Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Trạch Đào, em không biết đâu, lần này anh thật là mất mặt!
Uống vào một ít rượu, Lưu Phàm càng nghĩ càng thấy buồn rầu, bắt đầu than van với Diệp Trạch Đào.
- Không phải anh thích ở trong thủ đô sao, lần này cũng là một cơ hội, thì quay trở về thủ đô làm ăn đi!
Diệp Trạch Đào an ủi.
- Em không hiểu đâu, hễ là người ở bên ngoài thất bại quay về, trong mắt mọi người chính là người bỏ đi rồi, lần này anh thật sự không còn mặt mũi nhìn mặt mọi người nữa!
Đây là một nơi giống như dạng quán bar có thể uống bao nhiêu rượu tùy thích, khách đến đây cũng rất nhiều, cho dù là ban ngày thì nơi này cũng rất náo nhiệt.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên đến những nơi như vậy, nhìn thấy một nhóm nam nữ tóc đỏ tóc xanh đứng vây quanh một cái bàn lớn với bộ dạng cảm xúc dâng trào, hắn cảm thấy rất mới mẻ.
Âm thanh điếc tai, lại nhìn lên trên bục thấy các vũ nữ đang nhảy những vũ điệu khoa trương ngợi cảm, bên dưới một đám người cuồng nhiệt vây quanh lấy họ.
- Nơi đây chính là nơi uống rượu vui chơi thỏa thích, người như thế nào đều có cả, có thể coi đây là nơi phức tạp nhất trong thủ đô!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào rất tò mò nhìn mọi người, Lưu Phàm nói.
- Em có thích đến những nơi như thế này vui chơi không?
- Em không biết đâu, ở những nơi như thế này càng chơi thì càng cảm thấy sảng khoái. Đôi khi cảm thấy chán nản, thì lại đây bao phụ nữ, đó lại là một loại cảm giác kích thích khác.
Diệp Trạch Đào liền nhìn một lượt những người đến uống rượu, có mấy người tụ lại thành một nhóm, cũng có một vài người ở tình trạng đơn độc.
Theo ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm nhìn thấy một người phụ nữ rất khêu gợi. Nghĩ rằng Diệp Trạch Đào có hứng thú với người phụ nữ đó, cười hi hi và nói:
- Rất nhiều phụ nữ ở đây cũng giống như chúng ta, họ lại đây để tìm cơ hội, nếu em cảm thấy ưa thích, thì cứ đi qua đó thử xem, nhiều khi có thể thành chuyện tốt đó.
Diệp Trạch Đào trừng mắt nhìn anh ta nói:
- Anh bây giờ đã như thế này rồi, còn ở đó nghĩ bậy!
Lưu Phàm uống tiếp một ngụm lớn rượu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em đi nhà vệ sinh.
Lưu Phàm khoát khoát tay, một mình ngồi uống rượu ở đó.
Diệp Trạch Đào hướng phía bên ngoài đi ra, những người điên cuồng ở đây vây quanh những vũ nữ đang khiêu vũ cuồng dại ở trên đài, thật không dễ dàng để chen đi qua.
Đi qua một lối nhỏ thật dài, Diệp Trạch Đào phát hiện những căn phòng này hẳn là nơi tốt để các nam nữ giải nhu cầu sinh lý của họ.
Quả nhiên nơi đây là một nơi phức tạp.
- Vi Nhĩ Chí đưa chúng ta vào đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tin rằng sẽ có một khoản tiền thưởng lớn!
- Thằng ranh đó căn bản là không biết chuyện gì xảy ra, ha ha!

Hãy để anh ta vào công ty của chúng ta đây chính là cơ hội chúng ta đang đợi!

Đóng cửa ở bên trong ngồi xổm được một lúc, âm thanh của hai người đàn ông đang nói chuyện bằng tiếng anh ở bên ngoài truyền đến tai của hắn.
Diệp Trạch Đào cũng có thể nói chút ít tiếng ngoại ngữ, lúc nghe hai người họ nói chuyện cũng không tốn công lắm.
Lúc nghe thấy có người nói tới Vi Nhĩ Chí, nhìn xuyên qua kẽ hở cửa, đúng thật là hai người ngoại quốc vừa đi tiểu vừa nói chuyện với nhau.
Chắc là họ nghĩ rằng những nơi như thế này sẽ không có ai hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì.
Lúc Diệp Trạch Đào đi ra, thì nhìn thấy hai người nước ngoài đã đi ra bên ngoài.
Một chút trầm tư, Diệp Trạch Đào rất nhanh đi tới chổ Lưu Phàm, nhỏ tiếng hỏi:
- Tình hình ở đây anh có nắm được không?
Lưu Phàm không hiểu trả lời:
- Tất nhiên là biết, ông chủ ở đây là bạn hữu của anh.
- Anh ở bộ hoặc là trong văn phòng công an có quan hệ gì không?
Lưu Phàm liền thấy kỳ lạ hỏi:
- Sao lại hỏi như thế?
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Anh nói với em có hay không là được rồi.
- Chúng ta lão Lưu gia ở thủ đô nhiều năm như thế, về phương diện đó đương nhiên có quan hệ rồi. Vừa vặn, Phó cục trưởng của phân cục ở đoạn đường này chính là người lúc trước làm vệ sĩ cho ông cụ đó, đối với Lưu gia chúng ta rất trung thành.
Diệp Trạch Đào dùng ánh mắt ra hiệu chú ý một chút hai người nước ngoài đang chen chúc khiêu vũ trong đám người điên cuồng, nói nhỏ tiếng với Lưu Phàm:
- Nhìn thấy hai người ngoại quốc đó chưa, có một người chính là cơ hội giúp anh trở mình, chỉ xem anh có dám làm không thôi.
Lưu Phàm cũng là công tử bột, thêm vào đó Lưu gia đã từng hưng thịnh một thời, anh ta đã hình thành một tính cách không sợ trời không sợ đất, nói:
- Bây giờ anh cũng đã như thế này rồi, có xui xẻo nữa cũng là quay về nơi nhàn hạ, khẩu khí lần này anh phải ra thôi. Em nói đi, muốn anh giúp như thế nào đây? Trạch Đào, anh biết em là người có năng lực, lần này anh nghe theo lời em.
Nhìn thấy Lưu Phàm tin tưởng mình như thế, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lúc nãy em ở trong nhà vệ sinh, nghe được một chuyện. Hai người nước ngoài đó, đoán chừng hẳn là cùng đi với Vi Nhĩ Chí lại đây, nghe ý tứ của bọn họ, có khả năng là muốn thông qua mối quan hệ của Vi Nhĩ Chí để chiếm lấy một chút gì đó. Đương nhiên, bây giờ em vẫn chưa biết chính xác là tình hình gì. Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, bọn họ đến đất nước mình chính là muốn đánh cắp bí mật quốc gia. Vi Nhĩ Chí hẳn vô thức rơi vào bẫy của chúng, sẽ cung cấp thông tin cho bọn chúng. Ý nghĩ của em là như vậy, anh dựa vào mối quan hệ tìm hiểu sự tình một chút, lặng lẽ đưa hai lão người nước ngoài này đi ra phiên toà xét xử.
Lưu Phàm cũng rất nhạy bén, ánh mắt sáng lên, liền xắn tay áo lên nói:
- Nếu thật sự là như thế này, ba thế nào cũng kiên quyết đẩy việc lên người Vi Nhĩ Chí thôi!

Diệp Trạch Đào biết Lưu Phàm đã hiểu được ý của mình, mỉm cười nói:
- Sau khi lấy được chứng cứ, đem chứng cứ giao cho ba của anh, mấy ông sẽ hiểu thôi, những việc ở phía sau anh cứ giao cho các trưởng bối đi giải quyết. Tuy nhiên, những việc dính dáng đến người nước ngoài, khả năng sẽ rất náo nhiệt, anh nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn.
Lưu Phàm cười nói:
- Chuyện này em yên tâm, anh thật sự phải đem việc này làm sáng tỏ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bắt được người, anh lập tức báo cho ba của anh, mấy ông có kinh nghiệm, có lẽ việc anh có thể chuyển mình hay không cũng dựa vào cơ hội này đó!
Lưu Phàm chần chừ một chút rồi nói:
- Nếu chẳng may không phải như em nói thì sao?
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Ba anh mấy ông sẽ giải quyết, trong việc này anh chỉ cần tóm được bọn chúng là được rồi.
Khi nhìn thấy Lưu Phàm gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Việc này em sẽ không tham gia, mọi người tự mình giải quyết nhé, chắc hẳn Mộng Y đang đợi em.
Lưu Phàm liền nhanh tay cầm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, em thật tốt, anh nợ em ân tình này, việc này em thật sự không cần tham gia đâu. Anh là một khối bùn lầy, Vi gia muốn xử lý anh, ông đây cũng không phải dễ bắt nạt như vậy đâu nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Toàn bộ vì việc lớn, không có việc gì!
Sau khi nói xong câu nói đó, Diệp Trạch Đào tự mình đi ra khỏi chốn ăn chơi đó.
Tuy rằng không biết hai người nước ngoài muốn làm cái gì, nhưng mà, có một điểm Diệp Trạch Đào rất rõ ràng. Tuy rằng năng lực của các trưởng bối Lưu gia không mạnh, dùng thủ đoạn cũng không thua kém mình, chỉ là mình cung cấp cho Lưu gia một cơ hội. Có được cơ hội như thế này, nếu Lưu gia cũng không nắm bắt được nữa, vậy thì chỉ còn có thể nói rằng Lưu gia đáng bị sụp đổ thôi.
Gọi một chiếc taxi, Diệp Trạch Đào về thẳng Lưu gia.
Quả nhiên, Lưu Mộng Y cùng với Hoàng Hân ngồi ở ở đó nói chuyện nhà cửa.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trở về, Lưu Mộng Y ngạc nhiên nói:
- Trạch Đào, anh Lưu Phàm đâu?
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Anh ấy có chút việc phải làm, anh về trước để dành thời gian với em!

Lưu Mộng Y liền vui vẻ, cười nói:
- Trạch Đào, em vừa mới nói với mẹ về việc trang trí nội thất trong nhà cửa, chúng ta cùng nhau qua đó nhé?
Diệp Trạch Đào cũng rất vui vẻ nói:
- Được thôi, chúng ta đi nào.
Hoàng Hân cũng có vẻ rất vui, nói:
- Không còn bao nhiêu ngày nữa là tới ngày cưới rồi, nhà ở cũng nên mau chóng làm xong. Bây giờ sửa sang cũng đã hoàn thành rồi, trong nhà cần thêm cái gì thì nhất định phải thêm cho đầy đủ.
Ba người vừa cười nói vừa đi ra hướng ngoài cửa.
Thật sự, ngôi nhà mới mua của Lưu Mộng Y cũng không cách xa Lưu gia lắm, Lái xe đi rất nhanh là tới nơi.
Nhìn thấy hoàn cảnh nơi này rất là thanh nhã, Diệp Trạch Đào nói:
- Không tệ nha, lúc buổi sáng thức dậy luyện tập cơ thể, không khí thật tươi mát.
Lưu Mộng Y nghe được lời tán thưởng của Diệp Trạch Đào, rất vui vẻ nói:
- Không tệ đâu, em biết anh buổi sáng thức dậy thích luyện Ngũ Cầm Hí, trong vườn chuyên gia có thiết kế một nơi để anh luyện công đó.
Nhìn thấy nơi đây là một căn biệt thự độc lập, Diệp Trạch Đào giật mình, hỏi:
- Rất mắc phải không?
Hoàng Hân cười nói:
- Nơi đây rất tốt, chi tiền nhiều một chút cũng không sao.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều lời nữa, Lưu gia này có sản nghiệp của mình, mình xem thì có vẻ như rất nhiều tiền, đối với bọn họ mà nói chuyện này không phải là vấn đề gì to tát cả.
Đi xem nhà cửa xong, lại cùng hai mẹ con họ đi dạo đường phố một hồi.
Lần này thật sự hai mẹ con mua sắm như điên, Diệp Trạch Đào được trở thành một người khuân vác.
Đi dạo một hồi mất hết vài tiếng đồng hồ.
Đang đi dạo, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại gọi đến của Lưu Đống Lưu.
Lúc này Lưu Đống Lưu dường như có chút kích động, lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, cậu đang ở đâu thế?
Diệp Trạch Đào liền nói địa điểm.
- Cậu mau trở về nhà một chuyến đi, có việc quan trong cần thương lượng với cậu.
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, những việc nên làm hẳn đã làm rồi, không biết đến bây giờ kết quả như thế nào rồi.
Lúc cùng Hoàng Hân hai người họ nói việc Lưu Đống Lưu muốn mọi người quay về nhà, Hoàng Hân vội vàng nói:
- Chính sự quan trọng hơn, chúng ta hãy mau chóng quay trở về nhà.
Túi lớn túi nhỏ đựng rất nhiều thứ đã mua, Lưu Mộng Y có vẻ rất vui mừng.

Xe chạy rất nhanh về tới Lưu gia.
Khi vào cửa, Diệp Trạch Đào phát hiện ngoại trừ Lưu Đống Lưu, Lưu Đống Vũ, còn có Lưu Vũ Lộ cũng ngồi ở bên trong, Trong phòng cũng có Lưu Phàm, Lưu Dương.
Nhìn thấy nhiều người tụ tập ở đây như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào đã hiểu, việc mình muốn làm hẳn đã làm lớn chuyện rồi.
Hoàng Hân cũng cảm thấy kì lạ, nhìn mọi người nói:
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Gần đây Lưu gia xảy ra một chuyện nói tiếp một chuyện, Hoàng Hân cũng có chút bất an, còn tưởng rằng Lưu gia lại xảy ra chuyện lớn gì nữa.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn về hướng Lưu Phàm, nhìn thấy bộ mặt của Lưu Phàm rất xúc động, trong mắt đều đang tỏa sáng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Phàm, Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, thằng ranh này vẫn là không có cách làm được đem sự việc giấu trong lòng.
- Trạch Đào, cậu đã trở về, mau lại đây ngồi xuống.
Lưu Đống Vũ ở bất kì thời gian nào cũng rất khách khí, chào đón Diệp Trạch Đào.
Sau khi chào hỏi xong, Diệp Trạch Đào ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Chuyện của anh Phàm hẳn đã có thể xoay chuyển rồi chứ!
Lưu Đống Vũ cảm thán nói:
- Thật không thể ngờ được có thể xoay chuyển được như thế này!
Lưu Vũ Lộ cũng mỉm cười nói:
- Nhìn xem Trạch Đào của người ta, tùy ý xuất một chiêu đã có thể giải quyết được trận chiến!

Sau khi Lưu Mộng Y ngồi xuống, rất kinh ngạc nói:
- Hôm nay Trạch Đào cái gì cũng không có làm, đi dạo phố với chúng tôi, chuyện gì liên quan đến anh ấy?
Hoàng Hân cũng cùng có ý nghĩ như thế, từ khi Diệp Trạch về thủ đô đến giờ, nhiều lắm cũng là đi cũng Lưu Phàm một chuyến, làm như thế nào mà hắn có thể giải quyết được trận chiến chứ!
Trên mặt Lưu Đống Lưu tràn ngập nụ cười nói:
- Có một số người làm cả đời cũng không làm ra thành tích gì, có một số người thì không giống vậy. Chỉ cần một chỉ điểm thôi, thì đủ khả năng làm ra một chuyện lớn động trời, các người không biết sao. Đừng nhìn vào ngày hôm nay chỉ một vài giờ, nhưng so với bất kì thời gian nào cũng rất đặc sắc!
Lưu Vũ Lộ cười nói:
- Nhân tài là như thế nào, Trạch Đào của người ta chính là nhân tài, quấy động cả bầu trời thủ đô, anh đến xong, liền chạy đi dạo phố!
Lưu Đống Vũ cất tiếng cười lớn nói:
- Thoải mái, thoải mái quá!
Mọi người nói chuyện với nhau, ngoại trừ Diệp Trạch Đào có đôi chút hiểu được sự việc, Lưu Mộng Y và Hoàng Hân đều có vẻ mặt không hiểu chuyện gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận