Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Chủ tịch Trần!
Vừa mới đi tới phòng ăn, Diệp Trạch Đào không ngờ lại thấy Trần Đại Tường đi vào, mỉm cười chào hỏi Trần Đại Tường một câu.
Trần Đại Tường cũng thật không ngờ lại gặp phải Diệp Trạch Đào, sửng sốt, trên mặt cố hiện ra nụ cười nói:
- Là Trạch Đào à, anh đến lúc nào vậy?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường tâm trạng lại phức tạp lên.
- Tôi vừa tới, chủ tịch Trần đến sớm nhỉ?
- Ừ, đến từ hôm qua, dùng bữa trước đã.
Hai người cũng nhau đi vào.
Diệp Trạch Đào cố ý biểu hiện bộ dạng Trần Đại Tường là người đứng đầu, đi đường cũng không đi song song với Trần Đại Tường mà là chậm cách khoảng nửa bước.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào rất biết tiến thoái, trong lòng Trần Đại Tường cười khổ. Diệp Trạch Đào này, thể hiện công tác rất đúng chỗ, nếu người không biết tình hình, chắc chắn còn cho rằng hắn rất lễ phép!
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào làm như vậy cũng là để Trần Đại Tường có được một chút cảm giác của một chủ tịch thành phố, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Tiệc đứng cũng rất phong phú, Diệp Trạch Đào cũng nhanh chóng làm xong đồ ăn của mình, đi qua bèn tìm một chỗ ngồi xuống ăn.
Vừa ăn vừa ngẩng đầu quan sát, thấy ở đây cũng có tới mấy chục cán bộ ăn ở, có một số người nhìn cũng hơi quen, túm năm tụm ba một chỗ cùng ăn.
Chắc đều là những đồng chí đến một hai ngày vừa rồi, xem ra trung ương đã quyết tâm lớn, lần này là một hành vi ngoại lệ!
Diệp Trạch Đào ở đây nhân sinh địa không quen, rõ ràng không thể xen vào chuyện của người khác nữa, cúi đầu ăn.
Trần Đại Tường đưa đồ ăn lên chần chừ một chút, hay là đi tới ngồi bàn Diệp Trạch Đào.
- Tình hình thành phố Tây Giang đã tìm hiểu được nhiều chưa?
Trần Đại Tường đành phải tìm chuyện nói.
Một nơi mới đến, Trần Đại Tường cũng giống thế không quen mấy người, gặp được Diệp Trạch Đào đến từ Ninh Hải, lại không biết thế nào, trong lòng nảy sinh ra một cảm giác thân thiết.
- Nhìn thấy trên một số tin tức giới thiệu, cảm giác tình hình Tây Giang gặp thiên tai rất nghiêm trọng. Trung ương rất coi trọng tình hình thiên tai ở Tây Giang.
Diệp Trạch Đào cũng không nói mình đã hiểu biết tình hình huyện Lục Thương. Hắn cũng biết Trần Đại Tường cũng có đường đi của ông ta, nhất định là có hiểu biết không ít so với mình.
Trần Đại Tường thở dài:
- Tình hình thành phố Cừ Dương gặp thiên tai là nghiêm trọng nhất, thủ tướng và bí thư đều trước sau tới địa phương đó rồi!
Diệp Trạch Đào nói:

- Ở trên tivi tôi thấy tình hình ở địa phương đó, quả nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
- Đây vẫn chưa là mấu chốt, mấu chốt vẫn là đội ngũ cán bộ ở Tây Giang xảy ra vấn đề.
Trần Đại Tường nói lời này liền nhìn những người đang ăn cơm ở đây.
Trần Đại Tường hiện tại có chút hối hận, sớm biết Diệp Trạch Đào sẽ chạy tới đây, mình nên ở lại Ninh Hải không đi nữa, bây giờ hối hận cũng đã muộn!
Nghĩ đến đây, Trần Đại Tường liền hít thở một hơi.
Trần Đại Tường tuy rằng hoạt động đến địa phương mới, nhưng theo ông ta biết, ở tỉnh cũng chỉ có lãnh đạo của Vi Hệ, Vi Hệ mặc dù đánh vào cũng không chiếm được ưu thế. Tình hình nơi này rắc rối khó gỡ, có thể nói khó khăn rất lớn.
Trần Đại Tường lúc này cũng không ngờ nảy ra một ý tưởng. Mặc kệ Diệp Trạch Đào là người thế nào, hắn đến địa phương mới, cũng có chút quan hệ với mình. Lôi kéo Diệp Trạch Đào, đến thành phố Cừ Dương mình cũng coi như có thêm trợ thủ, đây là cục diện cùng thắng.
Hai người rất nhanh liền nói về một vài chuyện ở Thành phố Cừ Dương và huyện Lục Thương.
Đang lúc hai người trò chuyện, di động của Trần Đại Tường vang lên.
Cầm lấy di động, nét mặt Trần Đại Tường lộ ra vui mừng, nói vào di động:
- Tiểu Tú, các cậu tới rồi à?
Nói vào di động một lúc, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một nam một nữ hai người trẻ tuổi từ bên ngoài nhà ăn bước vào.
Đây là hai người tuổi tác không hơn kém Diệp Trạch Đào là mấy, khiến Diệp Trạch Đào có chút giật mình. Thiếu nữ kia rất đẹp, chỉ kém Trịnh Tiểu Nhu một chút.
- Ba!
Cô gái kia nhìn thấy Trần Đại Tương, cũng không quan tâm mọi người đang lẳng lặng ở đây dùng bữa, liền gọi to một tiếng.
Giọng nói cũng dễ nghe, chỉ có điều giọng nói này đã đánh vỡ sự yên tĩnh ở nơi này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cô gái.
Đây là con gái của Trần Đại Tường?
Nhìn thiếu nữ này, Diệp Trạch Đào cũng thầm khen một tiếng, thật sự là không nhìn ra, Trần Đại Tường có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như vậy.
Trần Đại Tường lúc này cười rất tươi, vẫy tay với con gái ông ta.
Trong lúc nói chuyện, con gái Trần Đại Tường đã cùng một cậu thanh niên trẻ tuổi đi tới.
- Ba, Nhĩ Chí nghe nói ba tới Tây Giang, anh ấy bất kể thế nào cũng muốn đến thăm ba.
Trần Đại Tường nhìn một cậu con trai trẻ tuổi đeo kính màu vàng mỉm cười nói:
- Nhĩ Chí, con cũng thật là, các con có chuyện của các con, sao lại chạy tới đây, thật sự sẽ ảnh hưởng đến công việc của các con!
Chàng trai dịu dàng nhìn thoáng qua con gái Trần Đại Tường nói:

- Ba, đến địa phương mới, có chút quan hệ con muốn giúp ba thông hiểu một chút.
Trần Đại Tường liền cười nói:
- Các con vẫn chưa ăn cơm chứ, cứ ăn tạm gì đó rồi nói sau.
Đây là con trai của Vi Hoành Thạch sao?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía người thanh niên này, cảm giác người thanh niên ngoại trừ bộ dạng nhã nhặn, trông cũng bình thường.
Lúc này Vi Nhĩ Chí nói:
- Tiểu Tú, em ngồi đi, anh đi lấy đồ ăn.
Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm chuyện nhà bọn họ, cúi đầu ăn.
Nói thật, Diệp Trạch Đào còn thấy có chút đói bụng.
Vi Nhĩ Chí đi rồi, Diệp Trạch Đào đang ăn liền phát hiện có người đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con gái Trần Đại Tường đang nhìn mình, liền cười với cô.
Vốn dĩ rất đẹp trai, vừa cười liền có một thứ khí chất lạ, khiến cho Trần Xảo Tú cũng ngạc nhiên, lại hỏi Trần Đại Tường:
- Vị này là?
Trần Đại Tường có chút xấu hổ, lúc này mới nói:
- Đây cũng là đồng chí đi cùng đến từ Ninh Hải - Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào?
Trần Xảo Tú rõ ràng là biết cái tên này, ánh mắt liền mở to, nhìn Trần Đại Tường, lại nhìn Diệp Trạch Đào. Cô không thể hiểu nổi sao ba mình lại ngồi ăn cơm cùng một bàn với Diệp Trạch Đào.
Không đúng, Diệp Trạch Đào có nhiều bất hòa với nhà họ Vi, sao ba lại ngồi cùng hắn thế?
Trần Đại Tường đương nhiên cũng biết con gái nghĩ gì, đỏ mặt, lúng túng nói:
- Đồng chí Trạch Đào cũng mới tới tỉnh Tây Giang, cùng là đồng chí mà!
Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm tới suy nghĩ của đối phương, chỉ lo ăn việc của mình.
Trần Xảo Tú không ngừng nhìn trên mặt Diệp Trạch Đào, trong lòng nghĩ thật không thể ngờ, Diệp Trạch Đào lại đẹp trai phong độ như vậy!

Vốn Trần Xảo Tú còn vì chuyện của nhà họ Vi nên có cái nhìn như thế với Diệp Trạch Đào, hiện tại thấy được con người Diệp Trạch Đào, suy nghĩ không tốt về Diệp Trạch Đào lập tức giảm đi phân nửa.
Vi Nhĩ Chí lúc này đã mang đồ ăn tới, nói với Trần Xảo Tú:
- Tiểu Tú, đây là những thứ em thích ăn nhất, hôm nay chỉ có thể ăn tạm thế, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn hẳn hoi một chút.
Trần Xảo Tú lại nhìn Vi Nhĩ Chí, trên mặt rất nhanh liền biến ảo, dùng vẻ mặt vô cùng dịu dàng nói với Vi Nhĩ Chí:
- Nhĩ Chí, anh cũng mệt rồi, ngồi xuống đây uống chút nước.
Vi Nhĩ Chí liền có chút vui vẻ nói:
- Không có việc gì, ở nước ngoài anh quen rồi.
Diệp Trạch Đào lúc này đã ăn xong, mỉm cười nói với Trần Đại Tương:
- Chủ tịch Trần, mọi người từ từ ăn, tôi đi trước.
Trần Đại Tường ước gì Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi, liền vui vẻ nói:
- Được, cậu cứ đi trước đi, không phải lo cho chúng tôi.
Nói xong còn đứng dậy nắm tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đi đến bên Trần Xảo Tú, Trần Xảo Tú cũng chủ động đưa tay ra.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười và nắm lấy tay Trần Xảo Tú.
Vi Nhĩ Chí không rõ tình hình, cũng giơ tay ra.
Diệp Trạch Đào trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, nắm tay Vi Nhĩ Chí rồi mới đi ra ngoài.
Nhìn bóng Diệp Trạch Đào rời đi, Vi Nhĩ Chí nói:
- Đấy là ai thế?
Trần Xảo Tú vội nói:
- Vừa mới quen, người cùng ngồi đây ăn thôi.
Trần Đại Tường cũng gật đầu nói:
- Lần này cán bộ đến tỉnh Tây Giang khá nhiều. Trung ương cũng hạ quyết tâm với sự phát tiển của Tây Giang.
Trần Xảo Tú liền nói:
- Ba, con nghe nói tình hình tỉnh Tây Giang phức tạp, ba cũng thật là, ở Ninh Hải tốt như thế, sao lại muốn tới đây!
Trần Đại Tường đương nhiên không thể nói ra chuyện giữa mình và Diệp Trạch Đào, trong lòng chua xót. Thật sự muốn nói mình vì muốn trốn Diệp Trạch Đào, không ngờ lại phải đụng nhau, chỉ có thể nói:
- Thấy tình hình tỉnh Tây Giang, ba muốn vì dân chúng Tây Giang làm chút chuyện.
Vi Nhĩ Chí liền tán thưởng:

- Tư tưởng cảnh giới của ba thật là cao!
Trần Đại Tường kiêu ngạo nói:
- Các con còn trẻ, đến tuổi của chúng ta sẽ xem nhẹ rất nhiều chuyện. Cuộc đời này, sống gửi thác về, dù sao cũng phải làm một chút chuyện tốt!
Vi Nhĩ Chí vội gật đầu nói:
- Ba nói hay quá!
Trần Xảo Tú lấy ra một chiếc khăn tay giúp Vi Nhĩ Chí lau trán một chút nói:
- Anh xem anh, vội tới mức đầu toàn mồ hôi kìa!
Biểu hiện quan tâm của cô khiến tâm trạng của Vi Nhĩ Chí vô cùng tốt, cười nói:
- Vội gì đây, phải làm mà, phải làm mà.
Trần Đại Tường vấn luôn quan sát, thấy tình hình này cũng thầm gật đầu. Con gái mình trong vấn đề này làm rất tốt, xem ta tiểu tử họ Vi này cũng vững chắc.
- Nhĩ Chí, các con cũng nên biết nắm bắt một chút, ba mẹ cũng hy vọng sớm có cháu bế.
Trần Đại Tường quan tâm nói.
Vi Nhĩ Chí nhìn về phía Trần Xảo Tú nói:
- Con không thành vấn đề, chúng con tìm người xem ngày, tháng mười hai mở tiệc mừng.
Trần Đại Tường thật ra sớm biết chuyện này, nói lời này mục đích chỉ là xác nhận một chút, trên mặt đầy vẻ tươi cười nói:
- Ý của ba con thế nào?
Vi Nhĩ Chí sắc mặt liền biến đổi, cười lớn nói:
- Chắc là không có vấn đề gì lớn.
Trần Đại Tường trong lòng trầm xuống, xem ra Vi Hoành Thạch vẫn không vừa lòng với hôn sự này!
Trần Xảo Tú dịu dàng nói:
- Nhĩ Chí, việc này chúng ta cứ từ từ, đừng chọc cho ba chúng ta không vui.
Vi Nhĩ Chí nói:
- Tiểu Tú, em yên tâm, nếu thực sự không được, chúng ta cứ đăng ký kết hôn, anh không tin ôm cháu của họ rồi mà còn không nhận.
Trần Đại Tường lúc này không nói gì, cúi đầu ăn đồ ăn.
- Anh thật tốt!
Trần Xảo Tú tựa đầu vào vai Vi Nhĩ Chí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận