Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Chủ tịch huyện Diệp, không ngờ đường sá của Thảo Hải lại tốt như vậy!
Một người ít nói như Tư Đồ Vũ cũng không kìm được nói một câu khen ngợi với Diệp Trạch Đào đang ngồi ở hàng ghế sau nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
Con đường mới làm xong, tuy chưa hoàn thành nhưng lại có vẻ hoành tráng. Quang cảnh hai bên đường đã chứng tỏ được rằng, huyện Thảo Hải đã thoát khỏi cảnh nhếch nhác ban đầu. Một huyện sạch sẽ đẹp đẽ đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Bàng Phí Vũ cười nói:
- Hiện các con đường của các thành phố chính đã sắp hoàn thành rồi. Đường ở ngoại ô cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc. Bây giờ chỉ còn trang trí một chút thôi. Tốc độ xây dựng rất nhanh!
Diệp Trạch Đào cười không nói lời nào. Nhà họ Tôn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để xây dựng con đường này. Mục đích duy nhất là lập thành tích trước khi trung ương tiến hành chọn người ứng tuyển sau cùng. Điều này là muốn một vài người thấy được thành tích của nhà họ Tôn. Bây giờ có thể làm được như thế này rồi, đối với nhà họ Tôn mà nói thì đây chính là một chuyện tốt.
Từ khi bản thân hiểu được tình hình, quả thực là Tôn Tường Quân cũng nhận được lợi ích từ chuyện này. Con đường liên nhiệm của ông ta dường như cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Đường sá. Đối với nhà họ Tôn mà nói thì khoản tiền này bỏ ra cũng đáng.
- Tôi xuống xe đi dạo một chút.
Diệp Trạch Đào bảo xe dừng lại rồi từ trong xe bước ra.
Tư Đồ Vũ biết Diệp Trạch Đào muốn đích thân tìm hiểu một chút về suy nghĩ của người dân nên lái xe lên phía trước chờ.
Bàng Phí Vũ lại đi cùng với Diệp Trạch Đào trên con đường này.
Diệp Trạch Đào đi rất chậm, chốc chốc lại dừng lại nhìn tình hình con đường đã xây xong.
- Ông chủ, chất lượng rất tốt. Bộ phận kiểm tra chất lượng kiểm soát rất chặt chẽ. Họ không dám sơ suất.
Bàng Phí Vũ nói.
- Ừ, có được những con đường như thế này, diện mạo của cả thành phố sẽ có được một sự đổi mới rất lớn và chắc chắn sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triển của Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói.
- Thầy Diệp!
Đột nhiên, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng ồn ào.
Lúc quay người lại nhìn thì mắt chợt sáng lên. Nhìn thấy Dương Ngọc Tiên mặc một bộ váy, nhìn vô cùng xinh đẹp. Cô ngạc nhiên mừng rỡ đứng ở đó nhìn hắn.
- Ha ha, Ngọc Tiên à. Em đến huyện mà cũng không tìm thầy Diệp sao?

Diệp Trạch Đào vui mừng nói.
Lúc đang nói chuyện thì nhìn thấy hai vợ chồng Dương Căn Dân và Lý Vĩnh Hoa từ trong một cửa hàng đi ra.
Dương Căn Dân nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng đầy kinh ngạc, vui mừng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh đi tản bộ?
Câu hỏi này thật là!
Lý Vĩnh Hoa thúc chồng một cái, nói:
- Chủ tịch huyện Diệp người ta đến để kiểm tra công việc!
Dương Căn Dân cười hì hì nói:
- Coi cái miệng của tôi, bình thường thì lãnh đạo ra đường đều là để kiểm tra công việc!
Diệp Trạch Đào liền bật cười.
Dương Ngọc Tiên đã chạy như bay tới trước mặt Diệp Trạch Đào, vui mừng nói:
- Em thi đỗ rồi, sắp đến huyện nhập học rồi!
Thấy dáng vẻ trẻ trung hoạt bát của Dương Ngọc Tiên, nhớ lại Dương Ngọc Tiên lúc trước suýt nữa thì mất hết hi vọng, Diệp Trạch Đào liền có một cảm giác mình đã làm được một điều gì đó. Mình cũng được coi là đã thay đổi được số phận cho rất nhiều người ở xã Xuân Trúc!
- Giỏi, lần trước đến xã Xuân Trúc, Nguyệt Lan cũng nói là cô ấy đã thì đậu rồi, không chừng các em sẽ chung một lớp đó. Đến lúc đó phải đoàn kết thương yêu nhau mới được.
Vừa nghe Diệp Trạch Đào nhắc đến Thôi Nguyệt Lan, Dương Ngọc Tiên liền chu miệng nói:
- Coi như là cô ấy may mắn!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Các em còn nhỏ, phải giao lưu kết bạn nhiều. Thêm một người bạn thì sẽ có thêm một con đường. Nguyệt Lan cùng đến huyện với em, các em càng nên phải tạo ra một mối quan hệ tốt!
Dương Ngọc Tiên ưỡn ngực nói:
- Ai nói em nhỏ!
Thấy ngực của Dương Ngọc Tiên đã hơi nhô lên, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, quả nhiên là trẻ em ở nông thôn trưởng thành rất sớm.

Lúc này Lý Vĩnh Hoa cười nói:
- Ngọc Tiên nhà chúng tôi cũng không còn nhỏ nữa, cái gì nên hiểu thì cũng đã hiểu rồi.
Những lời nói này khiến cho Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lý Vĩnh Hoa.
Có lẽ là do bệnh tình đã đỡ, Lý Vĩnh Hoa lại mặc một bộ đồ mới nên nhìn có vẻ đã hồi phục lại, đã không còn cái dáng vẻ tiều tụy như trước kia nữa. Rất giống Dương Ngọc Tiên.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn qua, Lý Vĩnh Hoa nhìn về phía con gái nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, vốn dĩ chúng tôi còn muốn đến thăm hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền anh!
- Coi mọi người nói kìa! Đến huyện rồi thì cứ coi như là về đến nhà vậy. Tôi sống ở tòa nhà số một. Bố mẹ tôi cũng sống ở huyện, mọi người đều có thể đến nhà chơi mà. Có gì cần thì cứ nói!
Lý Vĩnh Hoa vui vẻ nói:
- Chủ tịch huyện Diệp nói đúng. Tôi suy nghĩ nhiều rồi, người một nhà mà!
Lúc này Bàng Phí Vũ lại không có ở đây. Thấy Diệp Trạch Đào gặp được người quen, anh ta rất khôn khéo. Những gì không nên nghe thì không nghe nên đã đi tới trước từ lâu.
Những lời nói của Lý Vĩnh Hoa khiến cho Diệp Trạch Đào đỏ mặt, liền liếc nhìn Dương Ngọc Tiên. Hắn biết những lời nói của Lý Vĩnh Hoa đều có ám chỉ cả.
Nhưng Diệp Trạch Đào cũng không hề chỉnh lại lời nói của bà ta, sợ lại dẫn đến hiểu nhầm.
- Ngọc Tiên, nếu học phí nhập học không đủ thì cứ nói với thầy. Thầy đã nói rồi, chỉ cần các em thi đậu thì thầy sẽ không để các em phải bỏ học đâu!
Dương Căn Dân cười hì hì nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, từ sau khi trồng nấm Linh Chi, chúng tôi đã dành dụm được không ít tiền. Học phí không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chỉ là tới huyện, thấy con đường lớn này thì cảm thấy sững sờ. Huyện đã thay đổi nhiều quá, đến bây giờ chúng tôi cũng không tìm được đường về.
Diệp Trạch Đào chợt cười lớn nói:
- Sự thay đổi của huyện Thảo Hải rất lớn!
Lý Vĩnh Hoa nói:
- Lần trước lúc đến không cảm thấy gì. Lần này đến huyện, tôi không ngờ là chẳng còn nhận ra đường nữa. Bây giờ tôi đã không còn tìm ra được những con đường nhỏ bên cạnh bệnh viện trước kia nữa rồi!
Dương Căn Dân liếc nhìn con gái nói:

- Từ trước tới giờ Ngọc Tiên không đi xa như thế này, chúng tôi lo con bé sẽ lạc đường!
Diệp Trạch Đào nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải vừa mới bắt đầu, sắp tới sẽ còn phát triển lớn hơn nữa. Theo quy hoạch thì sẽ không ngừng hoàn thiện các công trình. Chắc chắn là sau một năm nữa, mọi người đến thì tình hình của Thảo Hải lại là một diện mạo hoàn toàn mới.
Lý Vĩnh Hoa nói với Dương Ngọc Tiên đang đứng đó:
- Ngọc Tiên à, bây giờ gặp được thầy Diệp rồi thì con đi theo cho biết đường biết sá. Nếu đến huyện học thì sẽ quen thuộc!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được, đúng lúc hôm nay cũng không có việc gì. Mọi người đến chỗ tôi chơi?
Dương Ngọc Tiên vui vẻ nói:
- Em biết ngay là Diệp Trạch Đào sẽ lo cho em!
Dẫn cả gia đình này đến tòa nhà chính trị thành phố số một. Diệp Trạch Đào nói với người gác cổng:
- Đây là Tiểu Dương, là học sinh của tôi. Sau này cô ấy có tới thì để cô ấy vào nhé.
Người gác cổng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp yên tâm.
Dẫn người nhà họ Dương vào trong tòa nhà này, rồi nhanh chóng vào nhà của Diệp Trạch Đào.
Thấy bài trí trong nhà của Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, em nghe nói là Chủ tịch huyện là một lãnh đạo rất lớn. Mà sao nhà của thầy chẳng khác gì nhà ở xã Xuân Trúc!
Diệp Trạch Đào liền nghiêm túc nói:
- Ngọc Tiên, con người ta sống trên đời này là phải có lý tưởng. Làm việc cũng phải dựa vào lương tâm mà làm, không thể học đòi người ta lo ăn chơi hưởng lạc. Phải làm nhiều chuyện có ích cho nhân dân hơn nữa.
Dương Căn Dân không ngừng gật đầu nói:
- Ngọc Tiên, Chủ tịch huyên Diệp nói đúng đó. Làm người thì phải học hỏi Chủ tịch huyện Diệp, không tham lam không chiếm đoạt. Người dân cả huyện ai cũng biết chuyện này. Chủ tịch huyện Diệp là một cán bộ tốt! Con phải học tập thầy ấy. Chúng ta luôn phải nhớ đến nguồn cội!
Diệp Trạch Đào liền nói với Dương Căn Dân:
- Ông nói rất hay!
Dương Căn Dân nói:
- Thực ra thì trong lòng mọi người đều rất công tâm. Ai tốt ai xấu mọi người đều biết, đều ghi nhớ ở trong lòng. Không phải là tôi nịnh bợ anh. Đi khắp huyện Thảo Hải mà hỏi, ai không nói anh tốt. Từ khi anh làm lãnh đạo, Thảo Hải phát triển rất lớn mạnh, có nằm mơ mọi người cũng không thể nghĩ tới. Không có trường học thì xây dựng trường học, mọi người không có cơm ăn thì anh lo cho cơm ăn, dẫn dắt mọi người phát triển đi lên. Bây giờ trong túi của chúng tôi đều dư dả chút tiền, cho con cái ăn học cũng không còn là vấn đề nữa rồi!

Dương Căn Dân còn định nói tiếp nữa nhưng Diệp Trạch Đào đã xua tay nói:
- Đừng nói tới điều này nữa. Sự phát triển của Thảo Hải không phải là công lao của riêng một mình ai cả. Không có sự nỗ lực chung tay của mọi người thì huyện Thảo Hải cũng không thể phát triển đi lên được. Quan trọng là bây giờ chính sách của trung ương đã tốt rồi. Đi theo Đảng thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn!
Dương Căn Dân cười ha hả nói:
- Dù sao thì mọi người cũng đã nhìn đúng anh rồi. Mọi người đều nói thầm với nhau, đi theo anh là đúng. Chỉ cần là những lời anh nói thì chúng tôi đều nghe, nghe không một chỗ nào có hại!
Diệp Trạch Đào bật cười, hỏi:
- Dạo này tôi không có thời gian đến Âm Lương Thiến, cuộc sống của mọi người như thế nào rồi?
Nói đến chuyện này, hai mắt Dương Căn Dân liền sáng lên nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, bây giờ tâm trạng của mọi người đều đã thoải mái, vui vẻ. Anh nên đến xem thử, thay đổi rất lớn! Dự án nấm Linh Chi thành công, khu vực trồng dược liệu cũng làm thành công rồi. Còn nuôi gà ác theo quy mô nữa. Bây giờ đang làm đường quốc lộ thông đến tỉnh Trung Dương. Con đường đó đi qua thôn chúng tôi. Từ trước tới giờ mọi người chưa từng có triển vọng như thế này!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Cùng với việc lưu thông qua lại của hai tuyến đường chính thông với hai tỉnh khác thì huyện cũng phải tăng cường xây dựng hệ thống giao thông trong toàn huyện. Đến lúc đó thì sẽ thông đường đến tất cả các thôn. Tương lai của mọi người cũng sẽ giống như con đường đại lộ của huyện vậy, càng thêm rộng lớn hơn!
Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, nhà chúng em cũng chuyển đến nhà mới rồi. Thầy phải đi xem thử. Em còn đặc biệt chuẩn bị cho thầy một phòng. Lần sau thầy đi kiểm tra công việc sẽ có chỗ ở!
Thấy ánh mắt của người nhà họ Dương đều sáng lên, Diệp Trạch Đào lại càng cảm thấy, thật lòng làm những chuyện có ích cho dân là một việc làm rất hạnh phúc.
Dương Ngọc Tiên vô cùng hoạt bát, sôi nổi. Cô nhìn hết một lượt toàn bộ bên trong căn nhà. Dường như là đang nhìn chính căn nhà của chính mình vậy. Cô còn tìm những thứ quần áo dơ của Diệp Trạch Đào ra cùng giặt với mẹ của cô.
Thấy dáng vẻ chất phác của những người này, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng cảm thán. Sự phát triển của Thảo Hải bây giờ cũng nhanh. Nhưng còn có một vài thôn còn lạc hậu. Huyện phải tăng cường mọi lực lượng để thúc đẩy họ thoát nghèo mới được.
Tiếp đãi người nhà họ Dương ăn cơm tối, rồi lại tiễn họ về chỗ ở. Lúc ngồi trong xe quay về, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt. Thấy một hộ khó khắn như gia đình nhà họ Dương cũng đã dư dả, hắn lại càng thêm tin tưởng vào công việc của mình.
Trên đường về nhà, Diệp Trạch Đào không ngờ Hô Diên Ngạo Bác lại gọi điện thoại tới.
Lúc nhận được điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào nói:
- Con đang lái xe.
- Vậy tốt, con tìm chỗ nào đó gọi lại đi.
Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào liền trầm tư suy nghĩ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Người ngoài không biết mối quan hệ của mình và Hô Diên Ngào Bác. Hô Diên Ngạo Bác cũng đã từng giải thích, không được tiết lộ mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có như vậy thì ông ta mới có thể giúp đỡ được nhiều hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận