Hồng Sắc Sĩ Đồ

Từ sau khi quen biết Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai vô cùng tin tưởng Diệp Trạch Đào. Khi nghe Lý Binh hỏi, cô nghĩ thầm: ông không phải là một thường vụ sao, rồi sẽ có ngày Diệp Trạch Đào đuổi kịp ông!
Ít nhiều cô cũng có chút khinh thường Lý Binh.
Ngô Hiểu Bình đứng bên cạnh cũng mất hứng nói:
- Việc tham gia triển lãm là một sự kiện rất quan trọng, tôi chưa từng thấy ai vô trách nhiệm như vậy, như thế có đáng tin tưởng không?
Một người là Phó Chủ tịch huyện thường vụ, một người vẫn chưa được là Phó ủy viên thường vụ huyện, hai người bắt đầu phê bình Diệp Trạch Đào trước mặt không ít người của xã Xuân Trúc. Họ không hề quan tâm đến quy củ, nhưng lại cố ý làm ra vẻ, mục đích chỉ có một, họ đang cố gắng loại bỏ uy tín của Diệp Trạch Đào.
Nhóm nhân viên công tác của xã Xuân Trúc cũng không dám thở mạnh một cái, trong lòng họ cũng có ít nhiều lo lắng cho Diệp Trạch Đào.
Phương Di Mai nói:
- Chủ tịch xã Diệp phải đi bàn chuyện dự án!
Ngô Hiểu Bình liền nhìn chằm chằm vào Phương Di Mai.
Phương Di Mai coi như không nhìn thấy ánh mắt của Ngô Hiểu Bình, nhìn thấy lại có mấy người chạy đến hỏi, cô nhanh chóng chạy tới giải thích.
Ngô Hiểu Bình nhìn theo bóng dáng Phương Di Mai, nói với Lý Binh:
- Các đồng chí cấp dưới hiện giờ ngày càng kiêu ngạo!
Hừ một tiếng, Lý Binh sầm mặt xoay người bước đi.
Đi vào văn phòng của Triệu Vệ Giang, Lý Binh nói:

- Chủ tịch huyện, việc này không thể để như vậy được!
Triệu Vệ Giang nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Anh xem cái tên Diệp Trạch Đào ở xã Xuân Trúc kìa, vô tổ chức vô kỷ luật. Công tác thu hút đầu tư quan trọng như vậy, tôi vừa mới đi kiểm tra rồi, không ngờ hắn không có mặt ở buổi triển lãm, ngày nào cũng chỉ biết tụ tập bạn bè, có tâm trí nào mà làm việc đâu!
Triệu Vệ Giang liền nhìn Lý Binh, ông ta đương nhiên biết Lý Binh và Diệp Trạch Đào không hợp nhau.
Lý Binh còn nói thêm:
- Hắn ỷ vào việc được Bí thư Thôi yêu quý, càng ngày càng không coi Ủy ban nhân dân huyện ra gì!
Câu nói này ít nhiều có ý khiêu khích, nhấn mạnh chuyện Diệp Trạch Đào được Thôi Vĩnh Chí vô cùng tin cậy, mục đích chính là muốn khơi dậy sự không hài lòng của Triệu Vệ Giang đối với Diệp Trạch Đào. Tuy bề ngoài Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang rất hòa hợp, nhưng ai cũng biết, giữa hai người này vẫn tồn tại một chút mâu thuẫn vì quyền lợi cá nhân.
Triệu Vệ Giang khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ, thằng ranh này, không ngờ lại muốn khơi dậy sự bất mãn của mình với Diệp Trạch Đào!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Triệu Vệ Giang vẫn nói:
- Lần này việc tham gia triển lãm là do cậu điều hành, các đồng chí cấp dưới có vấn đề gì tất nhiên cậu có thể phê bình! Tuy nhiên, nếu thật sự vì chuyện thu hút đầu tư mà phải vắng mặt thì cũng không nói làm gì!
Lý Binh có chút bực bội, lời này của Triệu Vệ Giang chẳng khác nào không nói gì!
Triệu Vệ Giang nghĩ đến việc ngày đầu tiên không thu hoạch được gì, cũng có chút lo lắng, sợ rằng Diệp Trạch Đào không để tâm vào công tác, lấy di động ra nói:

- Để tôi hỏi xem sao!
Ngay trước mặt Lý Binh, Triệu Vệ Giang gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ngồi ở một phòng trà có khung cảnh rất trong lành.
Người ngồi đối diện hắn chính là con gái của Vệ Hùng Phi.
Vệ Vũ Hinh vẫn luôn xinh đẹp, một chiếc quần bò bó sát người phô bày toàn bộ vẻ đẹp của cô, ở thân trên là một chiếc áo dệt kim hở cổ có đăng ten khiến bộ ngực đầy đặn của cô càng lộ rõ. Hơn nữa còn có mái tóc dài thả xuống vai, từ đầu đến chân cô đều vô cùng xinh đẹp, khiến ai cũng thèm muốn.
Vệ Hùng Phi nhìn thoáng qua con gái của mình, lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, con gái mình và thằng ranh Diệp Trạch Đào này thật là xứng đôi!
- Chú Vệ, chú nói có việc gấp tìm cháu?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Sáng sớm nay Vệ Vũ Hinh gọi điện thoại tới, nói là việc gấp muốn bàn bạc cùng Diệp Trạch Đào, hắn liền vội vã chạy đến đây.
Vệ Hùng Phi nhấp một ngụm nước trà, mặt rất nghiêm túc, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Nguyên vật liệu đá ở xã các cậu rất phong phú, tôi đã phái người đi thăm dò rồi, rất thích hợp để xây dựng nhà máy xi măng, tôi dự định sẽ xây dựng một nhà máy ở đây!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chú quyết định như vậy thật là tốt, sau khi xã Xuân Trúc hoàn thiện tuyến đường giao thông, việc đi lại giữa ba tỉnh đã trở nên rất thuận tiện. Hiện nay khắp nơi mọi người đều nhanh chóng xây dựng các công trình, nhu cầu xi măng sẽ trở nên rất lớn, xây dựng một nhà máy xi măng ở ngay khu trung tâm chắc chắn sẽ có lợi nhuận rất lớn!

Vệ Hùng Phi khẽ gật đầu nói:
- Chú đã nhìn thấy kế hoạch sửa chữa đường giao thông của tỉnh, quả thật là họ muốn mở đường đến huyện các cháu, con đường cũng sẽ chạy qua xã các cháu, chắc chắn xã các cháu sẽ có một bước phát triển nhảy vọt. Nói thật, hiện giờ chú chỉ có duy nhất một xí nghiệp, chú cũng muốn thử nghiệm một chút, đến lúc đó Vũ Hinh sẽ phụ trách nhà máy xi măng đó, điều chú lo lắng là chính quyền địa phương có ủng hộ nhà máy của chú hay không!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này xây dựng khu công nghiệp có rất nhiều chính sách ưu đãi, chính phủ cũng có văn bản ủng hộ nhà đầu tư một cách rõ ràng, chuyện này chú không cần lo lắng nhiều!
Vệ Hùng Phi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chú biết ý tứ của Vũ Hinh, con bé đã thích cháu rồi, chú muốn hỏi một chút, cháu định giải quyết chuyện này thế nào?
Diệp Trạch Đào căn bản không ngờ Vệ Hùng Phi sẽ đột nhiên hỏi câu này, nét mặt hắn trở nên sửng sốt, trong chốc lát thật sự hắn không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Vệ Vũ Hinh cũng không ngờ cha mình lại làm vậy.
- Cứ như vậy đi, tạm thời đầu tư khoảng một trăm triệu, dần dần bỏ vốn vào, cũng phải đến năm sáu trăm triệu, còn có thể tận dụng nhiệt lượng thừa sinh ra từ dự án để phát điện.
Vệ Hùng Phi nói ra ý tưởng của mình với Diệp Trạch Đào.
Sau khi nghe xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây đúng là chuyện tốt!
Đang nói chuyện, Triệu Vệ Giang liền gọi điện thoại tới, ông ta dò hỏi một cách khôn khéo tình hình của Diệp Trạch Đào.
Liếc nhìn Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào cảm thấy có thể nói qua trước một chút, liền nói với Triệu Vệ Giang:
- Thưa Chủ tịch huyện Triệu, hiện giờ tôi đang bàn bạc dự án với công ty Phương Thảo Địa ở trên tỉnh, công ty của họ dự định sẽ đầu tư sáu trăm triệu để xây dựng một nhà máy xi măng ở xã Xuân Trúc, muốn làm một dây chuyền sản xuất xi măng khô, còn dự định sẽ tận dụng nhiệt lượng thừa để phát điện, trên cơ bản dự án này đã được xác định.

Vệ Hùng Phi nghe đến đó, gương mặt lộ vẻ tươi cười nói:
- Tôi nghĩ tôi nên nói chuyện với Chủ tịch huyện của cậu một chút.
Diệp Trạch Đào liền đưa điện thoại cho Vệ Hùng Phi.
Lúc này trong đầu Triệu Vệ Giang cảm thấy ong ong, ông ta bị con số năm sáu trăm triệu làm choáng váng, thật là một chiến tích lớn!
Triệu Vệ Giang bị cảm giác sung sướng lấn át suy nghĩ.
Khi nghe chính Vệ Hùng Phi nói, Triệu Vệ Giang tỏ ra vô cùng cung kính nói:
- Tổng giám đốc Vệ, tôi xin vui mừng chào đón ngài đến bất cứ lúc nào!
Lúc này Vệ Hùng Phi coi như một lần nữa tìm thấy sự yên tâm, có vẻ rất thoải mái nói:
- Hiện giờ tôi đang bàn chuyện với Trạch Đào đây!
Gọi xong điện thoại, Vệ Hùng Phi cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghĩ việc này cũng cần phải nói cho Thôi Vĩnh Chí một tiếng mới được, nếu không nói cho Thôi Vĩnh Chí, khi Vệ Hùng Phi đến đầu tư, người tiếp đón sẽ là Triệu Vệ Giang, công lao sẽ hoàn toàn thuộc về Triệu Vệ Giang, không chừng Thôi Vĩnh Chí sẽ có suy nghĩ khác. Nghĩ vậy, hắn liền nói với Vệ Hùng Phi:
- Tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Thôi nữa, toàn bộ lãnh đạo huyện ủy cùng nhau tiếp đón rất quan trọng, sự phát triển của công ty chú cũng có lợi!
Vệ Hùng Phi thầm khen suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, mỉm cười gật đầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận