Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1007: Tranh nhau ghế ngồi..
Lục Phi Phi đi ra ngoài, Ninh Tài Dương nhìn về phía Ngô Hiển Dân nói:
- Ông Ngô, chuyện này có chút lớn rồi!
Ngô Hiển Dân cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là không ngờ lại xảy ra như thế này, nếu chúng ta tự hành động thì đây sẽ có vấn đề!
Hai người đều là người trong chốn quan trường, đã xảy ra chuyện như thế thì lập tức trong lòng sẽ nghĩ đến vấn đề ảnh hưởng phía sau, nếu để cho những người ở Tỉnh biết chuyện này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Chính vì lý do này cơ hội và mạo hiểm luôn cùng tồn tại với nhau, chuyện này đã làm khó hai người.
- Ông Ngô, như vậy đi, lúc này Chủ tịch Tỉnh Cung đang họp ở thủ đô, ông ta vốn nói không tham gia, xem ra bây giờ phải đến báo cáo một chút mới được.
Sắc mặt của Ngô Hiển Dân có chút khó coi, hậu đài của y là Bí thư Tỉnh uỷ Tô Dương Tây, vừa lúc Bí thư Tô không có trong ythủ đô, thành tích trong chuyện này không phải sẽ thuộc về phía Ninh Tài Dương sao?
Mấu chốt chính là thời gian hiện nay không đủ dùng, cho dù có thông báo thì Bí thư Tô kia không chắc chắn sẽ theo kịp.
Xem xem thời gian, Ngô Hiển Dân khẽ động, mình chỉ có thể báo cáo chuyện này, không biết tình hình cụ thể ra sao mà khiến cho nhóm lãnh đạo lớn lo lắng.
- Bí thư Ninh, chúng ta chia nhau gọi điện được không.
Đây là một gian phòng xép, trong lúc cố ý vô ý hai người đi vào mỗi một gian phòng, sau đó đóng cửa lại và gọi điện thoại.
Đương nhiên ngô Hiển Dân phải bấm số điện thoại của Tô Dương Tây trước.
- Bí thư Tô, có một chuyện muốn báo cáo với anh, không biết anh có rảnh không?
Tô Dương Tây đang ngồi xem văn kiện trong phòng, lúc nghe thấy có tình hình mới. Nhướn mày nghĩ thầm rằng người ở thành phố Hắc Mộc muốn thực hiện việc quyên tiền để có nguồn nước uống cho những vùng núi nghèo khó cũng cần có một khoảng tiền lớn, tuy rằng có thể dẫn đến một số ảnh hưởng, hiệu quả thực sự không quá lớn, hai vị lãnh đạo ở thành phố Hắc Mộc đều có những thành công vĩ đại.
Tuy nhiên khi nghĩ đến Ngô Hiểu Dân vẫn rất nghe lời mình, Tô Dương Tây mỉm cười nói:
- Tiểu ngô, có chuyện gì?
- Bí thư Tô, là thế này…
Ngô Hiểu Dân liền đem toàn bộ tình huống mình nghe được nói ra.
Lúc bắt đầu Tô Dương Tây cũng không để trong lòng, chỉ là tuỳ ý nghe một chút. Nhưng càng nghe càng thấy chuyện này không thể xem thường, là Bí thư Tỉnh uỷ anh ta biết chuyện này đã vượt quá giới hạn của người bình thường, Diệp Trạch Đào là ai anh ta luôn luôn để ý, lại biết người có tên là Phùng Lượng đại diện cho người của Phùng gia, đây không thể xem như là một chuyện bé nhỏ không đáng kể đến.
Việc Tô Dương Tây quan tâm nhất chính là tình hình hiện này, ở bề ngoài thành phố thì gió êm sóng lặng nhưng thật ra là phong ba bão táp, tuy rằng mình là Bí thư Thành uỷ. Hiện nay cũng gặp phải tình huống đứng hình này, trước kia đứng ở phía Tôn Tường Quân. Từ lúc Tôn Tường Quân lui xuống, mình đang đứng ở tình cảnh xấu hổ, Chủ tịch Tỉnh Cung Viễn Bình sớm đã có chuẩn bị, để có thể nhân cơ hội lần này thêm mối liên kết với Phùng gia hoặc là Diệp Trạch Đào, đó là vấn đề không lường trước được.
- Tại sao bây giờ mới nói chuyện này với tôi, các anh đang làm gì đấy?
Tô Dương Tây thật sự tức giận, chuyện quan trọng như thế không ngờ tới bây giờ mới báo cáo với mình.
- Bí thư Tô, việc này đang được tiến hành tạm thời. Người trong tổ chức mới nói với chúng tôi, họ còn nói người tham gia lần này rất nhiều, có mấy cái ghế đã có bảng giá rồi, nếu người của chúng ta muốn ngồi vào ghế quan trọng, một vị trí một triệu, chúng tôi không biết nên làm thế nào cho tốt!
Tô Dương Tây là một Bí thư Tỉnh uỷ nên kiến thức cũng có nhiều hơn Ngô Hiểu Dân một tí, cũng không có để ý đến giá một triệu một vị trí kia, đương nhiên sẽ có xí nghiệp bỏ ra khoản tiền đó trong chuyện này, căn bản anh ta không cần quan tâm. Điều lo lắng nhất hiện này chính là nếu mình không ra mặt thì Cung Viễn Bình kia sẽ làm ra một số chuyện.
- Tiểu Ngô, vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ tới anh kêu họ để cho tôi một vị trí, công việc của các anh nên làm tốt hơn!
Sẽ tới dự!
Ngô Hiển Dân cũng có chút không hiểu, lúc này còn tới dự sao?
Tuy nhiên nghĩ đến Tô Dương Tây là Bí thư Tỉnh uỷ, tình huống đặc biệt phải dùng chút biện pháp cũng phải.
Được rồi, việc hiện giờ chính là sắp xếp một chỗ tốt cho Tô Dương Tây!
Ngô Hiểu Dân thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu lần này Tô Dương Tây có lợi ích, mình cũng sẽ có lợi, ngồi ở đó đối với mình mà nói đã không còn quan trọng.
Khi Ngô Hiểu Dân thở phào nhẹ nhõm thì Ninh Tài Dương kia cũng vừa gọi điện xong.
Cú điện thoại này gọi rất đúng lúc, Chủ tịch Tỉnh Cung rất vui khi nhận được cuội gọi này, cũng tỏ ý muốn đến tham gia tiệc rượu từ thiện bán đấu giá này.
Lãnh đạo Tỉnh uỷ vốn không tới, hoàn toàn không ngờ tình hình lại trở nên như thế.
Khi nghĩ đến Tô Dương Tây đuổi không kịp hoạt động này, tâm trạng của Ninh Tài Dương không tệ, tất cả mọi người đều biết một tình huống, từ lúc Tôn Tường Quân lui ra, số một Tỉnh uỷ Tô Dương Tây cũng rất lúng túng, hậu đài của mình Cung Viễn Bình có khả năng lên đảm nhiệm vị trí đó rất lớn, gần đây mình đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch Tỉnh tiếng hô cũng rất cao, nếu làm được tốt khả năng mình tiến thêm một bước rất lớn.
Lúc đi ra, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, Ngô Hiển Dân mỉm cười nói:
- Bí thư Tô nói, ông ta sẽ đến Hội nghị.
Ồ!
Ninh Tài Dương nhìn một chút nói:
- Ba giờ sắp tới rồi, ông ta tới kịp không?
Khi hỏi những lời này, Ninh Tài Dương cảm thấy câu hỏi của mình có chút không thích hợp, nên gật đầu nói:
- Bí thư Tô có thể đến, ủng hộ rất nhiều đối với hoạt động của chúng ta, là chuyện tốt!
Ngô Hiển Dân mỉm cười nói:
- Bí thư Ngô vô cùng coi trọng chuyện này, ông ta nói, lần này tỉnh Hắc Mộc tiến hành chuyện này chính là một chuyện lớn trong sinh hoạt chính trị tỉnh Dương Sơn!
Hai người có hứng thú, vốn là Bí thư, chắc Ninh Tài Dương gọi điện cho Bí thư của Tô Dương Tây mới đúng, kết quả hai người vừa may trái ngược nhau.
Sự việc làm như thế này, hai người biểu hiện ra ngoài rất tự nhiên, cũng không cảm giác được chuyện này không ổn.
Nếu đích thân lãnh đạo Tỉnh uỷ đến, vấn đề tiền cũng không còn là vấn đề nữa.
Ngô Hiển Dân nói:
- Chuyện vài triệu đó làm sao?
Ninh Tài Dương nói:
- Không phải công ty Kim Phàm đang triển khai sản phẩm để đưa ra thị trường sao? Tin rằng họ rất không tiếc khi đưa ra khoản tiền này!
Ngô Hiển Dân gật đầu nói:
- Chủ tịch đó vẫn là người đáng tin cậy, kêu Tiểu Quế đi theo họ một chút.
Ninh Tài Dương nói:
- Mấy công ty, từng nhà chia sẻ một ít ở bên trong, không xảy ra chuyện lớn.
Ngô Hiển Dân gật đầu nói:
- Đúng đấy, tiếp theo trên một số chính sách nghiêng về những người ở bên trong.
Rất nhanh hai người đã có nhận thức chung.
Khi hai người đi ra thì thấy Lục Phi Phi đang không ngừng gọi điện thoại.
Thấy Lục Phi Phi gọi điện thoại xong, Ngô Hiển Dân mới lên tiếng:
- Tôi cùng với Bí thư Ninh thương lượng một chút, hai triệu vậy, chúng tôi đồng ý ra số tiền này!
Lục Phi Phi thở dài một cái nói:
- Các người, đến bây giờ mọi người đều không biết giá thị trường, chỗ ngồi này phát triển rất lợi hại, chúng tôi thật sự thê thảm rồi!
Ninh Tài Dương nói;
- Sao rồi, một vị trí một triệu, mọi người còn nói là lỗ?
- Bí thư Ninh, chúng ta vẫn đang hợp tác rất tốt, tôi cũng không có gạt anh, các vị trí ngồi cùng bàn với Chủ tịch thành phố Diệp và Phùng thiếu gia đang bán rất chạy, các ông chủ lớn ra giá đều hơn mười triệu! Đáng tiếc vị trí này cũng chỉ có vài người, hơn cũng không được, hai vị trí của các anh khiến chúng tôi thua lỗ hơn mười triệu!
Ngô Hiển Dân và Ninh Tài Dương mở to hai mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy giật mình, vị trí này cũng rất đáng giá nhỉ!
- Không thể nào, chỉ một vị trí thôi!
Lục Phi Phi khinh thường nói:
- Các anh đúng là không biết rõ giá thị trường! Ôi, các anh suy nghĩ đi, một ngôi sao điện ảnh cùng ăn bữa cơm cũng phải mất mấy trăm ngàn, Chủ tịch thành phố Diệp là ai? Phùng thiếu gia người ta là ai? Những thứ đó đang tồn tại mạnh mẽ, nếu như có thể giao lưu với họ thì đừng nói chi mấy triệu này, nhiều hơn nữa còn có thể bỏ ra, tôi đang muốn thương lượng với các anh, các anh xem việc này, có phải không muốn ngồi hai chỗ này không, thật ra cũng giống như ngồi chung bàn với các con ông cháu cha khác thôi.
Ninh Tài Dương nghiêm túc nói:
- Nói gì vậy, nhân vật chính trong chuyện này chính là tỉnh của chúng tôi, tại sao có thể sắp xếp như thế, đây tuyệt đối không được!
Lục Phi Phi thở dài nói:
- Chuyện này, chúng tôi thật sự hao tốn rất nhiều trong chuyện này!
Khi thấy bộ dạng này của Lục Phi Phi, Ninh Tài Dương cũng nhìn ra được, đúng là bộ dạng thua thiệt của họ.
Lo lắng đến lúc đó không thể giải thích việc thay đổi vị trí, Ninh Tài Dương nhìn Ngô Hiển Dân, suy nghĩ một chút, hai người này cảm thấy chuyện này nên gọi điện báo lại cho người đứng phía sau.
Lần đầu tiên họ phát hiện muốn có được vị trí này lại khó đến thế.
- Chúng tôi muốn thương lượng một chút, anh thấy thế nào?
Di động của Lục Phi Phi lại vang lên, chỉ biết quơ quơ tay.
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân trở ra, khi hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, Ngô Hiển Dân nói:
- Nơi này quá tối!
Ninh Tài Dương nói:
- Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta chia nhau hỏi một chút đi!
Khi hai người vừa muốn gọi điện thoại, vẻ mặt Lục Phi Phi đau khổ chạy vọt vào nói:
- Chuyện này quá khó khăn, quá khó rồi, Phùng thiếu gia kia đã nói, ông ta sẽ ngồi chung bàn với Diệp Trạch Đào, các anh công tử khác cũng muốn, họ muốn cùng Diệp Trạch Đào và Phùng thiếu gia ngồi cùng một bàn, các anh xem chuyện này, chuyện này!
Làm hết nửa ngày cũng làm không xong chuyện này!
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đều có cảm giác muốn nổ tung.
- Anh nói làm sao bây giờ!
Ninh Tài Dương trầm mặt rồi.
- Chúng tôi thảo luận một chút, chỗ ngồi của buổi bán đấu giá chỉ có như thế, tuy nhiên, đến lúc đó họ sẽ đem theo một hai vật phẩm để bán đấu giá, ai có thể mua đồ của họ, cũng có thể thu xếp hoạt động nói chuyện cùng họ, tin rằng họ rất vui đấy, đương nhiên dù sao các anh cũng là phía quan trọng, có thể thêm một vị trí ngồi vào bàn của họ, các anh thấy thế nào?
Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân đều lắc đầu nói:
- Ít nhất hai vị trí, thiếu không được!
Lục Phi Phi khó xử nhìn hai người nói: xem tại
- Chúng tôi còn phải an bài một hai ông chủ lớn nữa.
Ninh Tài Dương vung tay lên nói:
- Hai người cùng họ một bàn, bao nhiêu tiền chúng tôi ra.
Lúc này Lục Phi Phi mới cười nói:
- Như vậy thì tôi dễ làm rồi!
Thấy Lục Phi Phi rời đi, Ninh Tài Dương và Ngô Hiển Dân không ngừng lắc đầu thở dài.