Hồng Sắc Sĩ Đồ

Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đồ Lan Vĩ đã được bổ nhiệm nhậm chức ở bộ máy Huyện ủy.
Bốn ban cơ cấu lãnh đạo Huyện ủy đều đã ngồi trong phòng họp nhỏ, phòng họp nhỏ này càng có vẻ trở nên chật chội.
Ngồi trong phòng họp nhỏ, các lãnh đạo sắc mặt đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
Càng nhiều người nhìn về phía Diệp Trạch Đào ngồi đó biểu hiện không hề có sự thay đổi nào lớn. Diệp Trạch Đào lúc này nhìn qua không hề non như vậy, từ trên người hắn mọi người không ngờ có thể nhìn thấy khí thế của một Bí thư huyện ủy.
Có thể phá vỡ được lực lượng hùng mãnh của Cảnh Quốc Ninh, bất kể có phải phía sau Diệp Trạch Đào có tác động hay không, việc này đối với Diệp Trạch Đào thật là chuyện vô cùng tốt. Tiếp theo cục diện ở huyện sẽ xảy ra những biến cố như thế nào, ai cũng đều không hiểu.
Đồ Lan Vĩ sắc mặt trầm xuống, tỏ ra vô cùng không vui đối với tình hình huyện Lục Thương. Huyện Lục Thương nghèo khổ thế này, lại còn tranh giành đấu đá tới mức còn lợi hại hơn cả các địa phương khác.
- Thành ủy quyết định, các đồng chí bên dưới đảm nhiệm…
Đồ Lan Vĩ bắt đầu lần lượt giới thiệu tình hình của từng người của bọn Cố Lâm Cao.
Cố Lâm Cao cũng không ngờ chính mình sắp phải về hưu rồi, cho dù là người đa mưu túc trí, thì gặp chuyện này nhất định sẽ rối lên.
Tất cả chuyện này đều do Diệp Trạch Đào!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lúc này ngồi đó hình như đang viết gì đó, Cố Lâm Cao một lần nữa chợt nảy sinh ra một cảm giác kính sợ, người thanh niên này quả thật là không đơn giản.
Vẫn chưa vào cuộc họp lớn, trước mặt mấy người, Đồ Lan Vĩ liền tiến hành giới thiệu với bốn cơ cấu lãnh đạo.
Đồ Lan Vĩ đã rất nhanh đã truyền đạt bổ nhiệm của Thành ủy, Diệp Trạch Đào và mọi người cũng đều thể hiện một chút thái độ.
Đây không phải là vấn đề mọi người quan tâm lớn, việc này khiến Cảnh Quốc Ninh cảm thấy mặt mình nóng lên.
Mất mặt rồi!
Đây là cảm giác của Cảnh Quốc Ninh, cuối cùng mình vẫn rơi vào cái bẫy của Diệp Trạch Đào!
Tên Diệp Trạch Đào này, lúc đầu cố tình nhét Cố Lâm Cao và Lưu Định Khải vào, mình còn tưởng hắn vì thể diện cho hai người đi làm nền. Thật không ngờ mục đích của hắn là muốn biến hai người đó trở thành Ủy viên thường vụ!
Nhìn trên mặt Cố Lâm Cao và Lưu Định Khải, Cảnh Quốc Ninh thầm than một tiếng. Nhìn qua hai người này cũng không phải người của Diệp Trạch Đào, hẳn là hắn ta muốn đưa hai người không đối phó với hắn lên mà thôi, chỉ cần không phải người của hắn ta thì vẫn còn đường sống.
Ôi, không ngừng thở dài, Cảnh Quốc Ninh cũng chỉ có thể tỏ thái độ ủng hộ đối với bổ nhiệm Thành ủy.
Đồ Lan Vĩ cũng không ở lại ăn cơm, mỗi lần đến đây đều khiến ông ta không thoải mái lắm.
Tiễn Đồ Lan Vĩ, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế này đi, hôm nay tổ chức một bữa tiệc mừng ba vị lãnh đạo mới nhé!
Lôi Diên Tùng tâm trạng không tồi, người của anh ta cũng có một người vào ủy viên thường vụ, bèn cười ha hả nói:
- Được, mọi người tụ họp một chút.

Sắc mặt Cảnh Quốc Ninh không tốt nói:
- Tôi phải đi truyền dịch, không tham gia được!
Nói xong quay đầu bước đi.
Khúc Lập Toàn và Thượng Bảo Vệ cùng nhìn nhau, hai người đến bây giờ cũng không dám tin vào chuyện này, tự dưng lại mất đi một đồng minh, điều này khiến cho tâm trạng bọn họ vô cùng không tốt. Nghĩ đến những thay đổi tiếp theo ở huyện, hai người thầm than thở. Đương nhiên chỉ thua một nước cờ, cũng chưa đến bước đường cùng, tin rằng Cảnh Quốc Ninh vẫn còn trợ thủ phía sau.
Hai người cũng không tỏ vẻ không tham gia, gượng cười một hồi rồi mới rời đi.
Sau khi ra về, Khúc Lập Toàn nói với Thượng Bảo Vệ:
- Anh Thượng, chúng ta đến chỗ chủ tịch Cảnh đi.
Hai người hẹn nhau tới nhà Cảnh Quốc Ninh.
Nhìn thấy hai người đến, Cảnh Quốc Ninh nói:
- Ăn xong rồi ư?
- Có gì ngon đâu, ăn đối phó một chút rồi về.
Khúc Lập Toàn nói.
- Các cậu thấy thế nào.
Thượng Bảo Vệ nói:
- Tôi quan sát một chút Lưu Định Khải và Cố Lâm Cao không thấy bọn họ đã đứng về phía Diệp Trạch Đào!
Cảnh Quốc Ninh gật đầu nói:
- Tôi hiểu được một chút, hai người đó chưa từng tìm đến cửa nhà Diệp Trạch Đào.
Khúc Lập Toàn cũng đồng ý nói:
- Chắc là Diệp Trạch Đào muốn lợi dụng bọn họ một chút, cố ý nhét bọn họ vào. Không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện của Vệ Lâm khiến cho những người ở Thành ủy giận dữ tiến hành điều chỉnh.
Thượng Bảo Vệ nói:
- Chuyện của Vệ Lâm có phải do Diệp Trạch Đào làm không?
Lắc lắc đầu, Khúc Lập Toàn nói:
- Diệp Trạch Đào mới đến huyện, hắn không có năng lực lớn như vậy, trong tay hắn cũng không có người nào. Chắc là không phải hắn làm, Ủy ban Kỷ luật thành phố có thể vô tình mà có được!
- Chuyện của Vệ Lâm, liệu sẽ thế nào?

Thượng Bảo Vệ có chút lo lắng.
Khúc Lập Toàn nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì, lần này chủ yếu là cậu ta ở huyện vi phạm một pháp luật, không có truy theo hướng khác. Tin rằng Vệ Lâm cũng là người thông minh, sẽ không cắn loạn lên.
Cảnh Quốc Ninh ngồi đó không nói gì, châm một điếu thuốc mới nói:
- Vệ Lâm khẳng định là xong rồi, chỉ cần ah ta không nói lung tung, tin rằng vấn đề cũng không lớn lắm. Đến lúc xảy ra cục diện mới chúng ta nên ứng phó thế nào mới là vấn đề. Đừng có nghĩ đây chỉ là điều chỉnh một chút, ảnh hưởng của nó rất lớn!
Thượng Bảo Vệ nói:
- Sao tôi cứ có cảm giác, việc này là do Diệp Trạch Đào làm? Nghe nói Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào cùng đến từ một nơi!
Sắc mặt Cảnh Quốc Ninh biến chuyển nói:
- Cái này không phải chứ, tôi biết chuyện này, Trần Đại Tường khi còn ở Ninh Hải hình như xích mích với Diệp Trạch Đào, ông ta sẽ không giúp Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt Thượng Bảo Vệ sáng lên nói:
- Tìm hiểu tình hình Diệp Trạch Đào rồi?
Cảnh Quốc Ninh nói:
- Tôi đã cho người đến huyện Thảo Hải rồi!
Khúc Lập Toàn cũng tỏ vẻ rất chú ý hỏi:
- Hắn có trợ giúp gì phía sau?
Cảnh Quốc Ninh nói:
- Vẫn chưa rõ ràng, nhưng mà có chút khẳng định. Diệp Trạch Đào sinh ra và lớn lên ở huyện Thảo Hải, gia đình bình thường, cha mẹ đều xuất thân từ công nhân. Có bà xã của hắn là không ngờ, nghe nói là người nhà họ Lưu ở thủ đô.
- Nhà họ Lưu nào?
Thượng Bảo Vệ hỏi.
Cảnh Quốc Ninh giới thiệu một chút hiểu biết của mình về nhà họ Lưu, mọi người thở phào một hơi, Khúc Lập Toàn nói:
- Chỉ là con rể nhà họ Lưu, tôi còn tưởng hắn có người sau lưng lớn lắm. Nhà họ Lưu hiện nay xem chừng cũng không được tốt lắm!
Cảnh Quốc Ninh nói:
- Diệp Trạch Đào còn có chút bản lĩnh, xây dựng được một huyện Thảo Hải không tồi!

Thượng Bảo Vệ nói:
- Hắn và Trần Đại Tường làm sao lại sinh ra mâu thuẫn?
Cảnh Quốc Ninh lắc đầu nói:
- Cũng là trong lúc vô tình biết được, cũng không biết tình hình cụ thể, chúng ta có thể tìm hiểu được như vậy đã không tồi rồi!
Ba người ngồi đó bàn tán về Diệp Trạch Đào, liền khẳng định một chút, Lưu Định Khải lên đài cũng không phải do Diệp Trạch Đào làm, hẳn là chuyện chẳng may mà được thôi.
Khúc Lập Toàn thở dài:
- Tên này số may!
Thượng Bảo Vệ nói:
- Cũng không riêng gì vấn đề số phận, tôi thấy chủ tịch Cảnh cần phải thận trọng mới được.
Khúc Lập Toàn cười nói:
- Lần trước người đến là công tử thành phố, phải cho hắn xám mặt tro rời đi, anh Cảnh, nên ra tay đúng lúc.
Cảnh Quốc Ninh khẽ gật đầu nói:
- Bà xã Diệp Trạch Đào tới rồi, không có cơ hội lớn. Chỗ Lôi Diên Tùng nghe nói có một vài cơ hội, dạo gần đây ông ta cũng tỏ vẻ thân thiết với hai ả phục vụ lắm!
Khúc Lập Toàn liền cười nói:
- Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tin rằng chỉ cần làm đúng thì có thể sẽ nắm được thóp Lôi Diên Tùng. Chỉ cần nắm được Lôi Diên Tùng trong tay thì chúng ta có thể kéo về một bàn thắng.
Thượng Bảo Vệ trầm tư một hồi mới nói:
- Lưu Định Khải cho tới nay đều không cùng với chủ tịch Cảnh, lôi kéo anh ta thì không có khả năng, chỗ Cố Lâm Cao có thể thử lôi kéo một chút.
- Không tồi, Cố Lâm Cao hai năm nữa là về hưu, có thể thử một chút.
Khúc Lập Toàn đồng ý nói.
Cảnh Quốc Ninh nói:
- Cố Lâm Cao thật sự rất khôn khéo, trước kia chúng ta mất bao nhiêu tâm trí mới khiến ông ta bị đẩy xuống dưới, trong lòng nghẹn cục tức. Cứ sắp xếp cho con trai của ông ta trước, chỉ cần nắm chắc con trai ông ta, tin rằng ông ta sẽ dao động. Chỉ cần ông ta giữ thái độ trung lập thì cũng được rồi, đừng hy vọng ông ta về phía mình.
Thượng Bảo Vệ cũng đồng ý suy nghĩ của Cảnh Quốc Ninh, nói:
- Có Lưu Định Khải đảm nhiệm Bí thư đảng ủy Công an, chính trị pháp luật sẽ có chút rắc rối!
Cảnh Quốc Ninh mỉm cười nói:
- Tiêu Hùng Lâm cũng không phải kẻ ăn chay. Từ trước tới nay Tiêu Hùng Lâm đều nắm Sở Công an trong tay, Chúng ta hoạt động một chút, để cho Tiêu Hùng Lâm đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy công an kiêm Giám đốc Sở Công an, như thế thì Lưu Định Khải cho dù có bản lĩnh lớn đến mấy cũng khó có thể tác oai tác quái được!
Thượng Bảo Vệ thở dài:
- Cũng chỉ có thể như vậy!
Lúc này thư ký của Diệp Trạch Đào là Lam Nhất Thiên đã đến nhà của Lưu Định Khải.

Nhìn thấy Lam Nhất Thiên đến, hai người bèn đi nhanh vào thư phòng.
Từ trong túi lấy ra một tập tài liệu, Lam Nhất Thiên nói:
- Mấy thứ này chắc có trợ giúp cho công tác của anh, bí thư Diệp bảo tôi đem tới đưa cho anh.
Lưu Định Khải nhận lấy xem một lúc, sau khi xem xong trong lòng có chút xúc động nói:
- Còn thế này nữa, thì những bước tiếp theo sẽ hòm hòm rồi!
Bí thư Diệp nói:
- Mạc Lâm Tường là người có thể tin cậy.
Ánh mắt Lưu Định Khải sáng lên, gật đầu nói:
- Anh nói với bí thư Diệp, tôi biết phải làm thế nào!
Lam Nhất Thiên rời đi, Lưu Định Khải cẩn thận nhìn những thứ có liên quan đến Tiêu Hùng Lâm, trong lòng không ngừng cảm thán.
Khương Xán lúc này bưng một ly trà đi vào nói:
- Nhìn anh kìa, uống trà trước đã.
Cảm nhận được sự quan tâm của vợ, Lưu Định Khải mỉm cười nói:
- Đúng là thế sự vô thường!
Khương Xán cũng cười nói:
- Anh không thấy ư, những người đó miệng lưỡi thay đổi rồi, quay sang tâng bốc em!
Nhìn thấy vợ mặt mày hưng phấn, Lưu Định Khải nghiêm túc nói:
- Làm người không được quên cái gốc, trong lòng chúng ta phải nhớ kỹ, tất cả đều là do bí thư Diệp đem lại cho!
- Em biết mà, anh không cần phải nói.
Khương Xán liếc mắt quyến rũ Lưu Định Khải, ngồi trong lòng Lưu Định Khải, hai tay ôm cổ anh ta. Lưu Định Khải không ngờ sẽ có một ngày như vậy, trong lòng hưng phấn khó nói nên lời.
Tâm trạng hai người cũng không tồi.
Ôn tồn một hồi, Khương Xán có chút lo lắng nói:
- Anh cũng hiểu tiềm lực của Cảnh Quốc Ninh ở huyện, theo anh liệu ông ta có chịu nhẫn nhục như vậy không? Bí thư Diệp có thể đấu được với ông ta sao?
Lưu Định Khải mỉm cười nói:
- Em đừng xem thường bí thư Diệp trẻ tuổi, tất cả mọi việc đều sắp đặt sẵn, có một số việc em cũng đừng hỏi, cho dù thế nào anh cũng đi theo Bí thư Diệp.
Nói chuyện, Lưu Định Khải nhìn thoáng qua tập tài liệu trên bàn, anh ta hoàn toàn tin tưởng, đây chính là con dao hướng về phía Cảnh Quốc Ninh. Con dao này sau khi đưa ra nhất định sẽ xóa sạch toàn bộ thế lực chính trị pháp luật của Cảnh Quốc Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận