Hồng Sắc Sĩ Đồ

Liếc lên giường, không hiểu lúc nào Phương Di Mai đã dùng quần áo của hắn đệm lên giường, trên quần áo đó, hắn thấy có vệt màu hồng hồng. Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, trước đây mình vẫn luôn nghĩ Phương Di Mai thế này thế nọ, xem chừng đã sai lầm rồi. Không ngờ cô ấy vẫn còn trinh nguyên!
Đó là chuyện mà Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ đến. Trong ý nghĩ của hắn, chắc chắn Phương Di Mai đã sớm từng trải những chuyện như thế này. Đúng là không thể nào ngờ!
Phát hiện ra như vậy, tâm tình của Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Không cần biết thế nào, lần đầu tiên của cô ta đã trao gửi cho mình rồi.
Phương Di Mai cũng thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, liền lườm yêu một cái nói:
- Em vẫn biết mọi người từ trước đến nay đều hiểu lầm em, cho rằng giữa em và tay Ngô Hiểu Bình đó có gì đó với nhau, đúng không?
Diệp Trạch Đào liền cười ngượng ngịu, cô ta đã nói trúng tim đen của hắn.
Phương Di Mai dùng tay vuốt ve cái đó của Diệp Trạch Đào nói:
- Em nói cho anh biết, anh là người đàn ông của em, là người đàn ông duy nhất của em. Em không cần anh phải hứa hẹn gì với em cả, nhưng anh đừng làm gì có lỗi với em!
Nhìn Phương Di Mai lúc này vô cùng quyến rũ. Vừa trải qua một trận mưa gió, nhìn thân thể cô ta lúc này thật sự hút hồn. Dục tình trong Diệp Trạch Đào lại trỗi dậy, xoay người đè lên thân người Phương Di Mai.
Lại một trận mưa gió nữa.
Trông thấy Phương Di Mai mặc quần áo rồi cẩn thận mở cửa đi về phòng. Diệp Trạch Đào ngồi dậy trên giường đốt một điếu thuốc. Hắn hiểu, tình cảm mà Phương Di Mai dành cho hắn trong đó vẫn còn lẫn lộn một số mục đích khác, nhưng, dù sao thì cô ta và hắn cũng đã làm chuyện đó cùng nhau rồi!
Hút xong một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào chợt phát hiện cuộc sống tình cảm của mình bỗng chốc trở nên rối rắm. Lần đầu tiên làm chuyện đó lại là cùng với một người đàn bà không rõ tên tuổi, nguồn gốc, lai lịch. Bây giờ lại làm chuyện đó với một cô gái mang hoài vọng khác với mình. Đúng là mọi chuyện cứ rối tinh rối mù lên!
Diệp Trạch Đào không ngờ lần đầu tiên của hắn lại vướng vào nhiều buồn bực suy tư đến như vậy. Cứ nghĩ đến thân hình quyến rũ của người đàn bà đó, hắn lại không ngừng hồi tưởng lại trận mưa gió đó.
Sự việc ngày hôm nay xảy ra với Phương Di Mai cũng khiến cho hắn có chút dao động. Khả năng kiềm chế của hắn càng ngày càng kém. Chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn ngủi hai ngày thôi mà hắn đã làm chuyện đó với hai người phụ nữ. Bản thân hắn đã không còn trong trắng nữa rồi!
Đi vào phòng tắm, xối nước ấm lên người, Diệp Trạch Đào phát hiện ra mình không thể quên được hình bóng của cả hai người đàn bà.
Vừa tắm xong thì điện thoại cũng kêu. Là điện thoại của Ôn Phương gọi đến, cô ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào này, xảy ra chuyện rồi. Tình hình của phó Chủ tịch huyện Lý tồi tệ lắm. Theo như bác sĩ nói, mũi của gã ta bị thương chảy máu, lại thêm bị cảm cúm nữa, bây giờ lại ăn quá nhiều đồ bổ, kiểu như là suy nhược không thể hấp thụ được đồ bổ, máu mũi khó khăn lắm mới có thể cầm được, nhưng do mất máu quá nhiều nên dẫn đến một số bệnh trong người gã phát tác. Có thể gã sẽ phải nằm viện một thời gian!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Không phải thế chứ!
Ôn Phương cười nhẹ nói:

- Bọn Phương Di Mai đã ép gã ăn quá nhiều đuôi bò, lại còn bắt uống rượu lộc nhung hươu nữa chứ. Đúng là muốn chết thật rồi. Vợ gã cũng đã đến bệnh biện rồi!
Diệp Trạch Đào nghĩ chuyện này nếu hắn không đi không được nên nói:
- Được, để tôi qua đó xem thế nào.
Mặc quần áo xong, Diệp Trạch Đào đi đến gõ cửa phòng của Vương Quốc Báo, bảo y chở đến bệnh viện.
Đến bệnh viện rồi mới thấy bọn Thôi Vĩnh Chí vẫn còn lưu lại ở đó, trên mặt từng người đều lộ rõ một vẻ khó hiểu.
- Bí thư Thôi, phó Chủ tịch huyện Lý sao rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đến, Thôi Vĩnh Chí cười méo mó:
- Đúng là không thể nào ngờ được, có ăn bữa cơm thôi mà cũng xảy ra chuyện!
Triệu Vệ Giang cũng lắc đầu:
- Lý Binh cũng thật là, đang bị thương thì cũng không nên ăn uống linh tinh. Nào ai mà biết mũi ông ta lại bị thương nghiêm trọng đến thế chứ!
Nhìn thấy Lý Binh đang băng bó khắp mặt gần như không nhận ra nổi, Diệp Trạch Đào thấy một phụ nữ dáng vẻ bình thường đang ngồi bên giường y.
Đi qua bên đó bắt tay của Lý Binh, Diệp Trạch Đào thấy mặc dù mắt của gã đang mở trừng trừng, nhưng cơ thể gã thì đã suy nhược quá chừng.
Bị Diệp Trạch Đào bắt tay, trong mắt Lý Binh lóe lên một tia nhìn kỳ dị.
- Phó Chủ tịch huyện Lý, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!
Diệp Trạch Đào nói.
Ôn Phương đứng bên cạnh nói:
- Trạch Đào này, bác sĩ có dặn, tốt nhất là phó Chủ tịch huyện Lý không nên nói chuyện, e rằng khi nói chuyện sẽ làm cho vết thương bị bục ra.
Nói đến đây, sắc mặt Ôn Phương đầy vẻ hối lỗi nói:
- Chị dâu này, chúng em thật sự không biết anh nhà bị thương đến như vậy. Bọn họ cũng chỉ có ý tốt, không nghĩ là mọi chuyện lại đến nông nỗi này!

Vợ Lý Binh liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:
- Đúng là chúng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như sớm biết như vậy thì chúng tôi đã không ép ăn nhiều đồ đại bổ đến như vậy!
Ôn Phương lại nói:
- Đúng thế, cũng do chúng tôi không có kinh nghiệm, không ngờ ăn đồ bổ dưỡng mà cũng cần phải để ý nhiều đến thế!
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân liếc nhìn Thôi Vĩnh Chí một cái, nhớ lúc đầu do Thôi Vĩnh Chí dặn dò muốn bồi bổ mọi người một chút, nên nói:
- Bác sĩ nói, chủ yếu là do vết thương của phó Chủ tịch huyện Lý mà thôi!
Ôn Phương lại nói:
- Ừ, hôm qua ông ấy cũng uống khá nhiều, ông ấy cũng bảo do tối qua uống quá chén nên đã tự làm mình bị thương. Xem ra chúng ta sau này uống rượu cần phải chú ý nhiều mới được!
Diệp Trạch Đào nghe cô ta nói cũng chợt nhớ tới chuyện của mình. Hai hôm uống rượu đều xảy ra chuyện với hai người đàn bà. Tất cả đều xảy ra trong sự khó hiểu. Đến tận bây giờ hắn vẫn không biết người phụ nữ kia là ai nữa. Say rượu làm bậy hắn là người hiểu rõ nhất.
Không ngờ lời nói đó của bọn họ lại làm cho vợ của Lý Binh sửng sốt, vội hỏi:
- Lý Binh nói tối hôm qua bị thương sao?
Cô ta nghĩ sáng nay trước lúc Lý Binh rời khỏi nhà vẫn bình an vô sự, nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, vợ Lý Binh liền quay sang nhìn Lý Binh đang nằm trên giường.
Thấy vợ nhìn mình, Lý Binh liền vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ say.
Vợ của Lý Binh cũng đã đoán ra sáng nay chắc chắn Lý Binh đã gặp phải chuyện gì đó, liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Lúc này bác sĩ đi vào, vợ Lý Binh lại hỏi tình hình của gã.
Vị bác sĩ kia nói:
- Cần phải theo dõi. Ông ấy bị chứng cao huyết áp, gan cũng không được tốt lắm. Với thể trạng như vậy nhất thiết không được ăn đồ đại bổ.

Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cùng đưa mắt nhìn nhau, nghĩ Lý Binh tạm thời chỉ có thể nằm ở viện, Thôi Vĩnh Chí liền nói với mọi người:
- Được rồi, mọi người về nhà cả đi. Ngày mai còn phải tham gia hội chợ triển lãm!
Về đến khách sạn, Thôi Vĩnh Chí liền cho triệu tập một số người quan trọng đến phòng của ông ta.
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí trầm giọng nói:
- Đây là bài học nhớ đời, sau này mọi người khi ăn uống bất cứ thứ gì cũng đều phải nghiên cứu một chút, không được ăn uống linh tinh, bậy bạ!
Triệu Vệ Giang lắc đầu:
- Trời ạ, có ăn bữa cơm thôi mà cũng xảy ra chuyện được!
Mọi người đều cảm thấy dở khóc dở cười. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ là một chuyện cười cho thiên hạ.
Thôi Vĩnh Chí cũng lắc đầu:
- Cũng may là không chết, nếu như mà chết thật, thì huyện của chúng ta sẽ nổi tiếng lắm!
Ôn Phương nói:
- Cũng vì xã chúng tôi đã không biết cách sắp xếp. Tôi xin nhận khuyết điểm!
Ngô Hiểu Bình nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến các cậu cả. Mà lão Lý ấy cũng thật là, biết mình chảy máu mũi thì cũng đừng ăn uống linh tinh nữa chứ!
Khi nói lời này, y liếc nhìn sang phía Phương Di Mai đang ngồi trên giường với dáng vẻ rất yêu kiều, quyến rũ. Y tỏ ra rất khó chịu đối với việc bọn Phương Di Mai đã phục vụ Lý Binh chu đáo như vậy.
Lúc này do Phương Di Mai đã từng làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào nên ở người cô ta toát lên một vẻ hấp dẫn, quyến rũ chết người. Không ít người phát hiện ra biểu hiện đó.
Nhưng mọi người lại nghĩ đó là do rượu lộc nhung hươu mà như vậy. Cho rằng do uống rượu bổ mà trông cô hấp dẫn như thế.
Mấy vị phụ nữ lại còn nghĩ thầm, hôm nào tranh thủ lại đi ăn bát canh bổ dưỡng đó.
Thôi Vĩnh Chí liếc nhìn Triệu Vệ Giang rồi nói:
- Lão Triệu này, việc thu hút đầu tư là một chuyện đại sự của huyện chúng ta, Lý Binh vốn phụ trách mảng công việc này, nhưng nay ông ta phải nằm viện rồi, chắc ông phải tiếp quản chuyện này thôi!
Triệu Vệ Giang trong lòng rất vui vẻ. Việc thu hút đầu tư vốn dĩ mọi người đều cho rằng là một việc khổ sai, đã bao nhiêu năm qua vẫn không kéo về được chút vốn đầu tư nào. Nhưng năm nay thì không giống như vậy. Từ sau khi có điểm sáng là xã Xuân Trúc, huyện Thảo Hải như có thể bay vút lên trời. Hiện người phụ trách việc đó là Lý Binh đã phải nằm viện, nên rất tự nhiên phải san sẻ công lao đó cho mọi người. Có Bí thư và Chủ tịch huyện đích thân trấn thủ, thêm vào đó Lý Binh lại bị thương phải nằm viện, thì công lao đó chắc không có chuyện gì rồi.
Khẽ gật đầu, Triệu Vệ Giang nói:
- Xem ra hai người chúng ta phải cố gắng ủng hộ đến cùng mới được!

Thôi Vĩnh Chí nói:
- Chuyện đại sự của toàn huyện chính là chuyện này, hy vọng huyện chúng ta sẽ lên một tầm cao mới!
Ánh mắt của hai người quay qua nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra tình trạng của Phương Di Mai, trông thấy cô không có chuyện gì, Diệp Trạch Đào thầm cười một tiếng, hiện nay thì Phương Di Mai chắc sẽ có vấn đề.
Trông thấy ánh mắt của hai người quay về phía mình, Diệp Trạch Đào liền nhìn sang Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư.
Vị Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư cũng biết công việc hiện nay của mình bị Diệp Trạch Đào chèn ép có chút khó chịu, liền cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Triệu Vệ Giang nói:
- Công tác thu hút đầu tư của xã Xuân Trúc tôi cảm thấy rất có tiềm lực. Trạch Đào à, các cậu phải cố gắng hơn nữa, hiện nay khu công nghiệp đã có được nhiều chính sách ưu đãi, tôi tin nó sẽ hấp dẫn đối với các thương gia!
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nói:
- Xin Huyện ủy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình!
Thôi Vĩnh Chí nói:
- Mọi người cố gắng thêm chút nữa, ngoài những cán bộ của xã Xuân Trúc ra, những người khác cũng nên nỗ lực hơn nữa!
Cuộc họp kéo dài không lâu, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang để mọi người tổng kết lại công việc của một ngày làm việc, rồi lại bố trí công việc cho ngày mai. Sau đó giải tán.
Mọi người đều nhận thấy, sau khi uống khá nhiều rượu rồi, trong sự mệt mỏi của mọi người đều có chút hưng phấn, đặc biệt là những người trẻ tuổi, cứ nhìn chằm chằm vào những cô gái.
Thôi Vĩnh Chí lắc lắc đầu, cuối cùng nói với mọi người:
- Đây là tỉnh thành, mọi người về nghỉ ngơi đi, đừng gây chuyện!
Mặc dù ông ta nói vậy, nhưng thực chất cũng cảm thấy có ham muốn.
Đáng lẽ là một bữa ăn ngon lành, vui vẻ, nay đã bị Lý Binh làm cho trở nên thảm hại!
Thôi Vĩnh Chí than thầm một tiếng, nếu đã tới tỉnh thành rồi, hay là buổi tối nghĩ cách ra ngoài chơi một chút.
Tan họp, Diệp Trạch Đào đi về phòng của mình luôn. Hắn không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận