Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Đây là đồng chí Tôn Lôi.
Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Đồ Lan Vĩ giới thiệu một người trẻ tuổi cho bọn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lúc này mới hướng về phía Tôn Lôi, xem ra người này quả nhiên là một nhân tài, tuy nhiên con người này tỏ ra có chút kiêu ngạo, tuy rằng bắt tay nói chuyện với Diệp Trạch Đào nhưng dường như chính gã mới là anh cả ở đây.

Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, tuy rằng khuôn mặt của Diệp Trạch Đào không có chút thay đổi gì, nhưng cũng thu lại nhiệt tình của mình đi ít nhiều.
- Bí thư Diệp, dự án lần này mang đến một tỉ tám trăm triệu, đây là tập đoàn xuyên quốc gia, đầu tư trong nước cũng không ít, hoàn toàn đều là đầu tư bên ngoài, tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được, đối tác cũng có niềm tin khi đầu tư vào huyện Lục Thương.
Tôn Lôi thản nhiên mỉm cười.
Diệp Trạch Đào trong lòng sửng sốt, đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.
- Chỉ cần đến đất nước chúng ta đầu tư thì chúng ta đều hoan nghênh.
Diệp Trạch Đào nói.

Thi Minh Cương có vẻ vui mừng, cười ha hả nói:
- Lần này xí nghiệp lớn có thể đến thành phố chúng tôi đầu tư, đối với sự phát triển của chúng ta nhất định sẽ có sự giúp đỡ cực lớn, trước tiên mọi người hãy ở lại đây, ngày mai sẽ tiến hành nghi thức ký tên do tỉnh tổ chức, phải biết rằng chuyện này tỉnh cũng rất coi trọng.
Tôn Lôi khẽ mỉm cười nói:
- Nghe nói huyện Lục Thương muốn làm huyện thí điểm, không ít các doanh nghiệp đầu tư đều hy vọng có thể đến huyện Lục Thương tham gia phát triển.
Ý tưởng trong đầu Diệp Trạch Đào hiện lên rõ ràng hơn một chút.


Sớm đã có người sắp xếp sẳn phòng khách, Diệp Trạch Đào và Cố Lâm Cao ở cùng phòng.
Vào phòng, Cố Lâm Cao hỏi:
- Bí thư Diệp, tôi đi ra ngoài đi dạo một chút!
Cố Lâm Cao cũng là người có ý tứ, biết Diệp Trạch Đào rất có thể sẽ gọi một cuộc điện thoại, cho nên y mới tìm một cái cớ đi ra ngoài.

Diệp Trạch Đào nghĩ một lát lúc này mới gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ nói trước:
- Tôn Lôi đã tới rồi?
- Đúng thế, mang theo dự án một tỉ tám trăm triệu đến tỉnh chúng tôi.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lần này Tôn gia xuất ra một số tiền rồi.
- Thưa thầy, đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, muốn tìm thầy để nói chuyện một chút.
- Cậu nói đi.
Diệp Trạch Đào rất coi trọng ý kiến của Điền Lâm Hỉ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy, trung ương đã quyết định chọn huyện Lục Thương là huyện thí điểm, đây là nơi trọng tâm thí điểm để phát triển và đào tạo sản nghiệp dân tộc, trong thời điểm như thế này, Tôn Lôi mang đến một doanh nghiệp nước ngoài chủ yếu là đầu tư nước ngoài, liệu chuyện này còn mục đích nào khác chăng?


Câu hỏi của Diệp Trạch Đào trước tiên làm cho Điền Lâm Hỉ sửng sốt, sau đó Điền Lâm Hỉ chú trọng hơn đến việc này, nghiêm túc suy nghĩ, sau khi bị Diệp Trạch Đào nhắc tới, Điền Lâm Hỉ mới phát hiện chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
- Cậu nói suy nghĩ của cậu xem nào.
Điền Lâm Hỉ càng thêm chú ý.

- Hôm nay trong lời nói của Tôn Lôi còn lộ ra một nội dung, không chỉ có doanh nghiệp đầu tư nước ngoài này sẽ đến, còn có thể có một số xí nghiệp đầu tư nước ngoài cũng sẽ đến, bất luận tình hình đầu tư của doanh nghiệp nước ngoài vào huyện Lục Thương như thế nào, nếu xí nghiệp đầu tư nước ngoài ở huyện Lục Thương và doanh nghiệp trong nước ta đấu một trận, thì sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Lời nói của Diệp Trạch Đào làm cho Điền Lâm Hỉ nhíu mày nói nghiêm túc:
- Hiện tại đầu tư nước ngoài và xí nghiệp góp vốn tràn ngập trong nước, xí nghiệp trong nước của chúng ta đã không còn nhiều thị trường, lúc biết trung ương có ý muốn làm thí điểm xí nghiệp dân tộc, tất nhiên sẽ có ý kiến thế này thế kia, lợi dụng thực lực cực kỳ lớn của bọn họ để chèn éplàm cho doanh nghiệp dân tộc của chúng ta suy sụp, chuyện này cũng có thể xảy ra như lời cậu nói, chuyện này rất nghiêm quan trọng, xem ra, chiến tranh vô hình trung đã bắt đầu được triển khai rồi.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Nói thật với lực lượng trước mắt không tương xứng với tình hình hiện nay, doanh nghiệp dân tộc của chúng ta chắc chắn không thể cạnh tranh được với các tập đoàn hùng mạnh trên thế giới, điều cần phải làm trước mắt đó chính là trước tiên chúng ta phải tiến hành giúp đỡ trong nước, để cho bọn họ đạt được mức độ thực lực nhất định sau đó mới có lực lượng để cạnh tranh. Nếu như trong tình hình hiện tại, các doanh nghiệp trong nước và nước ngoài tiến hành chiến đấu kịch liệt ở huyện Lục Thương, thì các doanh nghiệp của chúng ta căn bản là không có bất cứ khả năng chiến thắng nào cả.

Điền Lâm Hỉ biết tình huống mà Diệp Trạch Đào nói là chính xác, nên hỏi:
- Suy nghĩ của cậu là thế nào, cậu nói luôn ra đi.

Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi tin rằng, tên Tôn Lôi mang đến công ty đó chỉ là một tiên phong, là một phép thử, nếu như chúng ta không có biện pháp, tùy cho các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài tràn ngập huyện Lục Thương, thực sự đến lúc đó, chúng ta chưa đánh đã bại.


Điền Lâm Hỉ nói:
- Hiện tại có một số chuyên gia cho rằng một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài sau khi được sự phê chuẩn của chính phủ Trung Quốc được thành lập, chịu sự giám sát của chính phủ nước ta, nộp thuế cho nhà nước chúng ta, vì nước ta mà tạo ra những cơ hội việc làm, hẳn nó là một trăm phần trăm doanh nghiệp nước ta, nếu như từ đầu đến cuối có đầu tư nước ngoài đều bị coi là doanh nghiệp nước ngoài, thế thì nước ta không thể xây dựng một chế độ mở cửa toàn cầu tốt được.
Diệp Trạch Đào nói một cách nghiêm túc:
- Tôi cho rằng đây là sai lầm về mặt nhận thức, mặc dù bọn họ thành lập ở nước ta, khống chế những công ty này vẫn là đầu tư nước ngoài, đến thời điểm then chốt, nếu như đầu tư nước người sử dụng điểm này để thâu tóm chúng ta, một cách vô cùng dễ dàng, theo lí luận tài sản của chế độ kinh tế học trung quyền, công ty đa quốc gia đăng kí công ty con vào nước ta, ở nước ta đăng kí doanh nghiệp nước ngoài độc quyền vốn nước ngoài không có thể nghi ngờ toàn bộ đều thuộc người nước ngoài được, là doanh nghiệp nước ngoài, quyền tài sản của bọn họ khi nào được quy về cho chính phủ nước ta hoặc cho người dân?
Điền Lâm Hỉ nghe xong lời Diệp Trạch Đào nói, trầm ngâm trong thời gian dài, ông ta đang thận trọng suy xét lời nói của Diệp Trạch Đào, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình có lối suy nghĩ như bị một số thứ gọi là chuyên gia dẫn dắt vào bên trong một đám lý luận vậy.
Diệp Trạch Đào lại nghiêm túc nói:
- Thưa thầy, tình hình hiện nay đã không còn là một vấn đề thí điểm nữa, mà là đã động đến lợi ích của dân tộc ở mức độ cao rồi, của quốc gia rồi, chúng ta chẳng nhẽ cứ như thế đi xuống sao? Không biết thầy đã từng nghe qua chưa: trong 28 ngành sản xuất chủ yếu ở nước ta, đầu tư nước ngoài trực tiếp đầu tư vào chiếm đa số quyền khống chế tài sản đã lên đến con số 21, tổng thống mĩ từng khống chế năm xí nghiệp đứng đầu danh sách cũng đều là đầu tư nước ngoài? wilson từng chỉ ra, còn từng nghe có người nói Châu Mỹ La Tinh cấp vốn để lấy được đặc quyền, nhưng chưa bao giờ nghe thấy có người nói nước Mỹ cấp vốn cho nước ngoài để có được đặc quyền đó, bởi vì chúng tôi không cho bọn họ cái đặc quyền đó, bởi vì đầu tư đối với mỗi một quốc gia chính là chiếm và cai trị nước ban đầu, lúc trước tôi cảm thấy những lời này của Wilson có hơi quá, nhưng bây giờ đối mặt với tình hình trong nước trước mắt của chúng ta, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng lời nói của Wilson sâu xa đến dường nào.
Điền Lâm Hỉ cũng biến đổi sắc mặt nói với Diệp Trạch Đào:
- Những lời cậu nói tôi sẽ nói lại với lãnh đạo, đúng như lời cậu nói, bây giờ chúng ta đang đứng trước thời điểm không thể không chiến đấu, tiếp tục như thế này, kinh tế của nước ta chắc chắn sẽ bị đầu tư nước ngoài khống chế, chuyện này có quan hệ đến sự phát triển to lớn của toàn dân tộc.

Diệp Trạch Đào thấy Điền Lâm Hỉ công nhận quan điểm của mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đất nước cần phải nhanh chóng đưa ra thứ gì đó cho sân chơi, đó chính là tiến hành nhận định với tự chủ các sản phẩm sáng tạo, nhất định phải yêu cầu doanh nghiệp cung cấp hàng hóa phải liệt vào “ Mục lục mua bán sản phẩm sáng tạo của chính phủ”, trước mắt nhất định phải đạt được sự nhận định của sản phẩm, tất cả những sản phẩm được thẩm định phải có quyền sở hữu trí tuệ của nước ta và nhãn hiệu của bản thân, hơn nữa người đến thẩm định quyền sở hữu trí tuệ phải hoàn toàn độc lập với các cơ quan nước ngoài hoặc với một người nào đó.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chúng ta gia nhập WTO rồi, làm như thế liệu có phù hợp không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này là một vấn đề lớn, chúng ta nhất định phải khua chiêng múa trống chống đỡ cho sản nghiệp của chính chúng ta, chính sách này hoàn toàn thỏa đáng, không có vi phạm bất cứ quy định nào của quốc tế, hơn nữa nước ta cũng không tham gia vào “Hiệp định mua bán chính phủ”, không có nghĩa vụ và trách nhiệm khiến cho đầu tư nước ngoài tham gia vào hoạt động tự chủ sáng tạo của nước ta.

Nói tới đây, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:

- Chúng ta phải cung cấp cho các doanh nghiệp của chúng ta một không gian nhất định, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được vị thế đầu trong nền kinh tế nước ta được.
Cảm nhận được tâm tình của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:
- Việc hôm nay mà cậu nói vô cùng quan trọng, ta nghĩ, chuyện này nhất định là chuyện đại sự cần phải nắm bắt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ý của tôi chính là đầu tư bên ngoài đã đến, bất kể là nhiều hay ít chúng ta đều hoan nghênh, nhưng trên phương diện phát triển và đào tạo sản nghiệp dân tộc, chúng ta vẫn cần phải có kết cấu của mình, tuyệt đối không được để bất cứ một nước nào đến thâu tóm, cùng với danh sách chính sách thí điểm, tôi tin rằng chuyện này trên thị trường quốc tế sẽ gây nên một số chèn ép và chống đối, chúng ta phải có sự chuẩn bị tư tưởng toàn diện, liên hệ đến chính sách kinh tế của các nước là một chuyện đại sự không thể dao động được.
Lúc này Điền Lâm Hỉ mới phát hiện, Diệp Trạch Đào đã đứng trên vị trí của một người chủ chiến, hoàn toàn tin tưởng rằng, bước tiếp theo đối thủ của Diệp Trạch Đào sẽ ngày càng nhiều, một lực lượng mạnh mẽ cũng sẽ xuất hiện.
Để Diệp Trạch Đào đi tiên phong, liệu hắn ta có trụ được không?

Điền Lâm Hỉ đối với những bước phát triển tiếp theo của Diệp Trạch Đào đúng là có chút lo lắng.
Tuy nhiên, đối với người dũng cảm đứng lên hàng đầu chiến đấu, vừa có năng lực vừa nhạy bén với những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể phát hiện ra những vấn đề như Diệp Trạch Đào, trong lòng Điền Lâm Hỉ cũng có sự tán thưởng.
Tắt điện thoại, Điền Lâm Hỉ liền chạy đến chỗ của Hoa Uy.
Sau khi Hoa Uy chăm chú nghe xong Điền Lâm Hỉ kể về ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, trở nên trầm tư một lúc lâu.
Qua một lát, lúc này mới nói với Điền Lâm Hỉ:
- Việc này quốc gia sớm đã có sự nghiên cứu, cũng có một số đối sách, đồng chí Diệp quả là khá, tư tưởng nhạy bén, cái nhìn đại cục rất tốt, hắn ở vị trí kia mà có thể nhìn được những việc ở cấp tầng sâu như thế, đó là một mầm ươm tốt, chúng ta chính là cần những đồng chí như thế, chúng ta không bài xích đầu tư nước ngoài, nhưng cũng không thể dựa vào quá mức được, đồng chí tiểu Diệp nói rất hay. Bước tiếp theo tất nhiên là chúng ta sẽ gặp phải sự chống lại của một số tập đoàn đầu tư trong và ngoài nước, đúng như những gì mà đồng chí tiểu Diệp nói, đây là một vấn đề rất to lớn, chúng ta quyết không thể nhượng bộ được, nếu như chúng ta nhượng bộ, việc này đồng nghĩa với việc chúng ta có lỗi với hậu thế, và cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên, trung ương chuẩn bị ra “Thông báo về việc mở rộng công nhận sản phẩm chính chủ trong nước”, đối với những chính sách ưu đãi của huyện Lục Thương, anh có thể nói với đồng chí tiểu Diệp, tôi tin tưởng hắn ta có thể làm tốt vai trò của người quản lí trận chiến.
Hóa ra Hoa Uy đã có sắp xếp.
Điền Lâm Hỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, Diệp Trạch Đào có thể nhận được sự tán thành của Hoa Uy, làm cho Điền Lâm Hỉ cũng cảm thấy rất vui.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận