Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Mộng Y đâu?
Từ trong thôn quay về, Diệp Trạch Đào đón lấy một ly nước từ tiểu Cầm uống một ngụm nước lớn, không nhìn thấy Lưu Mộng Y ở nơi này, liền quay về phía tiểu Cầm hỏi một câu.
Trong một tuần nay, sức ảnh hưởng của Trần Hỉ Toàn biểu hiện hoàn toàn ra ngoài, dưới sự triển khai hoạt động của Trần Hỉ Toàn, không ít thương gia ở phía nam đều đến huyện Lục Thương khảo sát, tạm thời chưa có dự án lớn, nhưng mà, một chút ít hợp tác dạng nhỏ thì đã được triển khai ở các xã thị trấn.
Đặc biệt là quần chúng của xã Ma Quả, nhìn thấy Diệp Trạch Đào nói lời giữ lời, lập tức đã kéo được dự án về, hơn nữa lại đều là những dự án nhanh chóng có hiệu quả, tính tích cực của mọi người đều lập tức trở nên được thúc đẩy.
Đặc biệt là Diệp Trạch Đào làm công tác tác dụng vào các trung tâm chi bộ Đảng đã có một chút ít hiệu quả.
Huyện Lục Thương trong thời gian rất lâu rồi, chưa từng có một uỷ viên Đảng xã nào đối với cơ sở chi bộ Đảng thật sự coi trọng như thế này. Chi bộ Đảng dẫn theo mọi người bảo vệ dự án, kiểu phát huy tác dụng của trung tâm cũng đã thật sự nói lên điều đó.
Nhìn thấy tác dụng dẫn đầu của Đảng viên, quần chúng đối với tác dụng làm trung tâm của tổ chức Đảng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng có thể thấy xung quanh sự đoàn kết của chi bộ Đảng làm mọi mặt đều phát triển.
Tình hình cũng phát triển theo phương hướng tốt, tính tích cực của quần chúng đang được điều động.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ, điều quan trọng nhất vẫn là làm cho quần chúng nhìn thấy hi vọng, có hi vọng rồi, bọn họ nhất định sẽ làm theo.
- Chị Mộng Y dẫn theo Ngô Diễm Diễm đến chợ mua thức ăn rồi.
Tiểu Cầm ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn thấy toàn bộ trang phục của tiểu Cầm đã thay đổi thành bộ trang phục rất thoải mái, trang nhã mà Lưu Mộng Y đặc biệt mua cho cô ta, Diệp Trạch Đào biết rằng Lưu Mộng Y đang mua chuộc hai cô gái này.
Đi vào bên trong tắm một cái đi ra, Diệp Trạch Đào cũng mặc một bộ trang phục thoải mái ở nhà ngồi ở nơi đó xem văn kiện.
Trong lúc đang xem, tiểu Cầm đứng ở trước mặt Diệp Trạch Đào, bộ dạng giống như đang có chuyện gì đó muốn nói.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu hiện này của tiểu Cầm, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Cầm, có chuyện gì vậy?
Đối với sự quan tâm của cả gia đình Diệp Trạch Đào đối với mình, tiểu Cầm cảm động từ trong lòng, thời gian trước đó việc anh em thiếu tiền đi học để cho Diệp Trạch Đào biết được, là chính Diệp Trạch Đào bỏ tiền ra đưa cho cô ta.
Cắn cắn môi, tiểu Cầm nói:
- Bí thư Diệp, có nghe được một chuyện.

- Ồ, Cô ngồi xuống rồi nói.
Trong nhà không có người ngoài, chỉ có hai người bọn họ.
Cho dù là như vậy, tiểu Cầm cũng nhìn nhìn bốn phía xung quanh.
Diệp Trạch Đào vừa nhìn thấy bộ dạng này của tiểu Cầm, mỉm cười nói:
- Nói đi, không có sao đâu.
- Bí thư Diệp, là như vậy, hôm nay giám đốc Tào kêu tôi và Ngô Diễm Diễm qua đó, cô ta có nói mấy lời.
Nói đến đây, trên mặt của tiểu Cầm có chút ít hơi hơi đỏ lên, trở nên ngập ngừng.
Lúc nghe thấy Tào Hân Hân nói chuyện với bọn họ, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút xúc động, đoán chừng Cảnh Quốc Ninh đó lại muốn làm việc gì nữa đây.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua đây, tiểu Cầm nói:
- Bí thư Diệp, cậu đối với cả nhà chúng tôi vô cùng quan tâm, tôi thật sự không muốn hại cậu, Nhưng mà, giám đốc Tào đã ra lệnh cho chúng tôi, nhất định phải thấy được hiệu quả.
Nghe thấy tiểu Cầm nói chuyện như thế này, lại nghĩ đến lần trước tiểu Cầm nói với mình sự việc theo dõi kia, Diệp Trạch Đào biết rằng, người con gái này thật sự đã đứng về phía mình rồi.
- Tiểu Cầm, cô còn có tương lai tốt đẹp, cô mới có hai mươi tuổi thôi? Tôi và chị Mộng Y đã thương lượng một chút rồi, bước tiếp theo sẽ đưa cô đi đào tạo chuyên sâu một chút. Sau đó sẽ đưa cô đến công ty của chị Mộng Y làm việc, chị Mộng Y của cô đối với cô có một hi vọng rất lớn, cô ta nói với tôi cô rất thông minh, bồi dưỡng một chút nhất định có thể độc lập đứng vững một mình. Tin tưởng rằng cô sẽ có một không gian phát triển càng lớn, đến lúc đó có thể cải thiện hoàn cảnh gia đình cô trên diện rộng.
Không ngờ rằng Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y đã suy nghĩ đến tương lai của mình, trong ánh mắt của tiểu Cầm lộ rõ rasự xúc động, vẻ mặt ngại ngùng trở nên bình tĩnh hẳn lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Giám đốc Tào nói, ở bên lầu hai đã thu được hiệu quả rồi, bên đó đã không có vấn đề gì rồi, phê bình công việc của tôi và Ngô Diễm Diễm không có hiệu quả, nói là nếu không có hiệu quả nào nữa, sẽ thay đổi người đó!
Lầu hai đã lấy được hiệu quả?
Đương nhiên Diệp Trạch Đào biết nơi mình ở là lầu một, Lôi Diên Tùng sống ở lầu hai, lời nói này là có ý nghĩa gì đây?
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, trên mặt tiểu Cầm càng hồng thêm, có chút ngại ngùng nói:
- Giám đốc Tào sớm đã đưa cho chúng tôi thuốc kích thích, nếu không phải chị Mộng Y ở nơi này, Ngô Diễm Diễm sớm đã bỏ thuốc cho cậu rồi.
Lúc nói câu nói như thế, trên mặt cô ta càng trở nên đỏ thêm.

Diệp Trạch Đào bàng hoàng, lời nói của tiểu Cầm đã để lộ ra một tin tức quan trọng. Đó chính là Tào Hân Hân đều có ý định bỏ thuốc kích thích đối với Lôi Diên Tùng và cả mình, xét theo sự việc cô ta nói lầu hai đã thu được hiệu quả, đoán chừng Lôi Diên Tùng đã bị trúng kế rồi.
- Thuốc kích thích?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Thuốc đang ở chỗ Ngô Diễm Diễm, Ngô Diễm Diễm đã bảo đảm với giám đốc Tào, sẽ trong một hai ngày nữa sẽ bỏ thuốc cho cậu, sau đó sẽ quay lại toàn bộ cảnh chúng tôi và … và … cậu làm việc đó.
Nói đến đây, Tiểu Cầm cúi gằm mặt xuống, mặt đỏ lên như gấc.
Diệp Trạch Đào vô cùng tức giận, Cảnh Quốc Ninh đó không ngờ lại dám làm những chuyện đó.
Đè nén lại cơn giận trong lòng, Diệp Trạch Đào nhìn về phía tiểu Cầm nói:
- Tiểu Cầm, cám ơn cô đã nói với tôi chuyện này, cô hãy đi làm việc trước đi, qua một thời gian nữa tôi sẽ nói với chị Mộng Y của cô giúp cô sắp xếp một chút.
Nhìn thấy tiểu Cầm rời khỏi rồi, khuôn mặt Diệp Trạch Đào trở nên vô cùng nghiêm túc.
Còn tưởng rằng Lôi Diên Tùng cũng sẽ đề phòng, việc này không thể ngờ có muốn đề phòng cũng không nổi, cái tay Cảnh Quốc Ninh đó làm việc hoàn toàn không tuân theo quy tắc, quy củ nào cả, chuyện gì cũng dám làm cả!
Xem ra Lôi Diên Tùng thật sự đã xảy ra chuyện rồi!
Cũng không biết bây giờ Lôi Diên Tùng đang ở trong tình trạng như thế nào nữa, cho đến bây giờ Lôi Diên Tùng cũng không nói chuyện gì hoặc là phản ứng quá kích động nào cả, hẳn là Cảnh Quốc Ninh đã nắm được trong tay nhược điểm của Lôi Diên Tùng rồi.
Cảnh Quốc Ninh này thật là xảo quyệt, thâm hiểm.
Diệp Trạch Đào biết rằng, Lôi Diên Tùng đó đoán chừng chính là một lá bài ở trong tay của Cảnh Quốc Ninh, không đến thời điểm quan trong nhất định sẽ không lật tẩy lá bài này lên.
Hít sâu một hơi, Diệp Trạch Đào ít nhiều gì có chút ít buồn bực, thật vất vả mới có thể xây dựng được lề lối lại lần nữa xảy ra biến hóa rồi!
Hút thuốc lá, Diệp Trạch Đào tựa vào ghế sô pha suy nghĩ đến những sự việc có thể xảy ra.
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Nguyễn Quý Bình vẫn luôn biểu hiện ra một bộ dạng trung lập, cũng không có xen vào quá nhiều. Ngoại trừ anh ta ra, vừa mới nhận chức Cố Lâm Cao đó cũng là một nhân vật già đời xảo quyệt, nếu không phải nhìn thấy việc gì đó tuyệt đối nắm chắc trong tay, thì con người đó cũng sẽ không tùy tiện đi đắc tội ai đó. Chỉ cần chính bản thân mình không biểu hiện ra cục diện hoàn toàn thất bại, Cố Lâm Cao cũng tuyết đối sẽ không đứng về phía đối lập với mình, người này cũng có thể tạm thời coi như là nhân vật trung lập.

Ngoại trừ hai người này ra, những người khác thì được phân thành hai phái rồi.
Cảnh Quốc Ninh, Khúc Lập Toàn, Thượng Bảo Vệ hoàn toàn là mối quan hệ thép, ba người này gom lại thành một người. Nếu Cảnh Quốc Ninh nắm trong tay nhược điểm của Lôi Diên Tùng, thì Lôi Diên Tùng đó và Chu Lâm Ngọc tất nhiên sẽ đứng về phía Cảnh Quốc Ninh.
Năm phiếu chắc chắn đây!
Nháy mắt Diệp Trạch Đào liền cảm thấy khó khăn của chính mình trở nên lớn hẳn lên.
Lôi kéo được Lôi Diên Tùng, lực lượng của Cảnh Quốc Ninh thật sự sẽ rất lớn, nhìn thấy lực lượng như thế này của ông ta, người trung lập tất nhiên sẽ có một sự lựa chọn, đương nhiên rất có khả năng sẽ đứng về phía ông ta rồi!
Lại nhìn về phía bên mình, ngoài trừ Cam Lệ Bình, Lưu Định Khải là những người có thể bảo đảm ra, thật sự cũng không có các lực lượng khác. Kiều Ứng Xương cũng rất có khả năng đứng về phía mình, cho dù là như vậy thì cũng mới chỉ có bốn phiếu.
Vấn đề có chút lớn rồi đây, bản thân đã có năm phiếu, nếu mà cộng thêm vị Chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng này, đến lúc đó đối với mình trở nên bất lợi đây.
Diệp Trạch Đào biết rằng, nếu chính mình không có cách nào chèn ép lại Cảnh Quốc Ninh, nhiều ý tưởng của chính mình sẽ không cách nào thực hiện được, công tác ở trong huyện cũng không có cách nào đi lên một cách nhanh chóng.
Sau khi ngồi ở đó hút hết một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:
- Thời gian không chờ đợi ai cả!
Đây hoàn toàn là một thế cục khó khăn!
Đang nghĩ ngợi sự việc này, Lưu Mộng Y và Ngô Diễm Diễm đã mang theo bao lớn bao nhỏ đồ quay về.
- Trạch Đào, sao một mình ngồi ở đây vậy?
Nghe thấy câu hỏi của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người phụ nữ.
- Mua đồ gì mà nhiều thế!
- Sống lâu dài ở đây, đương nhiên phải mua một vài thứ đồ dùng chứ!
Lúc này tiểu Cầm cũng từ trong nhà bếp đi ra, vội vàng đến cùng sắp xếp đồ vật.
Diệp Trạch Đào cố ý quan sát Ngô Diễm Diễm một chút, người con gái này cùng với tiểu Cầm độ tuổi cũng khác biệt không nhiều. Nhưng mà, người con gái này không thuần khiết giống như tiểu Cầm, nếu nói là sẽ làm ra việc bất lợi đối với mình, rất có khả năng đó chính là người con gái này đây!
Không được, không thể bị động được nữa rồi!
Diệp Trạch Đào liền có một quyết định, hóa ra cái cách nhẫn nhịn của chính mình từ trước đến giờ xem ra không được rồi, nhất định phải làm rối loạn một chút mới được, mà còn phải dùng trong khoảng thời gian nhanh nhất làm cho sự việc này trở nên đảo loạn!
Nghĩ đến đây, cũng không có biểu hiện ra ngoài vẻ mặt đặc biệt nào cả, mỉm cười nhìn mọi người.
Đợi đến lúc sau khi mọi người đi vào trong nhà bếp, Diệp Trạch Đào liền đi vào trong phòng ngủ lúc ban đầu, lúc nhìn thoáng qua một cái, dụng cụ theo dõi quả nhiên vẫn chưa lấy đi.

Cũng không có biểu hiện gì khác thường, trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, Tào Hân Hân đó thật sự là quá to gan rồi, vậy thì cứ theo sự việc này tiến hành đột phá là được rồii!
Đi đến căn phòng ngủ hiện tại, cẩn thận quan sát một cái, sau khi chắc chắn không có thiết lập dụng cụ theo dõi, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Mạc Lâm Tường.
Tiến hành bố trí một chút, Diệp Trạch Đào cũng không có biểu hiện ra ngoài tình huống đặc biệt này, lại đi xuống dưới lầu lần nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Diệp Trạch Đào đang chủ trì buổi hội nghị về công việc, có một cuộc điện thoại gọi đến cho Diệp Trạch Đào.
Chỉ thấy sau khi Diệp Trạch Đào nhận cuộc điện thoại, đập bàn một cái, tức giận nói:
- Lẽ nào lại như vậy, điều tra cho tôi, nhất định phải điều tra việc này cho rõ ràng, đúng rồi, nơi ở của vài lãnh đạo cũng phải kiểm tra cho tôi!
Cái bàn bị Diệp Trạch Đào đập rầm rầm.
Sau khi tức giận, sắc mặt của Diệp Trạch Đào vô cùng khó coi.
Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Diệp trạch Đào ngồi ở nơi này với bộ dạng tức giận hàng vạn lần.
- Chuyện gì vậy?
Lôi Diên Tùng nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Sắc mặt của Lôi Diên Tùng cũng không được tốt lắm.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Định Khải đang ngồi họp ở đâynói:
- Bí thư Lưu, tôi thấy việc này cũng là cậu đi chủ trì một chút đi!
Lưu Định Khải nói:
- Mời Bí thư Diệp nói.
- Các đồng chí, huyện Lục Thương này thật sự rất nguy hiểm! Hôm nay lúc vợ tôi quét dọn căn phòng, vốn là định lau trên đỉnh đèn một chút, thật sự không thể ngờ được, ở bên trong đỉnh đèn nhà tôi không ngờ lại có trang bị thiết bị theo dõi! Tôi cũng không hiểu rõ lắm, ở trong nhà tôi tại sao lại có thiết bị theo dõi như thế này, rốt cuộc là ai đã tiến hành theo dõi tôi!
Nói đến đó, nện một đấm lên trên bàn, làm cho những ly trà ở trên bàn cũng đều phải chấn động nhảy lên.
A!
Các ủy viên thường vụ ở trong buổi họp cũng điều bị giật mình đến sắc mặt cũng có sự thay đổi lớn, bất kể người biết hoặc là không biết cũng đều hiểu rõ, lần này lại muốn nổi lên một làn sóng lớn đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận