Hồng Sắc Sĩ Đồ

Ánh mắt nhìn vào Diệp Trạch Đào và Khương Chính Quyền, tai ông ta vẫn đang nghe Diệp Trạch Đào báo cáo bản quy hoạch huyện Thảo Hải. Trong lòng Sở Tuyên thầm thán phục, cái tên Diệp Trạch Đào này quả nhiên là người có thể gây sức ép!
Ngẫm nghĩ lại quá trình phát triển của Diệp Trạch Đào. Từ hai bàn tay trắng, hắn đã đưa cái xã Xuân Trúc giống như một con gà không biết đẻ trứng phát triển như vũ bão trong khoảng thời gian rất ngắn. Điều này đã chứng tỏ được năng lực của hắn rồi. Bây giờ lại có mục tiêu mới là phát triển huyện Thảo Hải này. Rất quả quyết, cũng chỉ có người như hắn mới không coi cái huyện Thảo Hải này là huyện nghèo!
Huyện Thảo Hải trong bản quy hoạch của Diệp Trạch Đào đã không còn giống như trước đây nữa. Nếu cứ dựa theo phương thức phát triển của bọn họ thì không lâu nữa, huyện Thảo Hải sẽ trở thành miền đất nóng cho đầu tư và là động cơ kinh tế cho cả thành phố này!
Đây là kết luận của Sở Tuyên.
Nghĩ đến huyện Thảo Hải, nếu như phát triển được thì đây là sự cống hiến rất lớn cho cả thành phố. Sở Tuyên đã không chỉ yêu quý Diệp Trạch Đào mà còn là sự nể trọng. Có sự tồn tại của Diệp Trạch Đào thì coi như là sự trợ lực quá lớn đối với mình.
Nếu như nói trước đây Sở Tuyên hơi có thành kiến với Diệp Trạch Đào, cứ cho rằng hắn hoàn toàn phát triển được là nhờ vào phụ nữ. Thông qua tìm hiểu về Diệp Trạch Đào, Sở Tuyên sớm đã không còn suy nghĩ này nữa. Xem ra cái tên Diệp Trạch Đào này là người dựa vào năng lực của chính mình, hắn được trưởng thành nhờ vào lớp người khác. Nếu như nói hắn phát triển được là nhờ vào hậu thuẫn, hay nói một cách khác là hắn rất biết sử dụng các nguồn lực lượng.
Sở Tuyên xem rất nhiều lần toàn bộ bản quy hoạch của Thảo Hải từ lâu rồi. Hôm nay ông ta cho gọi hai người này đến để báo cáo.
Nghe một hồi lâu, tư tưởng của Sở Tuyên hơi thất thần, ông ta càng nghĩ nhiều thứ hơn.
Trong lòng của Sở Tuyên có nỗi khổ riêng, mẹ ông ta và người tình một thời đã sinh ra ông ta. Dựa vào năng lực của chính bản thân mình, ông ta mới leo lên được cái ghế Phó chủ tịch huyện. Cũng chính trong khoảng thời gian này người đàn ông đó mới tìm về. Mặc dù có được sự ủng hộ của Sở gia nhưng Sở Tuyên hoàn toàn không có được bất kì một sự đồng cảm nào. Cái mà ông ta cần là một thành tích rất lớn. Ông ta muốn chứng minh năng lực của bản thân cho người của Sở gia.

Bây giờ ông ta là Bí thư Thành ủy, tất cả đều là kết quả của đám người hậu thuẫn ông ta vận động mà thành. Trong lòng Sở Tuyên rất khó chịu, việc ông ta muốn làm nhất chính là thông qua lực lượng của chính mình để chứng tỏ bản thân ông ta.
Nếu muốn chứng tỏ bản thân thì phải lập được một vài thành tích xuất sắc. Bây giờ Diệp Trạch Đào của huyện Thảo Hải đã đưa ra một bản quy hoạch này. Nếu như bản quy hoạch này được thực hiện thì huyện Thảo Hải cũng sẽ phát triển được. Từ đó có thể thúc đẩy kinh tế của toàn thành phố phát triển lên một trình độ cao hơn. Sở Tuyên hy vọng nhìn thấy được tương lai này. Sau khi ông ta lên chức Bí thư Thành ủy có được thành tích như thế này thì ông ta cũng là một lãnh đạo có năng lực đấy chứ.
Suy nghĩ rất nhiều như vậy, Sở Tuyên mới phát hiện Diệp Trạch Đào thực ra là một nhân vật có cùng mục tiêu với mình. Trước tiên không để ý đến vấn đề phe phái, chỉ cần nhìn vào thái độ làm việc thì Diệp Trạch Đào đã hơn đứt rất nhiều người khác rồi. Đối với những người muốn làm việc thật sự như thế này, nếu như mình không ủng hộ thì quả thật mình sẽ rất hổ thẹn với lương tâm.
Diệp Trạch Đào là người của phe Dương Hiên, thực ra cán bộ trong chốn quan trường cũng không đơn giản phân chia mặt trận được, ai mà chẳng là nhân viên dưới sự lãnh đạo của đảng?
Hứa Phu Kiệt đi rồi, bây giờ đám người Phương Thuận Chương trên thành phố mặc dù cấp bậc cao hơn Diệp Trạch Đào, nhưng cứ nhìn diễn xuất của bọn họ xem, vì nguyên nhân là Điền Lâm Hỉ, mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Trạch Đào giống bạn bè nhiều hơn. Nghĩ đến một lần mình và Điền Lâm Hỉ nói chuyện thân mật, Sở Tuyên biết được ông ta đã thăm dò suy nghĩ của mình rồi.
Điền Lâm Hỉ nói rất đúng, Diệp Trạch Đào là người muốn làm việc thật sự. Bản thân mình cũng là người muốn làm việc. Thực ra hai người hợp lại thì cùng có lợi, nếu chia tách ra thì cùng có hại. Chỉ cần mình ủng hộ Diệp Trạch Đào thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý triển khai công việc. Còn mình thì cũng được Điền Lâm Hỉ ủng hộ hoàn toàn. Thành tích công tác của Diệp Trạch Đào cũng là của mình, sự ủng hộ của Điền Lâm Hỉ đối với mình cũng sẽ là sự trợ lực vô cùng to lớn. Trong điều kiện này, lẽ nào mình lại vứt bỏ đi sự ủng hộ như thế!
Đã tính toán chuyện này từ lâu rồi, Sở Tuyên thấy ý kiến của Điền Lâm Hỉ thật chính xác. Mọi người phải bắt tay liên kết lại với nhau để làm tốt công việc, đó mới là vấn đề mấu chốt.
Ba người đều đang có những suy nghĩ của riêng mình. Khương Chính Quyền và Diệp Trạch Đào mặc dù là người đến báo cáo, nhưng họ cũng đang suy nghĩ.
Liếc nhìn Sở Tuyên một cái, dường như ông ta cũng không chăm chú nghe, Khương Chính Quyền cũng đang suy nghĩ. Bản quy hoạch phát triển của Diệp Trạch Đào chính là thành tích chính trị rất lớn đối với sự phát triển trên toàn huyện. Từ trong đáy lòng mình, Khương Chính Quyền cũng thầm khen ngợi hắn. Có được thành tích này, bản thân anh ta cũng có một phần công lao. Đây là một chuyện tốt. Nhưng nói ở góc độ chính trị thì thành tích của Diệp Trạch Đào quá lớn, tiền đồ phát triển của hắn sẽ rất rộng lớn. Và điều này sẽ xung đột với lợi ích của phái họ Tạ. Từ tình hình mà mình tìm hiểu được cho thấy, Tạ Dật cũng không muốn Diệp Trạch Đào phát triển nhiều, nếu hắn phát triển được thì đây sẽ không phải là chuyện hay đối với phe của ông ta.

Tuy rằng Tạ Dật nói là sẽ ủng hộ, song chẳng qua chỉ là ủng hộ cái dự án của Trịnh Tiểu Nhu mà thôi. Còn đối với bản quy hoạch này của Diệp Trạch Đào, Tạ Dật vẫn chần chừ chưa có phát ngôn gì. Đôi lúc không nói ra có thể hiểu là không đồng ý. Việc này làm mình khó xử quá!
Nghĩ đến cách nói dửng dưng của Sở Tuyên đối với Diệp Trạch Đào mà mình đã từng nghe, lại thấy vẻ mặt dường như không mấy chăm chú lắng nghe của Sở Tuyên, Khương Chính Quyền liền nghĩ tiếp. Hay là mình cứ lợi dụng cái thái độ dửng dưng của Sở Tuyên với Diệp Trạch Đào để viết một bài đề nghị. Như vậy thì cho dù Diệp Trạch Đào muốn làm việc gì mà không có được sự ủng hộ của Bí thư thành ủy thì hắn cũng chẳng thể làm nổi.
Cũng không biết dạo này việc điều chỉnh trên tỉnh làm đến đâu rồi nữa. Trung ương đến bây giờ vẫn chưa có ý kiến gì!
Diệp Trạch Đào vừa báo cáo vừa theo dõi thái độ của Sở Tuyên, hắn cũng thấy được thái độ của ông ta. Nhưng vì cũng đoán được có thể Sở Tuyên đã có sự trao đổi nào đó với lão Điền, nên Diệp Trạch Đào cũng không lo lắng ông ta sẽ kiên quyết phản đối. Hắn chỉ đang đoán xem Sở Tuyên đang suy nghĩ về chuyện gì.
Có dự án của Trịnh Tiểu Nhu ở xã Xuân Trúc thì vấn đề nguồn vốn để phát triển thị trấn cũng giải quyết được một phần. Có được khoản tiền này lại còn phải nghĩ cách gom góp một chút, hi vọng sẽ nhanh chóng mở ra một sự phát triển trên toàn huyện. Công dụng của các ngành dịch vụ cũng sẽ phát triển theo. Có một môi trường tốt thì thu hút đầu tư cũng thuận tiện hơn.
Sau khi Diệp Trạch Đào giải thích xong toàn bộ bản quy hoạch với Sở Tuyên, hắn nói luôn:
- Thưa Bí thư Sở, việc phát triển huyện Thảo Hải thì xã Xuân Trúc là trọng điểm. Chúng cháu dự định bước tiếp theo sẽ chuyển Ủy ban huyện về xã Xuân Trúc. Thị trấn huyện Thảo Hải bây giờ sẽ chuyển thành một thành phố kinh tế với các khu vui chơi giải trí, du lịch, thư giãn, nghĩ dưỡng. Có một thành phố như thế này, huyện Thảo Hải sẽ giữ được người ở lại. Tiếp theo, cùng với sự chuyển dịch bộ máy cơ cấu chính quyền về xã Xuân Trúc, thì xã này sẽ tiến hành mở rộng về bốn phía xung quanh. Đến lúc đó, xã Xuân Trúc sẽ trở thành một khu công nghiệp với sự tập trung của khoa học, công nghiệp, thương mại.... Cả huyện sẽ phát triển mạnh mẽ nhờ sự thúc đẩy kinh tế của xã Xuân Trúc. Việc xóa giảm đói nghèo cho nông dân cũng có hi vọng.
Sở Tuyên lúc này mới chợt quay về với thực tại trong sự suy nghĩ miên man, ánh mắt sắc nhẹm nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Đào nói:
- Việc di chuyển Ủy ban huyện phải cần một khoản tiền rất lớn. Tình hình tài chính của các cậu bây giờ có khả năng này không?

Câu hỏi trúng nội dung mấu chốt của vấn đề, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Thưa Bí thư Sở, bây giờ chúng cháu thực sự chưa có sức mạnh này. Nhưng năm tới, ba con đường cũng sẽ được khai thông, rất nhiều dự án của khu công nghiệp xã Xuân Trúc sẽ đi vào hoạt động sản xuất, tất cả các hoạt động này sẽ là nguồn thu tài chính rất lớn. Rất nhiều việc chúng cháu phải tiến hành phân tích cẩn thận. Lần này chúng cháu đã mời mấy ngân hàng đến thẩm định khả năng hoàn trả trong việc phát triển xã Xuân Trúc. Các ngân hàng lớn này sau khi thẩm định đều rất tin tưởng vào khả năng tài chính của huyện Thảo Hải. Không giấu gì chú, bây giờ không phải chúng cháu đi cầu xin ngân hàng mà ngân hàng đang rất muốn cho chúng cháu vay tiền.
Sở Tuyên liền bật cười, vui vẻ nói:
- Quá tốt rồi, Thành ủy rất tin tưởng vào sự phát triển của huyện Thảo Hải các cậu. Hi vọng các cậu có được sự thay đổi lớn!
Đây chính là sự ủng hộ của Sở Tuyên muốn thể hiện với bản quy hoạch của huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm. Có được sự ủng hộ của Sở Tuyên thì mọi việc làm sẽ rất suôn sẻ thôi. Hiện tại trong thành phố có sự ủng hộ của đám người Phương Thuận Chương, bây giờ lại có thêm sự ủng hộ của Sở Tuyên, thì cái tên Âu Dương Trường Dương kia tạm thời chắc cũng không dám giở trò gì nữa.
Khương Chính Quyền lại có khá nhiều tâm sự, thấy Sở Tuyên lại không tỏ ra dửng dưng với Diệp Trạch Đào nữa, anh ta lại cảm thấy chuyện này hơi khó. Phải nhanh chóng thông báo ngay chuyện này với Tạ Dật mới được. Không có chỉ thị của Tạ Dật thì mình thật sự cũng hơi khó hành động!
Nhìn Diệp Trạch Đào và Khương Chính Quyền đi ra ngoài, Sở Tuyên ngồi đó nghiên cứu lại tỉ mỉ nội dung bản quy hoạch Thảo Hải.
Nhìn một hồi lâu, Sở Tuyên lại lôi cái đề án phát triển bất động sản của Trịnh Tiểu Nhu ra nghiên cứu tiếp.
Sở Tuyên nghiên cứu nhiều nhất là danh sách cổ đông của Công ty Thiên Trạch.
Danh sách cổ đông này là sau khi cha ông ta là Sở Vệ Tề không biết làm thế nào có được nó đã cho người bí mật đi thẩm tra thân phận những cổ đông trong bảng danh sách.

Từ bản danh sách này có thể thấy được sự quan tâm của người cha Sở Vệ Tề đối với ông ta.
Thái độ biểu lộ trên khuôn mặt của Sở Tuyên bỗng chốc trở nên rất phức tạp.
Thở dài một tiếng, Sở Tuyên lại xem lại một lượt hồ sơ của mỗi người trong danh sách cổ đông. Và cũng xem lại một lượt tất cả các mối quan hệ của Trịnh Tiểu Nhu đã được chỉ ra rất rõ ràng. Sở Tuyên cũng hiểu rằng, Diệp Trạch Đào ngoài những lực lượng bên ngoài ra, một số người trong danh sách cổ đông này chưa biết chừng sau này cũng sẽ trở thành trợ lực của hắn.
Có được những trợ lực này, Diệp Trạch Đào chỉ cần có thêm thành tích thì tin rằng hắn sẽ còn tiến rất xa!
Bây giờ không đơn thuần coi Diệp Trạch Đào là thuộc hạ của mình được, mà phải đánh giá cao giá trị của hắn mới được!
Bởi vì đã tìm hiểu được những nội tình mà người khác không hiểu được, nên Sở Tuyên không còn dám coi thường Diệp Trạch Đào nữa.
Có lẽ tình hình trong tỉnh cũng sẽ có sự thay đổi vì sự vận động của Điền Lâm Hỉ !
Sở Tuyên có một cảm giác là con người của Điền Lâm Hỉ rất không đơn giản. Có rất nhiều chuyện mà người khác vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì ông ta đã có sự chuẩn bị rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận