Hồng Sắc Sĩ Đồ

Đang nói chuyện với Điền Lâm Hỉ thì Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Ninh Quân, quan hệ của hai người bây giờ rất thân mật. Điện thoại vừa thông Ninh Quân liền cười nói :
- Trạch Đào, đang ở đâu đấy?
- Có chút việc nên tới thủ đô, em đang ở chỗ thầy em này.
- Ha ha, anh lại tưởng chú còn ở huyện, khi nào về qua anh một chút!
Diệp Trạch Đào đồng ý.
Diệp Trạch Đào gọi điện xong thì thấy Điền Lâm Hỉ đang nhìn mình bằng ánh mắt như dò hỏi.
- Là Ninh Quân gọi điện tới, nói khi nào về qua gặp anh ấy một chút.
Điền Lâm Hỉ trầm xuống suy nghĩ nói :
- Hô Diên Ngạo Bác đã rời khỏi Ninh Hải rồi, có lẽ trước khi đi cũng đã sắp xếp sẵn. Ta thấy cậu cũng không nên ở lại thủ đô nữa, để ta cho người đi mua vé, hôm nay cậu hãy về Ninh Hải đi.
Diệp Trạch Đào cũng đang đoán dụng ý thực sự của Ninh Quân khi gọi điện tới.
Ninh Quân lần này xem như đã tách khỏi Hô Diên Ngạo Bác rồi, tuy là không phải nhân vật số một tỉnh nhưng là Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng rất có quyền thế, có thể thấy Ninh Quân cũng khá vui vẻ với quyết định này.
Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác rất có khả năng Ninh Quân muốn tới Thành phố Hắc Lan nhận chức. Anh ta muốn đi Thành phố Hắc Lan thì kiểu gì cũng phải có người đi cùng, đương nhiên hắn sẽ trở thành người tâm phúc được chọn. Có lẽ lần này không chỉ có Ninh Quân mà cả Hô Diên Ngạo Bác cũng muốn gặp hắn.
- Ninh Quân cũng phải sắp xếp một chút, cậu ta tới Thành phố Hắc Lan không thể so được với khi còn ở bên cạnh Hô Diên Ngạo Bác. Trước kia có người gánh đỡ, cậu ta không biết rõ tình hình. Bây giờ tự cậu ta phải đứng ra ứng phó dĩ nhiên là cậu ta chẳng biết phải làm như thế nào cả.
Điền Lâm Hỉ cười nói.
Diệp Trạch Đào ngẫm thấy điều này cũng rất có lý bèn gật đầu nói :
- Có lẽ là thế.
- Đi đi, nhân cơ hội này rời khỏi thủ đô cũng tốt.
Điền Lâm Hỉ lại cười nói.
- Được, để em báo với Mộng Y một tiếng.
- Nhớ kỹ là Lưu gia có nói thì cậu cũng cứ đẩy hết sang ta, bảo là đã nhờ ta đứng ra làm chủ rồi. Lần này ta phải khiến Lưu gia bồi thường thêm chút sính lễ mới được.
Diệp Trạch Đào cười cười, biết lão Điền đã có chút thành kiến với cách làm của nhà họ Lưu rồi.
Giao việc này cho lão Điền quả là một quyết định đúng đắn.
Quay lại Lưu gia Diệp Trạch Đào phát hiện mọi người đối xử với hắn đã có chút tiến bộ hơn, Hoàng Hân cũng tỏ ra nhiệt tình hơn rất nhiều.
- Trạch Đào, anh về nhanh vậy sao?

Mộng Y hỏi.
- Tôi nhận được điện thoại của Ninh Quân nói là cần tôi đến Ninh Hải gặp mặt ngay lập tức. Có lẽ do Hô Diên Ngạo Bác rời đi nên bọn họ cũng muốn sắp xếp một chút, thầy tôi đã đi mua vé giúp tôi rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía mọi người nói.
Nghe Diệp Trạch Đào nói phải đi, ai cũng thấy rất sửng sốt.
Hoàng Hân có vẻ không vui nói :
- Sao vừa mới đến đã vội đi thế!
Chỉ có Lưu Đống Vũ có vẻ thông cảm nói :
- Lần này Hô Diên Ngạo Bác đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương công tác, có lẽ có vài việc phải dặn dò.
Lưu Đống Lưu cũng tỏ vẻ giải thích mà trước đây chưa từng có, nói với Diệp Trạch Đào :
- Đây là một chuyện lớn, không thể để bị ảnh hưởng được, tỉnh Ninh Hải đã có một vài sự thay đổi rồi. Cậu trở về xem Bí thư Hô Diên sắp xếp thế nào cũng là chuyện tốt. Nhưng còn chuyện của cậu và Mộng Y thì sao? Tôi thấy cậu và Mộng Y đều rất quyết tâm, thôi thì bậc làm cha mẹ như chúng tôi cũng không phản đối.
Lưu Mộng Y liền tỏ ra rất vui vẻ nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói :
- Thầy của cháu cũng biết chuyện này. Ông ấy vui lắm, còn nói việc này cứ để ông ấy lo, nói cháu cứ giao cho ông ấy.
- Hả?
Vẻ mặt những người nhà họ Lưu có chút biến sắc, quả nhiên lão Điền đã nhúng tay vào việc này rồi, cũng không biết ông ta định làm gì nữa.
Sau khi hơi đổi sắc mặt Lưu Đống Lưu liền cười nói :
- Lão Điền này cũng không chịu ngồi yên, vậy cũng được. Có ông ấy đứng ra lo giúp cậu thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Cậu cứ yên tâm đi, việc của nhà cũng không cần phải lo lắng quá.
Diệp Trạch Đào nói :
- Cháu đến thủ đô mà cũng chẳng giúp được gì cho mọi người.
Lưu Đống Lưu nói :
- Việc này cậu muốn giúp cũng không thể giúp được. Công việc là quan trọng nhất, bây giờ là thời điểm rất quan trọng đối với cậu, nhất định phải dốc toàn lực vào công việc mới được.
Có thái độ này của Lưu Đống Lưu mọi người đều nói với Diệp Trạch Đào :
- Đúng đấy, mau về giải quyết công việc đi.

Lưu Mộng Y lái xe đưa Diệp Trạch Đào ra sân bay.
Trên đường đi Lưu Mộng Y hỏi Diệp Trạch Đào :
- Anh cố ý về Ninh Hải à?
Lưu Mộng Y cũng là một cô gái thông minh, mới đầu còn chưa nghĩ đến, nhưng rất nhanh đã liên hệ với vấn đề mấu chốt rồi.
Nghe Lưu Mộng Y hỏi vậy Diệp Trạch Đào biết cô ít nhiều cũng có suy nghĩ riêng. Nghĩ tới tình cảm một lòng trước giờ cô vẫn dành cho hắn hắn cũng ko muốn giấu diếm gì, bèn nói :
- Cũng không hẳn là cố ý, Gia đình em tính toán thiệt hơn ghê quá. Nếu như em đồng ý thì cùng anh đến huyện Thảo Hải, chúng ta cùng sống một cuộc sống đạm bạc bình yên đi.
Lưu Mộng Y nghe được câu này cũng thấy yên tâm phần nào, biết rằng cũng không phải do Diệp Trạch Đào không muốn cưới mình, mà là do đã có thành kiến với Lưu gia.
Cô cũng biết tình hình của Lưu gia bây giờ, liền thở dài :
- Trạch Đào, cha em cũng có nhiều khó khăn.Có nhiều người như thế đi theo Lưu gia, nếu Lưu gia không chống chọi được thì mọi người biết phải làm sao bây giờ?
- Quyền lợi và nghĩa vụ luôn đi với nhau. Nếu vào lúc này những người đi theo Lưu gia lại không kiên định thì Lưu gia cần bọn họ làm gì?
Diệp Trạch Đào không tán thành lắm câu nói vừa rồi của Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y thở dài nói :
- Trạch Đào, em cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Biết cô là người có hiếu, rất quan tâm đến Lưu gia nên Diệp Trạch Đào cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau Diệp Trạch Đào mới nói :
- Yên tâm đi, thầy anh nhất định sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa, em cứ chuẩn bị tinh thần gả cho anh là được rồi.
Mặt Lưu Mộng Y lập tức đỏ lên nói :
- Trạch Đào, dù thế nào anh cũng nhất định phải cưới em.
Thấy Lưu Mộng Y tỏ vẻ nũng nịu dịu dàng, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy ấm áp, nói :
- Em mà không gả cho anh anh đến tận nhà họ Lưu hỏi.
Những lời này trước kia Diệp Trạch Đào tuyệt đối không đủ dũng khí nói ra, bây giờ lại nói được một cách rất tự nhiên.
Lưu Mộng Y liền mỉm cười.

Không khí cũng trở nên rất tốt.
Lúc vào đến sân bay Lưu Mộng Y cố lấy can đảm nhân lúc vắng người liền ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng ôm lấy Mộng Y, môi hai người bắt đầu tìm đến nhau.
Đây là lần đầu tiên Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào hôn nhau, toàn thân đều mềm nhũn ra vì nụ hôn của Diệp Trạch Đào.
Thấy Mộng Y như vậy Diệp Trạch Đào càng hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải cưới được Lưu Mộng Y.
Dù sao đây cũng là sân bay, sau khi hôn xong Lưu Mộng Y xấu hổ nói :
- Đây là nụ hôn đầu của em!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Lưu Mộng Y càng thêm thẹn thùng đứng lên.
Đúng lúc này hai người phát hiện phía đối diện có ba người đang đi tới.
- Tôn Lâm!
Thấy dáng người đi tới Lưu Mộng Y nói nhỏ với Diệp Trạch Đào.
Vừa nói câu này thì tên Tôn Lâm đã đứng trước mặt hai người.
Ánh mắt hắn ta nhìn khắp Lưu Mộng Y một lượt, rồi lại quay sang nhìn Diệp Trạch Đào.
Đi cùng Tôn Lâm còn có hai người đàn ông trung niên.
- Tên họ Diệp kia, xem ra cuộc sống của ngươi còn thi vị lắm mà!
Ánh mắt của Tôn Lâm vô cùng sắc lạnh.
Diệp Trạch Đào biết hắn và Tôn gia tuyệt đối không có khả năng hòa bình, cũng biết hiện tại trong lòng Tôn Tâm đang tràn đầy căm hận với hắn.
- Tôi tốt hay không cũng không phải việc của anh.
Diệp Trạch Đào bình tĩnh nói.
Lúc này hai người đi theo Tôn Lâm đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ánh mắt tỏ vẻ như đang nghiền ngẫm đánh giá.
- Tốt thôi! Tôi giới thiệu hai người này với anh.
Tôn Lâm cười nhạt nói với Diệp Trạch Đào.
- Tôn Lâm, ngươi muốn làm gì?
Lưu Mộng Y bực mình lớn tiếng nói.
- Đừng có giở giọng đại tiểu thư họ Lưu ra với tôi, tôi sợ lắm đấy! Ha ha! Yên tâm đi, dòng họ nhà các ngươi cũng chẳng trụ được bao lâu nữa đâu!
Tôn Lâm lớn tiếng nói với Lưu Mộng Y.

Nhìn thấy Tôn Lâm nhằm vào Lưu Mộng Y Diệp Trạch Đào thấy khó chịu, nhắm vào hắn thì không sao chứ đi bắt nạt một cô gái thì tuyệt đối Diệp Trạch Đào sẽ không bỏ qua. Ánh mắt bừng giận Diệp Trạch Đào trầm giọng nói :
- Tôn Lâm, anh tưởng anh là cái thá gì chứ, có chiêu gì giỏi thì cứ tung ra, Diệp Trạch Đào tôi sẽ đỡ hết!
Cười ha hả, Tôn Lâm nói với Diệp Trạch Đào :
- Tôi còn chưa giới thiệu hai vị này, nghe tôi giới thiệu xong chắc anh không còn lớn lối như vậy được nữa đâu!
Nói xong liền chỉ vào một người nói :
- Đây là bác Lâm, tên là Lâm Bá Thành, sau này sẽ là Trưởng ban tuyên giáo tỉnh Ninh Hải! Ha ha.
Nói ra câu này khiến sắc mặt của Lâm Bá Thành hơi khó coi, trước mặt một cán bộ cấp dưới mà phải giới thiệu như vậy, ông ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết. Tuy rằng ông là người của họ Tôn thì tên tiểu tử này cũng không thể tùy tiện lôi ông ra như thế chứ.
Đương nhiên với sự giảo hoạt của ông ta thì chẳng hề tỏ vẻ gì ra ngoài, còn mỉm cười giơ tay ra với Diệp Trạch Đào :
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi là Lâm Bá Thành.
Diệp Trạch Đào mỉm cười bắt tay với đối phương. Trung ương vẫn chưa có quyết định chính thức nên hắn cũng tỏ vẻ như không biết gì.
Tôn Lâm lại chỉ vào người còn lại nói :
- Diệp Trạch Đào, đây là Âu Dương Trường Dương. Anh nên làm quen dần đi là vừa, sau này rất có thể ông ấy sẽ tới Thành phố Hắc Lan làm việc. Ha ha!
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, tên Tôn Lâm này quả là ngu ngốc quá đỗi, mới vậy mà đã đem người nhà họ Tôn giới thiệu cho hắn biết hết rồi.
Hai mắt Âu Dương Trường Dương nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào, ông ta không được bình tĩnh như Lâm Bá Thành, cầm tay Diệp Trạch Đào cười nói :
- Đã nghe danh Phó chủ tịch huyện Diệp từ sớm, quả là tuổi trẻ tài cao. Thanh niên bây giờ to gan thật, ở nơi như thế này cũng dám ôm hôn thắm thiết.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :
- Nếu anh không thích, anh có thể không nhìn mà.
Nói tới đây thì Lưu Mộng Y nói :
- Máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta không cần phải phí lời với những người này, đi thôi anh.
Lưu Mộng Y liền ôm cánh tay Diệp Trạch Đào, cả hai cùng tiến vào bên trong sân bay.
Ánh mắt Tôn Lâm bừng bừng sát khí nhìn vào sau lưng Diệp Trạch Đào, nói với hai người còn lại :
- Cha tôi hận nhất dạng người này!
Lâm Bá Thành không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng tên Âu Dương Trường Dương lại gật đầu nói :
- Lâm thiếu gia nói phải!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận