Hồng Sắc Sĩ Đồ

Nhìn các vị Ủy viên thường vụ ngồi trong phòng họp, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần lễ quốc khánh này rất quan trọng, tôi vốn dĩ phải ở lại, nhưng mọi người cũng biết nguyên nhân rồi, tôi phải về thủ đô rồi!
Khi nghe Diệp Trạch Đào nói mọi người đều biết nguyên nhân, các Ủy viên thường vụ đều cười thầm, Trần Tỏa Nguyên nói:
- Bí thư Diệp, việc đại sự của đời người mà, nên thế! Nên thế chứ!
Lý Vĩnh Vệ cũng cười nói:
- Bí thư Diệp yên tâm, lần này tôi ở lại Thảo Hải, qua ngày lễ mới đi về.
Anh ta vốn dĩ là người nghĩ này nghĩ nọ, lần này có việc quan trọng như vậy cần làm, định cá rồng lẫn lộn để rời đi, liền có thái độ đầu tiên.
Diệp Trạch Đào sớm đã biết anh ta sẽ có thái độ như vậy, cười nói:
- Mọi người xem, tinh thần giác ngộ của anh Lý vẫn rất cao mà!
Mọi người đều cười ầm lên.
Lý Vĩnh Chí nói:
- Đến thời khắc quan trọng tôi cũng không thể bị tuột lại đâu?
Trần Tỏa Nguyên cười nói:
- Anh Lý rất cừ!
Diệp Trạch Đào bèn cười nói:
- Bí thư Liêu lần này cũng sẽ trở về, nghe nói anh ấy bị nhiều người có ý kiến lắm đó!
Mọi người bèn cười ầm lên.
Liêu Hâm Diễm nói:
- Thành ông bà già cả rồi không đến nỗi nghiêm như thế đâu!

Lý Vĩnh Vệ nói:
- Các cậu đều là vợ chồng trẻ, không so với vợ chồng già chúng tối được, lâu lắm không dùng tới có lẽ sắp gỉ đến nơi rồi!
Mọi người cười nói mấy câu nữa.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Tôi cần anh Trần đi để giúp tôi, công việc ở huyện đành phải giao cho Chủ tịch huyện Lý rồi, anh Lý! Trách nhiệm nặng nề đây!
Trần Tỏa Nguyên sáng mắt lên, việc này nghe hấp dẫn quá, Diệp Trạch Đào tuy rằng nói là cần mình đi để giúp, chắc là việc hôn lễ của hắn rồi, đến lúc đó không biết sẽ còn được gặp những nhân vật tai to mặt lớn nào nữa, nhất định phải đi, nhất thiết phải đị!
Trần Tỏa Nguyên đã tưởng tượng ra sẽ được gặp gỡ những người nào rồi.
Việc này Trần Tỏa Nguyên cũng biết, đây là một cách mà Diệp Trạch Đào dùng để tiến cử mình, thật không uổng công mình đã đi theo hắn bấy lâu nay.
Trần Tỏa Nguyên vui vẻ nói:
- Việc bận này của Bí thư Diệp tôi phải giúp chứ, kết hôn ở Thảo Hải thì sẽ phải có một số lễ tiết nhất định, tôi tin là bố mẹ của cậu cũng cần một người biết việc! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này!
Nếu đổi lại là một Chủ tịch huyện hay một Bí thư, mà Bí thư lại mở lời nhờ Chủ tịch huyện đi giúp đỡ, điều này chắc chắn sẽ khiến cho Chủ tịch huyện không được vui vẻ cho lắm. Nhưng hiện giờ thì hoàn toàn không phải vậy. Ai cũng hiểu những điều mà Trần Tỏa Nguyên được lợi khi đến thủ đô lần này. Ít nhất thì cũng sẽ được gặp những nhân vật tai to mặt lớn. Vì thế mà ánh mắt mọi người liền lộ ra vẻ hâm mộ rõ rệt. Trần Tỏa Nguyên thấy vậy càng mừng rỡ hơn.
Đương nhiên rồi, những người của họ Diệp cũng biết, đây chính là một phần thưởng cho sự trung thành của Trần Tỏa Nguyên của Diệp Trạch Đào.
Sẽ không có một ai đứng ra phản đối chuyện này cả, nếu như có ý kiến bất đồng nào đó thì chắc chắn là cũng không qua được Trần Tỏa Nguyên.
Khi Lý Vĩnh Vệ muốn nói gì đó, vừa định há mồm ra nhưng cuối cùng cũng đành ngậm mồm lại, không nói nữa.
- Thưa các đồng chí, mấy người chúng tôi sẽ không ở Thảo Hải một thời gian, công tác của Thảo Hải sẽ do bác Lý phụ trách, mọi người phải phục tùng theo chỉ huy, tuân theo sự sắp xếp của chỉ huy, làm tốt công việc của Thảo Hải.
Lý Vĩnh Vệ đành phải nói:
- Tôi cảm thấy phút chốc trọng trách trên vai như nặng hơn!
- Bác Lý, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc của bác!
Trần Tỏa Nguyên cũng nói:

- Bác Lý, toàn bộ công việc tôi giao cả cho bác đó!
Nhìn về phía Trưởng ban tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình, Diệp Trạch Đào nói:
- Tuy rằng còn hơn nửa tháng nữa là quốc khánh, nhưng tôi thấy công tác vui chơi giải trí của quần chúng cũng phải theo sát cho kịp. Tôi có ý này, ngoài những hoạt động có ban đầu ra, hay là nên thêm vào một vài tiết mục nữa? Theo tôi thì các đồng chí cứ nghiên cứu xem sao, những tiết mục mà được điều động từ các thôn đến, trong dịp quốc khánh tiến hành cuộc diễu hành để thể hiện tinh thần diện mạo của Thảo Hải.
Tào Diên Bình sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ trước đây có làm như vậy đâu, sao năm nay lại gấp gáp đến thế kia chứ?
Mặc dù vậy vẫn nói:
- Toàn bộ những hoạt động vui chơi giải trí của huyện đều vẫn luôn đang được triển khai, tính ra cũng có khá nhiều tiết mục đặc sắc, còn tiết mục đi diễu hành trên đường phố tuy rằng hiện tại mà tiến hành thì cũng có chút gấp gáp, nhưng cũng không phải là khó khăn lắm.
Diệp Trạch Đào mừng rỡ nói:
- Thế thì cứ quyết định như thế nhé. Tôi thấy hay là chúng ta phải thành lập một tổ lãnh đạo, bác Lý sẽ làm tổ trưởng, tiến hành lãnh đạo, chỉ đạo toàn bộ công tác này. Các đồng chí Diên Bình, Minh Tiến sẽ là tổ phó!
Lý Vĩnh Vệ sửng sốt, trong lòng có chút giật mình, lẽ nào những việc mình làm Diệp Trạch Đào đã biết rồi sao? Bây giờ đem công việc đè lên thân mình, nếu như có vấn đề gì thì mình là người đầu tiên chịu trách nhiệm, lúc đó làm thế nào?
Nhìn về phía Minh Tiến, Diệp Trạch Đào nói:
- Minh Tiến, trong thời gian lễ quốc khánh thì hệ thống chính trị của các cậu nhất định phải làm thật tốt công tác trị an, phải coi đó là một công việc hết sức quan trọng.
Minh Tiến vội vàng đáp ứng.
Rất nhanh chóng, mọi công tác nhằm vào hoạt động này đều được tổ nhanh chóng sắp xếp. Là tổ trưởng, Lý Vĩnh Vệ đành phải đóng vai trò đi đầu của mình, sắp xếp mọi việc cho ổn thỏa.
Họp xong, khi Diệp Trạch Đào trở về văn phòng liền cho gọi Tôn Dân Phú vào, nói một cách rất nghiêm túc:
- Anh Tôn này, đáng lẽ lần này tôi cũng mời anh lên thủ đô giúp tôi, nhưng việc ở huyện này quá nhiều, có một số việc không thể thiếu anh được.
Tôn Dân Phú vốn cũng rất muốn đi, nhưng giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, liền tập tức nói:
- Bí thư Diệp, cậu cứ yên tâm, dù cậu có đi hẳn khỏi Thảo Hải, tôi cũng sẽ chuyên tâm vào công việc.
- Anh Tôn, tôi vẫn luôn tin tưởng vào công việc của anh.

Đi tới ngồi xuống phía đối diện Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói các thôn hiện đang làm một chuyện, đó là muốn trong thời gian quốc khánh giúp tôi chúc mừng hôn lễ, việc này anh có biết không?
Tôn Dân Phú liền cười nói:
- Chuyện này Bí thư Diệp cũng biết rồi à, tôi có nghe nói mọi người hồ hởi, tích cực lắm.
Diệp Trạch Đào liền nghiêm túc nói:
- Anh Tôn, anh phải biết, chúng ta không nên tôn sùng chủ nghĩa cá nhân, cho dù cá nhân tôi đã vì Thảo Hải làm nên công trạng gì đó thì đó cũng là công sức của cả một tổ chức. Nếu như mọi người quả thật làm như vậy, anh nghĩ liệu có lợi gì cho tôi không?
Tôn Dân Phú vốn cũng không nghĩ kỹ chuyện này, nên giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, là một người cũng theo đuổi sự nghiệp chính trị, sự mẫn cảm chính trị của anh ta cũng không tồi, nên trong lòng bỗng cả kinh, hiểu ra được một số vấn đề. Nếu chuyện này không phải là Diệp Trạch Đào muốn làm thì chắc chắn là có kẻ đã âm thầm gây chuyện rồi. Nếu như chẳng may làm nên chuyện sùng bái cá nhân đó, thì đúng là đã gây nên nhiều chuyện bất lợi cho con đường phát triển của Diệp Trạch Đào vô cùng.
- Bí thư Diệp, quả thật tôi không nghĩ thấu đáo được như thế!
Diệp Trạch Đào trông thấy Tôn Dân Phú đã hiểu chuyện rồi, liền nói:
- Hiện giờ anh phải làm một việc quan trọng chính là thực hiện những ý tưởng của tôi. Quần chúng muốn vui chơi giải trí một chút không thành vấn đề, nhưng trong suốt quá trình này không được xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa!
Tôn Dân Phú biểu hiện rất nghiêm túc:
- Xin Bí thư Diệp yên tâm, những điều anh nói tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi làm ngay, chắc chắn sẽ không để xảy ra sơ sót!
- Anh đi trao đổi với Minh Tiến một chút.
Sau khi thấy Tôn Dân Phú rời khỏi văn phòng, Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng thở phào được một tiếng nhẹ nhõm. Đầu tiên là để cho bọn Tôn Dân Phú đi giao lưu với mọi người trước đã, chắc là sẽ không có những chương trình gì to tát lắm. Sau đó để cho Lý Vĩnh Vệ toàn quyền phụ trách mọi chuyện trong thời gian của buổi lễ quốc khánh. Cho dù có xảy ra vấn đề gì thì Lý Vĩnh Vệ cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Diệp Trạch Đào tin chắc là Lý Vĩnh Vệ sẽ không tự lấy chính cái mũ của mình ra mà đùa giỡn.
Khi Diệp Trạch Đào đang ở đây sắp xếp công việc, thì Lý Vĩnh Vệ cũng đã họp xong và trở về văn phòng của mình. Gã càng nghĩ càng thấy chuyện này đúng là không dễ nhằn. Ngẫm nghĩ một hồi, gã mới cầm điện thoại lên gọi điện cho Phương Siêu Minh.
Sau khi tường thuật lại toàn bộ nội dung của cuộc họp ngày hôm nay cho Phương Siêu Minh, Lý Vĩnh Vệ nói:
- Anh Phương, chuyện này phải giải quyết thế nào?
Phương Siêu Minh trầm tư một chút rồi nói:
- Thôi được rồi, chuyện này phải làm đến cùng. Cậu cứ cố gắng hết sức làm tốt công tác cho lễ quốc khánh là được!
Lúc này Lý Vĩnh Vệ mới thở phào nhẹ nhõm. Gã là người từ nhỏ lớn lên cùng với Phương Siêu Minh, nên mối quan hệ của hai người không còn gì phải bàn cãi. Lần này đột nhiên nhận được cú điện thoại của Phương Siêu Minh, khi ông ta dặn dò gã một vài chuyện, Lý Vĩnh Vệ liền cảm thấy có gì đó hơi khó hiểu. Chỉ có điều gã biết được một chuyện từ chỗ của Phương Siêu Minh, đó chính là Diệp Trạch Đào đã được tiến cử vào bản danh sách gì đó, mà sự sát hạch đối với Diệp Trạch Đào vô cùng nghiêm khắc. Phương Siêu Minh muốn nhân cơ hội này mà thử Diệp Trạch Đào một chút.
Nghĩ mãi mà không hiểu Phương Siêu Minh muốn làm gì, hiện giờ trông thấy Phương Siêu Minh đã thu quân rồi, Lý Vĩnh Vệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sắp xếp hết mọi việc, cảm thấy mọi việc nếu mình có rời khỏi đây cũng sẽ không thể xảy ra vấn đề gì cả, Diệp Trạch Đào lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa đâu ra đó, Lý Vĩnh Vệ liền đến.
- Bí thư Diệp, tôi muốn được nghe thêm chỉ thị của ngài, tôi cảm thấy áp lực khá lớn!
Đưa mắt nhìn nhìn lên mặt của Lý Vĩnh Vệ, Diệp Trạch Đào đưa cho gã một điếu thuốc rồi nói:
- Anh Lý, mọi việc tôi giao cho anh tôi vô cùng yên tâm, huyện Thảo Hải chắc chắn không thể xảy ra vấn đề gì được cả. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì mọi sự nỗ lực của toàn bộ Huyện ủy chúng ta bỗng chốc hóa thành hư ảo, trọng trách đúng là không nhỏ!
Lý Vĩnh Vệ gật mạnh đầu:
- Tôi chỉ lo không hoàn thành được nhiệm vụ!
- Anh Lý này, anh là một người có năng lực, sẽ còn tiến xa hơn nữa, đừng nên có nhiều băn khoăn đến thế.
Hai người ngồi hàn huyên một hồi, cùng nhau trao đổi mọi ý tưởng của nhau.
Nhìn Lý Vĩnh Vệ rời đi, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng nghĩ, Lý Vĩnh Vệ là người có ý chí tiến thủ, anh ta đã hiểu ý tứ của mình.
Việc ở Thảo Hải Diệp Trạch Đào lo lắng nhất chình là bản thân không biết, chỉ cần bản thân biết thì chắc chắn sẽ có đối sách mà đối phó. Khi đã có sự sắp xếp của chính mình rồi thì cho dù có kẻ muốn gây chuyện cũng chắc chắn không thể thành công.
Khi về đến nhà, trông thấy trong nhà vẫn đông người như mọi lần, bố mẹ đang bận rộn tiếp đón khách, trông thấy bộ dạng vô cùng phấn khởi của họ, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, xem chừng hai người đang rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại.
Lại nhớ lại tình cảnh của gia đình khi mà mình còn chưa làm lãnh đạo, trong lòng của Diệp Trạch Đào bỗng chốc dấy lên một niềm cảm thán. Tất cả là quyền lực, nguyên nhân chủ yếu chính là quyền lực, bất cứ lúc nào mình cũng phải giữ cho cái đầu của mình luôn luôn tỉnh táo, quyết không thể ngủ mê trong quyền lực.
Vừa mới nói vài câu chuyện tào lao với mọi người thì có điện thoại của Lưu Đống Lưu gọi đến. Khi bắt máy đã nghe thấy giọng của Lưu Đống Lưu vô cùng hồ hởi:
- Trạch Đào, có một chuyện này, ông cụ nhà Tạ gia lần này vô duyên rồi!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng, liền vội hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lưu Đống Lưu nói:
- Từ công ty của Lâm Thư Nhã kia cũng bới ra được khối vấn đề, có vài người đi điều tra, kết cục tìm ra rất nhiều chuyện liên quan đến ông cụ của Tạ gia. Lần này tuy trên trung ương không có biểu hiện gì đối với ông ta, nhưng có tin tức truyền tới nói rằng sẽ có cuộc hội nghị, một lần nữa xác định những ứng cử viên có thể vào Bộ Chính trị!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần ông cụ Tạ gia không thể vào được trong Bộ chính trị thì bản thân hắn cũng sẽ bớt đi được một lực cản khá lớn. Đó là chuyện tốt, không những đối với bản thân mình là chuyện tốt, mà đối với Lưu gia cũng là chuyện tốt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận