Hồng Sắc Sĩ Đồ

Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, Diệp Trạch Đào cũng giật mình, từ trước tới giờ chính mình chưa có ngủ ngon như vậy bao giờ, thật sự là một đêm không mộng mị!
Lúc mở điện thoại di động ra, Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười khổ, không ngờ trong di động lại có quá nhiều cuộc gọi nhỡ.
Xem ra sau này vẫn là không thể tắt máy điện thoại rồi, cán bộ lãnh đạo hai mươi bốn giờ nhất định phải ở chế độ chờ. Hôm qua trong lòng buồn phiền nên tắt máy, nếu có xảy ra vấn đề gì, vậy thì thật sự là chuyện lớn rồi!
Bị hai người phụ nữ quấy rối một chút, và cũng không biết tu luyện của chính mình có phải đã phạm sai lầm gì không!
Hồ Vũ Mị đã gọi một cuộc gọi vào đây, nhìn xem thời gian gọi qua đã là rất khuya, Diệp Trạch Đào cũng không có hồi âm cuộc gọi của cô ta, Đối với loại phụ nữ như thế này, trong đáy lòng của Diệp Trạch Đào là rất kinh thường.
Không ngờ còn có một cuộc gọi của Ninh Quân gọi qua.
Nhìn xem thời gian, phát hiện thời gian cuộc gọi của Ninh Quân so với thời gian cuộc gọi của Hồ Vũ Mị khuya hơn một chút. Trong lòng liền nghĩ có lẽ do Hồ Vũ Mị gọi không thông điện thoại của mình, liền điều cứu binh đi. Tạm thời Diệp Trạch Đào cũng không muốn gọi điện thoại với Ninh Quân, đối với Ninh Quân, Diệp Trạch Đào cảm thấy thằng ranh này có chút đáng tiếc.
Suy nghĩ lại, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ đến vấn đề Ninh Quân có thật sự bị nắm giữ một ít đồ vật không, hẳn là phải nhờ Uông Lăng Tùng đi điều tra Hồ Vũ Mị một chút. Nếu cô ta nắm giữ vật gì đó của Ninh Quân, đó cũng là một vấn đề phiền phức, không thể để Ninh Quân liên lụy đến Hô Diên Ngạo Bác!
Bây giờ Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy sự việc hôm qua Hồ Vũ Mị những hành vi đối với mình là có mưu tính trước, Đối với người phụ nữ này, Diệp Trạch đào cũng nên có nhiều một chút tâm lý đề phòng.
Bước tiếp theo dù cho là có đi gặp cô ta, cũng phải dẫn theo người đi mới được!
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào căn bản là không có dự tính sẽ đi gặp người phụ nữ này lần nữa.
Lúc nghĩ đến sự việc Uông Lăng Tùng hẳn là đã đến cục công an thành phố Hắc Lan nhận chức, Diệp Trạch Đào cảm thấy chính mình làm việc này hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Lần này dưới sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ, Uông Lăng Tùng được thăng lên đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng thường vụ ở thành phố Hắc Lan, cũng coi như là đã tiến thêm một bước đem lực lượng của chính mình xâm nhập vào cục công an thành phố.
Lúc nhìn thấy cũng có cuộc gọi tới của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào liền sửng sốt, vội vàng điện thoại lại,
- Thưa thầy, con tắt di động luyện công.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Gần đây luyện tới như thế nào rồi?
Nghe được hỏi, Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm qua trong lúc tu luyện đã xảy ra một việc, con cũng không hiểu rõ tình trạng lắm, đang muốn hỏi thầy một chút.
Diệp Trạch Đào liền đem tình huống của mình xuất hiện trong lúc luyện công kể cho Điền Lâm Hỉ một lần.
Nghe xong tường thuật của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ suy nghĩ một chút nói:
- Nói thật, thầy cũng không hiểu rõ là tình huống gì, đợi sau khi thầy hỏi lãnh đạo cũ rồi sẽ trả lời cho con.
Nói xong việc này, Điền Lâm Hỉ nói:
- Con không có cùng với ba vợ của con trao đổi qua cái gì à?
Diệp Trạch Đào liền đem một chút ý tưởng của chính mình nói một lần.
Sau khi Điền Lâm Hỉ nghe xong nói:
- Con đã trưởng thành rất nhiều, trong chính trị là như vậy đó, có lúc phải linh hoạt mới được. Tình hình ở Ninh Hải đã rất phức tạp, không thể có thêm biến hoá nữa, nếu tạo thành qua nhiều biến hoá, đối với mọi người đều không có lợi ích. Có khả năng phân chia lực lượng của Tạ gia một chút, đó cũng là một ý tưởng rất hay, nếu anh cả của Tạ gia không có cách nào tiến bộ, tạm thời Tạ gia không đủ làm loạn. Như vậy đi, trước tiên hãy để cha vợ của con kết giao với Tạ gia, ở nơi này thầy có thể phối hợp một chút.
Điền Lâm Hỉ cũng hiểu rằng, bây giờ Diệp Trạch Đào đang bắt tay vào bồi dưỡng lực lượng cho chính mình. Đối với việc này, Điền Lâm Hỉ rất ủng hộ, chỉ khi nào Diệp Trạch Đào có trong tay một đám lực lượng của chính mình, hắn ta mới có thể càng tiến được xa hơn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tin rằng Tạ Dật có thể đồng ý tiến hành một chút trao đổi.
- Như vậy xem ra, hành động của ba vợ con rất nhanh, hai bên đã có sự tiếp xúc, hôm qua Tạ Dật nói với thầy một chuyện, thầy đang tìm hiểu sự phát triển của việc này.
- Như thế nào vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tạ Dật đề ra việc thay đổi của hai người, một người là Phương Thuận Chương tới tỉnh đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh, một người là Trương Văn Tường thăng lên nhận chức chủ tịch thành phố.

Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, nếu thật sự như vậy, thì toàn bộ cục diện chính trị Hắc Lan sẽ phát sinh biến hoá.
Rốt cuộc Tạ Dật đang có ý tưởng gì đây?
- Tạ Dật có yêu cầu cái gì không?
- Do Triệu Diệu Hiền đảm nhận chức bí thư thành uỷ thành phố Hắc Lan, ngoài ra không có yêu cầu nào khác.
Bây giờ ở thành phố Hắc Lan Tạ Dật chỉ có một người là Triệu Diệu hiền, những người khác tất cả đều ủng hộ người của mình. Cho dù là Triệu Diệu Hiền có đảm nhận chức bí thư thành uỷ, đối với chính mình cũng không đủ tạo nên sự uy hiếp quá lớn nào. Việc này có lẽ tạm thời không phải nhắm vào mình mà ra, đó chỉ là hành vi của Tạ Dật cho một bố cục mới thôi!
Trong suy nghĩ Diệp Trạch Đào gần như hiểu được một chút ý tưởng của Tạ Dật, nói:
- Con cảm thấy trao đổi như thế này vẫn có thể chấp nhận được, một phó chủ tịch tỉnh và một chủ tịch thành phố, cũng đáng giá lắm.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Con không sợ thành phố Hắc Lan sau khi bị Triệu Diệc Hiền nắm trong tay sẽ bất lợi đối với con sao?
- Anh ta có thể nắm trong tay được sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Trong thời gian ngắn thì không có khả năng, Tuy nhiên, thế sự vô thường, có lẽ sau này có thể nắm trong tay cũng khó nói lắm.
- Thưa thầy, nếu Triệu Diệc Hiền được thăng lên chức bí thư ở thành phố Hắc Lan, bí thư Phương điều đến tỉnh, phó bí thư Trương lại rời khỏi rồi, cộng thêm Ninh Quân không ở đây, trưởng ban tuyên truyền cũng bỏ trống, cũng nên đặt nhân viên quan trọng vào đó mới được!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Ninh Quân đang học tập, chức vụ của anh ta cũng không bị thu hồi, đặt một trưởng ban tổ chức cán bộ lên đó là được rồi. Về phần tuyển người vào vị trí chủ tịch thành phố, thầy nhất định là không nên, phó chủ tịch thường trực thành phố con có thể hỏi ba vợ con. Chọn một người qua đây, trưởng ban tuyên truyền thầy cũng muốn bổ sung một người vào đó.
Diệp Trạch Đào liền cười lên, Điền Lâm Hỉ thật sự là một ông chủ không chịu thiệt, làm như thế này, lực lượng của ông ta ở thành phố Hắc Lan căn bản là không bị làm cho suy yếu.

Thật sự Tạ Dật cũng tính toán chính xác, nếu không cùng Điền hệ hợp tác, phỏng đoán ông ta cũng như vậy không làm được gì cả. Bây giờ xuất hiện lợi ích cho một lực lượng lớn, đem Triệu Diệc Hiền của Tạ hệ kéo lên rồi, cũng coi như là có một độ nào đó ổn định rồi. Điều này đối với Điền Lâm Hỉ cũng tốt, chính mình cũng tốt, đều là một cục diện thắng lợi lớn.
Tạ Dật cũng đã biểu hiện thiện ý với Điền Lâm Hỉ.
Nói chuyện một chút, sau khi tắt máy điện thoại, Diệp Trạch Đào gọi vào điện thoại của Lưu Đống Lưu, đem việc thương lượng của Điền Lâm Hỉ nói một chút.
Lưu Đống Lưu nghe xong cũng rất vui mừng, cười nói:
- Ba và Tạ Dật có nói qua điện thoại rồi, thằng cha đấy rất thông minh, đoán được ý tưởng của ba, đồng ý với một số vật ba đưa ra. Có được sự ủng hộ của ông Điền, các vận hành trong việc này càng thêm dễ xử lý rồi. Trong tay của chúng ta có một số người nhàn rỗi bây giờ cũng có thể đặt ở một số tỉnh trên toàn nước rồi, trước tiên phải để mọi người thích ứng một chút, bước tiếp theo mới phát triển không ngừng.
- Ở chỗ ba có chọn được người nào thích hợp không, điều người đến thành phố Hắc Lan.
Lưu Đống Lưu cũng không nghĩ đến sau khi Diệp Trạch Đào vận hành như thế này, lúc trước Lưu gia cũng không có cách nào đạt được lợi ích giờ rất dễ dàng đã đạt được rồi, cười nói:
- Tuy rằng người của chúng ta đều là một số người bên ngoài của Lưu gia, những người này vẫn luôn không rời khỏi không vứt bỏ đi theo, đến cuối cùng vẫn trung thành.
Nói xong sự việc với Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào lại gọi vào điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác, đem việc của tỉnh Ninh Hải kể cho Hô Diên Ngạo Bác một chút. Vì không muốn làm cho Hô Diên Ngạo Bác vì tình hình của Ninh Quân mà xuất hiện vấn đề, Diệp Trạch Đào cũng đem chuyện của mình tiếp xúc với hai chị em Hồ gia kể một chút cho Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác thật sự không ngờ được Ninh Quân lại sập một cái bẫy sâu như thế, Nói:
- Hai người phụ nữ đó phải điều tra một chút, ngoài ra, suy nghĩ của con là đúng rồi, mặc khác ba sẽ sắp xếp người tới ban tổ chức cán bộ thành ủy Hắc Lan đảm nhận chức thường vụ, vị trí này không thể để mất.
Bây giờ mọi người là quan hệ một nhà, Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc Ninh Quân đối với mình cũng không tệ, đối với Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con cảm thấy anh Ninh lúc ở trong cơ quan tỉnh thời gian lâu quá, không có nhiều kinh nghiệm, và cũng không có làm sai chuyện lớn gì.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười nói:
- Đừng vì anh ta mà nói tốt, ba đối với người này so với con hiểu rõ ràng hơn. Giống như con nói, ở trong tỉnh bị ba quản chặt chẽ một chút, sau khi xuống phía dưới thì cứ nghĩ rằng chính mình là anh cả rồi. Lần này nếu không phải con phát hiện, thì có lẽ thật sự sẽ xảy ra vấn đề rồi, quan sát một chút nữa vậy!
Giọng điệu của Hô Diên Ngạo Bác có chút hậm hực.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, trong lòng suy nghĩ chỉ còn có thể chính mình hết sức giúp đở Ninh Quân một chút thôi, nếu như anh ta vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề của bản thân, như vậy thì cũng không ai có thể giúp được anh ta rồi.
Ninh Quân có một người phụ nữ, Diệp Trạch Đào cũng không phản đối, quan trong là người phụ nữ này của Ninh Quân khiến cho người ta thật sự không an tâm lắm, tính toán trong lòng sâu thẳm không nói, mà còn là một người phụ nữ xằng bậy, Ninh Quân dám giữ loại phụ nữ như thế này ở bên mình, cũng chính là hành vi tự diệt vong.
Di động lần nữa vang lên, Diệp Trạch Đào nhìn thấy diện thoại của Uông Lăng Tùng.
- Anh Diệp, đang ở đâu thế?

Diệp Trạch Đào nói địa điểm.
Sau một hồi, Uông Lăng Tùng mặt mày hồng hào đi vào.
Hai tay bắt lấy tay của Diệp Trạch Đào, trong lòng của Uông Lăng Tùng thật sự cảm động hàng nghìn hàng vạn lần. Sự phát triển của chính mình thật sự thay đổi bất ngờ. Nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, chính mình làm sao có được sự phát triển của ngày hôm nay, lập tức liền là thường vụ của cục công an thành phố.
Nhìn thấy hôm nay trên người của Uông Lăng Tùng khoác lên thường phục mà đến đây, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vừa lòng, Uông Lăng Tùng này làm rất được việc, như thế này đến để gặp mình cũng không khoa trương lắm.
- Thế nào, công việc đã tiếp nhận chưa?
- Anh Diệp, không có anh thì sẽ không có em Uông Lăng Tùng của ngày hôm nay rồi!
Uông Lăng Tùng chuyển biến cũng rất nhanh, lúc trước gặp Diệp Trạch Đào xung hô là tiểu Diệp, bây giờ không ngờ đổi thành anh Diệp, lúc xưng hô vẻ mặt vẫn không đổi sắc tâm cũng không nhảy.
Sau khi Diệp Trạch Đào có được loại xưng hô của Tào Tâm Dân, đối với những người này sự thay đổi ở trên phương diện xưng hô đã không đi so đo nữa, đưa cho Uông Lăng Tùng một điếu thuốc nói:
- Phải nhanh chóng bắt tay vào công việc.
- Anh Diệp yên tâm, em ở trong hệ thống công an đã nhiều năm như vậy, cũng có được số ít nhân viên, mọi người đều biết tình hình của em, có được sự ủng hộ của mấy anh, để có được sự ủng hộ của một số người không phải là việc khó.
Diệp Trạch Đào cười cười, biết được Uông Lăng Tùng nhất định vẫn còn một chút ít lời nói của anh ta. Nếu thằng ranh này không có mấy phần lành nghề thì cũng không thể nào thăng chức lên được, người này chính là một cây kiếm sắc, sử dụng rất tốt.
Nghĩ đến việc mình đang muốn giao việc điều tra Hồ Vũ Mị cho Uông Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào nói:
- Có một người phụ nữ gọi là Hồ Vũ Mị, cậu hãy đi tìm hiểu một chút về người này đi.
Ánh mắt Uông Lăng Tùng ngừng lại, biết đây là Diệp Trạch Đào giao cho mình một nhiệm vụ, cũng không có hỏi nguyên nhân, khẽ gật đầu nói:
- Xin anh Diệp yên tâm!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Ở thành phố rất nhanh sẽ có một chút thay đổi, tuy nhiên, không có ảnh hưởng tới cậu, an tâm làm tốt công việc của chính mình là được rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận