Hồng Sắc Sĩ Đồ

Bởi vì xảy ra sự việc của Phương Thuận Chương nên mọi vệc đều tiến hành rất đơn giản. Ngày hôm sau khi Hứa Phu Kiệt cùng với Phó bí thư Triệu Diệc Hiền sau khi nói chuyện với mọi người xong rồi cùng đến Huyện Thảo Hải tiến hành Hội nghị cán bộ, tuyên bố sự bổ nhiệm của Thành Ủy.
Lần này biểu hiện của Triệu Diệc Hiền thật khéo léo, không gây khó xử cho Diệp Trạch Đào, thậm chí còn tỏ ra thân thiết.
Hội nghị khai mạc xong, bộ máy cơ chế mới bắt đầu nhiệm kì mới.
Tiễn xong Triệu Diệc Hiền, Bí thư huyện ủy Khương Chính Quyền liền mời Diệp Trạch Đào đến phòng làm việc của ông ta.
Khương Chính Quyền đối đãi với Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất khách khí.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, hiện tại bộ máy mới cũng đã nhậm chức rồi, công tác trên huyện phải mau chóng khôi phục mới được. Xảy ra những chuyện thế này, đều nằm ngoài sự mong đợi của chính phủ, điều này sẽ không có lợi cho sự phát triển của Thảo Hải.
Khương Chính Quyền biểu hiện ra dáng vẻ muốn triển khai công việc ngay lập tức.
Diệp Trạch Đào có chút ấn tượng tốt với Khương Chính Quyền, nghe thấy việc đầu tiên ông ta bàn đến là chuyện công việc, Diệp Trạch Đào nói:
- Mọi việc tôi đều nghe theo sự chỉ huy của Huyện ủy.
Lời nói đó cùng với cử chỉ của Diệp Trạch Đào cũng khiến Khương Chính Quyền cao hứng, điều ông ta lo lắng chính là Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải có thế lức lớn như vậy, mà lại không coi ông ta ra gì.
Lúc Khương Chính Quyền đến thì ông ta đã hiểu, có được chức Bí thư huyện Thảo Hải thực ra cũng là cơ hội của bản thân rồi. Nếu phối hợp với công tác của Diệp Trạch Đào thì chỉ cần huyện Thảo Hải phát triển lên, với tư cách là Bí thư Thành ủy, bản thân ông ta cũng có phần. Nếu Diệp Trạch Đào có năng lực thực sự thì đã tạo cơ hội cho ông ta làm việc tốt hơn.
Khương Chính Quyền liền cười nói:
- Tất cả các công việc triển khai yêu cầu mọi người cùng nỗ lực. Về phía Chính phủ chúng tôi đã giao cho anh một nhiệm vụ: chỉ cần vì sự phát triển của huyện Thảo Hải và có lợi cho việc nâng cao đời sống nhân dân và ổn định xã hội, chúng tôi toàn tâm toàn lực ủng hộ.
Diệp Trạch Đào rất đồng tình với những lời nói của Khương Chính Quyền, liền nói:
- Được, Tôi sẽ nghĩ ra phương án để đưa huyện Thảo Hải phát triển trong thời gian ngắn nhất.
Hiện tại là Chủ tịch huyện rồi, Diệp Trạch Đào cũng biết đặt tầm nhìn ở góc độ vĩ mô toàn huyện để suy xét vấn đề. Việc đưa ra tất cả các quyết sách phải thông qua điều tra nghiên cứu mới được. Về mặt này, hắn sẽ nghiên cứu cẩn thận một chút, không thể có chuyện xã Xuân Trúc Phát triển mà toàn huyện vẫn lạc hậu được.
Khương Chính Quyền nói chân thành:
- Tôi mới đến Huyện Thảo Hải, nên không hiểu rõ về tình hình ở đây, anh cứ tiến hành công việc đi!
Diệp Trạch Đào từ phòng làm việc của Khương Chính Quyền đi ra, tâm trạng vẫn ổn. Hắn cảm nhận thấy, hạng người như Khương Chính Quyền cũng không phải là khó cùng làm việc. Cùng với một người như vậy làm việc trong cùng một bộ máy cơ chế xem chừng cấp trên cũng phải xem xét kĩ lưỡng.

Nếu không có người đến kiếm chuyện phiền toái thì bản thân có thể toàn tâm toàn lực tập trung làm việc.
Vừa mới trở lại Ủy ban nhân dân huyện, liền nhìn thấy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Tôn Dân Phú chạy ra.
Tôn Dân Phú xoa tay có phần kích động nói:
- Chủ tịch huyện, ngài đến rồi à!
Hắn đã liền bỏ đi tên Diệp trực tiếp xưng hô là Chủ tịch huyện.
Tôn Dân Phú thực sự kích động, hắn đột nhiên phát hiện một tia sáng trên bầu trời của mình.
Nghĩ đến cái ngày Tôn Dân Phú mới đến, cái cảm giác phải chịu đựng mọi sự chèn ép đó chắc sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Tôn Dân Phú cảm thấy tự đắc với những quyết định đơn phương của bản thân đưa ra với Diệp Trạch Đào. Hiện tại tốt rồi, Diệp Trạch Đào rốt cục đã thành Chủ tịch huyện rồi!
Tôn Dân Phú đương nhiên rất hiểu con người Diệp Trạch Đào, hiện tại bản thân xem như đã có vị trí ổn định rồi. Nghĩ đến Trần Tỏa Nguyên vốn cũng chính là Trưởng ban thư ký. Từ việc đuổi kịp được Diệp Trạch Đào, Tôn Dân Phú hiện tại đã là Phó bí thư, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, hắn biết chỉ cần bản thân theo sát Diệp Trạch Đào thì tiến bộ chỉ là chuyện sớm muộn.
Diệp Trạch Đào cầm tay Tôn Dân Phú hỏi:
- Anh Tôn, phòng làm việc của tôi ở đâu vậy?

- Chủ tịch huyện Diệp mời theo tôi.

Tôn Dân Phú đã ở phía trước dẫn đường, rất nhanh chóng đã dẫn đến một văn phòng rõ ràng đã được tu sửa lại.
Nhìn căn phòng một lần nữa được tu sửa, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày nói:
- Phòng thế này vẫn còn phải tu sửa, lấy đại một phòng nào ấy chẳng được.
Tôn Dân Phú mỉm cười nói :
- Chủ tịch huyện Diệp, phòng làm việc trước đây của Chủ tịch huyện Tôn đã đổi thành phòng chứa đồ tư liệu rồi. Căn phòng này có vẻ đã cũ, hơn nữa, ngài là hình tượng đại diện cho cả huyện ta, cùng với sự phát triển không ngừng của huyện Thảo Hải, với căn phòng làm việc phải giữ chút thể diện mới được. Nếu không các nhà đầu tư nhìn thấy đến văn phòng làm việc của Chủ tịch huyện cũng chẳng ra gì, thì liệu có cho rằng huyện Thảo Hải này phát triển không!

Nói tới đây, Tôn Dân Phú lại nói:
- Chủ tịch huyện, thực ra đây là chỉ thị của Bí thư Hứa lần trước đến.
Diệp Trạch Đào nhìn Tôn Dân Phú không hiểu.
Tôn Dân Phú cười ha hả nói:
- Bí thư Hứa lần trước đến và đã nói trong buổi nói chuyện. Chúng tôi cũng cho rằng như vậy rất có lí, bộ máy cơ chế của huyện Thảo Hải liên tục phát sinh sự cố, lẽ nào đây thật sự là vấn đề phong thủy.
Diệp Trạch Đào nói đã nhớ ra, lần đó cũng chính Hứa Phu Kiệt nói đùa giỡn trong khi uống rượu, không ngờ lại bị bọn Tôn Dân Phú cho là thật.
Tôn Dân Phú nói:
- Anh vẫn học tập trên tỉnh, sau khi Chủ tịch huyện Tôn xảy ra sự việc, lúc ấy là do Phó chủ tịch huyện Cao tạm thời chủ trì công tác. Phó chủ tịch huyện Cao đã nói, việc tiêu tiền vẫn phải tiêu, yêu cầu văn phòng chính phủ, huyện ủy đều phải tiến hành cải tạo lần thứ nhất, trọng điểm chính là văn phòng của các lãnh đạo.
Diệp Trạch Đào giờ mới hiểu được, việc cải tạo văn phòng làm việc là do Cao Vệ tiến hành thao tác.
Ngẫm lại cũng dễ hiểu, hẳn là Cao Vệ cho rằng hắn ta hoàn toàn có khả năng lên chức Chủ tịch huyện, đây là văn phòng của hắn được đề bạt tiến hành cải tạo trước. Văn phòng trước đây của Tôn Cương là hắn khẳng định không dùng nữa, sợ dính phải phận rủi. Hiện tại văn phòng này nên mời thầy phong thủy đến xem thì sau này mới dùng được.
Nếu Cao Vệ muốn làm thì Diệp Trạch Đào cũng không nói gì nữa, hắn đương nhiên không thể hiện ra trước mặt mọi người, hắn muốn chuyển đến một văn phòng bình thường, nếu hắn làm như vậy, ngược lại có thể đắc tội với các ủy viên thường vụ khác.
Cao Vệ không dám làm lên chức Chủ tịch huyện, tu sửa văn phòng nhưng lại muốn bản thân tham gia vào.
Diệp Trạch Đào cười cười rồi qua ngồi vào ghế chủ tịch.
Ngồi ở ghế trên, Diệp Trạch Đào đột nhiên có cảm giác như tất cả mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Khó trách sao rất nhiều người đều say mê quyền lực, cái cảm giác huy hoàng như vậy thật không tồi!
Ngồi trầm tư một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Tôn, anh đem tài liệu các năm trước đến cho tôi xem, dù sao cũng phải tìm hiểu một chút!
Hiện tại thân phận của chính mình đã không giống trước kia nữa, không còn là một Phó chủ tịch huyện- chỉ quản lí xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào càng phải tìm hiểu một chút về tình hình của huyện, vấn đề cơm ăn của toàn huyện đã được đặt lên vai hắn.

Tôn Dân Phú chỉ ra ngăn tủ mỉm cười nói:
- Chủ tich huyện Diệp, biết anh cần mấy thứ này nên tôi đã sớm chuẩn bị rồi, đều để ở trong ngăn tủ.
Diệp Trach Đào liền bước đến lật đi lật lại xem.
Vừa nhìn đã biết Tôn Dân Phú đã dày công làm, các mục nội dung được sắp xếp đâu ra đấy. Muốn xem cái gì là lập tức có thể tìm thấy được.
Diệp Trạch Đào liền quay mặt nhìn Tôn Dân Phú nói:
- Có được sự giúp đỡ của anh Tôn đây, tôi có thể làm tốt chức Chủ tịch huyện này rồi!
Điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã cảm thấy hài lòng với công việc của bản thân rồi, Tôn Dân Phú liền cảm thấy công việc mình làm thật không uổng, vui vẻ nói:
- Chủ tịch huyện, tôi chính là lính của ngài, đó là việc tôi nên làm!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Tôn, anh là người có năng lực, là vàng sẽ vẫn luôn phát sáng, tôi tin ở anh!
Tôn Dân Phú ở thời của Tôn Cương làm sao có được lời khen ngợi như vậy, thế nên trong phút chốc, trong lòng trào dâng cảm xúc bùi ngùi khó tả.
- Chủ tịch huyện, có hai việc ngài cần lưu tâm, chúng ta mới xử lí tốt được!
Tôn Dân Phú nói một cách chân thành.
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cứ nói.
- Là thế này, tài xế Vương Báo Quốc không phải bị ngài điều đến Cục cảnh sát rồi phải không, hiện lại đến trường Cản sát để theo đuổi học tập, như vậy, tài xế và thư kí của ngài nên phối hợp thật ăn ý mới được. Ngài thấy việc này nên làm thế nào bây giờ?
Việc này là chuyện đại sự, bình thường là hai người nhân viên kia đều là người phải tuyệt đối thân tín mới đảm nhận được, Tôn Dân Phú đương nhiên không dám quyết hộ cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Dân Phú nói:
- Anh Tôn, anh chính là đại quản gia của tôi, tôi muốn nghe chủ kiến của anh.
Đây đã là sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào biểu hiện ra, Tôn Dân Phú lại lần nữa có chút rung động, nói:
- Có đến vài ứng cử viên, rốt cục vẫn là ngài quyết định. Nói đến tài xế thôi, thì có mấy người quân nhân phục viên, những điều kiện khác thì không tồi, nhưng tôi cảm thấy, điều cần thiết hiện tại là ngài cần những người hiểu tình hình của huyện một chút, hay là dùng những người của huyện Thảo Hải cũ cũng được!

Nói điều này, Tôn Dân Phú thận trọng nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn cảm thấy giải pháp của Tôn Dân Phú cũng đúng. Người mới đến sẽ rất dễ trở thành người tâm phúc, nhưng nếu là những người quen thuộc chút về huyện Thảo Hải, lại có ích cho bản thân mình, như vậy càng tốt.
- Anh Tôn, anh trực tiếp tuyển người nhé, đừng lấy tới vài người. Tôi tin ở anh!
Diệp Trạch Đào ngày càng biểu lộ sự tín nhiệm với Tôn Dân Phú.
- Chủ tịch huyện, ngài xem Bàng Phí Vũ thế nào?
Tôn Dân Phú liền hỏi một câu.
Nghe được Bàng Phí Vũ, Diệp Trạch Đào sửng sốt, con người này trước kia là Thư ký của Thôi Vĩnh Chí, lúc Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, mọi người đều nghĩ hắn có thể bị liên lụy, lại còn bị đưa lên Ủy ban Kỉ luật tra xét một trận, kết quả hắn không xảy ra chuyện gì.
Không thấy Diệp Trạch Đào phản ứng nhiều, Tôn Dân Phú nói:
- Con người hắn không tệ, chủ yếu nhất là hắn làm Thư ký đã nhiều năm cho Thôi Vĩnh Chí, rất hiểu về tình hình của huyện Thảo Hải.
Thật ra, Diệp Trạch Đào cũng khá hiểu biết về con người Bàng Phí Vũ, nghĩ đến bản thân phải hòa nhập vào công tác huyện Thảo Hải trong một thời gian ngắn, điều này tất nhiên phải có người ở bên nhắc nhở, hơn nữa, sau khi tin tưởng thông qua sự áp lực trong khoảng thời gian này, Bàng Phí Vũ sẽ trân trọng cơ hội này hơn, liền nói:
- Anh thông báo anh ta đến gặp tôi đi!
Tôn Dân Phú nói:
- Ngoài ra, ngài có yêu cầu gì với tài xế?

- Chỉ cần biết đối nhân xử thế, trung thực, điềm đạm, chắc chắn là được rồi!
Diệp Trạch Đào biết Tôn Dân Phú không thể đề cử người một cách qua loa tùy tiện được.
Tôn Dân Phú liền đi ra ngoài.
Cũng không lập tức đi mời triệu tập hội nghị bộ máy chính phủ, Diệp Trạch Đào dự định dành chút thời gian làm rõ sự tình của huyện Thảo Hải sau đó mới tiến hành triển khai.
Chính thức lên làm Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào mới cảm nhận được áp lực vào bản thân ngày càng lớn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận