Âu Minh Hàn lập tức hiểu ý.
Mặc dù Diệp Thấm Nhã không thể giám sát Diệp Chỉ nữa, nhưng việc Diệp Chỉ dọn ra ngoài lại có thể giúp cô ta tranh thủ được sự yêu thương của Diệp Vĩnh Hiền hơn.
"Thấm Nhã, em cứ ở nhà với cha đi, hãy dành nhiều thời gian bên ông ấy.
Chị của em vừa mới trở về đã dọn đi, cha em tuy không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn sẽ buồn.
Em là con gái của ông ấy, tốt nhất là hãy ở bên ông trong thời gian này, giúp ông nhanh chóng vượt qua."
"Được thôi..." Diệp Thấm Nhã không vui lắm nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
*
Ngày hôm sau, Diệp Chỉ đến biệt thự ở Nam Giao.
Mặc dù trước đây Diệp Vĩnh Hiền đã sửa sang qua căn nhà này, nhưng nó vẫn rất trống trải.
Diệp Chỉ đã mua đồ nội thất mới và thuê dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp, bận rộn đến gần tối mới có thể chính thức dọn vào.
Sau khi đi dạo một vòng quanh căn biệt thự rộng lớn, Diệp Chỉ ngồi trên chiếc giường mới mềm mại, lòng vui sướng.
Cô đã có nhà riêng rồi!
Căn biệt thự này có hai tầng, và hầu hết các thiết kế bên trong đều hợp với sở thích của Diệp Chỉ.
Dù có một vài chi tiết không thích, nhưng cô có thể từ từ thay đổi theo ý mình.
Sau khi dạo quanh bên trong, Diệp Chỉ cầm ống nhòm trên bàn, đi ra ban công.
Cô dự định sẽ sống ở đây lâu dài, nên việc làm quen với môi trường xung quanh là cần thiết.
Khu này là khu biệt thự, ngoài nhà hàng xóm gần nhất của cô, các biệt thự khác đều cách xa.
Diệp Chỉ nhìn qua ống nhòm, thấy vài căn vẫn sáng đèn, trong khi một số căn khác thì tối om, không biết đã bao lâu không có người ở.
Còn những căn xa hơn thì không nhìn rõ.
Diệp Chỉ tiếp tục ngắm bầu trời đêm qua ống nhòm, sau đó quay sang nhà hàng xóm.
Nhà hàng xóm của cô rất gần, chỉ cách khoảng mười mấy mét, mà còn lớn hơn nhà cô nhiều.
Hôm này, khi chuyển đến đây, Diệp Chỉ để ý thấy hình như nhà hàng xóm có người ở.
Cô định qua chào hỏi, nhưng nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu dọn đến, cô chưa chuẩn bị quà gì, nếu cứ vậy mà qua thì không lịch sự cho lắm.
Cô dự định hôm khác mang quà sang, chính thức chào hỏi, tiện thể hỏi xem họ có bán nhà không.
Phòng thủ thì nên có nhiều kế hoạch, cô có thể mua thêm vài căn nhà gần đó để đánh lạc hướng kẻ thù, đảm bảo an toàn cho mình.
Tất nhiên, nếu họ không bán, cô cũng sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ láng giềng tốt.
Diệp Chỉ hướng ống nhòm về phía nhà hàng xóm.
Phòng ngủ của cô đối diện với một phòng khác trong nhà họ, rèm cửa kéo hờ, và căn phòng tối om.
Cô đoán đây có thể là phòng khách.
Đột nhiên, đèn trong phòng bật sáng và một người bước vào.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì trong ống nhòm đã xuất hiện một cơ bụng săn chắc và đều đặn.
Một, hai, ba...!cả tám múi, xếp thành một hình tam giác ngược hoàn hảo.
Thân hình thật đẹp, Diệp Chỉ vô thức nghĩ.
Anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, rõ ràng là vừa tắm xong.
Diệp Chỉ ngẩn người trong giây lát.
Cô đang nhìn trộm người ta, liệu có phải không đúng lắm không...
Cô liền kéo ống nhòm lên cao hơn và nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh ta, với đôi mày kiếm, ánh mắt sáng và sống mũi cao thẳng.
Khuôn mặt này hoàn toàn trúng "gu" của cô.
Nhưng đôi mắt đẹp ấy cũng đang nhìn thẳng về phía cô.
Bị phát hiện rồi.
Diệp Chỉ vội vàng cất ống nhòm, nhưng anh ta đã kéo rèm ra và mở cửa sổ.
"Nhìn đã mắt chứ?" Anh ta hỏi.
Diệp Chỉ: ...
Nếu cô nói rằng cô không cố ý nhìn trộm, anh ta có tin không?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng khi Diệp Chỉ mở miệng, cô lại thành thật đáp: “Cũng đẹp lắm.”
Nói xong, cô vội giải thích: “Ý tôi là… trăng tối nay đẹp.”
Cô nói rồi ngước lên trời, nhưng hôm nay không có trăng.
Không khí càng trở nên gượng gạo.
“À mà, tôi thực ra muốn hỏi, nhà anh có bán không?”
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, rõ ràng là không tin lời bịa đặt của cô, Diệp Chỉ thở dài.
Thôi kệ, cô chẳng bận tâm nữa! Nếu cô không thấy ngại, thì người khác sẽ ngại.
“Tôi xem đủ rồi, tạm biệt.” Cô gật đầu, quay lại phòng, đóng cửa và kéo chặt rèm.