Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Đầu óc cậu có vấn đề à, đã thế lại còn kêu Diệp Trạch Đào đến cục, việc này vẫn chưa đủ lớn à!
Cục trưởng ở phân cục này lại chính là Tào Tâm Dân, nhận được điện thoại của Lưu Quý Lâm, may mà chưa té khỏi ghế, đã thế bọn thuộc hạ lại còn làm cho lớn chuyện hơn.
- Cũng may là việc này chúng ta chưa can thiệp nhiều, tôi nhìn thấy Diệp Trạch Đào liền tỏ ra công liêm!
Gã quá rõ tính nghiêm trọng của chuyện này rồi, không cẩn thận khéo chính mình lại là người đầu tiên đứng ra biện luận.
- Cậu nghe cho rõ đây, mọi chuyện nên giải quyết thì giải quyết ở tại quán đó rồi lập tức tiễn bọn Diệp Trạch Đào đi!
- Thế làm thế nào với Lâm Kiệt, lại còn bọn quản lý đô thị nữa chứ?
Hừ một tiếng, ánh mắt của Tào Tâm Dân lộ rõ vẻ quyết liệt, trầm giọng nói:
- Quản lý đô thị sao lại vào cái quán nhỏ đó để làm nhiệm vụ, lại còn nói những câu chẳng ra gì, đưa tất cả chúng nó về cục cho tôi.
- Thế còn Lâm Kiệt?
Tào Tâm Dân bóp nhẹ thái dương nói:
- Cũng thả đi!
- Nếu không giải quyết việc này, tôi e là Diệp Trạch Đào không để yên đâu!
Đi đến hiện trường thì sợ Diệp Trạch Đào tức lây cả sang mình, không đi thì càng lo là việc này sẽ bị làm cho lớn chuyện. Tào Tâm Dân phát hiện ra mình từ trước đến giờ chưa bao giờ bị động như thế này.
- Thế thì đưa đến Cục vậy!
Tào Tâm Dân biết việc đã đến nước này thì vẫn phải đưa đến Cục mới giải quyết được.
Nhìn thấy đoàn người của Diệp Trạch Đào bước vào, Tào Tâm Dân suýt nữa thì chạy ra đón.
- Chào mừng Chủ tịch Diệp đến cục kiểm tra, chỉ đạo công việc!
Tào Tâm Dân tươi cười chủ động hướng về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy Tào Tâm Dân. Mỗi lần lên tỉnh có chuyện đều phải tiếp xúc với tên này.
- Cục trưởng Tào, kiểm tra, chỉ đạo công việc thì không dám. Tôi bị người của anh dẫn đến, tôi cảm thấy Cục trưởng Tào và tôi rất có duyên!
Mặt Tào Tâm Dân lộ rõ vẻ ngượng nghịu nói:
- Chủ tịch Diệp, việc này tôi đều tìm hiểu rồi, lần này khiến cho các anh sợ hãi. Không ngờ trong tỉnh vẫn còn có loại người vào quán để đập phá. Cục chúng tôi sẽ điều tra việc này, nhất định sẽ phải giải thích về chuyện này với Chủ tịch Diệp.
Vừa nói xong hai câu, thì bên ngoài là những tiếng xáo trộn, chỉ thấy Lâm Bá Thành đi trước, Ngụy Trấn Cao, giám đốc công an Tỉnh rảo bước theo sau.
Ngụy Trấn Cao cũng cảm thấy rất phiền muộn khi bỗng nhiên biết được chuyện này hôm nay. Ông ta cũng rất đau đầu, bước vào nhìn thấy Tào Tâm Dân liền trừng mắt nhìn gã một cái.
Nhìn thấy ánh mắt này của Giám đốc sở, trong lòng Tào Tâm Dân càng thêm khổ sở, mình đã động đến ai thế này, chuyến này trúng đạn rồi!
- Ba!
Nhìn thấy Lâm Bá Thành bước vào, Lâm Kiệt vội hô lên một tiếng.
Vừa rồi Lâm Bá Thành đã nguyền rủa Lâm Kiệt một trận trong điện thoại. Việc này khiến cho Lâm Kiệt không thể hiểu nổi.
Tiến lên phía trước vài bước vừa bắt tay Diệp Trạch Đào vừa nói:
- Tiểu Diệp, con trai không nghe lời, ở bên ngoài gây ra những việc đánh ghen khiến cậu sợ hãi rồi!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào ngừng lại, tên Lâm Bá Thành này muốn làm gì, muốn đem chuyện này biến thành chuyện tranh giành tình nhân à?
Chuyện này không phải là chuyện bình thường rồi, tên Lâm Bá Thành này che đậy ý định giết người đây!
Tất cả mọi người đều nhìn Diêp Trạch Đào, đặc biệt mấy tên cảnh sát đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Nếu là những người bình thường thì chắc sẽ không coi trọng câu nói này. Thấy Lâm Bá Thành xin lỗi, có khả năng sẽ bắt tay nói tiếp vài câu gì khác, nếu thực sự muốn làm như vậy, thì hành vi Diệp Trạch Đào tranh giành tình nhân là thật rồi.
Vốn định giơ tay ra nhưng Diệp Trạch Đào lại thu tay lại, nhìn Lâm Bá Thành nói:
- Trưởng ban Lâm, câu này sai rồi. Đây không phải là tranh giành tình nhân mà là hành vi làm ô uế sự trong sạch của người khác!

Ánh mắt mãnh liệt của Lâm Bá Thành lóe lên rồi lại nhanh chóng giấu đi. Vốn ông ta đã nghĩ kỹ rồi, việc này nếu động đến thì dùng cách này để giải quyết, sau đó lại mượn cách này cường điệu một chút, không ngờ Diệp Trạch Đào lại tỉnh táo như vậy. Ngụy Trấn Cao đứng ở một bên, chợt kinh ngạc, trong lòng thầm thán phục. Ngụy Trấn Cao suy nghĩ rất nhiều, đừng có coi thường câu nói của Lâm Bá Thành, ảnh hưởng của nó quả thật là vô cùng sâu xa.
Thưởng thức một cách tỉ mỉ câu nói của Lâm Bá Thành, đầu Ngụy Trấn Cao đổ cả mồ hôi.
Một người khác hiểu được dụng ý của Lâm Bá Thành đó chính là Phương Di Mai. Nghe thấy những lời này của Lâm Bá Thành, liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào đứng ở đó, vẻ mặt không có quá nhiều thay đổi, trong lòng thầm thán phục. Diệp Trạch Đào quả là rất tỉnh táo không để cho câu nói này của Lâm Bá Thành biến thành sự thật.
Diệp Trạch Đào hiện nay đang bàn hôn sự với con gái nhà họ Lưu, nếu lúc này Diệp Trạch Đào và việc của mình trở thành kiểu việc quan hệ nam nữ. Diệp Trạch Đào vì bản thân, chạy ra đường tranh giành tình nhân với Lâm Kiệt thì có lẽ sẽ làm nảy sinh một số thay đổi trong hôn sự, có thể sẽ dẫn đến những chuyện khác nữa.
Quan trọng hơn đó là loại việc này làm ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Trạch Đào.
Thực ra, người thực sự hiểu rõ nhất suy nghĩ của Lâm Bá Thành chính là Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã có vũ khí giết người của mình rồi.
Hiện giờ mình là một nhân vật có tên trong danh sách của Ban Tổ chức Trung ương. Nếu lúc này bị Lâm Bá Thành làm ra chuyện tranh giành tình nhân rồi ra đường đánh nhau, thì những lời bình luận kia sẽ đi đến đâu? Không cần nghĩ cũng hiểu, chuyện này sẽ trở thành một việc không hay. Lâm Bá Thành chắc chắn đã biết một số việc về mình qua Tôn Tường Quân, hôm nay là ngầm hại người đây!
Lúc này, Phương Di Mai nói:
- Trưởng ban Lâm, ông là lãnh đạo, chuyện này chắc phải nhờ ông phân xử giúp tôi!
Lúc này, Lâm Bá Thành mới nhìn Phương Di Mai nói:
- Cô là?
Ông ta vẫn còn giả vờ!
Phương Di Mai nói:
- Tôi là Phương Di Mai, công tác tại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một việc, Chủ tịch Diệp là lãnh đạo cũ của tôi, hôm nay lãnh đạo đi qua tỉnh, sau khi tôi gặp thì mời đi ăn cơm. Lễ tiết này thể hiện sự tôn kính của tôi đối với lãnh đạo cũ. Giữa tôi và Diệp Trạch Đào là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, việc này có thể điều tra, quyết không thể vượt qua giới hạn tình cảm quan hệ đồng chí. Chủ tịch Diệp là người sắp kết hôn, vì vậy không nên chen tôi vào trong. Ngoài ra, chính vì việc của công tử Lâm Kiệt nhà ông, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ thích anh ta, càng không nói đến việc có tình cảm. Hôm nay những hành vì của Lâm Kiệt hoàn toàn là hành vi đập phá của những tên xã hội đen, đồng thời làm mất danh dự của tôi. Tôi muốn nhờ Trưởng ban Lâm phân xử!
- Cô Phương à? Chuyện yêu đương của thanh niên nam nữ thì tôi không phản đối, việc này có phải là Lâm Kiệt nó vì ghen mà sinh hận hay không thì cũng đừng truy cứu nữa. Tôi thấy, việc này tôi là cha nó thay mặt xin lỗi các anh là được rồi, khiến cho ai cũng biết thì sẽ không tốt cho tiền đồ phát triển của anh chị.
Câu nói này vẫn có ý muốn gây chuyện!

Miệng thì luôn mồm xin lỗi, cũng cho thấy là một loại muốn xin lỗi thật sự nhưng càng nói càng muốn dẫn dắt vào chuyện tranh giành nhân tình.
Phương Di Mai mở di động của mình ra, sau đó phát đầy đủ toàn bộ nội dung đã ghi lại được.
Từng người một đều nghe rất rõ tiếng Lâm Kiệt kia khuyếch trương.
Sau khi phát xong, Diệp Trạch Đào nhìn Lâm Bá Thành nói:
- Trưởng ban Lâm, xem ra công tử quý hoá đây ở Tỉnh rất kiêu ngạo, anh ta nói anh ta đã chơi rất nhiều con gái. Việc này tôi thấy nhất định phải điều tra cho rõ, quyết không thể vì việc này mà làm ảnh hưởng đến uy tín của Trưởng ban Lâm được!
Hôm nay, nhóm cảnh sát mới được tận mắt chứng kiến thế nào là khí phách. Một Chủ tịch huyện tép riu trước mặt một Thường vụ tỉnh ủy không hề rụt rè, lời nói này lại càng cứng rắn cực kì. Câu nói này đã cho thấy rõ ý muốn đấu với Lâm Bá Thành.
Trong phòng gần như tất cả đang nín thở.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Bá Thành.
Lâm Kiệt lúc này thấy cha đến, dũng khí càng lớn hơn, liền nói to:
- Cha, thằng oắt con này quá ngạo mạn! Không cho nó một trận, nó sẽ không biết trời cao đất dày như thế nào.
Mặt biến sắc, Lâm Bá Thành giơ tay tát cho thằng con trai mình một cái bạt tai.
Sau tiếng vang của cái tát đó, Lâm Bá Thành nhìn Phương Di Mai nói:
- Đồng chí Phương, không ngờ là tiểu Quang là chúng tôi trở lên như vậy, đều do tôi dạy dỗ không tốt, làm cha, tôi thay nó xin lỗi cô!
Nói xong câu này vội khom lưng cúi đầu.
Lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, việc hôm nay là do thằng Quang nhà tôi sai, về nhà, tôi sẽ giành nhiều thời gian hơn để dạy dỗ nó!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ngụy Trấn Cao nói:
- Giám đốc Ngụy, không ngờ việc này làm kinh động đến anh. Việc hôm nay khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh sợ. Lúc đó có không ít người đều ở cái quán đó, moi người đều nghe thấy những lời ngạo mạn của Lâm Kiệt. Anh ta đã nói là ngủ với rất nhiều cô gái ở Ninh Hải, người khác đều không dám kháng cự, không biết đây có phải là lực lượng quyền thế. Tôi cảm thấy việc này không phải là chuyện nhỏ. Nói nhỏ là chuyện của Lâm Kiệt, nói lớn thì chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của Trưởng Ban Lâm. Là người dân trong huyện, tôi có kiến nghị nhờ Giám đốc tiến hành điều tra một lần, ít nhất thì cũng phải trả lại sự trong sạch cho Trưởng ban Lâm!
Nhìn về phía Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào nói:
- Trưởng ban Lâm, việc này anh thấy thế nào?
Một cái tát! Đây hoàn toàn là đang đánh thẳng vào mặt Lâm Bá Thành!

Mọi người nghe thấy Diệp Trạch Đào nói ra những lời như thế, biểu lộ trên nét mặt từng người đều phấn khích lên. Diệp Trạch Đào này quả thật không phải là người bình thường!
Không đợi cho Lâm Bá Thành nói lời nào, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Còn có một việc vô cùng quan trọng, đồng chí Phương công tác ở Tỉnh, nghe nói gần đây là thời kỳ đề bạt của cô ấy, việc này xảy ra khiến tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô Phương. Tôi đã từng là đồng nghiệp của tiểu Phương, ăn một bữa cơm lại gây ra chuyện thế này, dù sao cũng phải có giải thích với cô Phương.
Lâm Bá Thành nén cơn giận dữ, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp nói đúng, việc này đã làm xúc phạm đến đồng chí tiểu Phương rồi, tôi sẽ chứng minh chuyện này. Mong cô Phương đừng có suy nghĩ gì khác. Tôi tin là cô Phương có thể phát triển!
Đây là Lâm Bá Thành có ý muốn bồi thường cho Phương Di Mai để cô ta thăng tiến.
Lúc này Ngụy Trấn cao mới nói:
- Có hiểu lầm mà được giải thích rõ ràng là tốt rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Trưởng ban Lâm, nội dung phát vừa rồi anh cũng nghe thấy đấy, thiếu gia nhà anh quả là rất ngạo mạn. Chửi bới đến nỗi khi anh đến mà vẫn còn rất gay gắt. Tôi cũng đã bị anh ta mắng cho máu dồn hết lên đầu. Nhìn anh bạn của tôi này, quần áo đều rách hết cả rồi, nếu đổi lại là một người bình thường thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Vốn nhìn thấy việc có vẻ bình ổn, nhưng những lời này của Diệp Trạch Đào lại khiến không khí lại trở nên căng thẳng.
Tào Tâm Dân có cảm giác mình đang đứng giữa hai cuộc chiến của các vị thần tiên, cảm thấy mình không thể chịu đựng được.
Lâm Bá Thành liếc nhìn Diệp Trạch Đào, lúc này mới nói:
- Tôi có vài ý kiến, với hành vi của Lâm Kiệt, tôi xin lỗi thay cho nó. Thứ hai, yêu cầu các bộ phận liên quan nghiêm túc chỉnh đốn nhân viên quản đô. Lập tức khai trừ những con sâu làm rầu nồi canh. Thứ ba, chỉ cần là điều kiện hợp lý, Lâm Quang sẽ tiến hành bồi thường!
Tới đây liền nói:
- Tiểu Diệp, cậu thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào nói:
- Trưởng ban Lâm nói rất hay!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận