Diệp Trạch Đào cũng không vội chạy về Thảo Hải, khi về đến Ninh Hải, hắn còn phải đi thăm hỏi một số lãnh đạo ở tỉnh. Lần này Diệp Trạch Đào mang theo nhiệm vụ mà Điền Lâm Hỉ, Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thành Trung đã sắp xếp. Không nói những người khác, trải qua hôn lễ lần này, Trịnh Thành Trung đã coi Diệp Trạch Đào là người một nhà, đương nhiên cũng có chút chiếu cố.
Cùng Trần Hỷ Toàn ở chung một phòng khách sạn, Diệp Trạch Đào nói với Trần Hỷ Toàn:
- Ông anh, tôi đi có chút việc riêng.
Trần Hỷ Toàn cười nói:
- Cậu cứ làm đi, tôi cũng có chuyện của tôi, làm xong lại nói chuyện.
Ông ta cũng thật hiểu ý người khác.
Diệp Trạch Đào cũng thiện cảm nhiều hơn với Trần Hỷ Toàn, trong lòng đang nghĩ, chuyện sư phụ dạy Ngũ Cầm Hí không thể nói ra ngoài, lời của Hoa Uy đã nói rồi, môn công phu này là duyên phận. Nếu có duyên phận thì truyền, Trần Hỉ Toàn nếu thích, truyền cho ông ta luyện, có thể luyện thành hay không còn xem tạo hóa.
Diệp Trạch Đào sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong, cũng có một cảm giác, cảm thấy công pháp này không giống như những gì mà người ta nhìn thấy ở bề ngoài của nó. Điền Lâm Hỷ cũng không luyện được nhiều hiệu quả, ở một phương diện nào đó chính bản thân mình cũng đã vượt qua cả Điền Lâm Hỷ, có lẽ vẫn còn có nhiều chỗ để khám phá.
Diệp Trạch Đào vào trong phòng gọi điện thoại cho Tào Tâm Dân, hắn biết nhất định Trần Đại Tường sẽ còn đến. Nếu đã như vậy thì sẽ đem chuyện của Trần Đại Tường giải quyết trước rồi nói sau.
Tào Tâm Dân tới rất nhanh, đưa vào tay Diệp Trạch Đào một túi tư liệu.
- Đều ở bên trong ư?
- Đây là những thứ phụ, từ những gì chúng tôi âm thầm tiến hành điều tra, không ít chuyện liên quan đến Trần Đại Tường, đủ để trí mạng!
Tào Tâm Dân hiện tại hoàn toàn đầu quân cho Diệp Trạch Đào. Biết Diệp Trạch Đào muốn thu thập tài liệu về Trần Đại Tương, bèn đem toàn bộ những thứ này tới đây.
Làm những chuyện như này gã rất nhiều kinh nghiệm.
Diệp Trạch Đào và Tào Tâm Dân lại trò chuyện một hồi, lúc này mới tạm biệt Tào Tâm Dân.
Mở tệp tài liệu này, Diệp Trạch Đào xem một lúc. Sau khi xem xong, Diệp Trạch Đào lại hít một hơi, em vợ của Trần Đại Tường và chị của gã thật là làm loạn mà. Trần Đại Tường cũng có dính dáng. Chỉ cần đem mấy thứ này giao cho Uỷ ban Kỷ luật, Trần Đại Tường liền toi mạng!
Suy nghĩ một lúc, đem đồ bỏ vào trong va li, Diệp Trạch Đào định giải quyết chuyện của mình trước.
Diệp Trạch Đào mang một hộp trà đến nhà Dương Thăng Hải.
Lần này Dương Thăng Hải không đến dự đám cưới của mình, đây là do Trịnh Thành Trung cố ý không kêu ông ta đến dự. Đây là cố tình, lúc Diệp Trạch Đào về, Trịnh Thành Trung bảo hắn mang một hộp trà cho Dương Thăng Hải, đây là có ý thân cận.
Nhận được điện thoại muốn gặp của Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải rất vui mừng, biểu hiện rằng gã sẽ ở nhà đợi Diệp Trạch Đào tới.
Khi Diệp Trạch Đào tới, Dương Thăng Hải sớm đã ngồi trong nhà.
Diệp Trạch Đào cung kính nói:
- Chú Dương, xin chào.
- Trạch Đào, ở nhà thì cứ thoải mái chút, thế nào, đám cưới thuận lợi chứ?
- Tất cả đều rất thuận lợi.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Dương Thăng Hải nhìn trên người Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm than lên một tiếng, người thanh niên này không đơn giản!
- Chú Dương, trước khi đi cháu có gặp Bí thư Trịnh. Chú ấy nhờ cháu mang tới cho chú một hộp trà.
Nói xong, Diệp Trạch Đào đặt hộp trà lên bàn.
Trong ánh mặt lộ ra ý cười, Dương Thăng Hải cười nói:
- Loại trà này của Bí thư Trịnh là loại trà hảo hạng.
Dương Thăng Hải tâm trạng không tồi, tuy rằng chỉ là một hộp trà mới, nhưng điều đó cũng có thể thấy được phân lượng của bản thân mình trong mắt của Trịnh Thành Trung.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải nói:
- Tự mình rót trà nhé!
Dương Thăng Hải trong lòng hiểu quá rõ, lần trước đã biết chuyện Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu chắc chắn có chuyện. Lần này tuy rằng không đi tham gia hôn lễ, nhưng cũng hiểu biết ít nhiều tình hình hôn lễ. Trịnh Tiểu Nhu cũng mặc một chiếc váy cưới làm phù dâu, nghe nói chiếc váy cưới đó không khác biệt lắm so với cái váy cưới của Lưu Mộng Y, còn có Trịnh Thành Trung hai người đều tới tham gia hôn lễ. Từ chuyện này có thể nhìn ra nhiều chuyện rồi.
Nhà họ Trịnh cũng đồng thời gả con gái của mình đi!
Đương nhiên, việc này Dương Thăng Hải chỉ có thể biết trong lòng là được rồi, tuyệt đối sẽ không hỏi, cũng không thể hiện rằng mình hiểu rồi. Ông ta chỉ cần biết một chút là được. Còn cậu thanh niên Diệp Trạch Đào này bây giờ là con rể ngầm của Trịnh Thành Trung.
Hỏi một chút về tình hình ở huyện Thảo Hải, Dương Thăng Hải rất kiên nhất chỉ bảo một chút những việc nên chú ý ở chốn chính trị, lúc này mới tiễn Diệp Trạch Đào về.
Ra khỏi nhà Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào lại đến nhà Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Trương Viễn Tường. Lần này là Hô Diên Ngạo Bác bảo hắn mang tới một ít đặc sản thành phố cho Trương Viễn Tường.
Trương Viễn Tường cũng biểu hiện vui vẻ như vậy.
Chuyện Diệp Trạch Đào là con nuôi của Hô Diên Ngạo Bác tất cả mọi người đều biết, điều này không cần phải che giấu. Đối với Diệp Trạch Đào có thể mang theo quà của Hô Diên Ngạo Bác tới, tâm trạng của Trương Viễn Tường cũng không tồi.
Thăm hỏi xong hai vị lãnh đạo quan trọng ở tỉnh, Diệp Trạch Đào định ngày mai sẽ đến chào hỏi những người thuộc Điền hệ.
Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút cảm thán, có hậu thuẫn phía sau hùng mạnh, đi gặp những nhân vật mà người bình thường không thể dễ dàng gặp được, thật ra cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều!
Trở lại khách sạn, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Trần Đại Tường đang từ phòng của Trần Hỷ Toàn đi ra.
Có thể nhìn thấy Trần Đại Tường cũng đã không thu hoạch được điều gì tốt đẹp ở chỗ Trần Hỷ Toàn.
Trần Đại Tường lúc này cũng đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào, sắc mặt không hề biểu hiện có chút thiện cảm nào, trong lòng suy nghĩ tất cả đều do thằng ranh Diệp Trạch Đào gây khó dễ, cản trở. Nếu như không bị Diệp Trạch Đào ngáng một chân, mình sẽ rất dễ dàng đón được Trần Hỷ Toàn rồi.
Trần Đại Tường lại hừ một tiếng với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghe Trần Đại Tường hừ một tiếng, liền quyết định xử lý thằng ranh này một chút, trên mặt mang theo một vẻ tươi cười nói:
- Giám đốc Sở Trần đến đấy à, đến chỗ tôi ngồi chút đi?
Thấy Trần Đại Tường muốn đi, Diệp Trạch Đào nói:
- Bách Phó Quốc có vài thứ ở chỗ tôi, giám đốc Trần có muốn nghe một chút không?
Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, cũng không sợ người khác nghe được.
Diệp Trạch Đào nói xong lời này bèn đi về phòng mình.
Trần Đại Tường vốn định đi, nghe những lời này trong lòng liền giật nảy lên. Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, kết quả cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào đang quay lưng bước đi vào phòng mình.
Sắc mặt biến đổi một chút, Trần Đại Tường đương nhiên là biết chuyện của cậu em vợ mình. Không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ nói tới chuyện này, vốn không muốn đi theo, nhưng gã lại lo lắng Diệp Trạch Đào thật sự nắm được điểm yếu nào đó.
Chần chừ một chút, Trần Đại Tường giậm chân, theo sát Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vào cũng không đóng vửa, hắn biết chắc chắn Trần Đại Tường sẽ theo sau.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, Trần Đại Tường cũng đi đến.
Trần Đại Tường khi vào cửa còn tiện tay đóng vửa lại.
Nhìn thấy bộ dạng đề phòng của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào chỉ ra ghế nói:
- Giám đốc Sở Trần mời ngồi.
- Diệp Trạch Đào, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn Đại Tường nói:
- Lời này là tôi muốn hỏi, giám đốc Trần mỗi lần thấy tôi mũi đều tức giận, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Thở dốc một hồi, Trần Đại Tường ngồi xuống, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu có chuyện gì thì nói đi.
Ông ta vẫn đang nghĩ đến chuyện của em vợ.
Đưa mắt nhìn Trần Đại Tường một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Chỗ tôi có một vài thứ, tôi đang do dự không biết có nên giao cho các bộ phận có liên quan hay không?
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đứng dậy lấy ra từ trong va li ra một túi tư liệu.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lấy ra một túi tư liệu dày, Trần Đại Tường có một dự cảm không tốt.
- Giám đốc Trần, như thế này đi, anh cầm về từ từ xem, không phải vội.
Nhận túi tài liệu, Trần Đại Tường căn bản không nghe thấy lời Diệp Trạch Đào nói, ngay lập tức mở túi tài liệu ra.
Bên trong có những chữ gì đó, có một chút tài liệu photo, còn có cả đĩa VCD.
Nhìn thấy nhiều thứ như vật bên trong, ánh mắt Trần Đại Tường mở lớn.
Không ít nội dung Trần Đại Tường đều quen thuộc, những tài liệu sao chép cũng rõ ràng biết là chuyện gì.
Ngồi ở đó xem những nội dung trong đó, Trần Đại Tường thật không ngờ bà xã mình và cậu em vợ lại làm tới mức nghiêm trọng như vậy.
Càng xem càng giật mình, càng xem càng toát mồ hôi lạnh.
- Bản gốc đâu?
Trần Đại Tường gần như rống lên.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng lấy từ chỗ người khác, vốn dĩ đồng chí lấy được những thứ này muốn đem phản ánh lên cấp trên, tôi đã ngăn lại.
Nói xong, Diệp Trạch Đào đưa cho Trần Đại Tường một điếu thuốc.
Châm thuốc cho mình trước, Diệp Trạch Đào lại giúp Trần Đại Tường châm thuốc.
Rít một hơi, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Giám đốc Trần công tác nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì. Tôi cũng không hề hy vọng giám đốc Trần bị chính người nhà hủy hoại. Ôi, rất nhiều chuyện đều bị hủy hoại vì những người thân cận!
Trần Đại Tường lúc này vẻ mặt tái nhợt, trên đầu đều đã đổ mồ hôi.
Trần Đại Tường hiểu rõ tài liệu này lợi hại, chỉ cần truyền ra ngoài, khẳng định cậu em vợ mình xong rồi. Còn mình đương nhiên cũng phải chịu rất nhiều trách nhiệm, đến lúc đó cũng là kết cục đời mình.
Đang lúc Trần Đại Tường không biết nên làm thế nào mới được, Diệp Trạch Đào nói thêm:
- Lần này tôi tới thành phố, có nghe thấy nói một chuyện, nghe nói người nhà họ Vi đối với chuyện Vi Nhĩ Chí kết hôn với con gái của anh không hề vui vẻ. Không biết trong thời điểm mấu chốt liệu có giúp gì anh không, hay là lại làm những chuyện khác?
Trần Đại Tường càng thêm giật mình, ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào lộ ta một cảm giác sợ hãi.
Trần Đại Tường mặc dù ở bên ngoài vẫn biểu hiện một kiểu ăn trên ngồi trước, thật ra trong lòng gã hiểu rõ, con gái mình vào nhà họ Vi là chuyện không vui của nhà họ Vi. Chuyện này nếu ở phía mình có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Vi cũng sẽ không giúp mình, mà có khi rất có thể nhân cơ hội này tận dụng cơ hội dìm chết mình. Việc này có khả năng chia rẽ hôn sự giữa con gái và Vi Nhĩ Chí. Thực sự nếu như mọi chuyện phát triển tới bước này, mình chắc sẽ thực sự tiêu đời.
Làm sao bây giờ?
Đây thực sự là chuyện lớn trước mặt Trần Đại Nghĩa.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Nghĩa dường như mất đi dũng khí đối mặt với Diệp Trạch Đào, giọng điệu trở nên vô cùng suy yếu, môi run run nói:
- Cậu muốn thế nào?
Diệp Trạch Đào mỉm cười một cái nói:
- Giám đốc Sở Trần, chuyện này còn có đường xoay chuyển. Tôi biết anh là người thông minh, mấy thứ này anh cứ cầm lấy từ từ mà xem, cũng từ từ mà nghĩ, tôi không tiễn anh!
Nhìn Trần Đại Tường ôm túi tài liệu rời đi, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Dùng thứ này uy hiếp Trần Đại Tường không phải chuyện hay. Nhưng nếu không như thế, tiễn gã vào nhà ngục thì quá hời cho gã rồi, cần phải thanh toán món nợ với gã đã