Tuy Diệp Chỉ không sợ Âu Minh Hàn, nhưng cũng không muốn tạo ra quá nhiều kẻ thù cho nhà họ Diệp.
Muốn lật đổ Âu Minh Hàn, cô cần phải từ từ tiến hành.
Trong đầu Diệp Chỉ, dần dần đã hình thành một kế hoạch hoàn chỉnh.
---
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Diệp Chỉ cùng Diệp Vĩnh Hiền đến tập đoàn Diệp Thị.
Cô không bày trò làm việc từ cấp thấp lên cao, vì thời gian gấp rút, cô không có tâm trạng để chơi trò thăng chức.
Thế nên, cô trực tiếp yêu cầu Diệp Vĩnh Hiền cho mình vị trí thực tập tổng giám đốc.
Diệp Vĩnh Hiền chiều con vô cùng, nên đã đồng ý.
Ông còn đích thân thông báo cho ban quản lý công ty, yêu cầu họ phối hợp với công việc của Diệp Chỉ.
Buổi sáng, Diệp Chỉ dành thời gian để tìm hiểu tình hình của công ty, đặc biệt chú ý đến một dự án hợp tác sắp tới của tập đoàn Diệp Thị.
Buổi chiều, cô cầm dự án đó đến gặp Diệp Vĩnh Hiền trong văn phòng.
“Cha, con muốn nói chuyện với cha về dự án phát triển Phong Nhạc Cư.” Diệp Chỉ nghiêm túc nói.
“Dự án đó có vấn đề gì sao?” Diệp Vĩnh Hiền thắc mắc hỏi.
Vấn đề? Dự án này có vấn đề lớn đấy chứ!
Phong Nhạc Cư là một dự án hợp tác giữa Âu Minh Hàn và tập đoàn Diệp Thị, mà Diệp Vĩnh Hiền đã đồng ý vì nể mặt con gái thứ hai của mình.
Tuy nhiên, Âu Minh Hàn đã lợi dụng cơ hội này để hối lộ đối tác của tập đoàn Diệp Thị, khiến họ thay đổi vật liệu xây dựng chất lượng cao bằng loại rác thải xây dựng kém chất lượng và chứa phóng xạ.
Sau đó, hắn ta thuê giới truyền thông tiết lộ vụ việc, khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp Thị sụt giảm nghiêm trọng.
Không chỉ vậy, hắn ta còn dàn dựng một vụ cưỡng chế phá dỡ, dẫn đến việc có người chết, và đổ toàn bộ trách nhiệm lên tập đoàn Diệp Thị.
Những sự hãm hại liên tiếp này đã đẩy tập đoàn Diệp Thị vào một tình thế rất bất lợi trong mắt công chúng và trở thành khởi đầu cho bi kịch của gia đình họ Diệp.
Vì vậy, nếu Diệp Chỉ muốn cứu gia đình, cô phải ngăn chặn dự án hợp tác lần này.
“Về dự án thì không có vấn đề gì, nhưng đối tác lại có vấn đề.” Diệp Chỉ cau mày nói.
“Cha, công ty chúng ta chuyên về bất động sản, chẳng liên quan gì đến công ty mạng cả, sao lại hợp tác với một công ty như vậy?”
“À, thì ra là chuyện này.” Diệp Vĩnh Hiền cười giải thích.
“Phong Nhạc Cư là dự án do Diệp Thị và công ty của Minh Hàn hợp tác phát triển.
Minh Hàn có hứng thú với bất động sản, hơn nữa, cậu ta chỉ góp vốn mà không can thiệp vào hoạt động của công ty.
Cậu ta chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm từ cha.
Con bé Thấm Nha xin ba hỗ trợ cậu ấy, cha cũng khó mà từ chối…”
Diệp Chỉ thầm cảm thấy bất lực.
Âu Minh Hàn chẳng phải không can thiệp, mà là đợi đến khi có chuyện xảy ra để rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm!
Tóm lại, việc hợp tác lần này chẳng qua là vì Diệp Vĩnh Hiền muốn làm cho con gái thứ hai vui lòng.
Mặc dù ông rất có năng lực trong thương trường, nhưng lại quá nuông chiều con cái.
“Cha.” Diệp Chỉ trầm giọng nói: “Con mong ba hủy bỏ hợp tác lần này.”
“Tại sao?” Diệp Vĩnh Hiền ngạc nhiên nhìn Diệp Chỉ: “Tiểu Chỉ, cho dù con muốn hủy hợp tác, cũng phải có lý do hợp lý.
Không thể để người ta nghĩ rằng con đang cố ý nhằm vào Minh Hàn, đúng không?”
Cô quả thật đang cố ý nhằm vào Âu Minh Hàn, nhưng tất nhiên không thể nói thẳng điều này ra.
Điện thoại của cô rung nhẹ, Diệp Chỉ mở ra xem, rồi nở một nụ cười mỉm.
“Cha.
cha xem cái này.” Diệp Chỉ đưa điện thoại cho ông.
Diệp Vĩnh Hiền nghi ngờ cầm lấy điện thoại và lướt xem, sắc mặt ông càng lúc càng trầm xuống.
Diệp Chỉ vừa gửi chiếc xe Toyota của Diệp Vĩnh Hiền đi kiểm tra sau khi Âu Minh Hàn trả lại nó cho gia đình hôm qua.
Cô đã nhận được báo cáo kiểm tra từ trung tâm và đó là những gì cô cho ông xem.
“Cha, trong báo cáo ghi rất rõ, phanh của chiếc xe đã bị ai đó cố ý chỉnh sửa.” Diệp Chỉ nghiêm túc nói: “Đây là chiếc xe cha yêu thích nhất, mỗi lần ra ngoài cha đều lái nó.
Cha chắc cũng hiểu hậu quả nghiêm trọng của việc này rồi chứ?”
Diệp Vĩnh Hiền đặt điện thoại xuống, nét mặt trở nên nặng nề: “Tiểu Chỉ, con nghi ngờ Âu Minh Hàn đã làm chuyện này?”