Hồng Sắc Sĩ Đồ

Dù là Sướng Sảng hay Lệ Vô Kỵ có ý đầu tư thì đều có lợi cho Diệp Trạch Đào, nếu như không có gì thay đổi thì chỉ cần có sự đầu tư của hai người bọn họ thì đã có thành tích tốt nhất huyện rồi.
Nghĩ đến huyện Thảo Hải suốt bao nhiêu năm không có dự án nào đến cả trăm triệu, Diệp Trạch Đào thấy rất phấn khởi, lần này xã Xuân Trúc nhất định sẽ khá lên.
Tiễn hai người về xong mọi người lại quay lại trong nhà Giang Thuận Chương ngồi.
Không còn người ngoài nên mọi người cũng trở nên tự nhiên hơn hẳn.
-Trạch Đào à, thực chất bọn họ vẫn luôn tìm nguồn phát triển kinh tế mới, nếu như vẫn không tìm thấy thì chắc chắn doanh nghiệp của bọn họ sẽ gặp rắc rối.
Giang Thuận Chương khẽ cười nói.
Giang Triều Vĩ tỏ vẻ rất hưng phấn :
- Bọn họ quan tâm đến sự phát triển sau này của Diệp Trạch Đào thì có! Có được dự án cả trăm triệu này thì xem như Diệp Trạch Đào có thành tích rồi!
Giang Thuận Chương cười hỏi :
- Trạch Đào, chuyện Hô Diên Ngạo Bác rốt cuộc là sao? Mỗi người nói một kiểu khác nhau.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thật ra việc này cũng không có gì đặc biệt, cháu cũng chỉ vô tình giúp đỡ bọn họ thôi.
Diệp Trạch Đào đem mọi việc tỉ mỉ kể lại một lần.
Giang Triều Vĩ ngạc nhiên nói :
- Cậu cũng may mắn thật đấy, vô tình giúp đỡ mà bây giờ lại thành có lợi cho mình rồi.
Nhìn Giang Triều Vĩ tỏ vẻ ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào, Giang Thuận Chương nghiêm mặt nói :
- Triều Vĩ, con nghĩ là do Diệp Trạch Đào may mắn thật à, ta nghĩ là do ngày thường Trạch Đào luôn sống như vậy nên mới được thế, đổi lại là con, có người đến hỏi thăm con liệu con sẽ làm gì chứ.
Giang Triều Vĩ nói :
- Đương nhiên con sẽ nói địa điểm cho họ.

- Rồi con sẽ đi giúp họ à?
- Cái này thì không chắc.
Giang Triều Vĩ nghĩ rồi nói.
- Đó, thấy chưa, nếu như đổi lại là người khác, khi có cơ hội trước mắt chưa chắc đã biết nắm giữ như Diệp Trạch Đào.
Giang Triều Vĩ lúc này mới gật đầu nói :
- Quả đúng thế thật.
Giang Thuận Chương nói với Diệp Trạch Đào :
- Mọi người trong tỉnh này đều biết Hô Diên Ngạo Bác không mấy khi ra mặt nói giúp người khác, nhưng nếu ông ta đã muốn giúp đỡ ai thì nhất định sẽ giúp đến cùng. Sướng Sảng và Lệ Vô Kỵ dù cũng có nhìn đến tiềm năng của xã Xuân Trúc, nhưng chủ yếu là thấy sau lưng cháu có Hồ Diên Ngạo Bác, phải biết là ngày nào ông ta còn giữ chức thì vị trí của cháu không lo bị lung lay, cũng có thể nói là vị thế của cháu ở xã Xuân Trúc sẽ rất khó bị biến đổi.
Diệp Trạch Đào dù tỏ vẻ như đang nghe Giang Thuận Chương nói, nhưng trong lòng lại không đồng ý hoàn toàn những gì Giang Thuận Chương vừa khẳng định, hắn nghĩ là nhất định hai người bọn họ còn có cách nhìn khác nữa.
Đương nhiên là hiện tại Diệp Trạch Đào cũng chẳng cần phải tìm hiểu xem bọn họ nghĩ cái gì, chỉ cần xã Xuân Trúc được đầu tư thì sẽ có cơ hội phát triển rất lớn.
Giang Thuận Chương và Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện thêm một lúc, lúc này ông mới nói :
- Trạch Đào, bác nghĩ tài nguyên du lịch của xã Xuân Trúc rất dồi dào, nếu như giao thông cũng thông suốt, người 3 tỉnh đều đến xã Xuân Trúc, nếu có thể tận dụng tốt nguồn tài nguyên du lịch thì nhất định sẽ trở thành một địa điểm du lịch thú vị.
Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu được rằng Giang Thuận Chương cũng muốn tham gia vào rồi.
- Bác ạ, cháu đã sớm nghĩ đến chuyện này, xã Xuân Trúc có rừng trúc, u cốc, suối nước nóng, còn có đài quan sát mặt trời, núi đá vôi, lại có cả chùa cổ, nếu như chú tâm vào khai khác những điểm này thì sẽ trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, chỉ cần công tác tuyên truyền tốt thì nơi này sẽ là một thị trường béo bở, nhưng nếu muốn tiến hành phát triển tất cả mọi mặt thì cần một nguồn đầu tư không hề nhỏ.
Giang Thuận Chương khẽ mỉm cười nói :
- Có thể vừa khai thác vừa phát triển, với quan hệ của ta thì việc thu hút được 1 - 200 triệu không phải là việc quá khó, cháu cũng biết là Giang Triều Vĩ sau khi tốt nghiệp cũng chưa đi làm, cả đời ta cũng chỉ lo lắng cho nó, lần này nhân cơ hội cháu ở xã Xuân Trúc, có thể tiện bề chăm sóc Giang Triều Vĩ, nên ta định dốc toàn lực vào dự án lần này.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói :
- Giang Triều Vĩ với cháu là bạn bè, nếu cậu ấy đến xã Xuân Trúc đương nhiên cháu sẽ giúp đỡ hết mình, có điều nếu như tiến hành mọi mặt của dự án này thì cũng cần phải có quan hệ tốt mới được.

Giang Thuận Chương cười lớn nói :
- Việc này thì không thành vấn đề, ta làm việc ở đây đã lâu như vậy, nếu đến chuyện này cũng lo không xong thì coi như ta đã sống vô ích rồi.
Giang Triều Vĩ nói :
- Trạch Đào, bố tôi sớm đã có ý định này, cũng đã mời chuyên gia lên phương án phát triển rồi, lần này cũng sẽ tới hội chợ giúp anh một tay.
Diệp Trạch Đào nhìn cha con nhà họ Giang cảm kích, họ làm mọi việc chỉ vì muốn có thành tích cho hắn, ân tình này Diệp Trạch Đào sẽ không bao giờ quên.
Nhìn con trai tiễn Diệp Trạch Đào về, Hoàng Lệ Phân lo lắng quay sang nói với Giang Thuận Chương:
- Anh à, làm như vậy thì chúng ta phải dồn hết của cải ra đó.
Giang Thuận Chương mắt vẫn nhìn ti vi nói :
- Bà này, tôi nói với bà biết bao nhiêu lần rồi, phải biết nhìn xa một chút, ngày xưa tôi cũng từ hai bàn tay trắng đi lên, chẳng phải nhờ biết nhìn xa nên mới gây dựng được cơ ngơi ngày hôm nay sao?
- Lần này thì có liên quan gì đến nhìn xa với nhìn gần?
Hoàng Lệ Phân hỏi.
Lắc đầu Giang Thuận Chương nói :
- Có nhiều cái bà không biết, Triều Vĩ cũng chẳng nhìn được ra, bà nghĩ tại sao Diệp Trạch Đào có thể phát triển được nhanh như vậy?
- Là do người ta có bản lĩnh mà!
- Có bản lĩnh là một chuyện, mấu chốt là sau lưng phải có người chống đỡ, Diệp Trạch Đào này quả thật rất lợi lại, bà đừng nhìn gia cảnh hắn không có gì đặc biệt, bây giờ sau lưng hắn toàn là nhân vật tầm cỡ, ngay cả trong tỉnh cũng có vài người bắt đầu chú ý đến hắn rồi.
- Hắn có quan hệ ở tỉnh không phải là do ông giúp hắn à?
Giang Thuận Chương cười méo mó :
- Lúc đầu tôi cũng nghĩ là nhờ có sự giúp đỡ của tôi hắn mới phát triển được như thế, sau này nghe Sướng Sảng kể về chuyện của hắn tôi mới hiểu, lực lượng sau lưng Diệp Trạch Đào vẫn không ngừng phát triển, bà có biết là đề án cải tạo đường quốc lộ của hắn được Bộ trưởng ban tuyên giáo khen ngợi hết mực, yêu cầu mọi người tuyên truyền rộng rãi, nên việc cải tạo đến được cả tai của nhân vật số 1 tỉnh, vì vậy mới đề xuất phương án cải tạo nhanh như vậy được chứ, quá lợi hại mà.

Hoàng Lệ Phân há hốc miệng kinh ngạc, một lát sau mới nói được :
- Nói như thế thì Diệp Trạch Đào còn có khả năng tiến xa rồi.
Giang Thuận Chương liền mỉm cười nói :
- Bây giờ hắn chỉ thiếu mỗi thành tích, bà không thấy sao, Diệp Trạch Đào vẫn luôn nỗ lực trong chuyện này đó thôi, mục đích là để đạt được thành tích, vào thời điểm quan trọng này thì chỉ cần chúng ta giúp hắn một chút, với quan hệ của hắn và con trai mình thì sau này khi hắn phất lên rồi con trai mình chẳng phải cũng sẽ có chỗ dựa sao?
Hoàng Lệ Phân gật đầu.
Giang Thuận Chương thở dài :
- Con trai chúng ta không có khả năng lăn lộn trong giới quan trường, cũng không có được sự tính toán như tôi, nó chỉ có thể tìm lấy một chỗ dựa vững chắc mà dựa vào thôi, tôi tin Diệp Trạch Đào, mà không chỉ có tôi nhìn ra được tiền đồ của hắn, Sảng Sướng và Lệ Vô Kỵ cũng đều là nhìn vào tiền đồ của hắn cả.
Ra đến cổng Giang Triều Vĩ nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi hiểu ý của bố tôi, ông biết tôi không phải là người có năng lực, nên muốn tạo chút cơ sở ở xã Xuân Trúc để sau này tôi có chỗ dựa, cậu cũng biết rõ tôi là người như thế nào, sau này cậu nói gì tôi đều nghe cả.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Có bố cậu chuẩn bị thì dự án này nhất định sẽ tiến hành thuận lợi.
Khi về đến khách sạn thì Diệp Trạch Đào thấy Phương Di Mai vừa từ phòng họp đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào Phương Di Mai vội bước tới nói nhỏ :
- Phó Chủ tịch huyện Lý đang mở cuộc họp tổng kết, thấy anh không có mặt ông ta lại phê bình, tôi đang định đi gọi điện thoại cho anh!
Diệp Trạch Đào nhíu mày, tên Lý Binh này rõ ràng là muốn gây sự, xem ra thật sự muốn làm khó hắn đây mà.
- Cô cứ đi họp đi, tôi không tham gia nữa, ông ta muốn phê bình thế nào thì kệ ông ta.
Phương Di Mai lo lắng nói :
- Vậy không tốt lắm đâu.
- Chẳng có gì phải lo, tối nay là Chủ tịch và Bí thư đều đến rồi.
Nói xong Diệp Trạch Đào thực sự cảm thấy mệt mỏi, liền tiến vào phòng hắn, chẳng kịp tắm đã leo luôn lên giường.
Một ngày mà Diệp Trạch Đào làm biết bao nhiêu việc như thế, cho dù là người luyện Ngũ Cầm Hí, nhưng hắn cũng cảm thấy mệt rã rời.

Phương Di Mai nhìn vào phòng Diệp Trạch Đào một lát, thầm thở dài rồi lại tiến vào phòng họp.

- Có liên lạc được với Diệp Trạch Đào không?
Thấy Phương Di Mai tiến vào Lý Binh liền hỏi.
-Đã liên lạc được rồi, đang bận bàn việc đầu tư nên nhất thời không về kịp.
Di Mai nói
Lý Binh hừ một tiếng :
- Ngày mai là bắt đầu rồi, các vị lãnh đạo trung ương cũng có mặt, sự kiện lớn như thế mà xã các người làm ăn kiểu gì thế, chẳng biết nghĩ đến cục diện gì cả.
Mọi người xã Xuân Trúc đều không dám nói lời nào.
Lý Binh lướt nhìn mọi người một lượt rồi nghiêm sắc mặt nói :
- Trước khi lâm trận phải có chí khí của kẻ ra trận, nếu không làm sao đánh thắng được, vị trí triển lãm của xã Xuân Trúc phải vất vả lắm mới có được, nếu như bây giờ vẫn để như thế này lẽ nào định để triển lãm xong cũng không thu về được cái gì sao?
Phó Chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình nhìn Phương Di Mai nói :
- Các đồng chí xã Xuân Trúc có vẻ rất tự tin, đến ý kiến của các vị lãnh đạo cũng không coi ra gì rồi.
Phương Di Mai bắt đầu thấy khó chịu, cái tên Phó Chủ tịch huyện còn chưa gia nhập đảng ủy này trước đây đã từng muốn chiếm hữu cô, sau khi Diệp Trạch Đào lên chức thì cô liền hạn chế liên lạc với gã, có lẽ nhận ra điều đó nên Ngô Hiểu Bình cũng chẳng ưa gì Diệp Trạch Đào mà lại liên kết với Lý Binh để cùng gây khó dễ cho Diệp Trạch Đào.
Cũng chẳng biết bây giờ Diệp Trạch Đào đang toan tính gì nữa.
Mặc kệ, đã quyết định rồi thì cô sẽ theo Diệp Trạch Đào đến cùng.
Nghĩ đến Lưu Mộng Y sau lưng Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai cũng không hiểu tại sao cô lại hi vọng hai người đó đến được với nhau, cho dù cô không thể trở thành vợ của Diệp Trạch Đào cũng có thể nhờ cậy vào sự phát triển của hắn, bây giờ việc cần phải làm ngay là để Lưu Mộng Y cảm thấy như ả nợ cô, tốt nhất là kết thân được với ả.
Phải làm như thế nào mới ổn đây?
Phương Di Mai không còn thiết nghĩ chuyện gì khác, chỉ nghĩ làm sao để kết thân được với Lưu Mộng Y, cô tin là Lưu Mộng Y sẽ tiến tới.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận