Hồng Sắc Sĩ Đồ

Tăng Tam Dương thất thần nhìn Bàng Phí Vũ đang đứng trước mặt, lão ta nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được việc như thế này lại xảy ra.
Thư ký cho Chủ tịch huyện Diệp ư!
Nó làm sao mà lại có thể trở thành thư ký cho Chủ tịch huyện được cơ chứ?
Nghĩ tới hôm nay lão còn cùng với mọi người dự đoán xem Diệp Tạch Đào sẽ nhận ai làm thư ký, có người nhắc tới Bàng Phí Vũ, nhưng chẳng có ai tán thành, mọi người đều cho rằng Bàng Phí Vũ hết cơ hội rồi.
Bây giờ chuyện không ngờ này đã xảy ra rồi, người con rể hụt của lão đột nhiên đứng dậy được rồi, mà lần đúng dậy này còn huy hoàng hơn cả trước kia.
Diệp Trạch Đào là con người thế nào chứ!
Nói đến Diệp Trạch Đào, giờ đây các cán bộ quần chúng huyện Thảo Hải đều phải giơ ngón tay cái lên, con người này thật giỏi giang quá!
Tăng Tam Dương gần đây cũng có suy nghĩ về việc làm thế nào để tạo được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào, lão biết rằng chỉ cần lập được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào thì đường quan sẽ thênh thang rộng mở.
Nếu như Bàng Phí Vũ vẫn là con rể lão, thì việc hôm nay chính là đã tạo được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào rồi?
Haiz! Sao lại ra nông nỗi này!
Thấy cha sau khi nghe điện thoại xong thì thần sắc kém đi đôi chút, Tăng Tâm hỏi:
- Ba, sao thế?
Tăng Tam Dương trong lòng cay đắng, lúc Bàng Phí Vũ xuống dốc đó, vẫn là làm việc cho con gái, con gái hạ quyết tâm rời bỏ Bàng Phí Vũ, không thể ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.
Thoáng chốc lão nghĩ đến những người đã vội vàng rời đi lúc nãy.
Khi vừa nghĩ đến hậu quả, Tăng Tam Dương cảm thấy tự lão có thể phải đối mặt với tình huống vô cùng khó khăn.
Cố nở nụ cười tươi, Tăng Tam Dương nói với Bàng Phí Vũ:
- Thư ký Bàng đến rồi, mời vào trong ngồi, tôi gọi mấy người đến tiếp chuyện anh nhé!
Khi nói ra câu này, Tăng Tam Dương nhìn Bàng Phí Vũ có chút căng thẳng .
Tăng Tâm cảm thấy rất khó hiểu nhìn về phía cha mình, thái độ hôm nay của cha thật là kỳ lạ.

Tăng Tâm nghĩ lại, năm đó khi Bàng Phí Vũ vẫn còn làm thư ký cho thôi Vĩnh Chí thì cha cô cũng có thái độ như vậy.
Bàng Phí Vũ thấy Tăng Tam Dương như vậy, dường như cũng nhớ về hồi trước, Tăng Tam Dương cũng đã từng đối đãi như vậy với gã rồi!
Cho đến bây giờ Chu Ngũ Nguyên vẫn không thể hiểu rõ, anh ta rất khó chịu với Bàng Phí Vũ đang đứng đây, khi nghĩ đến Bàng Phí Vũ đã từng yêu vợ mình, liền nghĩ cách trả đũa gã, vòn tay qua ôm lấy eo Tăng Tâm, đặt lên mặt cô một nụ hôn, cười nói với Bàng Phí Vũ:
- Bàng Phí Vũ, hay là ba chúng ta chụp kiểu ảnh nhé! Anh thấy thế nào?
Ôm người đã từng là người yêu của Bàng Phí Vũ, hôm nay đã trở thành vợ của mình, trước mặt mọi người ở dây, cùng chụp ảnh với Bàng Phí Vũ, anh ta có thể tưởng tượng ra, tình cảnh đó thế nào, anh ta là người chiến thắng, Bàng Phí Vũ chỉ là kẻ chiến bại mà thôi.
Châm biếm nhìn thoáng qua Chu Ngũ Nguyên, Bàng Phí Vũ khẽ cười nói:
- Không cần đâu! Tôi còn phải cảm ơn anh đã cho tôi nhận ra một người con gái không đáng được trân trọng đấy!
Khi nhìn sang Tăng Tâm, lần đầu tiên Bàng Phí Vũ nhận ra mình đã yêu phải người không xứng đáng.
- Anh!
Tăng Tâm đã trợn mắt lên, đá được Bàng Phí Vũ rồi cô ta rất tự hào, bây giờ Chu Ngũ Nguyên có tiền đồ sáng lạn thế, Bàng Phí Vũ lại nói cô không đáng để cho gã trân trọng, đúng là không ưa thì dưa có dòi!
Chu Ngũ Nguyên cười ha ha đáp:
- Tiểu Tâm đã là của tôi rồi, cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý theo tôi!
Bàng Phí Vũ cảm thấy thú vị, đưa mắt nhìn Tăng Tâm một cái, thấy ánh mắt cô ta có chút muốn trốn tránh.
- Hôn lễ của em anh đã đến rồi nhé!
Dường như là muốn vứt bỏ đi hoàn toàn cái không vui đi, Bàng Phí Vũ nhìn quanh bốn phía.
Kỳ thực, ngay trong khi một số người nhận được điện thoại, thì rất nhiều quan chức ngồi bên trong đều đã biết tin tức rồi.
Chẳng có mấy việc trong huyện mà giấu đi được, đặc biệt là cái việc về thư ký cho Diệp Trạch Đào này càng tác động mạnh tới mọi người hơn, những tin tức kiểu này đương nhiên được truyền đi rất nhanh, không ít người nhìn thấy Bàng Phí Vũ đứng bên dưới, thấy Bàng Phí Vũ và Chu Ngũ Nguyên dường như rất khác thường, một số người đã có cảm giác đứng ngồi không yên.
Bây giờ địa vị của Bàng Phí Vũ đã khác trước rồi, gã đã là thư ký của Diệp Trạch Đào rồi, không ai dám có lỗi với con người như vậy đâu, cứ cho là không kết thân được thì cũng không thể biến thành đối đầu, hôm nay những người đến dự lễ cưới này xem ra là sai lầm rồi.
Bây giờ người xấu quá nhiều, khó tránh khỏi có người chạy đến lấy lòng với Bàng Phí Vũ, sẽ có người nói với gã những người tham gia ở đây, nếu thật là như vậy thì phải chịu chút oan ức rồi.

Càng lúc càng có nhiều người muốn thoái lui.
Bất cứ ai cũng không thể biết rằng Bàng Phí Vũ có ghi nhớ việc này hay không, nếu như có một ngày nào đó anh ta nhớ ra mối hận này và qui tất cả những người có mặt tại buổi hôn lễ, vậy thì thật không đáng giá chút nào cả!
Bàng Phí Vũ đảo mắt nhìn quanh một lượt, quay người định bước đi.
Chu Ngũ Nguyên nhìn thấy Bàng Phí Vũ sắp đi, cười giờ tay ngăn lại nói:
- Bàng Phí Vũ, đã đến đây rồi thì vào trong ngồi đi!
Lúc này Lưu Phong Cao cảm thấy đã đến giờ phút ra tay làm việc gì đó vì Thư ký Bàng rồi, giơ tay lên đẩy mạnh Chu Ngũ Nguyên ra, nói với Bàng Phí Vũ:
- Thư ký Bàng, cái loại rượu cưới này không đáng để uống, tôi lái xe đưa anh về nhé!
Bàng Phí Vũ khẽ mỉm cười gật gật đầu với Lưu Phong Cao.
Bị gạt một cái suýt chút nữa thì ngã xuống đất, Chu Ngũ Nguyên trong chốc lát cảm giác phát rồ, cái thằng Lưu Phong Cao lại dám đẩy ta à!
Còn đang muốn xông lên phía trước thì Tăng Tam Dương đã kịp phản ứng lại, sầm nét mặt, lão trầm giọng nói với Chu Ngũ Nguyên:
- Đủ rồi! anh còn muốn làm gì nữa!
- Ba!
Tăng Tâm kinh ngạc nhìn cha.
Lúc này, cô bạn gái công tác tại Sở nông nghiệp được Tăng Tâm mời đến làm phù dâu cũng nhận được điện thoại, nghe xong điện thoại cô ta kinh ngạc nhìn theo Bàng Phí Vũ đang chui vào xe ngồi.
- Tiểu Tâm, Bàng Phí Vũ vừa mới trở thành Thư ký cho Chủ tịch huyện Diệp rồi!
Cô bạn gái nói với Tăng Tâm vẻ nuối tiếc.
A!
Tăng Tâm cũng nhìn về phía chiếc xe đang chậm rãi chuyển động, đột nhiên trong lòng cô ta xuất hiện một cảm giác mất mát vô cùng to lớn, giống như vừa mất đi một bảo bối vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
Xe đã đi rồi, Tăng Tâm nhìn cha hỏi:

- Ba, có thật không?
Cô ta đã phát hiện ra cha mình có chút bất thường rồi, bắt đầu từ lúc lão ta nghe xong điện thoại.
Bây giờ thì Tăng Tâm đã hiểu rõ, cô ta rất hiểu ý nghĩ của cha mình, lão ta cũng đang tiếc nuối giống cô vậy.
Cũng vào lúc này, có mấy vị quan chức không có ai tiếp đón, nhân lúc bọn họ còn đang sững sờ bèn vội vội vàng vàng đi ra sau chui lên xe ngồi yên vị.
Nhìn thấy mấy vị Giám đốc Sở rời đi, một số chức sắc nho nhỏ cũng lần lượt nghe được tin, lúc này đây xảy ra một chuyện hết sức kỳ lạ, từng đám người tụm năm tụm ba từ bên trong đi ra, nêu ra đủ các loại lý do lý chấu để lấy cớ chuồn.
Không lâu sau, trong sảnh lớn vỗn dĩ đã được ngồi chật cả quan khách, trong chốc lát chỉ còn lại một nửa, một nửa số người này là một số quan chức muốn giữ thể diện bề ngoài.
Có vài vị quan chức thường ngày vốn rất tốt với Tăng Tam Dương vẫn chịu trận ngồi trong kia, trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ nghi hoặc nghiêm trọng.
Mọi người đều có chung một ý nghĩ, hôm nay Bàng Phí Vũ đến cửa đứng một lúc, là đến để thị uy, bọn họ ít nhiều đều nghe thấy những câu bất hòa của Chu Ngũ Nguyên đối với Bàng Phí Vũ, lẽ nào Bàng Phí Vũ lại bỏ qua cái giọng điệu này ư?
Hôm nay tới tham dự tiệc cưới này, không khéo đã trở nên đối đầu với Bàng Phí Vũ rồi.
Bàng Phí Vũ thì không có gì mà phải sợ, quan trọng là vị đại thần đứng sau lưng gã kia.
Vừa nghĩ tới Diệp Trạch Đào là bụng dạ mọi người đều có chút kinh sợ, khi nghĩ đến cảnh người này người nọ đều có lai lịch đáng nể đều bị hạ bệ trước Diệp Trạch Đào thì mọi người đều có cảm giác kính nể.
Diệp Trạch Đào vừa mới nhậm chức, đối mặt với vấn đề của huyện Thảo Hải, hắn lẽ nào không tiến hành điều chỉnh cán bộ?
Nếu như mà Diệp Trạch Đào tiến hành việc điều chỉnh cán bộ, trong lúc Bàng Phí Vũ pha trà rót nước cho Diệp Trạch Đào, chỉ cần nói một câu về ai đó, thì thật là lấy mạng người đó rồi.
Những quan chức của mấy ban ngành ráng chịu trận ngồi đó, khi nhìn thấy một nửa đã bỏ về, bọn họ lại cảm thấy khó mà chịu nổi, sợ là Bàng Phí Vũ không nhớ chuyện khác mà lại nhớ những người ở lại, thế thì toi đời rồi!
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt đứng lên.
Lúc đi đến trước mặt Tăng Tam Dương, bọn họ không biết phải mở miệng nói thế nào với lão.
Một người trong số đó vỗ nhẹ vai Tăng Tam Dương nói:
- Hôm nay chúng tôi đến rồi nhé!
Từng người tiến đến bắt tay Tăng Tam Dương, rồi như là sợ bị phát hiện, nhanh chóng rời đi.
Chỉ thấy xe của bọn họ xì khói rồi chạy mất hút.
Tăng Tam Dương cảm giác trong chốc lát già đi bao nhiêu, cứ đứng đó mà chửi rủa những con người đã mất hết tình cảm.

Hết rồi!
Tăng Tam Dương biết lần này Bàng Phí Vũ đã khắc ghi mối hận với Tăng gia trong lòng rồi!
Vốn dĩ thích Chu Ngũ Nguyên bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy anh ta thì trong lòng Tăng Tam Dương lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chu Ngũ Nguyên lúc này cũng đã hiểu chuyện, thấy từng người từng người bỏ đi, lại nghĩ đến Bàng Phí Vũ có thể sẽ trở thành vật cản lớn nhất trên con đường công danh của mình, trên đầu anh ta từng giọt mồ hôi bắt đầu nhễ xuống.
Tăng Tâm suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại nghĩ đến hôn lễ đã ra đến nông nỗi này, trong lòng cô ta vô cùng hỗn loạn.
Người quyết đoán vẫn là Tăng Tam Dương, nói với Tăng Tâm:
- Vẫn phải hoàn thành hôn lễ thôi!
Vỗn dĩ đám cưới vô cùng huyên náo, chỉ vì Bàng Phí Vũ tới và đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng làm cho biến thành vô cùng buồn tẻ.
Tất cả những người còn lại đều không có tâm trạng để mà vui vẻ nữa, Tăng Tam Dương lại phải chịu đựng một trận nữa mới đi về, quên cả việc phải nói chuyện với nhà thông gia.
Vội vàng xong việc, Tăng Tâm đột nhiên lăn đùng ra ngất, lại một trận hỗn loạn.
Làm sao bây giờ?
Chu Ngũ Nguyên chẳng còn lòng dạ nào mà động phòng hoa chúc nữa, cứ ngồi thừ ra trên một chiếc ghế.
Lúc này ánh mắt của Bàng Phí Vũ vô cùng tinh anh, gã quá hiểu sự việc hôm nay là do ai làm nên rồi.
Nói với Lưu Phong Cao:
- Đến Ủy ban nhân dân huyện!
Tuy rằng Diệp Trạch Đào nói gã ngày mai mới bắt đầu đi làm, nhưng gã nghĩ mình phải sát cánh bên Diệp Trạch Đào ngay từ lúc này.
Lúc vừa mới đứng ở cổng chỗ tiệc cưới, Bàng Phí Vũ liền cảm giác một lực lượng hùng mạnh được truyền từ Diệp Trạch Đào tới, gã cảm thấy chỉ cần Diệp Trạch Đào tin tưởng mình, thì gã có thể đối diện với tất cả.
Dừng xe bên dưới tòa nhà, Bàng Phí Vũ bước lên lầu, thì nhìn thấy đèn trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện đã sáng trở lại.
Đây chính là ánh đèn soi đường của mình!
Bàng Phí Vũ đã hạ quyết tâm phải trung thành với Diệp Trạch Đào rồi, gã hy vọng được trèo lên chiếc chiến xa này với Diệp Trạch Đào.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận