Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1046 - Hội nghị thường vụ không bình thường
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
Lúc Diệp Trạch Đào bước vào phòng họp liền nhìn thấy chỗ ngồi của mọi người có chút thay đổi, không ngồi theo sự sắp xếp trước kia, mà là ngồi theo nhóm nhỏ.
Điều khiến Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhất là những người từ thủ đô đến lại ngồi chung với nhau, tỏ ra rất hòa hợp.
Phó bí thư Đoạn Nghĩa Hội, Chánh văn phòng Thành ủy Triệu Nghiệp Tuyền, Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Lý Dương Kỳ, Phó chủ tịch thường trực thành phố Hàn Ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Ông Như Trinh ngồi thành một nhóm. Mọi người đang nói cười.
Năm người này đều có lai lịch, cũng đều là người từ thủ đô tới. Không ngờ họ đã liên hợp với nhau!
Lúc nhìn thấy năm người này ngồi với nhau, Diệp Trạch Đào cũng không thể không quan tâm. Tuy Diệp Trạch Đào cũng biết tuy họ đến từ thủ đô, cũng có đủ loại phe cánh, nhưng từ biểu hiện ngày hôm nay thì thấy hẳn là họ cũng đã hiểu tình hình thành phố Lan Phong, dùng cách này để tranh giành lợi ích của họ.
Xuất hiện tình hình như thế này, dù là mình hay Dư Đạo Tranh đều không có lợi gì.
Diệp Đạo Tranh nghĩ tới tình hình đối phương đã có năm người hợp lại với nhau, biết lực lượng này nhất định sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của thành phố Lan Phong.
Chuyện này rốt cuộc là do ai thúc đẩy chứ?
Diệp Trạch Đào có chút hiếu kỳ. Hình thành một cục diện như thế này, chắc chắn là có người thúc đẩy. Người thúc đẩy này chính là người rất có đầu óc. Nếu là đối thủ của mình, vậy thì phải cẩn thận dè chừng.
Tình hình này quả thật là việc mà Diệp Trạch Đào không ngờ tới. Hắn vốn nghĩ những người này có thể cũng có ranh giới phân chia, không chắc sẽ bắt tay nhau. Bây giờ nhìn lại, mấy người mới đến bọn họ đã đứng về một phe với nhau rồi.
Đây là một thay đổi mới!
Lúc này thấy Nhạc Hưng đã đến từ rất sớm, đang ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này Nhạc Hưng cũng nhìn thấy Mã Văn Diệu đi vào cùng Diệp Trạch Đào, mắt chợt sáng lên. Ông ta đã hiểu, hẳn là Mã Văn Diệu này đã liên minh với Diệp Trạch Đào. Cảm giác lo lắng khi thấy những người đến từ thủ đô này hùa lại với nhau cũng được hóa giải đôi chút. Ít nhất cũng có ba phiếu, cũng không đến nỗi tệ.
- Chủ tịch thành phố Diệp đã đến à?
Đang nhìn, Trưởng ban tổ chức Lâm Sử Thuận mỉm cười đứng dậy.
Lúc nhìn thấy Lâm Sử Thuận, Diệp Trạch Đào liền cười. Sao mình lại quên người này. Điền Lâm Hỉ sắp xếp người này tới, đương nhiên là người cùng một phe!
Hai tay nắm chặt lấy tay của Lâm Sử Thuận, Diệp Trạch Đào nhiệt tình nói:
- Trưởng ban Lâm đến sớm vậy?
- Tôi cũng vừa mới đến.
Hai người đều hiểu tình hình, bắt tay nhau như đã cấu kết với nhau rồi vậy.
Lúc này Nhạc Hưng cũng đi tới, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đã tới?
Mục đích ông ta làm như vậy cũng chính là để một vài người thấy, muốn mọi người biết, Diệp Trạch Đào cũng là trung tâm của một nhóm.
Nhạc Hưng tới, phía bên Diệp Trạch Đào này liền trở thành bốn người.
Lúc này Mã Văn Diệu cũng vui mừng. Thấy phía Diệp Trạch Đào đã có bốn phiếu, biết mình đứng về phía Diệp Trạch Đào là đúng. Có được lực lượng như thế này, sẽ không còn yếu thế khi ở Thành ủy nữa, đủ để chống lại Dư Đạo Tranh kia.
Sau khi mọi người nói cười, Nhạc Hưng quay lại chỗ ngồi, Lâm Sử Thuận cũng ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào và Mã Văn Diệu cũng đi về chỗ ngồi của họ.
Thấy tình hình này, trong lòng Mã Văn Diệu cũng chấn động. Đương nhiên cô ta có thể nhìn ra, ít nhất phía Diệp Trạch Đào cũng chiếm bốn phiếu. Nếu bây giờ có thêm một phiếu của Chủ tịch thành phố thì là năm phiếu.
Nghĩ đến chuyện Dư Đạo Tranh ép mình, Mã Văn Diệu liền cười. Dư Đạo Tranh kia sắp tới không biết có thể tranh được bao nhiêu phiếu. Chẳng lẽ Dư Đạo Tranh kia còn muốn dùng quyền bác bỏ của Bí thư để giải quyết. Nếu thật như vậy thì cái uy tín Bí thư này của anh ta hoàn toàn biến mất.
Đối với chuyện Dư Đạo Tranh ép mình, Mã Văn Diệu có suy nghĩ oán hận. Một lão già lại còn muốn lợi dụng mình!
Tâm trạng của Mã Văn Diệu lập tức tốt lên.
Đương nhiên những người khác cũng thấy tình hình ở đây của bọn họ. Những người thủ đô đang nói chuyện bỗng đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Trạch Đào.
Là người thủ đô, sao họ lại có thể không biết nhân vật Diệp Trạch Đào. Đặc biệt là người đến thành phố Lan Phong công tác như thế này, họ quá hiểu Diệp Trạch Đào.
Đây chính là nhân vật có biệt danh sát thủ con ông cháu cha!
Vốn dĩ sau khi những người này hợp lại với nhau thì cảm thấy lực lượng không nhỏ, đủ để tranh giành ở đây một chút. Bây giờ nhìn thấy tình hình này, cũng có chút lo lắng không biết sắp tới có thể đấu nổi hay không. nguồn
Lúc mọi người đang suy nghĩ thì Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh bước nhanh vào.
Hai ngày nay tâm trạng của Viên Hướng Vinh rất trầm trọng. Yêu cầu của Đậu Bính Phú chính là muốn ông ta nhanh chóng nắm bắt thành phố Lan Phong. Nhưng sau khi phân tích thành viên trong bộ máy tổ chức, Viên Hướng Vinh phát hiện mình khó mà kéo những người này qua.
Thêm Diệp Trạch Đào nữa là sáu người có quan hệ ở thủ đô. Mình chỉ là một người ở địa phương mới lên. Những người ở thủ đô đó sao lại có thể coi trọng mình!
Đương nhiên ông ta biết cuộc họp ngày hôm nay là một cơ hội thăm dò tốt nhất. Ông ta cũng âm thầm cho người quan sát tình hình trong phòng họp này. Sau khi báo cáo xuất hiện, Viên Hướng Vinh càng lo lắng. Những người từ thủ đô đến đều là người quen, mọi người tụm lại với nhau nói chuyện rất rôm rả. Điều này cũng đã chứng tỏ đương nhiên họ sẽ liên hợp lại với nhau. Như vậy sẽ gây bất lợi rất lớn cho việc lôi kéo sau này.
Lại nghĩ đến Dư Đạo Tranh cũng là một đối thủ ngầm, Viên Hướng Vinh luôn có cảm giác không thể làm việc.
May mà báo cáo truyền tới, dường như Diệp Trạch Đào kia đã giành được Mã Văn Diệu, lại có được sự ủng hộ của Nhạc Hưng.
Viên Hướng Vinh biết, bây giờ cách duy nhất của mình là liên hợp với Diệp Trạch Đào.
Viên Hướng Vinh vừa bước vào, Diệp Trạch Đào đang định ngồi xuống liền chủ động đón tiếp.
- Chào Chủ tịch thành phố Viên!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Thực ra hai người cũng là lần đầu tiên đối diện trực tiếp như thế này.
Khuôn mặt Viên Hướng Vinh lập tức lộ vẻ tươi cười, chủ động đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào tới rồi à?
Cách xưng hô này của ông ta tỏ ra thân thiết.
Lúc hai người nói vài câu chuyện phiếm với nhau, Lâm Sử Thuận, Mã Văn Diệu, Nhạc Hưng cũng lần lượt tiến lên bắt tay chào hỏi Viên Hướng Vinh.
Ba người này tỏ ra Diệp Trạch Đào như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Trong lòng Viên Hướng Vinh cười khổ. Ở thành phố Lan Phong, tuy mình là Chủ tịch thành phố nhưng nhìn có vẻ vẫn không có khí chất như Diệp Trạch Đào.
Nhưng, Viên Hướng Vinh cũng hiểu. Bây giờ mình muốn triển khai công việc, chỉ còn cách dựa vào Diệp Trạch Đào.
Mọi người nói vài lời khách sáo rồi ngồi xuống.
Những người đến từ thủ đô kia căn bản không có ai lên hỏi thăm, dường như họ không quen biết Viên Hướng Vinh.
Viên Hướng Vinh thấy tình hình này thì càng hiểu hơn. Những vị công tử này đều cao ngạo, không coi trọng cán bộ địa phương như mình.
Khó rồi!
Tâm trạng Viên Hướng Vinh vô cùng tồi tệ.
Nếu nói tâm trạng của Viên Hướng Vinh không tốt, có lẽ tâm trạng tồi tệ nhất vẫn là Dư Đạo Tranh. Đương nhiên tình hình trong phòng họp cũng có nhân viên thông qua thư ký báo cáo lại cho anh ta.
Nghe thấy tình hình xảy ra trong phòng họp, sắc mặt Dư Đạo Tranh đã thay đổi.
Đương nhiên là Dư Đạo Tranh hiểu tình hình biến hóa này. Đã xảy ra biến hóa như vậy thì chứng tỏ sắp tới những Ủy viên thường vụ trong thành phố sẽ thoát ra khỏi sự khống chế của anh ta. Bây giờ đã rõ ràng, phía Diệp Trạch Đào là một nhóm, những người ở thủ đô kia là một nhóm. Viên Hướng Vinh còn có thể thông qua Diệp Trạch Đào gây ảnh hưởng nhất định đến Thành ủy. Mình thì sao?
Làm sao đây?
Đây là chuyện mà Dư Đạo Tranh lo lắng nhất bây giờ
Tuy nói người trong thủ đô cũng sắp xếp một vài nhân viên, có một vài người có thể là đồng minh của mình. Nhưng, những người đó đều là công tử cậu ấm, chẳng lẽ họ sẽ nghe theo mình?
Dư Đạo Tranh hoàn toàn không tự tin.
Thở dài một tiếng, vứt chuyện Mã Văn Diệu đứng về phe Diệp Trạch Đào sang một bên, Dư Đạo Tranh cảm thấy bây giờ mình phải suy nghĩ thật kỹ tình hình nhân viên sắp tới.
Rời văn phòng làm việc, tâm trạng nặng nề, Dư Đạo Tranh đi về phía phòng họp.
Là Bí thư Thành ủy, Dư Đạo Tranh là người sau cùng bước vào văn phòng. Lúc anh ta đi tới cửa liền nhìn thấy mọi người bên trong đang cười nói. Những cậu công tử kia căn bản không coi đây là Thành ủy, tiếng cười rất lớn.
Ho nhẹ một tiếng, Dư Đạo Tranh hi vọng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Kết quả lại khiến anh ta không biết nói gì. Đám Diệp Trạch Đào không nói chuyện, nhưng cũng không có ai nhìn anh ta lấy một cái, đều ngồi yên lặng ở đó.
Lại nhìn những vị công tử kia. Họ cũng không có động tĩnh gì, giọng nói cũng không nhỏ đi chút nào.
Điều khiến Dư Đạo Tranh lúng túng nhất vẫn là không có ai đứng dậy bắt tay chào hỏi anh ta.
Điều này cũng thật hết chỗ nói rồi!
Quả thật Dư Đạo Tranh chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ. Nhiều lúc, tuy mọi người tranh đấu với nhau rất ghê gớm, nhưng lúc họp vẫn bằng mặt không bằng lòng đứng dậy bắt tay hỏi thăm gì gì đó, ít ra cũng phải chào hỏi. Hôm nay lại không có ai chào hỏi mình.
Diệp Trạch Đào không chào hỏi rất dễ hiểu. Dù sao chuyện mình vài lần công khai phê bình anh ta đã truyền ra ngoài từ lâu. Đây là phe đối lập. Còn những người khác thì sao?
Không thấy ai để ý tới mình, Dư Đạo Tranh đành phải cố nặn ra nụ cười, nói lớn:
- Xem ra mọi người đều tới sớm nhỉ!
Lần này lại có chút hiệu quả. Giọng nói của một vài vị công tử cũng đã giảm xuống, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Dư Đạo Tranh.
Nhưng, điều khiến Dư Đạo Tranh bực mình là cũng chỉ có một chút ít hiệu quả như vậy thôi, không ai chủ động chào hỏi. Viên Hướng Vinh kia cũng chỉ khẽ gật đầu với anh ta, coi như có ý chào hỏi.
Lúc nhìn về phía Mã Văn Diệu, thấy Mã Văn Diệu cúi đầu ghi chép gì đó, không hề ngẩng lên nhìn anh ta.
Người phụ nữ này xem ra đã hạ quyết tâm đứng về phía Diệp Trạch Đào thật rồi!
Thấy tình hình này, Dư Đạo Tranh đã có thể xác định được thái độ của Mã Văn Diệu.
Lúc nghĩ đến người phụ nữ này bị mình chèn ép lại đứng về phe Diệp Trạch Đào, trong mắt Dư Đạo Tranh lộ ra một tia lạnh lùng.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, lúc này Diệp Trạch Đào lại dựa vào ghế, hai mắt hơi khép lại, dường như đang dưỡng thần, cũng không nhìn mình.
Dư Đạo Tranh có một sự kích động muốn phát điên. Mình là Bí thư Thành ủy mà!