Mối quan hệ của họ cũng tạm ổn, bây giờ Âu Minh Hàn đột nhiên yêu cầu cô ta về nhà, ngoài việc phải nuốt lời với gia đình, tại sao hắn ta lại quan tâm đến Diệp Chỉ như vậy?
“Không có nhưng nhị gì hết.” Âu Minh Hàn cắt ngang lời cô ta: “Chắc chắn cha mẹ em cũng thích thấy hai chị em hòa thuận.
Thấm Nhã, anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.”
“Được rồi…” Diệp Thấm Nhã miễn cưỡng đồng ý.
Âu Minh Hàn thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thấm Nhã về nhà họ Diệp ở chẳng khác nào hắn ta đã đặt một "tai mắt" bên cạnh Diệp Chỉ.
Như vậy, hắn ta có thể nắm bắt mọi hành động của cô ngay từ đầu.
Hơn nữa, việc này cũng sẽ giúp phân tán sự chú ý và sự nuông chiều của Diệp Vĩnh Hiền dành cho Diệp Chỉ.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
---
Tại nhà họ Diệp.
Diệp Chỉ lấy một lon Coca từ tủ lạnh trong bếp, ngồi thoải mái trên ghế sofa trong phòng khách và hài lòng uống.
Quả thật, dù ở thế giới nào thì Coca cũng ngon như vậy.
Diệp Vĩnh Hiền vừa kết thúc cuộc gọi, ông lập tức tỏ ra không hài lòng: “Con uống ít Coca thôi, thứ đó không tốt cho sức khỏe…”
Diệp Chỉ: “…”
Dù ở thế giới nào, cha mẹ cũng luôn nói y như nhau.
Để tránh ông tiếp tục càm ràm, Diệp Chỉ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cha, ai gọi đến vậy?”
“Là em gái con,” Diệp Vĩnh Hiền vui vẻ nói: “Xem ra con có cách rồi đấy, em con nói họ đang định chia tay!”
“Đó là họ cố tình nói để cha nghe thôi.” Diệp Chỉ nhân cơ hội uống thêm vài ngụm Coca rồi tiếp tục: “Cha đừng hy vọng quá nhiều, họ chưa thể chia tay ngay bây giờ đâu.”
Diệp Vĩnh Hiền nhíu mày, ông cũng biết những gì Diệp Chỉ nói là thật.
“À, cha này, con muốn chuyển ra ngoài ở.” Diệp Chỉ tiếp tục nói.
Diệp Vĩnh Hiền ngạc nhiên, rồi ông cười: “Con bé này, chỉ vì cha không cho uống Coca mà con đòi rời khỏi nhà sao?”
Diệp Chỉ cười khổ, cô đâu có trẻ con đến vậy?
“Cha nghĩ nhiều quá rồi,” Diệp Chỉ cười nói: “Con chỉ là quen sống một mình thôi.
Với lại, con còn chưa có nhà ở trong nước, cũng muốn có tài sản riêng của mình.”
Thấy cô nói thẳng thắn như vậy, Diệp Vĩnh Hiền cũng không tiện phản đối.
“Chỉ vì những lý do đó thôi sao?” Diệp Vĩnh Hiền nhíu mày hỏi.
Diệp Chỉ ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Cô muốn chuyển ra ngoài ở, ngoài lý do này, còn có một mục đích khác nữa, cô muốn "dụ dỗ" Âu Minh Hàn.
Tất nhiên, từ "dụ dỗ" ở đây không phải theo nghĩa đen.
Cô mới trở về chưa đầy hai ngày, đã nhiều lần phá hỏng kế hoạch của Âu Minh Hàn, giờ thì hắn ta có lẽ đã coi cô là cái gai cần phải nhổ ngay.
Trong tình huống này, nếu chuyển ra ngoài ở, đó chính là cơ hội tuyệt vời để hắn ta ra tay với cô!
Âu Minh Hàn luôn làm việc quyết đoán và tàn nhẫn, một cơ hội tốt thế này, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua.
Nếu hắn ta thật sự dám động đến an toàn của cô, thì Diệp Chỉ chỉ cần chuẩn bị trước, nhân cơ hội này mà bắt hết bọn tay chân của hắn ta, sau đó lần ra manh mối, biến tên luật sư giả tạo này thành kẻ tội phạm thực thụ!
Dĩ nhiên, ngay cả khi kế hoạch này không thành, cô cũng chẳng ngại, cùng lắm thì cô tốn thêm thời gian, từ từ tìm kiếm chứng cứ khác mà thôi.
"Không chỉ vậy." Diệp Chỉ cười tươi tắn nói: "Cha à, nhà mình làm bất động sản, chẳng lẽ mấy chị em chúng con không có nổi một căn hộ sao, nghe có lý không?"
"Con bé này, lúc nào đòi cha thứ gì cũng không biết ngại!" Mặc dù nói vậy, nhưng Diệp Vĩnh Hiền lại cười rất vui vẻ, chẳng có chút gì là giận cả.
"Chúng con là con ruột của cha mà, gia đình mình thì cần gì khách sáo!" Diệp Chỉ nũng nịu.
"Thật là hết cách với con." Diệp Vĩnh Hiền cười rồi thở dài: "Em trai con thì đợi đến khi nó tốt nghiệp đại học đã.
Còn chị em con, cha đã chuẩn bị cho mỗi đứa một căn nhà và một chiếc xe rồi.
Chỉ là một căn ở khu trung tâm, còn một căn ở ngoại ô, con muốn căn nào?"
"Con muốn căn ở ngoại ô đi." Diệp Chỉ suy nghĩ rồi nói: "Thấm Nhã sống ở trung tâm, đi làm cũng tiện hơn.
Còn con làm ở công ty nhà mình, có đi trễ cũng chẳng ai dám trừ tiền của con."