Hồng Sắc Sĩ Đồ

Trở về ký túc xá, Bàng Phí Vũ cạo râu, rồi tìm một bộ comle mặc vào, đeo cà vạt, lâu thật kỹ lại đôi giày.
Ngắm một lần nữa dung mạo đã lâu không chỉnh trang của mình, trên mặt Bàng Phí Vũ hiện ra một nụ cười, một cảm giác tự tin đã xuất hiện trở lại.
Bắt đầu từ hôm nay, mình phải sống cho ra một con người mới được!
Khi ra đến cửa, Bàng Phí Vũ không ngờ tới là người tài xế của chiếc xe con công vụ công cộng đã đợi sãn ở bên ngoài rồi.
Bàng Phí Vũ biết anh này tên là Lưu Phong Cao, là một người rất biết kiếm chuyện, hay bợ đỡ xu nịnh, còn đang nghi hoặc thì đã thấy Lưu Phong Cao chạy tới nói:
- Thư ký Bàng, anh cần đi đâu, xe tôi cũng đang rỗi, để tôi đưa anh đi một đoạn nhé.
Gặp tình huống này Bàng Phí Vũ như đi guốc trong bụng anh ta, chắc đã nghe được một chút tin tức nên chạy vội đến để muốn kết thân đây.
Nghĩ đến mình đi dự lễ cưới cũng cần xe, bèn nói:
- Tôi không sao, chỉ là đi ăn cưới thôi.
Lưu Phong Cao vội nói:
- Thế thì tốt, tôi đưa Thư ký Bàng đi, dù sao tôi cũng không có việc gì.
Bàng Phí Vũ đã nếm đủ ngọt bùi đắng cay của tình người nên biết tỏng Lưu Phong Cao nghĩ gì, thôi thì chẳng cần từ chối, dù sao mình cũng làm thư ký rồi thì mắt cũng phải quan sát khắp nơi, tai nghe tám phương, một người như anh ta có thể dùng để thám thính tin tức mình cũng cần dùng.
- Thế thì làm phiền tài xế Lưu vậy!
- Không phiền gì, không phiền gì!
Lưu Phong Cao lộ rõ vẻ vui mừng.
Sau khi biết được Bàng Phí vũ lại trở thành thư ký của Diệp Trạch Đào lần nữa, Lưu Phong Cao biết tên tiểu tử này lại son rồi, mà lại không phải son thường đâu nhé, nghĩ đến hôm nay chính là ngày cưới của người yêu cũ Bàng Phí Vũ, anh ta thấy rất thương cảm.
Kỳ thực, Lưu Phong Cao cũng nhận được thiệp mời từ vị trưởng phòng ở Sở xây dựng đô thị kia, khi vừa nghĩ đến người kết hôn với gã kia chính là người yêu cũ của Bàng Phí Vũ thì anh ta dự đoán hôm nay sẽ được xem một màn kịch hay đây, nếu như đúng vào lúc quan trọng nhất mà lại giúp được Bàng Phí Vũ một tay, không khéo lại tạo dựng được chỗ dựa nơi Bàng Phí Vũ ngay.
Nhìn thấy bộ dạng của Bàng Phí Vũ thế này, Lưu Phong Cao liền biết ngay hôm nay Bàng Phí Vũ đi để trút hận đây.
Vì đến gặp Diệp Trạch Đào, rồi lại phải quay về ký túc xá để cạo râu và thay trang phục, nên Bàng Phí Vũ đến nới tổ chức hôn lễ thì đã bị muộn một chút.
Liếc mắt nhìn một lượt, trong bãi xe đã đỗ đầy các loại rồi.

Than thầm trong lòng, Bàng Phí Vũ biết bố của người yêu cũ là phó Giám đốc Sở lao động, bây giờ kết hôn với cô ta lại là một người tương lai rất có triển vọng của Sở xây dựng đô thị, thì người quen trong huyện này là rất nhiều, gặp phải đám cưới như thế này thì hầu hết toàn thể cán bộ trong huyện đều được mời cả.
Nếu như là ngày hôm qua, Bàng Phí Vũ biết mình không thể nào là đối thủ của bọn họ được, hôm nay thì hoàn toàn đổi khác rồi.
- Thư ký Bàng, hóa ra là đám cưới con gái nhà phó Giám đốc Tăng à, tôi cũng nhận được một thiếp mời đấy, anh phải đi dự cái đám cưới chẳng có ý nghĩa này, tôi suýt nữa thì quên mất đấy!
Lưu Phong Cao nói.
Nhìn liếc qua Lưu Phong Cao, Bàng Phí Vũ khẽ cười. Chút âm mưu này của anh ta không đáng để cho gã phải bận tâm, nếu như không phải là đã biết trước tình hình của mình thì không khéo anh ta đã ngồi trong kia từ lâu rồi.
Thấy Bàng Phí Vũ định xuống xe, Lưu Phong Cao liền nhanh chóng xuống xe vòng ra sau mở cửa cho gã.
- Thư ký Bàng, thế này cũng tốt, tôi đi cùng với anh luôn nhé!
Lưu Phong Cao thể hiện dáng vẻ như sẵn sàng vì nghĩa lớn vậy.
Bàng Phí Vũ nói:
- Được thôi.
Không nhiều lời, Bàng Phí Vũ thấy Lưu Phong Cao khóa cửa xe kỹ càng liền thẳng hướng cửa tiến vào phía trong.
Hôm nay là ngày cưới của con gái ngài phó Giám đốc Sở lao động Tăng Tam Dương, Tăng Tam Dương rất hài lòng với anh con rể này, anh ta rất biết việc, tất cả các vị lãnh đạo của Sở xây dựng đô thị anh ta đều nắm được, rất còn trẻ mà đã leo lên đến chức cán bộ câp phòng rồi, triển vọng rất sáng, con gái cũng rất cừ, hiện nay đã là cán bộ cốt cán của Ủy ban kinh tế thương mại rồi, rất có tiền đồ!
Việc làm cho Tăng Tam Dương hài lòng nhất là sự lợi hại của cô con gái, khi thấy Bàng Phí Vũ có thế lực thì yêu gã ta, đến khi gã thất thế rồi thì cô hạ quyết tâm cắt đứt dây tơ hồng, nhanh chóng đọan tuyệt quan hệ với Bàng Phí Vũ, rồi biến mình thành người yêu của anh chàng trẻ tuổi Chu Ngũ Nguyên.
Thiệp hồng đã phát đi một đống lớn từ lâu, nghĩ đến việc mỗi gia đình trong huyện cứ mỗi khi tổ chức hôn lễ đều nhận được một món tiền mừng kếch sù, Tăng Tam Dương cũng tính toán đến thu nhập của lễ cưới này.
Khi nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ trong trang phục cô dâu chú rể đang đứng ở cửa đón chào khách, trên mặt Tăng Tam Dương nở nụ cười tươi.
Điều duy nhất làm cho Tăng Tam Dương băn khoăn là dường như các vị lãnh đạo trong huyện hôm nay đến không được đông đủ lắm.
Làm thế nào đây, cho đến bây giờ, mới chỉ có những cán bộ bình thường đến mà thôi, các lãnh đạo quan trọng, lại còn có một số lãnh đạo các ban nghành nên đến đều thấy rất ít bóng hình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Hôm nay trong huyện không có chuyện gì lớn cơ mà!
- Lão Tăng, ở Sở tôi còn có một chút việc, tôi đi trước đây!
Đang mãi suy nghĩ, thì thấy Giám đốc Sở giáo dục Trần Tiến Nhân vừa mới vào chưa lâu cầm điện thoại trên tay, trên mặt biểu hiện chút lạ lùng nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

- Lão Trần, đã xảy ra chuyện gì thế?
Tăng Tam Dương nhìn Trần Tiến Nhân vẻ không hiểu.
Biểu hiện lạ lùng nhìn Tăng Tam Phong, Trần Tiến Nhân nói:
- Vừa mới nhận điện thoại, trong Sở có chút việc, tôi phải đi giải quyết một chút.
Nói hết câu, Trần Tiến Nhân tức tốc lao đi như là bỏ trốn vậy.
Bên này Trần Tiến Nhân mới vừa bỏ đi, lại thấy Giám đốc Sở xây dựng đô thị Tiền Dân Thành được mới tới để làm chủ hôn cũng đi đến nói:
- Lão Tăng, ngại quá! Hôm nay ở Sở xảy ra chút chuyện, tôi phải về giải quyết một chút, anh tìm một người khác chủ trì hôn lễ nhé!
- Lão Tiền, bên Sở anh cũng xảy ra chuyện ư?
Nếu như chỉ có riêng Trần Tiến Nhân như vậy thì còn dễ nói, bây giờ ngay cả Tiền Dân Thành mà cũng vậy, Tăng Tam Dương cũng là một tay xảo quyệt trong chốn quan trường, nên lão cảm thấy ngay là đã có chuyện gì rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Tăng Tam Dương đến giờ vẫn không hiểu được sự tình.
Dùng tay vỗ vỗ bả vai Tăng Tam Dương, Tiền Dân Thành nói:
- Lão Tăng, ôi!
Cũng không nói thêm gì nữa, Tiền Dân Thành bước nhanh ra cửa.
Tiền Dân Thành cũng vừa mới nghe điện thoại, trong điện thoại là một thông tin vô cũng quan trọng, Bàng Phí Vũ vốn dĩ không được coi trọng suốt bấy lâu vừa trở thành thư ký cho Diệp Trạch Đào rồi.
Đây chính là người thư ký đầu tiên của Diệp Trạch Đào!
Ai cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc trở thành thư ký cho Diệp Trạch Đào, chủ yếu là theo sát bước chân của Diệp Trạch Đào, cái tay Bàng Phí Vũ này nay đã một bước lên đến trời rồi!
Một chút việc nhỏ như vậy ở huyện, Bàng Phí Vũ đã từng yêu con gái Tăng Tam Dương ai cũng biết, bây giờ tình hình thay đổi lớn rồi, nếu như vẫn cùng hội cùng thuyền với Tăng Tam Dương, tuy rằng chức vụ của bọn họ đều cao hơn cả Bàng Phí Vũ, ai dám đảm bảo rằng đến thời khắc quan trọng lại không bị Bàng Phí Vũ làm cho tổn hại, bọn họ chẳng dại gì mà đi làm cái chuyện gây khó chịu này.
Tiền Dân Thành nghĩ ngay đến tầm quan trọng của việc này, lão biết cái việc chủ trì hôn lễ này quyết phải chối từ.

- Lão Tiền, rốt cuộc là có chuyện gì rồi?
Tăng Tam Dương đuổi theo hỏi.
Cười cười, Tiền Dân Thành càng không muốn tham gia vào nhiều một chút nào nữa, bèn nói:
- Trên Sở đột nhiện xảy ra chút chuyện, tôi phải đi giải quyết.
Khi ra đến cửa, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ đang đứng ở đó nghênh đón khách khứa, Tiền Dân Thành khẽ than thầm trong lòng.
Chú rể Chu Ngũ Nguyên nhìn thấy thượng cấp của mình đi ra, vội cung kính bước lại nói:
- Giám đốc Tiền, Chú có việc phải đi ạ?
Nhìn Chu Ngũ Nguyên, lần đầu tiên Tiền Dân Thành phát ra ánh mắt lạnh lùng, khẽ gật đầu nói:
- Cháu cứ làm việc của cháu đi!
Cũng không nói gì thêm nữa, rất nhanh rời khỏi chỗ này.
- Ba, tại sao mà Giám đốc Trần và Giám đốc Tiền lại cùng có việc phải đi thế? Con gái Tăng Tâm không hiểu nhìn về phía cha dò hỏi.
Lúc này Tăng Tam Dương đầu óc cũng mờ mịt, chẳng hiểu chút gì cả.
Khi ba người đang đứng ở đó, lại có thêm một số khách lần lượt đến, đành phải gác băn khoăn lại tiếp tục đón khách.
Đúng lúc này, Bàng Phí Vũ với sự hộ tống của Lưu Phong Cao cùng đi đến.
Chu Ngũ Nguyên liếc mắt nhìn thấy Bàng Phí Vũ, khóe mép nhếch ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này dám đến thật!
Tăng Tâm cũng nhìn thấy Bàng Phí Vũ đang đi tới, khi nhìn thấy gã, trên mặt Tăng Tâm xuất hiện một thoáng mất tự nhiên, nghĩ lại lúc còn yêu Bàng Phí Vũ, để giữ gã nên đã dâng hiến cuộc đời thiếu nữ rồi, tâm trạng lúc này thật là lẫn lộn.
Cái tay Bàng Phí Vũ này thì cái gì cũng tốt, chỉ là không có tiền đồ phát triền thôi, thật là đáng tiếc!
Tăng Tam Dương cũng đã nhìn thấy Bàng Phí Vũ, nét mặt chợt sa sầm xuống, đối với chàng thanh niên trẻ này, Tăng Tam Dương cũng đã từng đặt niềm hy vọng rất lớn vào gã, không ngờ rằng kết quả là Thôi Vĩnh Chí nhanh chóng bị hạ bệ, đúng là đi theo sai người mà!
Chu Ngũ Nguyên đã bước tới để đón, bắt tay Bàng Phí Vũ nói:
- Bàng Phí Vũ, anh thật đã đến rồi, hoan nghênh! Hôm nay hôn lễ của tôi và Tiểu Tâm, đến lúc anh hãy uống thêm vài ly nhé!
Bàng Phí Vũ mỉm cười nói:
- Vậy chúc hai người có thể chung sống đến đầu bạc răng long nhé!
Ánh mắt hướng sang Tăng Tâm, Bàng Phí Vũ nói:

- Chu Ngũ Nguyên có mạnh hơn anh nhiều không?
Câu hỏi này làm cho mặt Tăng Tâm đỏ lựng lên, tự nhiên nghĩ ngay đến lúc làm chuyện đó với Bàng Phí Vũ, nhưng mà việc đó tuyệt đối không thể để Chu Ngũ Nguyên biết được, Tăng Tâm là con người biết tính toán, trước khi làm chuyện đó với Chu Ngũ Nguyên thì cô đã chuốc cho anh ta say mèm, lại còn làm một ít máu trên tấm ga trải giường, làm cho Chu Ngũ Nguyên cho đến bây giờ vẫn nghĩ rằng anh ta đã lấy đi đời con gái của Tăng Tâm.
- Bàng Phí Vũ, đã đến rồi thì vào trong ngồi đi!
Tăng Tam Dương lúc này cũng cười to, đi đến bắt tay Bàng Phí Vũ nói:
- Vào trong đi.
Lão ta biểu hiện đúng là tác phong của một ông phó Giám đốc Sở.
Còn không đợi Bàng Phí Vũ kịp nói gì, phó Giám đốc Sở thương nghiệp Trịnh Phương vội vàng đi từ trong ra, Trịnh Phương vừa mới nói với Tăng Tam Phong, ngẩng đầu nhìn thấy Bàng Phí Vũ, lập tức đổi nét mặt, ngập ngừng một chút rồi dè dặt nói:
- Thư ký Bàng cũng đến rồi à?
- Giám đốc Sở Trịnh đến tham dự hôn lễ đấy à?
Bàng Phí Vũ điềm tĩnh nhìn Trịnh Phương.
Trịnh Phương lập tức cảm giác đã có áp lực, tự sỉ vả mình sao hôm nay lại đến sớm thế này!
Cũng đã biết việc Bàng Phí Vũ trở thành thư ký cho Diệp Trạch Đào, nên trong lòng Trịnh Phương càng cảm thấy bất an.
Khi nhìn thấy Trịnh Phương ngập ngừng đứng đó, Tăng Tam Dương cảm nhận chắc chắn có chuyện rồi.
Cũng vào lúc này, chuông điện thoại của Tăng Tam Dương cũng vang lên, vừa nhìn thì là bạn học cũ của lão ta gọi đến, bạn học cũ là phó Chủ nhiệm Văn phòng ủy ban nhân dân Khâu Vĩnh Dân.
Khâu Vĩnh Dân hít một hơi nói:
- Lão Tăng, có một việc tôi phải nói với anh, haiz! Anh nhìn nhầm rồi, bỏ qua một chàng rể tuyệt vời rồi!
Tăng Tam Dương bèn liếc nhìn Bàng Phí Vũ đứng đó với vẻ điềm tĩnh.
- Việc gì thế?
Tăng Tam Dương hỏi
- Lão Tăng, Bàng Phí Vũ vừa mới được Chủ tịch huyện Diệp nhận làm thư ký rồi! Haiz!!
Nghe đến đó, điện thoại trên tay Tăng Tam Dương suýt chút nữa thì rớt xuống đất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận