Hồng Sắc Sĩ Đồ

Vì chuyện dự án xe hơi, Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y đều đi thủ đô, Diệp Trạch Đào đã đầu tư kinh phí rất nhiều cho công việc này.
Nhìn danh sách sắp được đề cử lên cán bộ, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Trưởng phòng Tài chính Hồ Lâm là người có năng lực hoạt động mạnh mẽ được mình kéo lên, Trưởng phòng xây dựng Lục Tiến Thăng là người chủ động đầu quân về phe mình, sau khi tìm hiểu một chút, thì năng lực của người này cũng không tệ, Bí thư Đảng uỷ làng Thuỷ Bố Triệu Kiện là nhân tài do mình phát hiện ra khi đến làng Thủy Bố…
Nhìn từng người trong danh sách, có người là nhân vật số một, có người là nhân vật số hai, cho dù thế nào, qua sự cố gắng của bản thân, ngoại trừ người của mình ra, Kiều Ứng Xương, Cam Lệ Bình, Lưu Định Khải, Cố Lâm Cao đều thu hoạch lớn, những người của bọn họ cũng đã được xếp vào những vị trí quan trọng, xem như toàn bộ cục diện của huyện Lục Thương một lần nữa được tái tạo.
Xem xong, Diệp Trạch Đào liền tập trung vào khu kinh tế mới.
Nhìn qua khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, tạm thời không tìm ra được người thích hợp.
Lúc đang suy nghĩ, Kiều Ứng Xương bước vào nói:
- Bí thư Diệp, bây giờ xuất phát ư?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
- Bí thư Diệp, lần này năm đồng chí tham gia cạnh tranh ở khu kinh tế mới đang bước vào giai đoạn tranh luận.

- Anh cảm thấy bọn họ ra sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Hôm nay do Diệp Trạch Đào dẫn đội, Chủ tịch huyện, Phó bí thư huyện, Trưởng ban tổ chức cán bộ, Chủ nhiệm văn phòng huyện uỷ sẽ quyết định ứng cử viên cuối cùng.
Rất nhanh đoàn người đã đến trụ sở khu kinh tế mới.
Toà cao ốc này đúng là rất đặc biệt, nhìn sơ qua rất có sức sống, nhưng, ai cũng biết, tất cả những việc này cũng là để phô trương.
Lúc bước vào phòng họp nhỏ của khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào thấy những người khác đều đã đến, khẽ mỉm cười nói:

- Khu kinh tế mới cần sự phát triển lớn, lựa chọn một người dẫn đầu là rất quan trọng.

Chủ tịch huyện Lôi Diên Tùng không hứng thú lắm với chức vị này, đối với sự cạnh tranh công khai của Diệp Trạch Đào trong huyện cũng không lấy làm thích thú cho lắm, anh ta cũng coi là người của huyện Cừ Dương, biết được rất nhiều về khu kinh tế mới, trong lòng lại nghĩ, tốt nhất mình đừng có nhúng tay vào việc này, ai đó mà nhúng tay vào làm hỏng việc thì Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ sẽ treo số, đến lúc đó không phải là một chuyện tốt.
Bởi vì có suy nghĩ này, nên cũng không dám tranh chức vị này, chỉ muốn xem Diệp Trạch Đào sẽ giải quyết ra sao mà thôi.
Lôi Diên Tùng còn có một ý tưởng, nếu mình không tham gia, đến lúc Diệp Trạch Đào phá hỏng mọi chuyện, đến lúc đó chẳng phải mình sẽ có cơ hội sao.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy, Lôi Diên Tùng mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp nói không sai, lần này để Bí thư Diệp chọn, tôi tin rằng sẽ có một người thích hợp.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Du Hiểu Lệ cũng biết ở đây đã có khá nhiều nhân vật bị lật thuyền rồi, cô tự hỏi sao mình không có đủ năng lực làm cho nơi này phát triển.Tuy rằng vị trí Chủ nhiệm khu kinh tế mới ở đây rất ngon, nhưng những người nào hiểu biết thì cũng sẽ biết, ở đây tốt nhất mình không nên tham dự vào, cứ nhìn những người đến đây mà xem, Lưu Hiểu Lệ đànhchọn cách đứng mà nhìn xem.
Thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như muốn làm lớn, ít nhiều thì Du Hiểu Lệ cũng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng cho lắm, Diệp Trạch Đào là người được điều từ bên ngoài vào, muốn lập được thành tích một cách nhanh chóng, thì với một cục diện lớn đầy rẫy những rối ren như vậy, chẳng lẽ nói muốn nó phát triển là nó sẽ phát triển được ngay hay sao, nếu làm không tốt việc này có khi Diệp Trạch Đào còn sẽ bị một vố đau.
- Bí thư Diệp, tình của năm người lần này đều được lắm, thi viết, trắc nghiệm, tất cả đều đạt tiêu chuẩn.
Du Hiểu Lệ nói một cách thành thật.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Vậy được, chúng ta cùng vào đi.

Rất nhanh tất cả các nhân viên trong khu kinh tế mới của huyện đã bước vàophòng báo cáo.

Lúc khu kinh tế mới bắt đầu, tất cả mọi người đều tưởng đó sẽ làmiếng mồi ngon, nên cũng có không ít người tìm đủ mọi cách để vào được đây, sau đó thấy nơi này không như mình đã tưởng tượng, từng người một đi ra, còn lại một vài người không liên quan gì nhiều, mọi người đã co rút lại rất nhiều, cho dù là vậy, vẫn còn trên trăm người công nhân.
Hôm nay là buổi cuối cùng, năm người tham gia biện hộ có vẻ lo lắng.
Toàn bộ chương trình đều do Du Hiểu Lệ chủ trì, sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống liền xem lại lần lượt tài liệu của năm người.
Xếp thứ nhất chính là Phó chủ nhiệm hiện giờ của khu kinh tế mới Khương Nghiễn Bân, ông ta không ứng cử không được, vốn dĩ lúc đầu cùng với sự gục ngã của nhân vật số một, số hai, ông ta sẽ có cơ hội, thuận theo đó mà ngồi lên chức vị đó, nhưng kết cục Diệp Trạch Đào lại muốn có một cuộc cạnh tranh công khai, nên trong lòng ông ta chứa đựng đầy sự oán giận.Tuy nhiên, dựa vào quan hệ nhiều năm qua mà ông ta đã gây dựng, đặc biệt đã làm đến chức này, các tiêu chí xác định và đánh giá, trắc nghiệm đều dễ dàng vượt qua, chỉ còn cửa cuối cùng này, nên trong lòng ông ta cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Người thứ hai là người Uỷ ban kinh tế thương mại gọi là Lý Ý, mục đích rất rõ ràng, muốn nhân cơ hội lần này để có thể thăng lên một cấp.
Có ý tưởng giống ông ta là Tô Khải Minh,nhân viên xây dựng đô thị, cũng muốn thăng lên một cấp.
Hai người gần cuối, một là cán bộ Sở giáo dục Hoàng Sơn Thành, còn một nữ đồng chí, vốn là nhân viên trong khu kinh tế mới, trên tài liệu có ghi là thạc sĩ của một trường Đại học trong thủ đô.
Nhìn người tên Củng Nặc Bội, nhìn độ tuổi, cũng chỉ khoảng hai mươi chín tuổi, trong lòng khẽ động, không ngờ một nữ thạc sĩ lại đến khu kinh tế mới này!
Lúc xem lại sơ yếu lý lịch của cô ta, biết được cô ta đã từng làm qua ở Văn phòng Huyện ủy, giữ chức phó phòng một năm.
Rất nhanh, quá trình biện hộ bắt đầu, người đầu tiên là Khương Nghiễn Bân, ông ta rất bình tĩnh, tài ăn nói rất tốt, nói thao thao bất tuyệt.
Diệp Trạch Đào cũng không loại bỏ Khương Nghiễn Bân, trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nếu mọi mặt của Khương Nghiễn Bân đều tốt, cũng có thể dùng đến ông ta.
Kết quả đã khiến cho Diệp Trạch Đào hết sức thất vọng, phát hiện ra rằng tuy ông ta nói rất nhiều, nhưng đó toàn là những lời nói khách sáo, mạnh miệng, lại không hề đề cập đến nội dung để phát triển khu kinh tế mới, điều này làm cho Diệp Trạch Đào thất vọng tràn trề.
Người sau là Lý Ý, càng không liên quan gì, khi Diệp Trạch Đào hỏi vài câu quan trọng, hai người đều không trả lời được.
Sự mở đầu của Hoàng Sơn Thành khiến cho Diệp Trạch Đào ngạc nhiên.
Sự mở đầu ai cũng phải nói một đoạn biện pháp chính trị của mình cho mọi người nghe, đó cũng là phần để cho mọi người có thể thấy được năng lực chính trị của họ.. Nhưngnhững điều này là do Hoàng Sơn Thành lấy trên mạng xuống, vừa lúc Diệp Trạch Đào muốn hiểu rõ thêm về tình hình phát triển khu kinh tế mới, nên lên mạng để xem qua nội dung, mới nghe là biết người đó đã sao chép. Nhìn thấy điệu bộ Hoàng Sơn Thành là một thư sinh, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, tính này thật chẳng ra sao cả!
Nói đúng hơn, Khương Nghiễn Bân kia được coi là sĩ quan cao cấp trong đám quân kia, nếu như không có ai, chỉ còn có thể đưa Khương Nghiễn Bân lên làm.

Diệp Trạch Đào rất thất vọng.
Cho tới cô gái kia, Diệp Trạch Đào không dám có ảo tưởng lớn, là một phụ nữ, tuy là thạc sĩ, nhưng khá nhiều thạc sĩ đọc sách nhiều đến nỗi ngây người ra!
Rất nhanh, một người con gái từ ngoài bước vào.
Những người biện hộ lần này không thể nghe được câu trả lời của đối thủ, chỉ khi sau cuộc tranh tài mới có thể ngồi trong kia nghe lại, người phụ nữ tên Củng Nặc Bội xếp hạng cuối cùng, cũng là người cuối cùng bước vào.
Lúc người phụ nữ này vừa bước vào cửa, trước mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đó chính là một nhân vật cực kỳ đặc biệt!
Đừng nói là Diệp Trạch Đào, hầu hết mọi người đều nhìn về phía của Củng Nặc Bội.
Không thể không nói, người phụ nữ này đến đâu cũng như tỏa ánh sáng.
Cùng với sự tiến vào trong phòng của người phụ nữ này, cái ý nghĩ phụ nữ mà học càng cao thì càng xấu trong Diệp Trạch Đào bỗng chốc được tan biến dần đi, hắn thầm than một tiếng, rốt cuộc đó là người con gái như thế nào, làm sao mà lại học vừa giỏi, người cũng lại đẹp như thế chứ?

Củng Nặc Bội có vẻ rất bình tĩnh, Diệp Trạch Đào cũng chăm chú nghe.
Nói rất tốt!
Quan trọng là người phụ nữ này đã nhắm vào sự phát tiển của khu kinh tế mới, có nhiều ý tưởng khá là hợp với Diệp Trạch Đào, và còn rất thực tế.
Lúc người phụ nữ này bước ra, cuộc tranh tài đã kết thúc.
Đương nhiên việc này cần có một quá trình, còn phải thảo luận trên Hội nghị thường vụ.
Trở về phòng làm việc, Diệp Trạch Đào giữ Kiều Ứng Xương lại, hắn muốn biết nhiều hơn về người phụ nữ Củng Nặc Bội này.
- Ông Kiều, xem hết toàn bộ người biện hộ, Củng Nặc Bội kia rất tốt.
Diệp Trạch Đào nói.
Kiều Ứng Xương có chút do dự.

Thấy biểu hiện của Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu, nhìn Kiều Ứng Xương nói:
- Ông Kiều, có gì thì cứ nói, đừng lo lắng.

- Bí thư Diệp, lời nói của Củng Nặc Bội này phải chú ý một chút mới được!

- Ồ!
Diệp Trạch Đào đưa điếu thuốc cho Kiều Ứng Xương.
- Bí thư Diệp, có chút tình huống anh không biết, ba năm trước Củng Nặc Bội được Cảnh Quốc Ninh mời từ Tỉnh về, năng lực cũng khá lắm, đến đây làm trong văn phòng Huyện uỷ, sau đó cô ta cùng một người đàn ông ở huyện tên Trương Lực yêu nhau, cuối cùng không hiểu vì chuyện gì, Trương Lực bị tai nạn xe cộ mà chết, về sau, cô ta lại nói chuyện tình cảm với một thầy giáo, kết quả tay thầy giáo kia cũng chết.

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Kiều Ứng Xương.
- Kỳ thật thì ai cũng biết, Cảnh Quốc Ninh có ý đồ đối với cô ấy!
Đúng là phức tạp thật!
Diệp Trạch Đào không biết nói gì.
Kiều Ứng Xương nói thêm:
- Có lần, Lúc Chủ nhiệm phòng giám sát phát thanh truyền hình ở Tỉnh Tào Hưng Duy đến thành phố, liền để ý đến cô ta, vợ của Chủ nhiệm Tào vừa mới chết, nhưng Củng Nặc Bội khước từ, sau đó Tào Hưng Duy nhậm chức Phó cục trưởng Cục thông tin, gã ta đã buông lời cảnh cáo, ở tỉnh Tây Giang này, ai dám sử dụng Củng Nặc Bội tức là đã đối đầu với gã ta. Anh phải biết rằng, Tào Hưng Duy là lãnh đạo có năng lực rất lớn ở Tỉnh, các vị lãnh đạo ở thành phố và các huyện khác không ai dám đụng đến ông ta! Về sau lãnh đạo mới điều cô đi khu kinh tế mới!
Trong ánh mắt Diệp Trạch Đào có một tia kỳ lạ, mãi một hồi lâu hóa ra là có chuyện như thế này!
Củng Nặc Bội này đúng là người mệnh khổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận