Hồng Sắc Sĩ Đồ

Sau khi Hoàng Hân nói ra câu nói của Diệp Trạch Đào nói với Mộng Y, Lưu Đống Hùng phản đối ngay lập tức, suýt nữa thì nhảy dựng lên rồi. Đối với bọn người của Lưu gia mà nói, câu nói này của Diệp Trạch Đào thật là quá đáng.
Không phải chỉ có Lưu Đống Hùng, Ngay cả Lưu Đống Vũ cũng cảm thấy khó chấp nhận được.
Giúp đỡ Diệp Trạch Đào một chút thì có thể, nhưng mà, nếu muốn Lưu gia đưa hết tất cả lực lượng cho Diệp Trạch Đào, điều đó căn bản là bọn họ không thể nào làm được.
Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng mỗi người đều có hai người con, nếu giao lực lượng của Lưu gia cho Diệp Trạch Đào, con của mình còn có thể có được những của cải hùng mạnh như bây giờ không?
Đây là điều mà hai người bọn họ khó mà có thể chấp nhận được, đối với Diệp Trạch Đào, yêu thích là một chuyện, giao lực lượng của Lưu gia cho hắn, đây là việc căn bản cũng không nghĩ đến, loại việc như thế này bọn họ không có cách gì có thể chập nhận được cả.
Lưu Vũ Lộ có hai ý tưởng, tuy nhiên, đương nhiên là bà ta phải nghiêng về phía Lưu gia rồi. Đối với việc Diệp Trạch Đào nắm trong tay tài nguyên của Lưu gia cũng có phần lo lắng, ngồi một chỗ không lên tiếng nói chuyện.
Trong phòng lập tức yên lặng.
Sắc mặt của Lưu Đống Lưu có chút thay đổi, ông ta làm sao không hiểu được cách nhìn nhận của mọi người, trong lòng thở dài một tiếng. Bình thường thì nói nghe rất hay, nhưng tới lúc thật sự liên quan tới lợi ích, thì thái độ đó liền thay đổi. Diệp Trạch Đào rõ ràng là người đang trong thời kì phát triển mạnh, nếu không có được sự ủng hộ tài nguyên của Lưu gia, nội bộ lục đục là điều chắc chắn rồi. Cho dù không suy nghĩ cho chính mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con gái, nếu chuyện này bại dưới tay của Trịnh gia, thì những ngày tháng sau này của con gái sẽ khó sống đây.
Đương nhiên, Lưu Đống Lưu vẫn còn một tính toán mà mọi người chưa biết được, ông ta cho rằng chỉ cần mình làm tốt mối quan hệ này với Diệp Trạch Đào, như vậy từ chỗ mình cũng đủ để Lưu gia lưu truyền suốt kiếp.
Sắc mặt của Hoàng Hân cũng có chút gì đó khó coi, Diệp Trạch Đào đã là con rể của Lưu gia, chẳng lẽ cứ như vậy đối đãi với Diệp Trạch Đào?
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ở Trịnh gia có vẻ thong thả hơn.
Phương Mai Anh thật sự rất để tâm đến Diệp Trạch Đào, nhìn thấy con gái mình vui vẻ như vậy, tâm trạng của cô ta cũng rất vui mừng.
- Thăng Hải, khó có được ngày hôm nay lão Trịnh có thời gian, mọi nguời cùng nhau uống vài ly nhé?
Trịnh Thành Trung cũng mỉm cười nói:
- Rất lâu rồi không có cùng Thăng Hải uống rượu rồi, vừa đúng lúc có Trạch Đào ở đây nữa, mọi người chúng ta cùng uống vài ly.
Đương nhiên Dương Thăng Hải vui vẻ rồi, có thể hình thành mối quan hệ thân mật hơn với Trịnh Thành Trung, đây chính là công việc quan trọng nhất của mình đến thủ đô lần này.
- Có thể cùng lão lãnh đạo uống rượu, đây là việc em muốn từ rất lâu rồi!
Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Ở chỗ anh có một chút rượu ngon.
Trịnh Tiểu Nhu vui vẻ nói:
- Con đi sắp xếp thức ăn đây.
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng đi phụ một tay.
Phương Mai Anh liền cười nói:
- Mẹ xem thế này vậy, Hô Diên Ngạo Bác là cha nuôi của con, mẹ gọi ông ấy lại đây, cũng lâu rồi không có ngồi cùng nhau rồi
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Đúng rồi, gọi ông ta tới đây đi.
Dương Thăng Hải nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Thầm than một tiếng, người đứng sau lưng Diệp Trạch Đào quả là không ít!
Phương Mai Anh đi gọi điện thoại.

Sau khi nói xong điện thoại, Phương Mai Anh cười nói:
- Hai vợ chồng nhà họ cũng không làm gì cả, tôi gọi họ cùng nhau lại đây rồi.
Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Lần này Hô Diên Ngạo Bác khả năng tiến bộ rất lớn, Thăng Hải à, ông ta là người Ninh Hải, em muốn phát triển công việc, nên giao lưu nhiều một chút với ông ta mới được.
Dương Thăng Hải biết Trịnh gia cũng hi vọng mình ở Ninh Hải có nhiều một chút trợ thủ giúp đỡ, trong lòng có ít gì xúc động, lão lãnh đạo không chỉ giúp đỡ Diệp Trạch Đào, đối với mình cũng rất quan tâm!
Tiếng tăm của Hô Diên Ngạo Bác nổi lên rất cao, ông ta ở Ninh Hải cũng có thế lực rất hùng mạnh. Nếu có thể có được sự ủng hộ của ông ta, công việc của mình sẽ tiến triển ngày càng thuận lợi nhiều hơn.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Trạch Đào, ở đây con không cần giúp đỡ gì đâu, không có việc gì lớn cả.
Trịnh Tiểu Nhu cũng nói:
- Trạch Đào, anh nên nói chuyện nhiều với Chủ tịch tỉnh của các anh, ở đây không có cần sự giúp đỡ của anh đâu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng đâu có chuyện lớn nhỏ gì đâu.
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Có bao nhiêu người tìm đủ mọi phương pháp có thể chắp tay trước mặt lãnh đạo, anh tới đây rồi, cơ hội tốt như thế mà cũng không biết nắm bắt!
Phương Mai Anh cười nói:
- Cũng không có việc gì lớn cả đâu.
Phương Mai Anh cũng có ý kiến, Diệp Trạch Đào chỉ cần có được sự ủng hộ của Hoa Uy, thì sẽ không có người nào dám dễ dàng động tới hắn, Chỉ qua Dương Thăng Hải chỉ là một thành viên của Trịnh Hệ, tiếp hay không tiếp cũng không có quan hệ gì lớn cả.
- Trạch Đào, hay là như vậy đi, con cũng đã bận rộn cả buổi rồi, ba nuôi của con bọn họ cũng một lúc sau mới qua đây, con cũng bận rộn một hồi rồi. Toàn thân đều là mồ hôi, trước tiên mẹ nghĩ con nên đi tắm một cái, sau đó nghỉ ngơi một chút, đợi một lát mới có tinh thần để nói chuyện với mọi người chứ.
Phương Mai Anh nói với Diệp Trạch Đào.
Sau đó nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Không phải con mua được không ít quần áo sao, mau đi giúp Trạch Đào tìm xem.
Trịnh Tiểu Nhu nói với Diệp Trạch Đào:
- Em có mua cho anh một ít quần áo, anh đi thử xem sao.
Trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ về việc này rất rõ ràng, sẽ làm cho Dương Thăng Hải hoài nghi, liền nói:
- Mẹ, hay là vẫn mặc bộ đồ này nhé.
Lúc này Phương Mai Anh mới nghĩ đến việc này, gật đầu nói:
- Tùy con vậy.
Nhìn hai người đi ra, Phương Mai Anh lẩm bẩm nói:
- Những người trẻ tuổi này!

Sau đó một hồi, Lúc Trịnh Tiểu Nhu sắp xếp xong quay về, Phương Mai Anh trừng mắt nhìn con gái một cái nói:
- Sau này hai con cũng nên chú ý một chút, con không chú ý, Trạch Đào nhà người ta còn muốn phát triển, con đến đây, lại ở bên đường làm loạn cả lên!
Mặt Trịnh Tiểu Nhu liền đỏ ửng lên, làm ra vẻ thản nhiên nói:
- Dù sao cũng là người một nhà cả, có gì đâu mà đáng ngại!
Phương Mai Anh liền cười mắng:
- Cái con bé chết tiệt này, không còn biết xấu hồ gì cả! Con cũng đi tắm một cái gì, trời nóng như thế này, cả người mồ hôi, con tự mình ngửi thử xem!
Mặt của Trịnh Tiểu Nhu càng đỏ thêm, gắt giọng nói:
- Mẹ!
Bây giờ cô ta cũng hiểu mục đích thật sự mẹ kêu Diệp Trạch Đào đi tắm là gì rồi, chỉ có thể tạo ra bộ dạng giả vờ không biết gì mà thôi.
- Được rồi, được rồi, mẹ không nói con nữa, việc của hai đứa bây giờ cũng đã như vậy rồi, hai đứa cũng nên có chút dự định mới được.
- Dự định thế nào đây?
- Ba của con có một ý tưởng, ông ta muốn tìm một người nối dõi họ Trịnh, con coi thử lúc nào thích hợp thì sinh một đứa đi. Con cũng không thể sống cả đời đơn độc như thế này được, tuy rằng hai đứa đã như thế này rồi, dù sao thì con cũng không phải người ngoài xã hội, sinh một đứa con, tới lúc đó nói là nhận nuôi cũng được rồi!
- Mẹ, con đã từng nghĩ, lấy ly do nhận nuôi đối với sự phát triển của đứa nhỏ không tốt lắm, con cũng nghĩ ít nhất đứa nhỏ đó phải biết được cha mẹ nó là ai.
Hai mẹ con liền ở trong đây thảo luận chuyện này.
Sau khi Diệp Trạch Đào đi vào nhà tắm mới hiểu được lý do Phương Mai Anh bảo mình đi tắm rửa, trời nóng như thế lại cùng Trịnh Tiểu Nhu làm loạn một hồi, khiến cho người mình cũng cảm thấy là lạ, cũng phải lắc đầu, người mẹ vợ này của mình đúng thật là một người khôn khéo!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không dám ở nhà Trịnh gia nghỉ ngơi như vậy, sau khi tắm rữa đi ra, tóc cũng không gội tới.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào như vậy đi ra, Phương Mai Anh nhìn thấy tóc của Diệp Trạch Đào khô ráo, âm thầm gật đầu không ngừng, trong lòng thì nghĩ, khó trách Trạch Đào phát triển tốt như vậy. Hắn ta là một người rất biết chú ý tới những chi tiết nhỏ, nếu hắn ta thật sự gội đầu rồi mới đi ra, Dương Thăng Hải nhất định sẽ nhìn ra, như vậy sẽ dẫn đến một số phiền toái không cần thiết, ngay cả việc này Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ tới, thật là không tệ!
Nhưng Trịnh Tiểu Nhu thì không nghĩ như vậy, nhìn thấy tóc của Diệp Trạch Đào vẫn khô, liền nói:
- Sao anh không gội đầu thế?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không cần đâu.
Trịnh Tiểu Nhu kéo Diệp Trạch Đào lại gần nói:
- Nội y là do em đặc biệt mua cho anh đó, anh đã thay chưa?
- Thay rồi.
Bộ dạng của Diệp Trạch Đào vẫn còn chút mất tự nhiên.
Phương Mai Anh cười nói:
- Mẹ có đặc biệt để lại một phòng cho các con, Tiểu Nhu cũng đã sắp xếp lại rồi, sau này đến đây cũng có thể ở lại nghỉ ngơi một chút.

Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút ấm áp, Trịnh gia này đối xử với mình cũng không tệ, mọi thứ đều sắp xếp tỉ mỉ chu đáo. Nhìn lại Lưu gia, đều làm ra bộ dạng cấp trên.
Nói chuyện vài câu, nghĩ đến Dương Thăng Hải là Chủ tịch tỉnh, mình cũng nên tiếp đãi ông ta nhiều một chút mới đúng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười một chút nói:
- Anh cũng nên đi ra phòng khách thôi!
Phương Mai Anh cười nói:
- Đi thôi.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi rồi, Phương Mai Anh nghiêm túc nhìn con gái mình nói:
- Người ta đoán chuyện của hai con là chuyện của người ta, con hãy ghi nhớ kỹ cho mẹ, cái gì có thể chú ý thì nên chú ý mới được, đừng làm ảnh hưởng đến sự phát triển của Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Con biết rồi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi lại, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Trạch Đào, con hãy đến đây nói một chút ý tưởng về bước tiếp theo của dự án phát triển Thảo Hải.
Dương Thăng Hải cũng nhìn Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Vừa rồi chú và Bí thư Trịnh đang nói tới vấn đề thoát khỏi nghèo khó của một khu dân cư nghèo. Về phương diện này huyện Thảo Hải của con cũng có không ít kinh nghiệm, chú cũng muốn nghe một chút ý tưởng của con đối với bước tiếp theo về công việc thoát khỏi nghèo khó ở Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào khó có được cơ hội như thế này, nói:
- Con thật sự là có một chút ý tưởng, khi con đường của ba tỉnh được khai thông, Thảo Hải sẽ không còn là nơi bị khép kín nữa, và ba tỉnh liên tiếp với nhau thì sẽ trở thành trung tâm. Nếu chúng ta tăng chính sách đầu tư vào Thảo Hải, với cách chính sách ưu đãi, lại có sự đề cao trong việc quản lý phục vụ, càng có một hoàn cảnh cạnh tranh công bằng, cộng thêm vào đó cải thiện hoàn cảnh trên diện rộng. Doanh nghiệp của ba tỉnh sẽ xem huyện Thảo Hải như là một cơ hội mới để phát triển của họ, như vậy thì không cần phải lo Thảo Hải sẽ không có cách phát triển đứng lên.
Nhân vào sự thích thú của các doanh nghiệp đối với Thảo Hải, chúng ta có thể trong từng ngành công nghiệp khác nhau tiến hành thử nghiệm những loại khác nhau. Đa số những người nông thôn nhàn rỗi cũng có thể có thu nhập được từ môi trường, sẽ do chi bộ Đảng ở mỗi thôn tiến hành dẫn đầu cho mỗi loại sự nghiệp. Dự án mở rộng, con tin tưởng sẽ rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi nghèo khó.
Ý tưởng của Diệp Trạch Đào rất nhiều, một phần một phần nói lên ý tưởng riêng của mình.
Ban đầu Dương Thăng Hải chỉ tùy tiện nghe một chút, nói thẳng ra chính là nể mặt Trịnh Thành Trung. Nhưng mà, khi nghe đến những ý tưởng của Diệp Trạch Đào, sắc mặt Dương Thăng Hải cũng có chút biến đổi. Nếu thật sự dùng những phương thức mà Diệp Trạch Đào từng nghĩ để phát triển, sự phát triển của toàn thành phố Hắc Lan cũng sẽ nhận được đẩy mạnh.
Đang nói chuyện, Hai người họ Hô Diên Ngạo Bác cười ha ha đi vào, bọn họ và Trịnh gia có vẻ vô cùng quen thuộc.
- Cha nuôi, mẹ nuôi.
Diệp Trạch Đào vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng ở trong nay, Hô Diên Ngạo Bác đầy thâm ý nói:
- Lại đây trước rồi à!
Diệp Trạch Đào xấu hổ cười.
Lúc này Phương Mai Anh đi ra, cười nói:
- Hôm nay lão Trịnh ở nhà, vừa đúng lúc Thăng Hải cũng đến, chúng ta tụ họp một chút.
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên để trên một cái bàn lớn.
Đương nhiên Trịnh gia có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, những món ăn này cũng được làm rất nhanh.
Sau khi mọi người ngồi vào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Thăng Hải, sau khi tới Ninh Hải, công việc phát triển có thuận lợi không?
Rất nhanh mọi người đã nói về công việc ở Ninh Hải.
Trong cuộc nói chuyện của bọn họ các cấp trên, Diệp Trạch Đào chỉ có phần nghe nói thôi, hắn ta cũng không nhàn rỗi, không ngừng rót rượu cho mọi người.

Đang ăn cơm, Diệp Trạch Đào lại nhận được cuộc gọi của Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y là vì mẹ của mình yêu câu điện thoại cho Diệp Trạch Đào, mục đích chính là muốn thúc dục Diệp Trạch Đào về Lưu gia. Tuy rằng những người ở Lưu gia không nghĩ ra một biện pháp nào, nhưng cũng lo lắng Diệp Trạch Đào ở bên Trịnh Gia trong thời gian dài, sẽ xảy ra vấn đề.
- Trạch Đào, anh đang làm gì vậy?
Diệp Trạch Đào vừa mới ăn một chút cơm, nói:
- Lần này cha nuôi và mẹ nuôi cũng đến rồi, còn có chủ tịch tỉnh, mọi người đang ăn cơm, ăn cơm xong anh sẽ về.
Lưu Mộng Y nói một câu uống ít rượu thôi.
Gọi xong điện thoại, Hoàng Hân hỏi con gái:
- Trạch Đào nói gì?
Lưu Mộng Y liền nói nội dụng Diệp Trạch Đào nói.
Lúc nghe thấy cha nuôi và mẹ nuôi của Diệp Trạch Đào cũng tới Trịnh gia, Hoàng Hân nhíu mày, lần nữa lại đi lên phòng sách.
Mấy người Lưu gia vẫn còn ở trong này nói việc nhà, đặc biệt là nghiên cứu việc Lưu Phàm và Lưu Chính sẽ sắp đặt vào nơi nào.
Lúc nghe thấy Hoàng Hân nói Hô Diên Ngạo Bác cũng tới Trịnh gia rồi, trong lòng mọi người đều chấn động.
Lưu Đống Lưu nói:
- Rất rõ ràng, bây giờ Trịnh Thành Trung lôi kéo cả Hô Diên Ngạo Bác để tạo nên điều kiện sáng lập của Diệp Trạch Đào.
Sau khi ông ta nói ra những lời này, mấy người Lưu gia cũng trầm lặng cả, so sánh như vậy quá rõ ràng, sự giúp đỡ của Trịnh gia hùng mạnh như vậy, Lưu gia lại không có bất kì biểu hiện nào, điều đó thật sự sẽ làm cho Diệp Trạch Đào phân tâm.
Im lặng một lúc, Lưu Vũ Lộ nói:
- Kỳ thật, em có một ý tưởng, lúc ông cụ còn thì lực lượng phía dưới có không ít, hiện tại những lực lượng này căn bản là đã tan rã rồi, thuộc về một số lực lượng bên ngoài, vì sao không để Diệp Trạch Đào đi thu gom lại chứ?
Lưu Đống Hùng vỗ đùi nói:
- Chủ ý của em rất hay, dù sao thì những người này chúng ta cũng không thể giúp hết bọn họ được, không chừng bọn họ cũng sẽ phân vân, giới thiệu cho Trạch Đào, hắn có thể làm được hay không, thì đó là chuyện của hắn!
Lưu Đống Vũ gật đầu nói:
- Đi đường bằng hai chân, những người này tuy nhiều, nhưng lực lượng cũng không quá lớn, người Lưu gia chúng ta chủ yếu kinh doanh tốt là được rồi.
Ý tưởng lúc này của Lưu Đống Lưu đã có thay đổi lớn, nói:
- Có một vấn đề tôi muốn nói một chút, Lưu gia này, tôi muốn giao nhân viên nòng cốt cho chú ba phụ trách, nếu tôi đã là ba vợ của Trạch Đào, những việc ở bên ngoài thì do tôi phụ Trạch Đào làm một chút vậy, mọi người thấy thế nào?
Không nghĩ đến Lưu Đống Lưu lại có thay đổi một suy nghĩ lớn như vậy, mọi người đều nhìn sang phía ông ta.
Lưu Đống Lưu nói:
- Cứ như vậy đi, sau này anh sẽ tập trung tinh thần giúp Trạch Đào chuyện này được rồi, miễn là dốc hết tinh thần và thể lực là được rồi.
Ông ta nỗ lực để giúp đỡ con rể mình!
Tâm trạng của mọi người có chút phiền toái, thảo luận nửa ngày cũng không cho được Diệp Trạch Đào một lợi ích tốt thật sự nào, Trong lòng người ba vợ Lưu Đống Lưu này thật không vui!
Lưu Đống Hùng rất không hi vọng Lưu gia chia lợi ích cho Diệp Trạch Đào người không cùng họ này, liền nói:
- Nếu anh hai đã nói như vậy rồi, em xem như vậy cũng được, hai bên lực lượng giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này đối với Lưu gia cũng là điều tốt.
Lưu Đống Vũ do dự một chút, nghĩ đến quyền lực của Lưu gia cuối cùng cũng do mình nắm giữ, đến cuối cùng cũng không phản đối.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận