Hồng Sắc Sĩ Đồ

Diệp Trạch Đào ngồi trong xe đi lòng vòng quanh thị trấn huyện mấy vòng rồi cho xe dừng lại ở một bãi đất trống bên hồ, hắn xuống xe đưa mắt nhìn xung quanh.
Thư kí và lái xe đều không dám làm phiền Diệp Trạch Đào, họ biết hắn đang suy nghĩ một việc đại sự.
Hội nghị đã họp xong, hắn cũng nói khá mạnh miệng là phải làm cho thị trấn huyện đổi mới nhanh chóng. Nói thì đơn giản, nhưng khi bắt tay vào thực hiện thì rất khó khăn.
Hắn đã đi xem vài vòng trong thị trấn. Cái thị trấn này mặc dù địa hình dựa vào núi, có rất nhiều những con sông nhỏ chảy qua, phong cảnh hữu tình, song toàn thị trấn vẫn toát lên vẻ cũ nát. Vấn đề quan trọng là tình hình tài chính trên huyện không còn bao nhiêu tiền mặt, muốn phát triển khu vực này e rằng cũng không đơn giản. Thảo nào khi nghe thấy mình cam đoan sẽ thay đổi diện mạo thị trấn huyện thì mọi người không ai nói gì cả, vì ai cũng biết làm việc này rất khó khăn.
Mình là Chủ tịch huyện, nếu như chỉ yêu cầu người khác làm mà mình không làm gì thì còn ai phục mình nữa?
Phải thật sự làm một số việc gì đó mới được.
Hắn lại chui vào trong xe ngồi, Bàng Phí Vũ nói:
- Thưa Chủ tịch, phong cảnh của huyện Thảo Hải chúng ta đúng thật là rất đẹp, nếu phát triển được thì đây sẽ là một nơi du lịch nghỉ mát rất đẹp đấy ạ.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đương nhiên là hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, có điều làm cụ thể như thế nào trong lúc này cũng chưa có ý tưởng gì.
- Đến khu công nghiệp xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Chiếc xe đi về hướng xã Xuân Trúc, lúc này Diệp Trạch Đào đang nghĩ đến Thường Duy Chân mà Lưu Mộng Y rất tôn sùng. Cái cô gái này không đơn giản, có lẽ cô ấy cũng sẽ cho mình một số gợi ý.
Khi xe đi vào trong khu công nghiệp, thì hắn nhận được điện thoại của Phương Di Mai nói là đã đợi ở đó từ lâu.
Bây giờ, sau khi Ôn Phương lên chức Phó chủ tịch huyện, cô ấy phụ trách rất nhiều công việc. Thực ra Phương Di Mai cũng đã trở thành người quản lí chính khu công nghiệp rồi, quyền thế cũng rất lớn.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, ánh mắt của Phương Di Mai ánh lên vẻ mừng rỡ bất ngờ, nhưng lại vội vàng che dấu đi. Hai người này khá lâu rồi không có gặp gỡ riêng.
Mọi người đều vội, đều phải làm những công việc của mình, nhưng lại không quan tâm lắm đến vấn đề quan hệ nam nữ.
Giả vờ bắt tay Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Xem ra khu công nghiệp cũng phát triển được đấy chứ!
- Thưa Chủ tịch Diệp, sau khi đội thi công làm đường triển khai công tác, mọi người đều thấy được triển vọng của xã Xuân Trúc chúng ta. Gần đây các nhà doanh nghiệp đến đây bàn chuyện đầu tư cũng tăng lên nhiều.

- Nhất định phải chọn những doanh nghiệp tốt như ban đầu đã nói nhé.
Phương Di Mai nói:
- Tôi dẫn Chủ tịch Diệp đi xem một chút nhé?
Diệp Trạch Đào nói:
- Phải triển khai phát triển trong huyện, nhưng vấn đề xây dựng trên thị trấn cũng rất quan trọng, tôi đang muốn tìm Thường Duy Chân để nói chuyện.
Phương Di Mai lập tức hiểu được ngay suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Tổng giám đốc Thường là người có năng lực ở mọi phương diện, đi hỏi cô ấy chắc là rất có lợi.
Dù sao hai người có quan hệ như vậy rồi, nói đến chuyện này cũng không phải băn khoăn gì nhiều, nói thẳng vào vấn đề luôn.
Phương Di Mai dẫn Diệp Trạch Đào đến phòng làm việc của Thường Duy Chân.
Văn phòng của Thường Duy Chân bây giờ được chuyển đến khu nhà lầu vừa mới xây xong. Thấy văn phòng làm việc được bày trí rất đẹp, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tốc độ xây dựng rất nhanh!
Thường Duy Chân thấy Diệp Trạch Đào đến liền mỉm cười nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch Diệp đến chỉ đạo công việc!
Phương Di Mai nói:
- Tổng giám đốc Thường, Chủ tịch huyện Diệp giao cho chị đấy!
Thường Duy Chân cười nói:
- Chủ nhiệm Phương bận thì cứ đi đi, cứ yên tâm. Chủ tịch Diệp của các chị sẽ rất an toàn khi ở chỗ tôi.
- Tổng giám đốc Thường, nói thật nhé, lần này tôi đến là để thỉnh giáo cô đấy.
- Mời Chủ tịch Diệp cứ nói, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói!

Diệp Trạch Đào nói một lượt về việc cần phải phát triển nhanh thị trấn huyện Thảo Hải, kể xong hắn nói tiếp:
- Sự phát triển của Thảo Hải quan trọng nhất vẫn là tài chính. Nhưng vấn đề này của huyện Thảo Hải bây giờ rất khó khăn, vấn đề tiền vốn cũng rất khó. Làm thế nào để xây dựng được toàn bộ thị trấn huyện Thảo Hải trong điều kiện như hiện nay, đây là một vấn đề khó.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Thường Duy Chân vẻ mặt tươi cười nói với Diệp Trạch Đào :
- Chủ tịch Diệp, tôi thấy anh vẫn chưa thoát ra khỏi cái vòng tư duy cố hữu, thực ra rất nhiều việc chỉ cần thoát ra khỏi mô hình cố định ấy thì sẽ thấy khác ngay.
Diệp Trạch Đào nghe như Thường Duy Chân có cách nào đó, liền cười nói:
- Cô thực sự có cách sao?
- Cách của tôi chưa chắc đã đúng, nhưng cũng có thể gợi ý cho các anh một chút đấy.
Chỉ tay ra hướng ngoài văn phòng, Thường Duy Chân mỉm cười nói:
- Chủ tịch Diệp, anh có tin tưởng xã Xuân Trúc không?
Diệp Trạch Đào liền bật cười nói:
- Người tin tưởng xã Xuân Trúc nhất có lẽ là tôi đấy, từng cành cây ngọn cỏ ở đây tôi đều có tình cảm rất sâu đậm!
Hắn nghĩ đến việc sau khi hắn đến cái xã Xuân Trúc này, rồi phát triển nó đi lên từ con số không, trong lòng hắn đầy vẻ bùi ngùi.
Thường Duy Chân cũng biết tâm trạng của Diệp Trạch Đào lúc này, liền nói:
- Anh đã có niềm tin như vậy với xã Xuân Trúc thì tại sao không chuyển thị trấn đến đây?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Việc này cũng đã nói rõ trong bản quy hoạch của huyện rồi. Xã Xuân Trúc sẽ trở thành sự sống còn thị trấn huyện. Thị trấn sẽ được mở rộng về phía xã Xuân Trúc, sau khi đã phát triển thì xã Xuân Trúc sẽ còn rộng lớn hơn thị trấn bây giờ nhiều.
Thường Duy Chân nói:

- Cứ theo tốc độ phát triển như bây giờ, chẳng mấy chốc xã Xuân Trúc sẽ trở thành trung tâm của ba tỉnh. Vị trí này bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng nhìn từ góc độ địa lí thì khoảng cách giữa xã Xuân Trúc và hai tỉnh kia cũng không xa, đến lúc đó chỉ cần cố gắng thêm một chút thì nơi này sẽ trở thành một nơi cực kì phồn vinh.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Điều này thì tất nhiên rồi!
Thấy Diệp Trạch Đào tỏ ra tự tin như vậy, Thường Duy Chân trong lòng thầm khen. Cái anh Chủ tịch Diệp này thật lợi hại, trong khoảng thời gian rất ngắn mà anh ta đã tạo ra được một cục diện lớn như vậy, thật đúng là ghê gớm thật!
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng cô ta lại nói:
- Không biết Chủ tịch Diệp đã nghĩ đến chưa, nếu xã Xuân Trúc phát triển như vậy thì dòng người đến đây liệu có tăng không, đất đai có tăng giá nhiều không?
Diệp Trạch Đào lập tức có một cảm giác thông suốt, tại sao mình lại không nghĩ đến lĩnh vực này nhỉ!
Thấy Diệp Trạch Đào dường như đã hiểu ra vấn đề, Thường Duy Chân nói:
- Đất ở xã Xuân Trúc bây giờ vẫn đang rẻ, nhưng cũng không có nhiều thương gia nghĩ đến chuyện này. Tôi tin rằng không lâu nữa đâu các nhà kinh doanh bất động sản cũng sẽ lũ lượt đổ về đây, nơi đây sẽ trở thành một mảnh đất đầy tiềm năng!
Diệp Trạch Đào đồng ý nói:
- Cô nói rất đúng, chẳng mấy lúc mà nơi này sẽ rất phồn vinh!
Nói đến đây, ánh mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, hắn nhìn Thường Duy Chân nói:
- Ý của cô là sẽ dùng việc thu lợi từ đất đai ở đây để phát triển thị trấn huyện?
Thường Duy Chân liền gật đầu nói:
- Trong phần thu lợi nhuận từ việc bán đất, sẽ có một phần nộp vào ngân sách nhà nước, địa phương sẽ giữ một khoản rất lớn. Tại sao chúng ta lại không thương lượng chuyện này với các nhà đầu tư đang tìm kiếm cơ hội làm ăn nhỉ. Đất của xã Xuân Trúc được các nhà đầu tư khai thác, chúng ta sẽ dùng số tiền này để đầu tư cho việc phát triển thị trấn?
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày nói:
- Đất của xã Xuân Trúc bây giờ cũng không được giá. Nhưng sau này tăng giá thì bà con lại chửi bới cho mà xem, nói rằng chúng ta bán tháo đất đai!
- Nếu các nhà đầu tư đồng ý mua bằng giá tương đương với đất ở thị trấn huyện để dành lấy quyền khai thác ở đây thì sao?
Thường Duy Chân hỏi.
Mắt Diệp Trạch Đào lại sáng lên, hắn nói:
- Việc này chỉ cần diễn ra theo đúng trình tự là sẽ không có vấn đề gì cả!
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào lại cười nói:

- Sẽ không có các nhà khai thác như thế này đâu!
Thường Duy Chân lại mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch Diệp, thực ra nếu anh không đến tìm tôi thì tôi cũng muốn đến tìm anh. Tôi rất quan tâm đến sự phát triển xã Xuân Trúc, chúng tôi cũng đã bàn bạc qua, dự định là sẽ gom vốn của mọi người lại đầu tư vào bất động sản của xã Xuân Trúc. Chúng tôi cũng tính toán qua rồi, cứ coi như sau khi chúng tôi có được đất của xã Xuân Trúc theo giá đất của huyện bây giờ. Bước tiếp theo chỉ cần chúng ta tiến hành tuyên truyền, quảng cáo thì tin chắc rằng thị trường bất động sản xã Xuân Trúc sẽ có bước đột phá, chúng tôi không lỗ đâu!
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày nói:
- Quan trọng nhất của bất động sản là tiền vốn. Các cô đầu tư như vậy liệu có xảy ra vấn đề ngưng vốn không?
Thấy Diệp Trạch Đào mặc dù thiếu tiền, nhưng vẫn không nghĩ đến vấn đề tiền bạc trước, mà nghĩ đến lợi ích của các nhà đầu tư. Trong mắt của Thường Duy Chân đầy vẻ thán phục. Cô cảm thấy con người Diệp Trạch Đào rất nhân hậu.
- Anh cứ yên tâm, việc này cứ để bọn tôi lo liệu. Những ngươi tham gia đều là chỗ quen biết, và đều là tiền nhàn rỗi. Cho dù có xảy ra việc gì đi nữa thì đương nhiên cũng sẽ có những người ở phía trên đứng ra chịu!
Thấy Diệp Trạch Đào có vẻ không hiểu, Thường Duy Chân lại mỉm cười nói:
- Mộng Y lần này có ý muốn giúp anh hết lòng. Anh không biết đấy thôi, Lưu gia bây giờ dành cho cô ấy rất nhiều tài nguyên. Tôi đã cùng với cô ấy nghiên cứu rồi, nhân cơ hội này phải tổng hợp lại tài nguyên mà sau này anh sẽ có thể dùng đến. Đều là mấy chị em trong nhà với nhau, được họ tham gia thì không ai dám lôi chuyện này ra mà nói. Hơn nữa vì họ tham gia nên cũng có rất nhiều thuận tiện trong việc phát triển nhiều lĩnh vực!
Diệp Trạch Đào mới hiểu rằng, Lưu Mộng Y và Thường Duy Chân tiến hành sắp xếp chuyện này từ lâu rồi.
Nếu thật sự như thế thì hắn rất yên tâm. Việc phải làm bây giờ là trong Ban thường vụ phải hình thành một hội nghị biểu quyết, bởi đây là kết quả nghiên cứu của cả tập thể.
Thường Duy Chân còn nói thêm:
-Chủ tịch Diệp, thị trấn huyện Thảo Hải chủ định sẽ là thành phố văn hóa theo mô hình du lịch nghỉ dưỡng. Về lĩnh vực này, việc khai thác các yếu tố văn hóa của thị trấn cũng là một việc lớn, việc này cũng phải được tiến hành ngay mới được.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Vấn đề làm tôi đau đầu nhất là tiền vốn, bây giờ giải quyết xong vấn đề này rồi thì các việc khác cũng dễ làm thôi. Ngoài việc kiếm được một số tiền ở đây ra, chúng ta còn phải tiến hành thay đổi lại một số vị trí. Ví dụ như nếu nhà thầu nào làm đường trong thị trấn, thì có thể được đổi lại quyền sử dụng theo số năm nhất định một số quyền hạn như việc đặt điểm quảng cáo, tuyên truyền hai bên đường.....
Thường Duy Chân đồng ý nói:
- Cũng phải tiến hành các nhận thức chung về quyền lợi của hai bên. Nhưng bất luận là xảy ra chuyện gì đi nữa thì điểm quan trọng nhất vẫn là công khai, minh bạch, công bằng. Tất cả phải đưa ra ánh sáng, chỉ có như vậy mới không xảy ra chuyện!
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng không có tham vọng quá lớn về tiền bạc, nghe thấy Thường Duy Chân nhắc nhở vậy liền cười nói:
- Chuyện này cô không nói, chúng tôi cũng đều rất coi trọng. Bây giờ đã bắt tay vào công việc này rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận