Hồng Sắc Sĩ Đồ

Trong phòng họp hội nghị huyện ủy. Ngoài các ủy viên thường vụ, còn có Bí thư và Chủ tịch xã của xã Xuân Trúc.
Thôi Vĩnh Chí lộ ra vẻ vui mừng, nhìn mọi người đang nhìn chung quanh nói:
- Cuộc Hội nghị hôm nay là cuộc một cuộc Hội nghị mở rộng của huyện ủy. Ngoài lãnh đạo của các cấp thì Bí thư và Chủ tịch xã của xã cũng được gọi đến. Mà nội dung của Hội nghị chỉ liên quan đến một vấn đề đó chính là việc nghiên cứu khu công nghiệp của xã Xuân Trúc. Dự án xây dựng khu kinh tế tại xã Xuân Trúc đã được phê chuẩn rồi. Các chính sách ưu đãi cũng đã có. Việc bây giờ phải làm chính là việc làm thế nào triển khai. Thưa các đồng chí, đây là một cơ hội trong lịch sử phát triển của huyện ta. Nếu như hoàn thành tốt công việc này thì đối với huyện ta là một bước đột phá nhảy vọt!
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Thôi Vĩnh Chí, Triệu Vệ Giang rất bực mình. Chuyện này vốn dĩ sẽ do ông ta là Chủ tịch huyện của huyện này đứng ra lãnh đạo mới phải. Kết quả Thôi Vĩnh Chí đã kéo tất cả về mình.
Nếu việc này mà thành công thì thành tích chính đều của Thôi Vĩnh Chí!
Buồn bực càng lại càng buồn bực hơn Triệu Vệ Giang cũng không có cách nào. Huyện Thảo Hải bây giờ thì quyền lực của Thôi Vĩnh Chí là lớn nhất. Bản thân ông ta cũng phải nghe theo Thôi Vĩnh Chí mới được.
Thôi Vĩnh Chí nhìn lướt qua Ôn Phương. Sau đó thì nhìn qua Diêp Trạch Đào nói:
- Việc làm của Chủ tịch xã Diệp mọi người đều đã nhìn thấy. Từ khi đồng chí Diệp đảm nhiệm chức Chủ tịch xã, tất cả những công tác mà đồng chí đã làm đều tỏ ra vô cùng xuất sắc. Tình hình hiện tại của xã Xuân Trúc mọi người đều đã biết và nghĩ rằng nơi đó khó mà phát triển được. Tại sao đồng chí Diệp có thể khiến xã Xuân Trúc phát triển đến vậy chứ? Tôi nghĩ đây vẫn là vấn đề tư tưởng quan điểm của một số cán bộ lãnh đạo!

Thôi Vĩnh Chí mượn chuyện này để bàn về vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ.
Sau khi nói một hồi lâu, Thôi Vĩnh Chí mới nói:
- Bây giờ các phương án đã được phê chuẩn rồi. Công việc tiếp theo mới là công việc được cho là quan trọng nhất. Thu hút đầu tư là một điểm quan trọng. Ở mặt này tôi mong toàn huyện phải xoay quanh đại cục mà thực hiện, phải ủng hộ sự phát triển của xã Xuân Trúc. Ai trong chuyện này mà lẳng lặng rút lui, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ phải từ bỏ cấp bậc của mình!
Sau khi Thôi Vĩnh Chí nói xong thì đến lượt mọi người phát biểu.
Sau khi Triệu Vệ Giang nói những điểm quan trọng thì Trưởng ban thường vụ Lý Binh không đợi được lời phát biểu của Bành Học Vân, liền nói trước:
- Tôi cũng xin nói chút suy nghĩ của tôi về công việc.

Vốn dĩ theo quy định, anh ta sẽ được phát biểu sau Bành Học Vân. Nhưng ỷ mình là trung tâm của mọi người, vả lại không hiểu được tình cảnh của mình. Rất tự nhiên không biết vô tình hay cố ý, ông ta lại là người phát biểu thứ ba tại hội nghị. Đại khái có ý muốn trấn áp Bành Học Vân. Bành Học Vân cũng là người có ý tứ, vẫn luôn nở nụ cười, cũng không hiện ra ý muốn tranh cãi cùng Lý Binh. Dần dần trình tự của lời phát biểu này liền biến hóa rất sinh động.
Lý Binh nghiêm túc nói:
- Việc xã Xuân Trúc xây dựng khu kinh tế đã là việc sau khi tỉnh chú ý đến mới thực hiện. Trên thành phố cũng rất coi trọng. Đây cũng là thử nghiệm của huyện ta về mặt này. Thưa các đồng chí, tôi nghĩ huyện ta phải đặt việc này vào mức độ vô cùng quan trọng để tăng cường việc quản lý. Xã Xuân Trúc chỉ là một xã nhỏ, liệu có thể vận hành tốt công việc này hay không? Đây là một việc được cho là quan trọng, không xử lý hiệu quả việc này. Việc tôi lo ngại là dự án khu công nghiệp cuối cùng sẽ thất bại đó.
Nghe Lý Binh nói ra lời này, Thôi Vĩnh Chí khẽ nhíu mày. Câu nói này có ý gì hắn ta chợt hiểu ra rồi. Là chê cấp bậc của bọn Diệp Trạch Đào không đủ! Tên Lý Binh muốn gì đây?
Triệu Vệ Giang cũng đoán ra được dụng ý của Lý Binh. Liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào đang ngồi lặng im ở đằng kia. Cười thầm phải chăng tên Lý Binh này muốn đánh đổ Diệp Trạch Đào và thay vào đó một kẻ có đủ cấp bậc? Đúng là một chuyện đùa, việc này vốn không phải là việc mà huyện có thể nhúng tay vào. Việc thay thế Diệp Trạch Đào không chỉ huyện mà cả thành phố cũng không dám có cách nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Binh.
Đương nhiên Lý Binh cũng hiểu rõ điều này. Mục đích của hắn ta chỉ một, đó là nếu đi hắn ta phải phá Diệp Trạch Đào một chút mới được.
Hễ nghĩ đến việc gần đây người đứng sau mình đối đãi với mình không đâu vào đâu. Tâm trạng của Lý Binh không tốt tí nào. Sau khi hắn ta đến huyện Thảo Hải, đúng là chưa hoàn thành tốt công việc mà cấp trên giao phó. Bây giờ lại đến lúc quan trọng phải biểu hiện một chút gì đó mới được
Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lý Binh cười nói:
- Để bày tỏ sự kính trọng của huyện đối với dự án này, tôi cho rằng tốt hơn là do ban thường vụ huyện ủy đứng ra giúp đỡ một tay cho dự án khu công nghiệp. Như vậy thì có thể phối hợp tốt được lực lượng khắp nơi. Tập hợp mọi lực lượng vốn có của huyện, tôi khẳng định việc này nhất định sẽ hoàn thành tốt. Kinh tế nắm giữ cái cốt lõi của chính phủ. Chủ tịch huyện Triệu phải nắm bắt toàn bộ, tôi xin xung phong đảm nhận. Phải lập ra một chức vụ đảm nhận việc đứng đầu, mọi người thấy thế nào?
Vừa nói ra những câu này, tất cả mọi người đều có ít kinh ngạc. Cứ thế mà nghĩ, tên Lý Binh này quả là biết cách tìm cơ hội cho mình đó.
Lời lẽ của Lý Binh đúng là rất đầy đủ. Triệu Vệ Giang đích thực không thể đảm nhiệm chức chủ nhiệm rồi. Một trưởng ban thường vụ thắng Chủ tịch huyện, giữ chức vụ như vậy chắc không có vấn đề gì.
Lúc này Diệp Trạch Đào hơi chau mày. Nếu như quả thật do người ngoài đứng ra nhận chức, việc vận hành của khu công nghiệp của xã mình sẽ có vấn đề. Bản thân hắn sẽ không thể chỉ đạo dự án này được. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, đến lúc đó thành quả của dự án khu công nghiệp sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì lớn với hắn nữa. Bản lĩnh tên Lý Binh này không tầm thường đâu!
Ôn Phương cũng bắt đầu lo lắng rồi. Khu công nghiệp còn chưa bắt đầu, thì đã có người muốn lên gặt hái thành quả rồi. Việc này phải thế nào mới tốt đây! Lúc này Thôi Vĩnh Chí liền liếc nhìn Lý Binh một cái. Trong lòng “hứ” thầm một tiếng, cái tên Lý Binh này cứ làm mà không xem xét việc này ai cao ai thấp, thật là đắc ý quá sớm!


Khi Thôi Vĩnh Chí lại quay qua nhìn Diệp Trạch Đào, thì thấy lúc này Diệp Trạch Đào đã bình tĩnh trở lại. Nếu như thật sự là người khác tới tiếp quản thì bản thân hắn sẽ dốc sức sang cho việc khác. Chuyện của khu công nghiệp ai muốn thì cứ phụ trách.
Đương nhiên rồi, trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng không thoải mái. Tên Lý Binh này trước giờ cứ nhắm vào mình đến lúc phải cho hắn ta nếm mùi rồi.
Lúc này Triệu Vệ Giang cũng nhìn qua Diệp Trạch Đào. Đối với tình hình của Diệp Trạch Đào thì Triệu Vệ Giang càng nhìn càng không hiểu. Triệu Vệ Giang không hề thoải mái đối với việc mà Lý Binh công khai bày tỏ ý muốn đoạt quyền. Tên này làm cái quái gì chứ, dường như sau khi đến huyện Thảo Hải chỉ có mỗi một việc là nhắm vào Diệp Trạch Đào vậy. Tên này đích thực hắn muốn làm gì đây?
Thôi Vĩnh Chí rất nhanh trí, trong lòng thầm nghĩ, hay là mượn việc này để thử Diệp Trạch Đào một chút.
Nghĩ đến việc này, Thôi Vĩnh Chí liền cười nói:
- Đây là việc của các đồng chí xã Xuân Trúc, tôi nghĩ hay là nghe ý kiến của các đồng chí xã Xuân Trúc xem sao.
- Ôn Phương, cô phát biểu một chút.
Thôi Vĩnh Chí liền nhìn qua Ôn Phương.
Bây giờ Ôn Phương đã hoàn toàn đem chính bản thân mình gửi gắm vào Diệp Trạch Đào rồi. cô liền nghiêm túc nói:
- Theo lý mà nói xã của chúng tôi làm theo sự sắp đặt của huyện ủy. Nhưng đối với việc của khu công nghiệp tôi vẫn có một chút suy nghĩ của riêng mình. Nếu nói sai xin các vị lãnh đạo cứ phê bình.

Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Phát biểu một chút cách nghĩ của mọi người đi, chính sách của huyện ủy cũng phải có được ý kiến từ mọi người mới được.

Ôn Phương nói:
Thưa các đồng chí lãnh đạo, toàn bộ phương án quy hoạch khu công nghiệp tất cả đều do Chủ tịch xã Diệp Trạch Đào thực hiện. Việc làm sao để phát triển Chủ tịch xã Diệp là người hiểu rõ nhất. Mục đích quan trọng nhất của việc thực hiện phát triển khu công nghiệp của xã Xuân Trúc chính là toàn xã thoát khỏi cảnh nghèo đói. Việc này tỉnh ủy rất là coi trọng. Phương án này bắt buộc phải thực hiện thành công, nếu không cấp trên sẽ nhìn xuống chúng ta với ánh mắt như thế nào đây?
Chủ tịch xã và Bí thư của xã Xuân Trúc rất đoàn kết mà!
Mọi người đều nhìn qua Ôn Phương, cảm thấy sự phối hợp giữa cô ta và Diệp Trạch Đào đúng là rất ăn ý. Thời điểm quan trọng cũng đều vì Diệp Trạch Đào mà nói. Câu nói này đích thị đã đến tai của các ủy viên thường vụ rồi. Nếu mà làm không tốt, mọi người đều bị ảnh hưởng. Việc này phải người hiểu việc, biết việc mới làm được.
Lý Binh nhíu mày nói chen vào:
- Đồng chí Ôn Phương, cô nghĩ huyện ủy không đủ khả năng làm tốt công tác này sao?
Câu hỏi này làm Ôn Phương cảm thấy giật mình, trong việc này chắc là đã đắc tội với Lý Binh rồi.
Do dự một hồi lâu, Ôn Phương vẫn cười nói:
- Đương nhiên tôi không hề hoài nghi vào năng lực của huyện ủy, tôi chỉ là muốn phát biểu đôi chút về cách nghĩ của mình thôi.
Triệu Vệ Giang nói:
- Cô tiếp tục nói đi.
- Thưa các vị lãnh đạo, sau khi triển khai khu công nghiệp. Công việc quan trọng nhất là thu hút đầu tư. Trong việc này tôi cho rằng đồng chí Diệp vẫn rất có khả năng gánh vác! Bây giờ cũng đã đạt được một số đồng ý từ phía các nhà đầu tư. Nếu thay người khác đứng ra đảm nhiệm thì đối phương sẽ còn tích cực với dự án của chúng ta nữa hay không?
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều thầm gật đầu đồng ý. Việc này mới là mấu chốt. Khu công nghiệp có thể xây dựng hay không, có thể thực hiện thành công hay không. Mấu chốt quan trọng phải xem thử khả năng của Diệp Trạch Đào. Đổi người nhất định là không thể, cho dù là Lý Binh đứng ra cũng không thể.
Lúc này Lý Binh cười nói:
- Đồng chí Ôn Phương lo nghĩ quá nhiều rồi, tôi tin là đồng chí Diệp là người hiểu cho đại cục. Việc này liên quan đến sự phát triển của toàn xã, cho dù là đồng chí Diệp có một chút quan hệ với nhà đầu tư thì anh ta cũng sẽ làm việc này.
Nói tới đây, hắn liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, anh nghĩ sao?

Khốn thật!
Trong lòng Diệp Trạch Đào thực sự rất tức giận. Đâu ra loại người ức hiếp người như vậy. Hắn muốn tranh công đoạt quyền vậy mà còn muốn mình giúp hắn nữa. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nghe được câu hỏi của Lý Binh, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Triệu Vệ Giang và Thôi Vĩnh Chí. Hắn ta tin rằng hai người này cũng là người có thể hiểu được ý đồ của Lý Binh.
Không thể nào nhẫn nhịn nữa, Diệp Trạch Đào liền xen vào một câu nói:
- Tôi tin rằng nếu Phó Chủ tịch huyện Lý đứng ra phụ trách việc phát triển khu công nghiệp thì sẽ phát triển rất tốt. Chúng tôi làm tốt phần công việc của mình thì coi như là xứng đáng rồi!
Đồng chí Diệp đã có ý kiến rồi!
Đây là cách nghĩ Của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang.
Nghĩ đến Hồ Diên Ký cũng đang quan tâm việc này. Lại nghĩ tới sự coi trọng của Hồ Diên Ký đối với Diệp Trạch Đào. Càng nghĩ tới việc đằng sau Lưu Mộng Y có khả năng tồn tại một thế lực lớn. Thôi Vĩnh Chí liền biết trong chuyện này không thể để Diệp Trạch Đào uất ức. Đang định nói, thì nghe thấy Lý Bình trầm giọng nói:
- Thái độ của đồng chí Diệp như vậy là không được, chúng ta làm bất cứ việc gì cũng không thể chỉ lo cho cá nhân của mình. Nếu cứ trống đánh xuôi kèn thổi ngược thì sao có thể làm tốt được. Việc phát triển của toàn bộ xã phải có sự góp sức, cố gắng của toàn bộ cán bộ trong xã.
Triệu Vệ Giang nói:
- Đồng chí Lý Binh nói gì vậy chứ, việc mà đồng chí Diệp làm từ trước tới nay mọi người đều biết rõ. Chúng ta phải tin vào việc làm của đồng chí Diệp. Nhưng cũng phải ủng hộ việc làm của các đồng chí khác. Việc của khu công nghiệp tôi tin rằng các đồng chí của xã, hễ làm sẽ làm tốt!
Trong việc này, Triệu Vệ Giang hoàn toàn đứng về phía Diệp Trạch Đào rồi. Vì việc này, anh ta không hề để cho Lý Binh một chút thể diện nào. Thôi Vĩnh Chí nghiêm túc nói:
- Tôi cho rằng năng lực của các đồng chí trong xã đủ để đảm nhiệm công tác này!
Hướng theo mà tiến bước mạnh mẽ, cùng nhau cố gắng! Đừng quên bỏ phiếu bầu chọn của ngày hôm nay!!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận