Trở lại phòng, Diệp Chỉ nằm dài trên giường, cảm thấy có chút mất mặt.
Mặc dù chuyện nhìn trộm chỉ là tình cờ, nhưng bị bắt quả tang tại chỗ thì thật khó giải thích.
Cô đoán rằng giờ anh ta đã nghĩ mình là một kẻ biến thái.
Có lẽ cô phải làm gì đó để khôi phục lại hình ảnh của mình.
Ánh mắt Diệp Chỉ lướt qua căn phòng, và dừng lại trên bàn.
Bên cạnh, Kỳ Huyên khẽ nhíu mày, bình tĩnh đóng cửa sổ lại.
Mặc đồ ngủ vào và gọi quản gia đến.
“Người vừa chuyển đến ở căn bên cạnh là ai?” Kỳ Huyên hỏi.
“Là đại tiểu thư Diệp Chỉ, con gái lớn của Diệp Vĩnh Hiền.
Hình như cô ấy vừa mới về từ nước ngoài.” Quản gia trả lời.
Thì ra là tiểu thư nhà họ Diệp.
Kỳ Huyên gật đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, ra hiệu cho quản gia rời đi.
Có vẻ như cô không cố tình tiếp cận mình, chỉ là một sự hiểu lầm, nên anh ta cũng không để tâm.
Đêm hôm ấy, Diệp Chỉ ngủ khá ngon trong căn nhà mới.
Sáng hôm sau, cô gọi một hãng giao hàng và một anh chàng shipper nhanh chóng có mặt trước cửa.
"Đúng lúc quá." Diệp Chỉ đưa cho cậu ta một hộp quà được gói rất đẹp: "Nhờ cậu gửi món quà này cho nhà hàng xóm giúp tôi nhé.
Cậu yên tâm, tiền tôi trả đủ."
Anh chàng shipper nhận hộp quà, do dự một chút.
Nhà bên cạnh chỉ cách có mấy bước chân thôi mà? Cô còn phải gọi shipper đến để chuyển đồ?
Cậu ta không nhịn được nói: “Chị đẹp, đây cũng không xa mà, sao chị không tự qua đó đưa cho tiết kiệm?”
Diệp Chỉ không phải là không muốn tự mình đi, nhưng sự cố tối qua là do mình gây ra, cô phải xin lỗi người ta mới đúng.
Nhưng cô vừa nhìn trộm người ta xong, hôm nay lại đặc biệt đến tặng quà, chỉ sợ dễ bị hiểu nhầm là có ý đồ xấu.
Vì thế, cô mới chọn cách giải quyết này.
"Tôi có chút bất tiện..." Diệp Chỉ lúng túng nói, cô hắng giọng hai tiếng rồi tiếp: "Thế này đi, tôi sẽ trả thêm cho cậu một chút tiền công, nhờ cậu đi giúp."
Anh chàng shipper càng thêm bất lực, vấn đề có phải là tiền đâu! Nhưng khi nhìn thấy tờ tiền đỏ cô đưa, cậu ta lập tức đổi ý.
Thôi kệ, cậu ta chẳng hiểu được suy nghĩ của mấy người giàu có.
"Được thôi! Còn cần tôi làm gì nữa không? Ví dụ như gửi lời nhắn chẳng hạn?"
Anh chàng shipper nhận lấy món quà, nếu không làm thêm gì thì cảm giác lấy tiền không đúng cho lắm.
"Cứ giúp tôi chuyển lời xin lỗi...!mà thôi, không cần đâu.
Khi anh ta mở quà thì sẽ hiểu thôi." Diệp Chỉ thay đổi ý định.
Chuyện cũng không to tát, nếu cô cứ xin lỗi hoài lại càng khiến người ta nghĩ mình có ý đồ khác.
“Được!” Anh chàng shipper vui vẻ nhận lời.
Dù vẫn thắc mắc, nhưng cậu ta nhanh chóng đi đến trước cửa nhà hàng xóm.
Khi ấn chuông cửa, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cậu ta hiểu rồi!
Chắc đây là một cặp đôi đang giận dỗi nhau, cô gái này muốn làm lành nhưng ngại không dám trực tiếp, nên nhờ cậu ta chuyển quà để làm hòa với bạn trai.
Cánh cửa mở ra, một quản gia trông rất chỉn chu bước ra.
“Có việc gì không?” Quản gia nghi ngờ hỏi.
“Chào ông, có người nhờ tôi gửi món quà này cho chủ nhà.” Anh chàng shipper đưa món quà ra.
Quản gia nhìn món quà với vẻ nghi ngờ: “Ai gửi thế?”
“Là bạn gái của ông chủ?” Anh chàng shipper thuận miệng đáp.
Quản gia ngạc nhiên, thiếu gia nhà ông ta có bạn gái từ khi nào? Sao ông ta không biết?
Nhớ đến tờ tiền đỏ, anh chàng shipper cảm thấy cần phải giúp đỡ cô gái kia, để cô không tốn tiền vô ích.
Thấy quản gia vẫn đang sững sờ, anh chàng shipper không nhịn được khuyên: “Tôi nói này, ông cũng nên khuyên ông chủ của mình đi.
Bạn gái anh ta rất tốt, vừa xinh đẹp vừa hiền lành.
Thời buổi này tìm đâu ra người phụ nữ sẵn sàng hạ mình xin lỗi? Đừng có mà kén chọn nữa, chỉ là giận dỗi nhỏ thôi mà, là đàn ông thì đừng tính toán.”
Nói xong, anh chàng shipper rời đi.
Quản gia ngẩn ngơ nhìn theo.
Ông ta cúi đầu nhìn hộp quà tinh xảo trong tay, nhẹ nhàng mà không quá nặng.
Cầm hộp quà, quay trở lại phòng khách, thấy người phụ nữ kia vẫn chưa chịu rời đi, ông ta nhíu mày.
“Kỳ Huyên, anh đã về Bắc Kinh rồi, tại sao không trở về nhà họ Kỳ ở…”
“...!Anh nên xin lỗi bác trai và bác gái đi, họ chỉ muốn tốt cho anh thôi, sẽ không thực sự giận anh đâu...”