Chuyện lần này xảy ra đối với Diệp Trạch Đào mà nói chính là một cơ hội, Diệp Trạch Đào đương nhiên không có khả năng không lợi dụng cơ hội này. Ngày thứ hai ở huyện liền thông báo họp tới toàn thể ủy viên thường vụ.
Khi nhận được thông báo của Diệp Trạch Đào thông qua Kiều Ứng Xương, các lãnh đạo ở huyện đều trầm tư. Lần này vốn hy vọng khi Diệp Trạch Đào đến, tất cả mọi người đều gạt hắn sang một bên, khiến hắn biết rằng tình hình phức tạp ở huyện, không cho hắn có cơ hội phát triển. Nhưng không ai nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, trong chốc lát hơn mười mạng người. Hơn nữa lãnh đạo tỉnh thành phố đều biết rằng nơi này xảy ra chuyện, Diệp Trạch Đào là người có công. Nếu không phải là hắn, vấn đề sẽ trở nên quá lớn.
Họp!
Ai cũng hiểu được, lần này Diệp Trạch Đào sẽ lợi dụng hội nghị nói lên tiếng nói của mình!
Liễu Khâm Trí tan sở xong không đi đâu cả, yên vị ở nhà xem tài liệu.
- Lão Liễu, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, liệu anh có xảy ra chuyện gì không?
Bà xã Liễu Khâm Trí Ngô Quỳnh Lệ là một người điều dưỡng, quần áo trên người đẹp đẽ.
Nhìn bà xã mình ăn mặc như vậy, Liễu Khâm Trí hơi chau mày nói:
- Anh nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, em cũng đừng khiến cho tất cả mọi người biết giống như em là người có tiền vậy.
- Lão Liễu, hiện tại ở huyện đều đồn thổi, nói là Bí thư huyện ủy mới tới Diệp Trạch Đào cứu người, nếu anh ta không xuất hiện người chết lần này sẽ rấ nhiều. Diệp Trạch Đào rốt cuộc là người như thế nào?
Thấy bà xã tò mò ra mặt, Liễu Khâm Trí hừ một tiếng.
Chuyện này Liễu Khâm Trí còn có chút chán ngấy, nếu Diệp Trạch Đào không làm nên chuyện gì, hắn cho dù là đến huyện Lục Thương cũng không có khả năng làm chuyện gì. Mình liên thủ với mấy người khác, tin chắc rằng Diệp Trạch Đào cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn lấy được sự tín nhiệm của mọi người. Lại càng không nói tiếng nói của hắn xuống được phía dưới. Nhưng xảy ra chuyện này, mọi người coi Diệp Trạch Đào như thần thánh, đúng là lòng người khó đoán!
Suy nghĩ muốn bài xích Diệp Trạch Đào của Liễu Khâm Trí cũng có một chút lo lắng.
Những người có cùng suy nghĩ với Liễu Khâm Trí có không ít, Cảnh Quốc Ninh lúc này đang ở một nhà trong sơn trang huyện đánh mạc chược với mấy người thân cận.
Hôm nay Cảnh Quốc Ninh cũng có tâm trạng như mọi khi, đẩy mạt chược ra, Cảnh Quốc Ninh nói:
- Hôm nay thế thôi.
Đi qua ngồi ở ghế sô pha, Cảnh Quốc Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó đoàn trưởng ca múa ở huyện Tô Tinh Tinh dùng tay cầm một viên mứt đưa vào miệng Cảnh Quốc Ninh, cười nói:
- Sếp, hôm nay sao thế, không vui à?
Đều là những người trong cái vòng nhỏ hẹp, không phải là người thân tín của Cảnh Quốc Ninh thì căn bản không được vào trong cái vòng tròn đó. Mọi người cũng quen với điệu bộ của Tô Tinh Tinh, đều biết chuyện của cô ta và Cảnh Quốc Ninh.
Cảnh Quốc Ninh mở to mắt nói:
- Cô nói Hạng Vũ ở trong sự bao vây của Lưu Bang, hắn làm thế nào mới có thể thoát vây đây?
Không ai ngờ Cảnh Quốc Ninh đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, Tô Tinh Tinh liền cười nói:
- Lời nói của sếp đúng là cao thâm, bọn em không biết, chỉ biết đi theo sếp là có cơm ăn.
Nói xong liền cười lớn.
Cảnh Quốc Ninh nhìn phớt qua khuôn mặt Tô Tinh Tinh, nhìn thấy một bộ dạng cám dỗ, trong lòng chợt vui vẻ, mình sao lại đi hỏi đàn bà chuyện này. Chỉ là thứ đồ chơi của mình mà thôi, trên mặt liền cười cười.
Chánh văn phòng ủy ban nhân dân Kha Đạo Hải nói nhỏ:
- Sếp, bí thư Diệp tới huyện rồi, cứ ở mãi nhà khách cũng không tốt lắm!
Nhìn thoáng qua Kha Đạo Hải, Cảnh Quốc Ninh nói:
- Bí thư Diệp từ nơi xa xôi tới địa phương chúng ta công tác, nhà lại không ở đây. Chẳng lẽ cậu để hắn tan sở rồi còn về nhà tự nấu cơm? Đồ quy tắc, trong huyện không phải có mấy nhà chuyên môn độc lập sao? Bảo hắn chuyển tới đó, công tác phục vụ nhất định phải sát sao, cậu có hiểu không. Công việc của bí thư Diệp rất bận rộn, nhân viên phục vụ phải lựa chọn người có tố chất tốt.
- Hai nhà ở tôi đã giục chuyển ði rồi, hiện tại ðang thu dọn.
Cảnh Quốc Ninh liền gật đầu, hai nhà kia hóa ra là nơi trước đây Chủ tịch huyện và bí thư ở, hiện tại hai người đều xảy ra chuyện, phòng ở đương nhiên không thể để hai người đó ở. Tiểu viện độc lập cũng đủ để cho Diệp Trạch Đào ở một gian.
Kha Đạo Hải ánh mắt sáng lên, đã hiểu ý đồ của Cảnh Quốc Ninh, vội nói:
- Vẫn là sếp quan tâm!
Cảnh Quốc Ninh khẽ gật đầu nói:
- Cậu làm việc tôi rất yên tâm.
Nói tới đây, Cảnh Quốc Ninh còn nói thêm.
- Công tác của các cậu phải làm kỹ càng một chút, nhân viên phụ vụ có thể ở cùng hay không cũng phải quan tâm hỏi, phục vụ cần phải thuận tiện một chút.
- Sếp nói đúng, bí thư Diệp tuổi trẻ, những việc nhà cửa không thể để đồng chí ấy làm được.
Hai người rất nhanh đã có được một vài trao đổi.
Nhìn thấy Kha Đạo Hải đã hiểu ý của mình, tâm trạng Cảnh Quốc Ninh cũng tốt hơn một chút.
Kha Đạo Hải lại hỏi:
- Sếp, chủ tịch huyện Lôi không đem theo người nhà đến đây, để ngài ấy ở một tiểu viện khác nhé?
- Ừ. Một cái đãi ngộ. Chủ tịch Lôi cũng không dễ dàng gì, một mình đến huyện, bỏ đi cuộc sống thành phố, các cậu phải quan tâm nhiều tới cuộc sống của ông ta đấy nhé.
Kha Đạo Hải gật đầu nói:
- Sếp yên tâm.
Cảnh Quốc Ninh nói:
- Làm việc phải chú ý một chút!
Sáng sớm hôm sau, các ủy viên Thường vụ huyện ủy đã tới phòng họp Huyện ủy.
Trưởng ban thư ký Kiều Ứng Xương sớm sắp xếp nhân viên quét dọn phòng họp vô cùng sạch sẽ, cũng không ai biết vị trí đầu tiên của cán bộ mới tới, thường vụ sẽ tiến hành như thế nào, nên bọn họ đều tỏ ra cẩn thận một chút.
Phần lớn đều là người quen đã lâu, sau khi vào phòng họp đều chào hỏi nhau.
Cảnh Quốc Ninh và Liễu Khâm Trí một trước một sau tiến vào phòng họp, hai người cùng nhìn nhau, đều hơi gật đầu. Tuy rằng hai người cũng có đấu tranh ngầm. Nhưng đối mặt với những nhân viên mới đến từ bên ngoài, hai người đều rất ăn ý. Hôm nay bí thư mới chiêu họp, nếu có thể phủ đầu uy thế của bí thư mới, bước tiếp theo sẽ thoải mái hơn.
Hai người đều có cùng ý tưởng, cuộc họp ngày hôm nay phải công kích Diệp Trạch Đào mới được. Bằng không dựa vào việc cứu người, Diệp Trạch Đào không biết sẽ làm nên chuyện gì.
Khi hai người vừa ngồi xuống, chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng cũng đi tới.
Tuy rằng đã xảy ra chuyện sụt lở, nhưng dù sao ông ta cũng chưa nhậm chức thì chuyện đã xảy ra. Lôi Diên Tùng cũng không phải lo lắng gậy đánh vào lưng mình. Tiêu điểm là chuyện Diệp Trạch Đào cứu người, ở một trình độ cao có thể hóa giải trách nhiệm trong chuyện này.
Lôi Diên Tùng tiến vào, liền nhìn thoáng qua những ủy viên thường vụ ngồi đó, trên mặt lộ ra nét tươi cười chủ động giơ tay bắt tay các ủy viên thường vụ.
Ông ta cảm giác mọi người tuy rằng bắt tay nói chuyện với mình, nhưng biểu hiện lại không hề nhiệt tình!
Biết được tình hình, Lôi Diên Tùng liền ngồi xuống, tâm trạng ít nhiều có trầm xuống một chút. Việc mình đến đây những người ở huyện đều không chào đón!
Tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, lúc này Diệp Trạch Đào mới cùng trưởng ban thư ký Kiều Ứng Xương bước nhanh vào.
Hôm nay thay bộ quần, Diệp Trạch Đào trông trẻ trung phong độ, lại thêm tinh thần phấn chấn.
Nhìn thấy một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi cứ như vậy đi vào, mấy đồng chí lão thành ngồi đó đều chau mày. Mình vất vả lăn lộn nhiều năm như vậy mới đến cấp chuyện, người thanh niên này làm sao lại thăng tiến lên nhanh như vậy!
Tình hình Diệp Trạch Đào mọi người thật sự vẫn âm thầm điều tra một chút, chỉ có điều Ninh hải và Tây Giang dù sao cũng không có nhiều liên hệ, nội dung nhận được cũng không nhiều. Chỉ biết Diệp Trạch Đào đã làm nên kinh nghiệm ở Thảo Hải, khiến cho một huyện nghèo khó ở nơi đó phát triển đi lên.
Người thanh niên này xem ra năng lực rất mạnh mẽ!
Đây chỉ là điều duy nhất mọi người biết.
Đương nhiên, mọi người cùng hiểu được, Diệp Trạch Đào có thể phất lên, sau lưng không có người hỗ trợ là không thể. Rất có khả năng sau lưng hắn còn có sự hỗ trợ của tỉnh ủy Ninh Hải.
Đối với việc này, mọi người không hề quan tâm, ở huyện Ninh Hải cho dù phía sau có mạnh đến đâu thì có sao. Đây là tỉnh Tây Giang, người sau lưng có lớn đến đâu cũng không có khả năng nhúng tay vào.
Nghĩ đến trước đây cũng có một tay công tử đến từ thủ đô cũng bị mọi người hợp lực vào bóp nén, đối với Diệp Trạch Đào, ý tưởng của mọi người trước tiên là cứ xem xem sao đã.
Một vài người không kìm nổi nhìn về phía Cảnh Quốc Ninh và Liễu Khâm Trí, hai người này thật sự rất thâm hiểm, không ít lãnh đạo cao cấp phái tới đều bị bọn họ bày trò. Lần này Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng mặc dù một người là bí thư, một người là chủ tịch huyện, có thể chơi nổi với hai người bọn họ không còn rất khó nói.
Khi Diệp Trạch Đào tiến vào, khuôn mặt giãn ra, mang theo một nụ cười. Đầu tiên là chủ động giơ tay bắt tay Liễu Khâm Trí nói:
- Đồng chí Khâm Trí vất vả rồi!
Liễu Khâm Trí mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp mới đến huyện Lục Thương, đã quen với thủy thổ nơi này chưa?
- Haha, tôi là người rất nhanh chóng thích ứng với mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng giống nhau.
Nghe hai người nói chuyện, mọi người thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng không hề yếu kém!
Diệp Trạch Đào lại bắt tay Cảnh Quốc Ninh mỉm cười nói:
- Đồng chí Quốc Ninh, tôi mới đến đây, mong đồng chí giúp đỡ giới thiệu các đồng chí một chút, thế nào?
Việc này!
Mọi người thầm than thở một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng lợi hại, nơi này bất giác đã làm ra một thủ đoạn nhỏ!
Vốn dĩ phải là Liễu Khâm Trí đến giới thiệu mọi người với Diệp Trạch Đào mới hợp lý. Bây giờ Diệp Trạch Đào hoàn toàn lách Liễu Khâm Trí. Nhìn qua thì là tùy ý, nhưng cũng có một ý chia rẽ. Hắn nghĩ rằng thêm một bước quan sát tình hình về Liễu Khâm Trí thế nào?
Cảnh Quốc Ninh cũng sửng sốt như thế, tuy nhiên Diệp Trạch Đào đã nói như vậy, gã liền không tiện chối từ, mỉm cười nói:
- Được, tôi giúp bí thư Diệp giới thiệu một chút.
Dưới sự giới thiệu của Cảnh Quốc Ninh, Diệp Trạch Đào cũng bắt tay chào hỏi với mọi người.
Thật ra, nơi này tình hình của mỗi người, trông như thế nào, tính cách ra sao, hầu hết nội dung của thời gian gần nhất trong điều tra không ngừng của Trần Hỷ Toàn cung cấp cho Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào trong lòng đã tỏ như gương.
Lén nhìn Liễu Khâm Trí, nhìn thấy Liễu Khâm Trí vẫn mang nét mặt tươi cười. Nhìn vẻ mặt này của Liễu Khâm Trí, lại nhìn bộ dạng vô hại của Cảnh Quốc Ninh, Diệp Trạch Đào trong lòng trầm xuống, những người này quả nhiên không giống những người ở Thảo Hải, có chút khó thu phục!