là toi đời.”
Vương thị ở buồng trong hung hăng trừng mắt với Thịnh Hoành, việc này nàng ta hoàn toàn chả hay biết gì, vô duyên vô cớ lại có nhiều hồ li tinh mò đến, làm sao mà không tức. Thịnh Hoành hổ thẹn, quay đi không nhìn Vương thị, trong lòng lại thầm hận Lâm thị mưu đồ vô cùng ác độc.
Cúc Phương bị dọa mặt cắt không còn hột máu, khóc kêu: “Lão phu nhân cứu mạng con với!” Trong lòng nó mắng to dì Lâm ác độc, nếu thực lòng muốn thành toàn cho mình, thì nên tránh kì quốc tang, mới cẩn thận an bài cho mình, thế mà lại hại mình như vậy.
Thịnh lão phu nhân vẫy vẫy nó, Cúc Phương một mạch chạy quỳ xuống dưới chân bà, chỉ nghe lão phu nhân chậm rãi nói: “Như vậy đi, xong để Phòng ma ma hâm bát thuốc phá thai cho ngươi, ngươi trước tiên bỏ cái nhược điểm này đã, cẩn thận dưỡng sức, sau đó ta làm chủ, nâng ngươi lên làm lẽ, thế nào?”
Cúc Phương mặc dù không nỡ với cốt nhục trong bụng mình, nhưng nhớ tới tính cách thô bạo của Vương thị, lại nhìn kết cục của dì Lâm, bèn khẽ cắn môi đồng ý, trong lòng lại hận dì Lâm thật sâu.
Thấy một màn này, dì Lâm mới chính thức sợ hãi, nén không được run rẩy, nàng ta vốn còn muốn Thịnh Hoành niệm tình cũ, qua một năm rưỡi, lại có con cái thường xuyên cầu tình, Thịnh Hoành bèn đón mình về. Nhưng nếu để cho một đứa con gái trẻ tuổi xinh đẹp hiểu phong tình lại còn hận chính mình ở lại bên người Thịnh Hoành, ngày ngày thổi gió bên gối, sợ là Thịnh Hoành nhớ đến mình chỉ có hận mà thôi.
Dì Lâm trong lòng kinh hãi không thôi, ánh mắt khẩn cầu bắn về phía con gái. Mặc Lan thấy thế, lại muốn mở miệng cầu xin cho mẹ đẻ. Không ngờ lão phu nhân đã đứng dậy, để Thúy Bình dìu đi vào buồng trong, đi được một nửa bỗng quay đầu lại, nói với Mặc Lan: “Hai ngày nữa, ta sẽ đến phủ Lương, nếu nói thành công…”
Mặc Lan trong lòng hồi hộp, bèn ngậm miệng nghe lão phu nhân răn, chỉ nghe giọng nói lão phu nhân mệt mỏi: “Phủ Vĩnh Xương hầu gia thế lớn hơn họ Thịnh, cháu lại vào cửa như thế, về sau cháu phải dựa vào chính mình, khiến chồng vui vẻ, khiến cha mẹ chồng yêu mến, nếu nghĩ muốn dựa vào nhà đẻ, thì khó đấy.”
Mặc Lan nghe vậy, trong lòng bèn sinh ra một luồng sức lực, trước tiên buông chuyện của dì Lâm ra, âm thầm hạ quyết tâm, muốn đến lúc ấy, một lượt từ trong ra đến ngoài nhà mẹ đẻ sẽ thấy thế nào là uy phong của chị ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui