Hồng Sắc Sĩ Đồ

Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Diệp Trạch Đào nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc sẽ có chuyện gì. Chỉ là linh tính. Lần này là do Uông Lăng Tùng, bọ họ thông qua giới truyền thông, cũng có cả Trịnh Tiểu Nhu âm thầm giúp đỡ mà chuyện của Tôn Lâm mới được làm sáng tỏ. Điều này cũng dẫn đến một số việc bất lợi cho Tôn Lâm. Gã chưa từng nói với bất cứ ai về chuyện này. Có điều, với cách nhìn của bọn Hô Diên Ngạo Bác, chuyện như thế chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ là hắn có tham gia vào.
Chắc hẳn là chuyện có liên quan đến chuyện này.
Về đến nhà, sau khi cho hết mọi người về, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Hô Diên Ngạo Bác.
- Cha nuôi, hiện con đang ở nhà một mình.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, chuyện đang đồn thổi trên mạng là do các anh làm phải không?
Nếu là trước kia, Hô Diên Ngạo Bác sẽ không hỏi kiểu như vậy. Nhưng lần này lại khác, ông ta hỏi trực tiếp luôn.
Biết là hiện nay trên mạng đang đồn thổi chuyện gia đình họ Tôn nên Diệp Trạch Đào cũng không giấu giếm gì Hô Diên Ngạo Bác liền nói:
- Hẳn là mấy anh cấp dưới làm ạ.
- Trạch Đào, có một số việc không làm thì thôi, còn đã làm thì nhất định phải làm cho kinh thiên động địa!
Lời nói này rất có khí phách.
Diệp Trạch Đào cũng biết là trong việc đấu với nhà họ Tôn thì mình ở thế yếu. Lần này, nếu Tôn Tường Quân giữ được cái ghế của mình thì đối với hắn mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng con ở đây cũng có một số thứ, nhưng cũng chưa có cơ sở.
Hắn ta đã rõ, lần này có Hô Diên Ngạo Bác ra tay giúp đỡ, đương nhiên là một chuyện tốt rồi.
Kiếm thì đã kiếm được một số thứ của Tôn Lâm, nhưng những thứ đó Trạch Đào cũng hiểu, nó sẽ không gây ảnh hưởng đến Tôn Tường Quân.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng là Hô Diên Ngạo Bác dính vào liền nói:
- Chuyện này con tự giải quyết là được rồi!

Hô Diên Ngạo Bác liền cười nói:
- Có một số việc anh phải nhìn xa một chút, có nhiều khi tưởng có một mình mình đang cố gắng nhưng thực chất những người khác cũng đang rèn dũa đấy!
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui trước sự quan tâm của Hô Diên Ngạo Bác.
Diệp Trạch Đào sững người một chút, trong lòng cảm động. Hắn cảm thấy lời của Hô Diên Ngạo Bác có ẩn ý gì đó liền hỏi:
- Ở Thủ đô có chuyện gì thế ah?
Nói ra lời này, Diệp Trạch Đào nghĩ Hô Diên Ngạo Bác không phải là người ăn nói tùy tiện, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nghĩ đến việc hôm nay ông ta chủ động gọi điện đến, Diệp Trạch Đào đoán là thủ đô đã xảy ra chuyện gì đó.
- Trạch Đào à, có một số việc chưa đến hồi kết, thì tấm lá chắn vẫn chưa được mở ra. Mặc dù vậy thì mạch ngầm dưới lòng đất vẫn đang sục sôi đấy!
Diệp Trạch Đào xem như đã đoán ra. Việc này xem ra còn có thế lực phản đối của nhà họ Tôn.
- Là ai làm vậy ạ? Diệp Trạch Đào liền hỏi
Hô Diên Ngạo Bác cười ha hả nói:
- Không tồi, anh hiểu là được rồi. Thế này nhé. Hôm nay sẽ có một người từ thủ đô đến huyện các anh. Anh trao đổi với hắn ta là được rồi.
- Hắn là người thế nào?
Mặc dù cảm cảm nhận được sẽ là đối thủ của nhà họ Tôn nhưng Diệp Trạch Đào vẫn hỏi lại một câu.
Thật không ngờ phải không!
Diệp Trạch Đào rất vui. Nếu lúc này xuất hiện một người có thể đối đầu với nhà họ Tôn thì đối với hắn mà nói, áp lực sẽ giảm đi rất nhiều. Đây quả là chuyện vui!
Hô Diên Ngạo Bác cười ha hả nói:
- Bàng Hữu Nhân, em của Bàng Hữu Cảm hiện là chủ tịch tỉnh Kim Lăng là bạn học của ta. Ông ta rất muốn đến xem tình hình ở Thảo Hải của các anh. Ông ta là một doanh nhân, nhưng lần này lại phái con trai của ông ta là Bàng Quyền đến. Tuổi các anh gần bằng nhau. Tôi giao cậu ta cho anh đấy!
Lằng nhằng quá!

Bất kể là lằng nhằng thế nào thì Diệp Trạch Đào cũng rất vui. Có một điểm quan trọng là Bàng Hữu Cảm là người có đầu óc.
- Được, con nhất định đón tiếp cậu ta chu đáo, sẽ cố hết sức khiến cậu ấy vừa lòng!
Hô Diên Ngạo Bác liền cười nói:
- Có rất nhiều chuyện phải làm từ chuyện nhỏ đi thôi!
Bỏ điện thoại xuống, Diệp Trạch Đào nhanh chóng mở máy tính ra, sau đó tìm đến nội dung bộ máy cơ cấu của thành phố Kim Lăng, chăm chú xem nội dung về Bàng Hữu Cảm.
Bàng Hữu Cảm là Chủ tịch thành phố, từ trước tới nay đảm nhận hai vị trí là Chủ tịch và Bí thư thành phố. Nếu Bàng Hữu Cảm có đầu óc, thì hắn ta và Tôn Tường Quân tranh đấu là điều tất nhiên!
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào vẫn gọi điện thoại cho Lưu Đống Lưu.
Bất kể là thế nào, cho dù Lưu Đống Lưu được xem như là người có năng lực chẳng ra sao, nhưng ông ta cũng là người rất thông thạo tình hình của thủ đô. Nhiều việc mà người ngoài không biết, những người như ông ta chắc chắn sẽ biết.
- Ba, con là Trạch Đào
Cách xưng hô này, Diệp Trạch Đào cũng rất tự nhiên rồi.
Lưu Đống Lưu cũng rất vui, cười và nói:
- Hôm qua còn nói về chuyện của con đấy!
Hai người sau khi hỏi han vài câu chuyện gia đình, Lưu Đống Lưu hỏi:
- Con có chuyện gì?
Người bận rộn như Diệp Trạch Đào không thể gọi điện đến vào lúc này để hỏi han chuyện gia đình được. Lưu Đống Lưu xem ra là người hiểu biết
- Ba, con hỏi ba chút chuyện. Chủ tịch thành phố Kim Lăng Bàng Hữu Cảm gia cảnh thế nào ạ?

Lưu Đống Lưu liền cười nói:

- Bàng Gia được xem như một gia đình có truyền thống, mãi vẫn chưa ngóc lên được. Gia đình họ cũng có Bàng Hữu Cảm rất lợi hại, bây giờ thế lực của Bàng Hữu Cảm cũng không tồi nhưng mà gã ta vẫn luôn bị Tôn Tường Quân uy hiếp. Nếu Bàng Hữu Cảm không còn thì coi như gia đình họ Bàng cũng sắp tàn rồi.

Khi nói lời này, Lưu Đống Lưu cũng thở dài. Từng đại gia tộc cứ thế mà lần lượt sụp đổ. Lưu gia nếu không có một Diệp Trạch Đào thì xem ra bây giờ cũng không đươc thoái mái như thế này!
Nói tới đây, Lưu Đống Lưu bỗng giật mình hỏi:
- Hay là người của Bàng gia đến tìm con?
Vật lộn mãi mới có được vị trí như thế, nhận thức của Lưu Đống Lưu cũng không phải bình thường. Nghe thấy lời này của Diệp Trạch Đào, lập tức hiểu ngay.
- Có một người tên là Bàng Quyền có thể sẽ đến Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào bỗng nói.
Nghe nói là Bàng Quyền, Lưu Đống Lưu liền nói:
- Đây là con trai cả của Bàng Hữu Nhân, mở một công ty thương mại, làm kinh doanh với nước ngoài. Việc y đến chỗ các con chắc là được bề trên bày mưu tính kế cho đấy, Trạch Đào ạ. Nhất định con phải lợi dụng triệt để mối này!
- Thực lực gia đình nhà họ hiện này thế nào ạ?
- Thực lực nhà Bàng gia thực ra cũng giống gia đình chúng ta thôi, hiện nay cũng nhờ có Bàng Hữu Cảm ở đó chống đỡ. Vốn lần trước sau khi xảy ra chuyện của Tôn Tường Quân, Bàng Hữu Cảm liền kêu đến người cao nhất, có ý muốn thay thế. Kết quả thì, gần đây Tôn Tường Quân lại có khả năng sẽ đảm nhiệm thêm một nhiệm kì nữa. Cứ như vậy Bàng Hữu Cảm sẽ bị áp chế hoàn toàn. Con phải biết là, với vị trí hiện nay của ông ta, nếu bị đánh gục một nhiệm kì nữa thì cơ bản là mất đi khả năng thăng tiến. Vì vậy, lần này đối với Bàng gia mà nói thì bất luận thế nào đều phải tranh đấu!
Không hổ là người có thân thế ở thủ đô, Lưu Đống Lưu hiểu rất rõ về tình hình của mỗi gia tộc.
Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ nội tình. Chắc chắn do thời gian vừa rồi, giọng của Bàng Hữu Cảm cao quá, bây giờ khi Tôn Tường Quân ổn định rồi liền tính chuyện tấn công Bàng Hữu Cảm.
Chuyện này chính là một uy hiếp rất lớn đối với Bàng gia. Tôn Tường Quân giữ vững được ghế của mình. Đối với người muốn cướp ghế của ông ta chắc chắn sẽ tính sổ đến chết, như thế thì Bàng Hữu Cảm phải đối mặt hiện nay chính là một trận chiến từ sau lưng. Trận chiến này đối với Bàng gia mà nói vô cùng quan trọng.
- Con hiểu rồi!
Diệp Trạch Đào nói
Lưu Đống Lưu cười mỉm:
- Bàng gia ở Kim Lăng đã nhiều năm, tình hình Kim Lăng họ đều hiểu rất rõ, quan trọng là chưa có một ngòi nổ. Nếu lần này kíp nổ có đủ lực lượng thì ta tin là sự tình sẽ rất lớn đây!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào đã nắm chắc được phần nào. Tình huống hiện nay rất rõ ràng. Bàng gia đã ngắm thấy mục tiêu ở Thảo Hải. Muốn đến Thảo Hải để tìm kiếm thêm một chút gì đó hữu ích.
Uông Lăng Tùng làm rất bí mật, những thứ đã thả ra chỉ là một phần mà thôi, khi Bàng Quyền đến, hoàn toàn có thể dùng những thứ này để đạt được chút lợi ích cho Bàng gia.
Tin tưởng vào việc họ Bàng đối phó với họ Tôn còn gấp hơn mình, dù là gia tộc lớn, không để nhà họ Bàng nắm được hết lợi. Nhưng có thể lãng phí mất cơ hội tốt này.

Đang nghĩ tới việc đó, Diệp Trạch Đào liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem thì đúng là Uông Lăng Tùng đã đến.
Mời Uông Lăng Tùng vào nhà ngồi xong, Uông Lăng Tùng nói:
- Thưa Chủ tịch Diệp, chúng tôi vừa mới phát hiện ra một chuyện, Tôn Lâm chắc hẳn có liên hệ với tập đoàn buôn lậu thuốc phiện Phía Nam!
Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ xem là thế nào để nắm được thóp nhà họ Tôn, thật không ngờ Uông Lăng Tùng bọn họ đã có phát hiện rất quan trọng đến như vậy.
Nghĩ đến những chuyện mà Uông Lăng Tùng đã từng làm để đối phó với Tôn Lâm, Diệp Trạch Đào biết rằng chỉ cần có người đến là Uông Lăng Tùng nhất định sẽ là người biết đầu tiên.
Nơi này tuy đang đóng cửa, Diệp Trạch Đào cũng sẽ không muốn mình bị hớ miệng với Uông Lăng Tùng. Lướt nhìn trên người Uông Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ thằng cha này thích những thứ màu xanh, khi đối đãi với gã, bản thân mình cũng phải có chút phòng thủ mới được.
- Anh Uông à, những việc các bác làm quả thật không tồi!
Hoàn toàn không nhắc gì đến tên của Tôn Lâm, Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu như vậy.
Uông Lăng Tùng cười nói:
- Đều là làm dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Diệp mà, nếu làm không tốt , tôi thấy có lỗi với sự coi trọng của Chủ Tịch Diệp!
Đưa cho Uông Lăng Tùng một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Công tác an ninh là tôi giao cho các anh đấy, xảy ra chuyện gì, bất luận là ai đều quyết không tha. Hành vi buôn lậu thuốc phiện lại càng là khối u ác tính của cả xã hội, ở Thảo Hải quyết không để cho chúng có đất để sống. Việc này các anh phải xem là một chuyện lớn để bắt, chứng cứ vô cùng quan trọng. Chỉ có nắm được đầy đủ chứng cứ thì công việc của các anh mới có thể tiến hành thuận lợi được!
Uông Lăng Tùng vốn là muốn đến để hỏi ý kiến Diệp Trạch Đào. Chuyện này là liên quan đến Tôn Lâm, nếu làm thật thì sẽ can thiệp rất sâu rồi.
Bây giờ khi nghe thấy Diệp Trạch Đào không ngừng nhấn mạnh đến chứng cứ, Uông Lăng Tùng yên tâm đôi chút. Xem ra cái mà Diệp Trạch Đào cần chính là chứng cứ.
- Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi đã có sắp xếp, chắc là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi!
Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu:
- Gần đây sẽ có người ở Thủ Đô xuống, đến lúc đấy, anh gặp họ một chút, nếu người ta có yêu cầu gì, các anh cố gắng giúp đỡ nhé. Công việc của các anh cần quan hệ rộng, quen biết thêm một số bạn bè, cũng có tác dụng tốt cho công việc của mình.
Uông Lăng Tùng cười nói:
- Chỉ cần là bạn do Chủ Tịch Diệp giới thiệu thì chắc chắn cũng là bạn của tôi rồi. Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với người đó.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận