Hồng Sắc Sĩ Đồ

Các Thường vụ viên Huyện ủy tất bật như có quân địch sắp đến, sắp xếp Trịnh Thành Trung ở nhà khách của huyện ủy, Phòng công an huyện tăng cường an ninh, dù là như thế nhưng Đinh Tiến Minh cũng không thể lơi lỏng, mọi người đều canh giữ nhà khách huyện ủy.
Ủy viên bộ Chính trị đã đến, chuyện này đối với huyện Thảo Hải như là chuyện động trời. Mặc dù đã ra lệnh bảo mật, nhưng mọi người vẫn bàn tán xôn xao về việc này.
Thân phận bị bại lộ, Trịnh Thành Trung cũng không còn cách nào để tìm hiểu tình hình Thảo Hải. Có điều, khi chứng kiến người dân Thảo Hải tỏ ra rất phản cảm đối với việc phê bình Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung hiểu rằng con người Diệp Trạch Đào vẫn còn chút bản lĩnh.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi rất cung kính trước mặt, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Cứ thoải mái đi!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung thầm nghĩ trong lòng, tình hình đã như thế có lẽ phải tìm cách khác để tuyên truyền thôi.
- Thưa Bí thư Trịnh, tôi đã báo cáo với Thành ủy rồi.
Trịnh Thành Trung khẽ cười nói:
- Ban đầu không muốn làm phiền, bây giờ thì tốt rồi, không làm phiền cũng không được, nói cho họ biết thì cứ nói đi!
- Ngài đến lặng lẽ như vậy, không đảm bảo an toàn đâu.
Diệp Trạch Đào nói.
- Tôi cũng muốn đến đây với tư cách một người dân xem thế nào, nhưng không ngờ lại như thế này. Xét ở một khía cạnh khác thì thấy cậu cũng đã làm tốt công việc của cậu!
Diệp Trạch Đào cười cười không nói gì.
Liếc nhìn bốn phía xung quanh, Trịnh Thành Trung nói:
- Tình hình bây giờ rất phức tạp, Đại hội Đảng sẽ tổ chức vào giữa tháng 10, thời gian rất là gấp, đến lúc đó sẽ có khá nhiều sự thay đổi, tỉnh của các cậu cũng sẽ thay đổi. Có điều, bây giờ về cơ bản thì sẽ không có thay đổi quá lớn, phải nắm bắt lấy cơ hội đẩy nhanh phát triển là rất quan trọng đối với cậu.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chúng tôi vẫn luôn cố gắng!
- Hôn lễ đã chuẩn bị xong chưa?
- Mọi người đều đang rất bận, tôi cũng không lo lắng được việc này.

Trịnh Thành Trung liền gật đầu nói:
- Đây là chuyện đại sự với tất cả mọi người, cậu phải đối xử tử tế với vợ mình đấy!
Diệp Trạch Đào vội gật đầu.
Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu phải tập trung tư tưởng vào công việc đấy, con đường cậu đi còn dài lắm!
Nói chuyện với Trịnh Thành Trung một lúc, Diệp Trạch Đào mới đi ra.
Mặc dù không làm rõ được chuyện gì, song Diệp Trạch Đào cũng biết Trịnh Thành Trung rất quan tâm đến chuyện của Trịnh Tiểu Nhu và hắn.
Khi bước ra ngoài, Diệp Trạch Đào thấy Đinh Minh Tiến đang đứng canh ở đó, hắn vỗ nhẹ vai của Đinh Minh Tiến rồi nói:
- Minh Tiến, cậu vất vả quá!
- Bí thư Diệp, phải đợi đến khi người trên sở của tỉnh đến thì tôi mới thở phào được!
Diệp Trạch Đào nói:
- An ninh ở Thảo Hải rất tốt mà, phải tin ở chính mình chứ!
Trịnh Thành Trung đột ngột đến, khiến cho các vị lãnh đạo trong huyện vô cùng căng thẳng. Từ trước đến nay, chưa có vị lãnh đạo lớn nào đến đây cả, các vị lãnh đạo trong huyện đều muốn có mặt để gây ấn tượng. Nếu như được Trịnh Thành Trung khen ngợi thì đây thực sự có được cái vốn rất to. Ngoài Đinh Minh Tiến ở đây ra, các vị lãnh đạo trong huyện không thiếu lấy một người đều có mặt đông đủ.
Nhìn thấy mọi người đều có mặt ở đây, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tâm trạng của mọi người nên cũng không bảo mọi người tránh ra, dù sao bọn họ đứng đợi ở đây cũng tốt cho họ.
Trở lại văn phòng, Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ đến mục đích mà Trịnh Thành Trung âm thầm đến đây. Hắn hầu như cũng hiểu rằng ông ta vẫn không tin hắn lắm nên đã đích thân đến đây xem tình hình của hắn thế nào. Nhưng không ngờ lại bị đám đông phát hiện!
Nghĩ đến cái lão già mà bị đẩy ngã, Diệp Trạch Đào mới chợt nghĩ, ngộ nhỡ ông ta bị thương thì sao?
Diệp Trạch Đào vẫn còn nhớ tình huống của lão già đó, có lẽ ông ta là người sống trong khe núi. Có một lần khi hắn đến khe núi đó thì thấy ông ta sống rất khó khăn chật vật liền chỉ thị cho xã chú ý giúp đỡ gia đình lão.
Diệp Trạch Đào gọi Bàng Phí Vũ đến rồi nói:

- Cậu gọi điện đến chỗ chợ rau đó hỏi xem ông Triệu bán gà đó có còn sống hay không, liệu có phải bị đẩy ngã rồi bị thương không?
Bàng Phí Vũ gọi điện đi rất nhanh để tìm hiểu, sau đó anh ta nói:
- Bí thư Diệp, ông ấy vẫn bán gà ở chợ, không bị thương.
Diệp Trạch Đào rút mấy trăm đồng trong người ra rồi nói:
- Cậu phải tự mình đi đến đấy một chuyến, nói là đây là tiền ông lãnh đạo ấy bồi thường.
Bàng Phí Vũ nhận lời xong rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh, các lãnh đạo của thành phố kéo đến Thảo Hải rồi lãnh đạo trên tỉnh cũng về.
Nhẽ ra ngày mai mới là lịch trình của Trịnh Thành Trung nhưng Thảo Hải đã đón rất nhiều các vị lãnh đạo.
Các vị lãnh đạo đến lần này rất đông, các phóng viên truyền thông cũng không ít, Diệp Trạch Đào bận rối tung rối mù lên.
Các lãnh đạo tỉnh ủy đều đã đến khiến cho Diệp Trạch Đào không về nhà ngủ được, đành phải ở trong phòng của Nhà khách Huyện ủy.
Bận rộn cả ngày, Diệp Trạch Đào lên giường nằm, trong lòng cũng than vãn. Cái ông này, sau khi làm quan to thì tự do cũng không còn, đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng, những ngày này quả thật rất khó chịu!
Hắn đang nghĩ ngợi thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện đến.
- Trạch Đào, bố đến Thảo Hải rồi à?
- Lần này bố em suýt nữa thì gây ra chuyện đại sự ở Thảo Hải rồi!
Trịnh Tiểu Nhu sửng sốt vội hỏi han tình hình.
Diệp Trạch Đào liền kể lại sự việc xảy ra lúc đó.
Trịnh Tiểu Nhu nghe xong rồi cười không ngớt.

- Bố em bây giờ có lẽ đang rất buồn bực, cái chiêu bài này lần trước ông ấy đã dùng rồi, đó là ở một nhà hàng ông ấy cố tình nói xấu lãnh đạo địa phương. Không ngờ mấy người đó sau khi uống rượu liền nói hết những điểm yếu của lãnh đạo địa phương ra, lúc đó cả ban lãnh đạo của một huyện cũng bị ông ấy biết hết!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này ông ấy đến Thảo Hải là để chỉnh anh phải không?
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Ông ấy luôn cho rằng người ta đánh giá về anh hơi quá. Tuy nhiên ông ấy cũng sẽ không làm anh nhụt chí nhưng trong công việc ông ấy yêu cầu rất nghiêm khắc. Lần này ông ấy đến Thảo Hải là muốn tìm hiểu hơn nữa tình hình của anh, không ngờ lại bị vấp phải đá!
Nói đến đây, Trịnh Tiểu Nhu càng cảm thấy buồn cười.
Diệp Trạch Đào lại tưởng tượng sang chuyện khác, như vậy cũng tốt. Thái độ này của Trịnh Thành Trung có thể sẽ chỉ hướng sai cho một số người, khiến cho mọi người cứ ngỡ rằng ông ấy và hắn quan hệ cũng không hòa hợp lắm.
- Trạch Đào, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, sau khi bố từ Ninh Hải trở về hôn sự sẽ được tiến hành!
Hắn biết rằng đây là lần đầu tiên Trịnh Tiểu Nhu thật sự đi lấy chồng, Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng mệt mỏi quá!
Trong lòng Trịnh Tiểu Nhu rất vui, cô nói:
- Bố mẹ anh nói rằng ngày mai sẽ về Thảo Hải, đến lúc đó sẽ đi gửi thiếp mời. Thảo Hải cũng sẽ bố trí một căn phòng mới, đến lúc đó Mộng Y sẽ đến, em đến sẽ không tiện.
- Em thiệt thòi quá!
Diệp Trạch Đào nói đầy day dứt.
- Anh nói gì vậy, trong lòng vui vẻ là hơn tất cả mọi thứ rồi!
Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào vẫn đang suy nghĩ. Đại hội Đảng sẽ tổ chức vào tháng 10, không biết tình hình tranh giành trên thành phố cuối cùng sẽ như thế nào. Trịnh Thành Trung rời khỏi thành phố là muốn để cho một số người rảnh rang hành động, ông ta cũng không biết tình hình lần này rốt cuộc sẽ như thế nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, một cuộc họp báo đã được lên lên lịch trước, khi Diệp Trạch Đào đến phòng của Trịnh Thành Trung thì các vị lãnh đạo Tỉnh ủy và Thành ủy đều đã đến.
Trịnh Thành Trung được nghỉ ngơi rất thoải mái, ông quay sang nói với mọi người:
- Chúng ta sẽ không tổ chức cuộc họp báo này nữa, chúng ta có rất nhiều các cán bộ địa phương muốn bày tỏ quan điểm trong cuộc họp, viết văn bản rất chi tiết phong phú. Tục ngữ nói “trăm nghe không bằng một thấy”, lần này các hãng truyền thông đến rất đông, tôi đề nghị huyện Thảo Hải sẽ mở một buổi trò chuyện mang tính cởi mở, và sẽ được tổ chức ở các nơi trong huyện Thảo Hải, cho phép tất cả các phóng viên của chúng ta đến đó dự.
Nghe thấy Trịnh Thành Trung nói như vậy, mọi người đều liếc nhìn Diệp Trạch Đào. Một số người thầm nghĩ, xem ra Bí thư Trịnh không có cảm tình với Diệp Trạch Đào rồi!
Trịnh Thành Trung lần này âm thầm đến Thảo Hải xem tình hình huyện Thảo Hải của Diệp Trạch Đào thế nào, bây giờ lại nói muốn Thảo Hải thay đổi, việc này rất có thâm ý. Tình hình Thảo Hải có thật sự tốt như vậy không? Có thật sự chắc chắn không? Các phóng viên thì có mặt ở khắp nơi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao. Có lẽ Trịnh Thành Trung sẽ mượn chuyện này để xử lý Diệp Trạch Đào!

Những người trong lòng không vui khi Diệp Trạch Đào phát triển nhanh như thế cũng có rất nhiều suy nghĩ.
Thấy mọi người nhìn mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Huyện ủy Thảo Hải chúng tôi nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Bí thư Trịnh. Huyện Thảo Hải đã đổi mới, các phóng viên có thể tự do tìm hiểu.
Trịnh Thành Trung liền gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt, trong quá trình phát triển, ngoài việc phải tuyên truyền tốt ra còn một số chỗ chưa được chúng ta cũng phải nghiên cứu. Đã biết chưa được là phải thay đổi thì công tác của chúng ta mới nâng lên được một tầng cao mới.
Trịnh Thành Trung lại không đến xã Xuân Trúc như huyện Thảo Hải đã sắp xếp mà lại đến xã Đoàn Sơn cũng rất nghèo khó của huyện Thảo Hải.
- Đến xã Đoàn Sơn nhé!
Thấy Trịnh Thành Trung muốn đến xã Đoàn Sơn gần sát với xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ. Trịnh Thành Trung và hắn có quan hệ như thế, ông ấy đáng nhẽ không nên cố tình hại hắn như thế. Lần này ông ấy không đến xã Xuân Trúc mà đến Đoàn Sơn chắc là có dụng ý gì đây.
Từ khi làm Chủ tịch huyện đến nay, Diệp Trạch Đào coi trọng cao độ đến công tác xóa đói giảm nghèo trong cả huyện. Tuy nhiên xã Đoàn Sơn lại phát triển không nhanh như xã Xuân Trúc nhưng lại có sự phát triển cũng khá tốt dưới sự thúc đẩy của xã Xuân Trúc. Diệp Trạch Đào không lo là sẽ không có điểm gì nổi bật.
Phó bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan - Phương Thuận Chương liếc nhìn Diệp Trạch Đào có phần hơi lo lắng.
Trên mặt Diệp Trạch Đào cũng không biểu lộ gì, hắn nói:
- Vậy xin mời Bí thư Trịnh đến xã Đoàn Sơn.
Trịnh Thành Trung thực ra cũng có suy nghĩ riêng. Bây giờ mọi người đều biết xã Xuân Trúc là do một tay Diệp Trạch Đào gây dựng lên, nếu như chỉ đi xem xã Xuân Trúc thì cho dù xã này có phát triển tốt hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thành tích thôi, cũng không thể nói lên được năng lực tổng hợp của Diệp Trạch Đào. Nếu như không đến xã Xuân Trúc mà đến một nơi cũng phát triển tốt như vậy là cũng đủ nói lên rằng Diệp Trạch Đào rất xứng đáng với chức vụ Chủ tịch huyện, đây cũng là một cách.
Đương nhiên Trịnh Thành Trung cũng lo lắng ngoài xã Xuân Trúc ra thì sẽ không có điểm sáng nào nữa, ông ta liền quay sang nhìn Diệp Trạch Đào.
Thấy Diệp Trạch Đào không có vẻ miễn cưỡng, Trịnh Thành Trung trong lòng thầm khen ngợi. Cái tên Diệp Trạch Đào này đúng là có phong độ của đại tướng, hi vọng xã Đoàn Sơn cũng phát triển rất tốt!
“Bí thư Trịnh nghiêm khắc quá!”
Đây là nhận xét chung về Trịnh Thành Trung của rất nhiều người.
Một vài người nhìn Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, chưa biết chừng một số thế lực sau lưng của ông Bí thư Trịnh và Diệp Trạch Đào chính là hai phe cánh khác nhau cũng nên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận