Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Hô Diên, Trạch Đào kể rằng, lão Hoa đã có quan điểm về tình hình hiện nay của Ninh Hải rồi!
Giữa bữa ăn Trịnh Thành Trung nói với Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác liền nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Ông ta biết rằng chuyện này rất quan trọng. Nếu như thật sự là như thế, thực trạng của Ninh Hải sẽ bị phá vỡ, đây sẽ là cơ hội đối với rất nhiều người.
Diệp Trạch Đào cũng kể lại một lượt tình hình khái quát việc hắn đến chỗ của Hoa Uy.
Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác liền nhìn Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười, liếc nhìn hai người rồi nói:
- Ninh Hải nên đẩy nhanh tiến độ xây dựng nông thôn mới!
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng vậy, đây là việc mà trung ương rất coi trọng. Nếu như có được người năng lực tốt đảm nhiệm thì kinh nghiệm của huyện Ninh Hải sẽ được nhân rộng đấy!
Dương Thăng Hải nói:
- Đây cũng là một tín hiệu, nếu như có được sự đột phá trên lĩnh vực này, không chỉ tốt cho quần chúng ở cơ sở, trung ương cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
- Vâng, ở lĩnh vực này thì đồng chí Ninh Quân rất có khả năng đấy!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nhìn Dương Thăng Hải nói:
- Thành phố Thương Tùng các anh có một vài vấn đề đấy.
Dương Thăng Hải giật mình nói:
- Xảy ra chuyện sao?
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Việc này tôi vốn định ngày mai sẽ trao đổi với các anh. Bây giờ nhân tiện nói một chút cũng được, vấn đề của vợ đồng chí Phùng Phi Lâm rất lớn!
Nghe câu này mọi người đều hiểu, Phùng Phi Lâm là Bí thư Thành ủy, và cũng là Thường vụ Tỉnh ủy, vợ của ông ta lại có vấn đề. Chuyện này do chính Hô Diên Ngạo Bác nói ra thì thật sự là chuyện lớn rồi.
Diệp Trạch Đào cũng nghe hiểu ra vấn đề, nếu thật sự là như thế thì cái chức Bí thư Thành ủy của Phùng Phi Lâm có lẽ cũng không chắc.
- Thăng Hải, thành phố Thương Tùng là thành phố cấp tỉnh của các anh, phải có đồng chí có năng lực chủ trì mới được!
Trịnh Thành Trung nâng chén rượu lên nói:
- Chúng ta chạm một ly nào.
Ba người đền nâng chén lên chạm một cái rồi tất cả đều uống cạn.
Uống xong, ba người đều cười phá lên.

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Như vậy là tốt, là tốt!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Trạch Đào, sao lại không kính Chủ tịch tỉnh của các cậu một chén.
Thấy Diệp Trạch Đào cầm ly rượu lên, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đã có Thăng Hải chỉ đạo công việc của Ninh Hải rồi thì Ninh Hải sẽ phát triển rất nhanh đấy.
Trên mặt của Dương Thăng Hải liền nở một nụ cười:
- Được, ta và Diệp Trạch Đào chạm một ly nào.
Uống xong, nhìn dáng vẻ phấn khởi của ba người, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng. Ứng cử viên của tỉnh Ninh Hải ba người bọn họ đều đã thỏa thuận xong rồi!
Trịnh Thành Trung trước tiên chỉ rõ công tác tuyên truyền của Ninh Hải chưa được. Đồng thời cũng chỉ ra tên của một nhân viên trong phe phái của Hô Diên Ngạo Bác để có ý bày tỏ sẽ ủng hộ việc lựa chọn người này. Ngay sau đó, Hô Diên Ngạo Bác cũng đáp lễ lại. Ông ta đưa ra việc Bí thư Thành ủy thành phố Thương Tùng sẽ bị cách chức, đồng thời cũng cho biết là người của Dương Thăng Hải sẽ tiếp nhận chức vụ này. Chỉ có một điều kiện là muốn Dương Thăng Hải bảo vệ mình. Dương Thăng Hải đồng ý.
Ba người rất nhanh chóng đạt được thỏa hiệp như vậy. Bọn họ là muốn mượn sát khí của Hoa Uy để thâu tóm lấy Ninh Hải. Có sự liên kết giữa hai người này, đến lúc đó Dương Thăng Hải đã nắm chắc trong tay bốn phiếu, thêm hai phiếu của Điền Lâm Hỉ nữa, tất cả là sáu phiếu. Điều này khiến cho Dương Thăng Hải bắt đầu triển khai công việc thì sẽ thành thạo hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào cũng biết Tỉnh ủy Ninh Hải sắp xảy ra cơn động đất rồi.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu nói chuyện hàn huyên một lúc. Khi Hô Diên Ngạo Bác cáo từ ra về, Diệp Trạch Đào đứng lên nói:
- Để con đưa bố mẹ về.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Được thôi!
Biết được mối quan hệ giữa bọn họ là cha mẹ nuôi, nên người của Trịnh Gia cũng không giữ, khi Trịnh Thành Trung đưa họ ra đến cửa, ông ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Chịu khó làm việc nhé, đừng có nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện khác.
Hành động này coi như là đã coi Diệp Trạch Đào là người trong nhà rồi.
Mọi người rất nhanh về đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác, Triệu Hương Lăng cười nói:
- Ngồi xuống đi, về đến nhà rồi cứ coi như nhà mình nhé.
Diệp Trạch Đào tự mình đi rót một ly trà rồi nói:
- Con cũng muốn đến lâu rồi, hôm nay nhiều việc quá.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười chỉ vào chiếc ghế sofa bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút.

Hô Diên Ngạo Bác hỏi tường tận chuyện Diệp Trạch Đào đi gặp Hoa Uy.
Lần này Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra rất nghiêm túc, hỏi xong ông ta nhắm mắt trầm tư.
Triệu Hương Lăng mở tivi lên, đang có tiết mục văn nghệ tổng hợp, khí chất của người dẫn chương trình rất được.
- Trạch Đào, bình thường con có xem chương trình này không?
Triệu Hương Lăng hỏi.
Liếc nhìn người dẫn chương trình một cái, Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:
- Nói thực, công việc hàng ngày của con rất nhiều, con chỉ xem thời sự một chút rồi đi ngủ, còn rất ít khi xem hết được cả một chương trình.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Con xem, người dẫn chương trình này thế nào?
- Cái cô MC này đang rất nổi tiếng ở trong nước, thường xuyên nhìn thấy cô ta trên tivi.
Diệp Trạch Đào thật sự cũng hay thấy cô này dẫn chương trình, dường như ở đâu cũng thấy cô ta trên tivi.
Triệu Hương Lăng nói:
- Nhìn kĩ cũng rất xinh lại trông rất mộc mạc nữa.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con nghe nói, trong giới nghệ thuật rất hỗn loạn, đằng sau vẻ bề ngoài thanh khiết ai mà biết được bên trong thế nào.
Đây cũng là cảm xúc của Diệp Trạch Đào, trước đây hắn cũng thấy không ít tình hình trong lĩnh vực này, cũng không ít các cô MC, diễn viên mà hắn thích. Nghe nói đều có những lời đồn đại như thế.
Triệu Hương Lăng khẽ nhíu mày nói:
- Con mà không nói thì mẹ cũng không để ý đến chuyện này, chắc chắn là có vấn đề này đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên rồi, nhưng con thấy trong cái giới này rất khó tìm ra ai không nhúng bùn!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Trạch Đào nói cũng không phải là không đúng. Trạch Đào, ta đã suy nghĩ rồi, từ ý tưởng của lão Hoa cho thấy, muốn thay một nhiệm kì mới thì thật sự phải hành động mạnh. Trong lúc then chốt như thế này tốt nhất là con nên lấy bất biến ứng vạn biến, đừng gây ra chuyện gì cả.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây không phải việc mà con thực sự muốn làm, vấn đề quan trọng là người ta không hiểu sao cứ kiếm chuyện với con.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười nói:

- Con yên tâm đi, lần này Hoa Uy là muốn thay đổi thật sự. Nhân cơ hội này, Tỉnh ủy Ninh Hải cũng sẽ không có tình trạng độc đoán như phe phái của họ Mạnh kia.
Chuyển sang một kênh khác, không ngờ lại là một chương trình thi tuyển người đẹp. Mắt của Triệu Hương Lăng lại sáng lên, chỉ vào cô gái mặc áo tắm nói:
- Mấy con bé này đẹp quá.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua nói:
- Cái kiểu chọn người đẹp như thế này làm cho người ta chán không muốn nói. Có những người được tuyển chọn con chẳng thấy họ đẹp ở chỗ nào cả. Đôi lúc con nghĩ, có lẽ khiếu thẩm mỹ của con có vấn đề!
Hô Diên Ngạo Bác liền bật cười:
- Con nói cũng có lý lắm, cũng có lúc ta nghĩ lẽ nào chúng ta không phải là người của quả đất này. Quan niệm về thẩm mỹ có sự khác biệt lớn thế sao?
Triệu Hương Lăng liền mỉm cười nói:
- Sao hai người lại nói như thế nhỉ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Các hành vi thuộc lĩnh vực văn hóa bây giờ theo con phải chỉnh đốn lại mới được, loạn quá rồi, khiến cho người ta chán không muốn nói. Giới truyền thông bây giờ lại tuyên truyền quá đáng những hành vi quái đản, điều này hoàn toàn không phù hợp với thuần phong mỹ tục truyền thống của nước ta!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Con nói hay lắm, đây là vấn đề rất đáng để chúng ta phải suy nghĩ sâu xa hơn!
Triệu Hương Lăng nói:
- Xem ra chỉ có ở trường học mới có những cô gái thuần khiết mộc mạc!
Diệp Trạch Đào cũng không biết vì sao Triệu Hương Lăng lại luôn thắc mắc về vấn đề này, hắn nói rất nghiêm túc:
- Gần đây con có tìm hiểu được một tình hình. Nghe nói một số đứa con gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi chỉ vì muốn mua một bộ quần áo hoặc một thứ gì đó đẹp mắt là chúng có thể bán đi cái thứ đáng giá nghìn vàng của mình để đổi lấy hai trăm đồng bạc. Điều này khiến cho người ta rất đau lòng, những đứa trẻ của chúng ta rốt cuộc là làm sao vậy?
Triệu Hương Lăng giật mình nói:
- Thật sự là có chuyện như vậy sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là một lần con lên mạng, vô tình đã bấm vào một trang web mà trong đó một kẻ xấu đã tiết lộ ra chuyện này. Xung quanh một số trường học có một số người đến thuê phòng, rỗi rãi toàn đi dụ dỗ các thiếu nữ!
Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy kinh sợ nói:
- Những nhận thức về việc này của những đứa con gái bây giờ quá mỏng. Ta cho rằng cơ chế giáo dục đang có vấn đề. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Nếu như những sự việc như thế này xảy ra tràn lan, sẽ hủy hoại rất nhiều thế hệ sau này của chúng ta. Việc này con nói ra rất quan trọng, ta sẽ phản ánh lại với các ban ngành hữu quan, phải kiên quyết phá bỏ những hành vi đáng ghê tởm này ở xung quanh các trường học!
Triệu Hương Lăng cũng nghiêm túc nói:
- Những vị hiệu trưởng ở các trường này họ đã làm gì, họ chỉ biết thu tiền của các bậc phụ huynh, những việc cần quan tâm thì không làm!
Nói chuyện một lúc, thấy trời đã tối, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bố mẹ nuôi, hôm nay con đi ra ngoài vẫn chưa về Lưu Gia, con phải về đấy thôi.
Triệu Hương Lăng nói:
- Được, thanh niên các con phải thân mật chứ, mẹ sẽ không giữ con nữa. Có điều, đây là nhà của con, rảnh rỗi là phải về qua đấy nhé.

Diệp Trạch Đào hứa hẹn một tiếng.
Tiễn Diệp Trạch Đào về rồi, Triệu Hương Lăng nói:
- Sao lại không tìm được người tốt cơ chứ?
Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên là hiểu được người vợ của mình từ nãy đến giờ là vì sao, ông cười nói:
- Con mắt của Diệp Trạch Đào rất biết nhìn người đấy!
- Đúng vậy, ông xem cái cô con gái nhà cái lão Trịnh Gia kia, trong thành phố muốn tìm được đứa con gái hơn cô thật sự là quá khó!
Nói đến đây Triệu Hương Lăng liền nhìn chằm chằm về phía Hô Diên Ngạo Bác một hồi lâu.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bà làm sao vậy? Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?
Triệu Hương Lăng liền nói:
- Trịnh Tiểu Nhu và mẹ của cô ta đúng là giống nhau, như từ trong một khuôn mẫu bước ra. Có thể hình dung ra được, hồi còn trẻ Phương Mai Anh chắc chắn rất đẹp!
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi, bà ta ngày xưa là hoa khôi của lớp đấy, không chỉ là của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
Triệu Hương Lăng nói:
- Ông nói thật đi, ông đã từng tán tỉnh bà ấy chứ?
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Bà lại ghen à! Phương Mai Anh là con nhà cực kì gia giáo. Hồi còn đi học cô ta chưa bao giờ yêu đương. Sau khi đi làm chỉ nhoáng cái đã bị Trịnh Thành Trung tán đổ!
Nhìn thấy bộ dạng tiếc nuối của ông chồng, Triệu Hương Lăng ra sức nhéo một cái vào tay Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Đều già cả rồi, hay là bà nghĩ đại kế của bà đi!
- Hừ, đàn ông bây giờ càng già càng háo sắc!
Hô Diên Ngạo Bác liền bật cười nói:
- Có ý tưởng thì cứ rèn luyện khả năng đó của mình đi, chỉ cần không hành động là được.
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Chỉ biết là ông có gian trá cũng không có cái gan đó!
Nói đến đây Triệu Hương Lăng nói tiếp:
- Nói thật nhé, nhìn thấy vẻ hăng hái nhiệt tình của cái lão Trịnh gia đó tôi cũng sốt ruột. Việc này phải làm nhanh mới được. Tôi muốn ngày mai đến một số các trường đại học như là Học viện Điện ảnh tìm hiểu một chút xem sao. Tôi thì không tin là không có ai đó làm tôi hài lòng!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận