Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Bí thư Trịnh, che giấu như thế không tốt lắm đâu!
Dương Thăng Hải cười khổ trong điện thoại nói với Trịnh Thành Trung.
- Ha ha, che giấu hai ngày là được rồi.
Trịnh Thành Trung đã đến Thảo Hải cười ha ha với Dương Thăng Hải nói.
- Bí thư Trịnh, tôi lo lắng về công tác an toàn!
- Người tôi dẫn đến để ngồi không à?
Dương Thăng Hải chỉ có thể lắc lắc đầu.
Trịnh Thành Trung này, sau khi đi xem chút một nhà doanh nghiệp ở trong tỉnh thành, liền tìm đến Dương Thăng Hải, tỏ vẻ muốn tự mình đi đến Thảo Hải, muốn Dương Thăng Hải giúp đỡ che giấu dùm một chút.
Biết được Trịnh Thành Trung chính là muốn tìm hiểu tình hình công việc của Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải cũng không còn cách, chỉ có thể tìm một chiếc xe cờ đỏ cho Trịnh Thành Trung.
Gọi xong điện thoại, Trịnh Thành Trung dẫn theo một cảnh vệ và thư ký đi xuống đường phố ở Thảo Hải.
Đối với việc con gái của mình yêu thích người thanh niên này, Trịnh Thành Trung cũng có chút ít hiếu kỳ. Sớm cũng đã nghe được công tác việc của Diệp Trạch Đào làm cũng không tệ, ông ta cũng chỉ có thể cười cười mà thôi, bây giờ cũng có rất nhiều người thật sự làm cũng không tệ đâu?
- Bí thư Trịnh, đường phố ở Thảo Hải này thật sự không tệ!
Nhìn con đường mở rộng này, bí thư Lý Minh Thủy cũng có chút giật mình.
Ánh mắt Trịnh Thành Trung sáng lên, cười nói:
- Tôn gia thật sự đã bỏ ra một khoản khá lớn đấy.
Việc tiền thưởng của con đường này Trịnh Thành Trung đương nhiên biết, chính là Tôn Tường Quân tốn một đóng tiền thưởng để làm ra. Vốn là tính mượn chuyện này để bảo vệ vị trí của mình, rất tiếc là tiền thì đã bỏ ra rồi, mà vị trí thì cũng không giữ lại được!
- Con đường như thế này ở trong thị trấn cũng không gặp nhiều lắm!
- Cũng là một con đường không tệ!
- Tôi có cảm giác toàn bộ thành thị này rất vệ sinh, cũng có một phong cách và diện mạo của khu vườn trong rừng.
Ít nhiều gì biết được một chút quan hệ của Trịnh Thành Trung và Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy nhìn thấy thành thị không tệ, liền khen ngợi công tác của Diệp Trạch Đào.
- Đến khu vực chợ đi.
Trịnh Thành Trung nói.
Hoàn cảnh của một thành thị như thế nào, ở bên trong khu vực chợ là có thể nhìn thấy được.
Chắp tay sau lưng, Trịnh Thành Trung ở trong chợ nhìn một hồi, âm thầm gật gật đầu.
Nhìn đến một cụ già bán gà, Trịnh Thành Trung chạy đến ngồi xổm xuống nói:

- Gà của ông không tệ, nhìn qua có vẻ như là được nuôi trong núi.
Ông già cười cười nói:
- Ông có mắt nhìn đấy, trong rừng có thể tùy tiện thả nuôi, không thể so sánh với nuôi lớn bằng thức ăn gia súc, luộc ra có mùi rất thơm.
- Ông cụ, tôi nghe nói huyện của các ông vẫn rất nghèo khó?
Nhìn nhìn khắp người Trịnh Thành Trung, ông cụ nói:
- Ông là người ở vùng khác đến phải không?
Bên cạnh ông cụ cũng có một vài người buôn bán, không có việc gì cũng đang nghe Trịnh Thành Trung và ông cụ nói chuyên.
Trong số đó một người họ cười nói:
- Bây giờ khác rồi, nông thôn coi cũng có thể coi như là có triển vọng rồi!
- Nghe nói bí thư Diệp Trạch Đào của huyện các người độc chiếm Thảo Hải, gây chuyện chia bè kéo phái?
Trịnh Thành Trung vốn cho rằng mọi người đều là người làm ăn, chỉ cần nói xấu lãnh đạo, mọi người sẽ hưởng ứng, còn có thể từ ở trong việc ngày nghe được một chút sự việc của quan trường.
Nhưng mà, điều mà ông ta ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được đó chính là khi ông ta vừa nói ra câu nói này, trước tiên chính là ông cụ bán gà mặc kệ, một tay liền nắm lấy áo của Trịnh Thành Trung, trừng trừng hai mắt nói:
- Ông dám nói xấu thầy Diệp, ông đây sẽ đánh ngươi đấy!
Trịnh Thành Trung có dẫn theo vệ sĩ, vệ sĩ này thật sự cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này, một cái xoay người qua đây, cũng không thấy được động tác gì của anh ta, chỉ thấy được ộng cụ đã ngã xuống mặt đất.
- Đánh người rồi!
- Đánh người rồi!
Người bên cạnh mặc kệ, lập tức kêu lên.
- Chuyện gì thế này?
Có người hỏi thăm.
Một người bán thảo dược lớn tiếng nói:
- Bọn họ nói xấu bí thư Diệp, mọi người đều biết đấy, từ khi bí thư Diệp đến Thảo Hải, Thảo Hải mới có được sự phát triển của bây giờ. Không ngờ ông ta nói rằng bí thư Diệp độc chiếm Thảo Hải, kéo bè kéo phái, ông cụ này muốn đánh hắn, kết quả là bọn họ đánh ông cụ rồi!
Người này vừa giải thích, ngay tại chỗ đó liền có không ít người xông tới.
Vệ sĩ này cũng thật sự chưa bao giờ thấy qua sự việc như thế này, lúc nhìn thấy mọi người cầm các đồ vật khác nhau xông qua đây, liền lấy ra khẩu súng bắn chỉ thiên một nhát.
Lập tức làm cho mọi người đứng im tại chỗ!

- Thưa bà con, bọn họ có súng, nhất định là quan lớn cấp trên phái xuống. Từ trong câu nói của bọn họ có thể biết được, bọn họ đến đây là điều tra bí thư Diệp, bí thư Diệp là một vị quan tốt, việc này chúng ta phải nói giúp bí thư Diệp.
Một người có vẻ có ít nhiều kiến thức nhìn thấy đối phương có súng, liền tự nhiên nghĩ đến đó là người do cấp trên phái tới để điều tra danh sách đen Diệp Trạch Đào, liền lớn tiếng đứng tại nói lên câu nói đó.
Mọi người lập tức càng không vui vẻ, mọi người liền vay quanh đám người của Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung giật mình nhìn đám người này, trong lòng cũng sợ hãi, chính mình chẳng qua là nói xấu Diệp Trạch Đào một chút, cũng không nhất thiết phải thành như vậy?
Người không hiểu rõ sự việc càng ngày tụ tập càng nhiều, nhưng mà, sau khi nghe được tình huống này, mọi người vây quanh lấy Trịnh Thành Trung bọn họ.
Nói câu nói thật lòng, thay đổi của Thảo Hải ở trong mắt mọi người có thể thấy được, không có Diệp Trạch Đào đến đây. Đặc biệt là một số sơn thôn là không thể có thay đổi lớn như thế này, đối với người thanh nhiên bí thư huyện ủy này, mọi người đều cảm kích trong lòng.
Đến đây bán rau cải không ít là người ở vùng núi, trong số bọn họ có rất nhiều đều là người đã nhận qua ân huệ của Diệp Trạch Đào, lúc nghe được có người muốn liệt Diệp Trạch Đào vào danh sách đen, bọn họ cũng không làm nữa.
Ông cụ từ dưới đất đứng lên, lớn tiếng nói:
- Ai muốn đụng vào thầy Diệp, trước tiên hãy để người đó đánh chết tôi là được rồi!
Lúc đó Trịnh Thành Trung cũng phản ứng lại, trừng mắt nhìn vệ sĩ một cái nói:
- Còn không mau thu khẩu súng vào.
Lúc này không biết ai đã gọi 110, tiếng động của xe cảnh sát, người của 110 sớm cũng đã đến nơi này.
Trịnh Thành Trung không nghĩ đến chỉ nói xấu Diệp Trạch Đào một câu lại làm nên một động tĩnh lớn như vậy, trong lòng thầm kêu khổ, nghĩ rằng muốn âm thầm đến đây tìm hiểu một chút về tình hình của Diệp Trạch Đào. Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không có tìm hiểu được gì, ngược lại còn làm bại lộ thân phận.
Bí thư Lý Minh Thủy giật mình nói:
- Quả nhiên Thảo Hải là một cái chảo gang đoàn kết!
Cảnh sát nhận được tin tức, một vài vị cảnh sát rất nhanh liền xông vào, tất cả đều đề phòng nhìn vệ sĩ của Trịnh Thành Trung.
- Buông vũ khí xuống!
Một vị cảnh sát lớn tiếng hô.
Lại một trận rối loạn nữa, cảnh sát ở trong huyện đặc biệt người của một tiểu đội lực lượng cảnh sát cũng đến đây rồi, tất cả bọn họ đều mang theo cây súng.
Thành chuyện lớn thật rồi!
Trịnh Thành Trung thật sự sầu não.
- Gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Trạch Đào đi!
Sự việc đã làm thành như vậy, Trịnh Thành Trung biết vệ sĩ của mình là không thể nào bỏ vũ khí xuống, chỉ có thể để Diệp Trạch Đào đến đây giải quyết thôi!

Lý Minh Thủy nói với các cảnh sát:
- Chúng tôi không có ác ý, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đồng chí Diệp Trạch Đào của huyện mọi người.
Một cây súng nhắm ngay vào Trịnh Thành Trung bọn họ, nếu bọn họ có bất kì động tác nguy hiểm nào, làm không tốt thật sự là sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ở trong mở cuộc họp trong phòng hội nghị, các thường vụ huyện ủy đang báo cáo tình hình công tác các hạng mục nghênh đón ở Thảo Hải.
Lúc điện thoại của Lý Minh Thủy gọi đến, Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong điện thoại của hắn ta có lưu nhớ lại số điện thoại của Lý Minh Thủy.
- Bí thư Lý, xin chào!
- Trạch Đào, bí thư Trịnh đang ở Thảo Hải của các cậu bị mọi người vây quanh, mau đến đây khuyên giải một chút.
A!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên mở to hai mắt, ở nơi nay đang sắp xếp sự nghênh đón, không ngờ nghe thấy Trịnh Thành Trung đang bị bao vây, chuyện này là như thế nào đây!
- Bí thư Lý, anh nói, đang ở nơi nào?
Lý Minh Thủy liền nói địa điểm là khu vực chợ.
Bỗng chốc Diệp Trạch Đào, từ trên ghế đứng lên, đối với bí thư đảng ủy công an Đinh Minh Tiến nói:
- Mau nói với cảnh sát của các cậu đừng manh động!
Đinh Minh Tiến không biết chuyện gì nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mới biết được tin tức khẩn cấp, nói ra câu nói không rõ ràng, liền đem nội dung trong điện thoại kể một lần.
Lúc này tất cả các ủy viên thường vụ trên đầu đều đổ mồi hôi.
Đinh Minh Tiến dùng tốc độ nhanh nhất gọi vào điện thoại của đội cảnh sát đó, ra mệnh lệnh, bất kể như thế nào cũng không được nổ súng.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy việc này thật sự cực kỳ quái dị, một ủy viên bộ chính trị chạy đến Thảo Hải, còn bị quần chúng và cảnh sát bao vây, chuyện này là như thế nào đây!
Không ai có thể ngồi yên được, Diệp Trạch Đào dẫn đầu, mọi người liền cùng nhau lao nhanh ra ngoài.
Ngồi ở trên xe, xe con nhanh như chớp liền nhanh về hướng khu vực chợ đó.
Diệp Trạch Đào xuống xe liền nhìn về hướng chính giữa trong đám người, nếu Trịnh Thành Trung ở Thảo Hải mà xảy ra một chút chuyện gì, thì đúng là đã xảy ra chuyện động trời rồi!
Bàng Phí Vũ nhìn thấy Diệp Trạch Đào hướng về phía trước chạy, vội ở phía sau lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp đến rồi!
Cùng với tiếng kêu của Bàng Phí Vũ hoàn thành tiếng la, mọi người nhìn một cái quả thật là Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp đến rồi!
- Bí thư Diệp đến rồi!
Mọi người liền nhường ra một con đường.
Đinh Minh Tiến sớm đã xông vào đám người đó, lúc nhìn thấy tình hình vẫn còn tốt, không ngừng quẹt mồ hôi trên đầu. Nhưng lại cảm thấy trái tim mình nhanh sẽ nhảy ra ngoài, nếu Trịnh Thành Trung phát hiện một chút chuyện gì, bí thư đảng ủy công an của mình có thể sẽ chấm dứt thôi!

- Mau thu súng lại!
- Mau thu súng lại!
Đinh Minh Tiến lớn tiếng đối với một số người trong tiểu đội đặc biệt này hô to.
Diệp Trạch Đào đã đi đến trước mặt của Trịnh Thành Trung, lúc nhìn thấy Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Bí thư Trịnh, ngài không sao chứ?
Trịnh Thành Trung xấu hổ cười nói:
- Không sao, không sao.
Lúc nhìn thấy Trịnh Thành Trung cũng không có việc gì, Diệp Trạch Đào nhìn về phía quần chúng bao vây nơi này nói:
- Các bà con, tôi là Diệp Trạch Đào, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, đã quấy rầy mọi người rồi!
- Thầy Diệp, người này nói xấu thầy, muốn liệt thầy vào danh sách đen, bọn họ còn có súng, nhất định là cấp trên âm thầm phái tới đây, thầy phải chú ý đấy!
Ông cụ bán gà đó lớn tiếng nói.
- Không sai, bí thư Diệp, huyện Thảo Hải này không có cậu thì sẽ không có những ngày tháng tốt của mọi người ngày hôm nay, gia đình Ngô Đại Chùy của tôi là người đã nhận ân huệ của cậu, Tôi Ngô Đại Chùy là người đầu tiên không đáp ứng!
Mọi người bảy miệng tám lưỡi nói.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Trịnh Thành Trung một cái, Trịnh Thành Trung cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ông ta phát hiện chính mình thật sự thấp hơn uy tín quần chúng của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vội cười nói:
- Mọi người yên tâm, không có sự việc mà mọi người nói đâu, bọn họ chỉ là đến đây tìm hiểu tình hình một chút thôi, được rồi, mọi người giải tán đi, đừng nên ảnh hưởng đến việc buôn bán của mọi người.
- Bí thư Trịnh, hay là trước tiên về huyện ủy đi?
Diệp Trạch Đào nhỏ tiếng nói.
Trịnh Thành Trung đành phải gật đầu nói:
- Được.
Ở đây quá phức tạp, lúc Đinh Minh Tiến biết được Trịnh Thành Trung là ủy viên bộ chính trị, có vẻ vô cùng cẩn thận, giống như đi vào chiến trường đại địch bảo vệ Trịnh Thành Trung đi về hướng huyện ủy.
Ngồi vào xe con của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cười nói:
- Sớm đã nghe nói Thảo Hải là đoàn kết một khối, hôm nay mới thật sự là mở mang kiến thức!
Diệp Trạch Đào rất sầu não, ba của Trịnh Tiểu Nhu cũng thật là, âm thầm chạy đến đây điều tra mình!
Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ có thể nói:
- Quần chúng ở Thảo Hải rất có giác ngộ!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận