Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Bí thư Diệp, chuyện của Bộ trưởng Đan ngày càng được mở rộng!
Lam Nhất Thiên vừa giúp Diệp Trạch Đào rót thêm nước nóng, vừa cười nói.
Lúc nói chuyện, trong lòng Lam Nhất Thiên tràn đầy nghi ngờ, hôm đó vừa mới nói chuyện chiếc đồng hồ với Bí thư Diệp, không ngờ sau đó thật sự xảy ra chuyện này, chẳng lẽ do Bí thư Diệp đứng sau những chuyện này?
Nghĩ đến tình cảnh Đan Tiến Xương khoa tay múa chân sau khi đến huyện Lục Thương, Lam Nhất Thiên còn chắc chắn hơn, chuyện này nhất định liên quan đến Bí thư Diệp.
Thật ra, mấy ngày nay tình hình ở huyện Lục Thương có chút thay đổi, lòng người cũng bắt đầu ổn định trở lại.
Tôn Lôi mang đến một dự án rất lớn một tỷ tám, lại có lãnh đạo của Bộ thương mại, hơn nữa lãnh đạo ở Tỉnh cùng đến, đã gia tăng thêm thế lực rất lớn cho Tôn Lôi, lúc đó có rất nhiều người không thấy rõ tình hình, trong lòng dao động, cũng có một số người suy nghĩ tốt nhất là nên đứng về phía Tôn Lôi.
Đừng nói chi người ngoài, một số người của Diệp hệ đều lo lắng Bí thư Diệp không thể đấu lại Tôn Lôi có thế lực rất lớn.
Nhưng mà, chuyện xảy ra rất kỳ lạ, không ngờ Diệp Trạch Đào lại tỏ ra mạnh hơn, đừng nói là ba dự án lớn đã đè ép dự án một tỉ tám, mà còn đã công khai chống lại Đan Tiến Xương.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại chuyện này, Đan Tiến Xương đã xảy ra chuyện.
Thấy các nhà lãnh đạo vội vã bỏ đi, mọi người phát hiện, chắc chắn Diệp Trạch Đào không phải là người dễ bị đánh bại.
Bây giờ Lam Nhất Thiên vô cùng kính phục Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng biết thông qua chuyện này, địa vị của mình ở huyện Lục Thương rất cao, càng thêm ổn định, khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Ánh mắt của quần chúng đúng là rất sáng suốt!

Lần này chính là đả kích phía Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào không nghi ngờ mình là người chiến thắng, đây là chuyện tốt.
- Đúng vậy, hiện tại chiếc đồng hồ của Bộ trưởng Đan đang bị khai thác rất nhiều, với tiền lương mà ông ta có, căn bản không thể mua được món đồ đáng giá, chiếc đồng hồ đắc tiền như vậy! Có tiền cũng phải khiêm tốn một chút, cứ muốn đeo trên tay để khoe khoang?

Diệp Trạch Đào rất vui, tâm lý của Lam Nhất Thiên này cũng rất trù phú.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện nay có một số cán bộ của chúng ta, trình độ tặng quà đã được nâng lên, lúc trước mang theo một túi hoa quả cũng được xem là lễ vật rất lớn, còn bây giờ, tặng quà càng bí mật, giá trị càng cao, các anh là những đồng chí làm việc bên cạnh tôi, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, bất luận khi nào cũng không được tham tiền tài!

Lam Nhất Thiên nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Diệp yên tâm!


Diệp Trạch Đào nhìn về phía máy tính, nhắm vào mặt của Đan Tiến Xương mà quát lên một cách hung bạo.
Thấy Lam Nhất Thiên đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm tư, năng lực của Phương Khởi Hùng đúng là không tệ, không ngờ lại có thể điều tra ra được nhiều sự việc liên quan đến chiếc đồng hồ của Đan Tiến Xương như vậy, nếu chỉ dựa vào những người bạn trên mạng, sao có thể làm cho nó sinh động như vậy, giờ thì tốt rồi, Đan Tiến Xương cũng được, những người đằng sau ông ta cũng được, vì việc của ông ta đã bận rộn một phen, làm sao có thời gian để đối phó với mình nữa chứ.
Diệp Trạch Đào thừa biết một chuyện, sở dĩ trên mạng không thể ngăn chặn chuyện này, mấu chốt chính là có một số người rất vui khi thấy chuyện này, nếu không có người ủng hộ, chuyện này cũng không có khả năng mở rộng vô hạn đến như vậy, xem ra đã bắt đầu triển khai đấu tranh rồi!
- Bí thư Diệp, chúng tôi đã điều tra được tình hình đôi giày da của Tôn Lôi, tiện thể có làm luôn không?
Lúc này Phương Khởi Hùng gọi điện qua.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Tạm thời đừng đụng đến anh ta.

- Có người đề ra yêu cầu trên mạng, yêu cầu Bộ thương mại công khai đầu vào thu nhập của Đan Tiến Xương!

- Hiểu rồi!
Phương Khởi Hùng đáp một tiếng.
Chần chừ một chút, Phương Khởi Hùng nói:
- Bí thư Diệp, công ty đầu tư bên ngoài của Bộ thương mại, lúc trước Phó Bộ trưởng Trịnh Dân Vĩ cũng do ông Lưu đề bạt lên.

Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Sao không nghe nói?
Hít một hơi, Phương Khởi Hùng nói:
- Đó là những chuyện trước kia, có một lần không cố ý đắc tội với Lưu Đống Hùng, sau đó thì bỏ đi thật xa. Tuy nhiên, cậu ta vẫn rất trung thành với ông Lưu, đến bây giờ cũng không có theo bất kì bên nào!

Diệp Trạch Đào có chút giật mình, một người không theo bất kì phía nào, có thể ngồi yên ổn trên vị trí đó, đủ cho thấy năng lực cực mạnh, lại hỏi:
- Cụ thể cậu ta phụ trách cái gì vậy?
Trong lòng đã hiểu được chút ít, Lưu Đống Hùng kia là người không dễ dàng tha thứ cho ai, Trịnh Dân Vĩ đắc tội với ông ta, rất có thể trong công việc ông ta đã chèn ép Trịnh Dân Vĩ, như vậy mới làm cho Trịnh Dân Vĩ không thể tiến lên.

- Đúng vậy, năng lực làm việc của anh Trịnh thuộc hạng nhất nhì trong chỗ làm của cậu ta, vì không có người chống đỡ, nếu không cậu ta sớm đã lên rồi!

Diệp Trạch Đào xúc động lần nữa, thêm một nhân tài, khó trách ông cụ đã đề bạt cậu ta.
Xem ra mình nên đi gặp gỡ người này!
- Trước kia cậu ta là người như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Phương Khởi Hùng vừa nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, cảm thấy có thể Diệp Trạch Đào rất có hứng thú với Trịnh Dân Vĩ, nói:
- Bí thư Diệp, thật ra, lần này có thể phát hiện ra nhiều thứ ở bên phía Đan Tiến Xương, sự giúp đỡ của cậu ta rất lớn!

- Anh Phương, Hai ngày nữa tôi sẽ về thành phố một chuyến, hẹn một lúc, chúng ta gặp mặt được không?

Phương Khởi Hùng rất vui nói:
- Được vậy thì quá tốt!

Tuy rằng Diệp Trạch Đào chỉ là một Bí thư huyện uỷ, nhân tiện chủ ý lần này liền đem Đan Tiến Xương vùi lấp đi, còn chỉ điểm Bộ thương mại, Phương Khởi Hùng rất cảm động, nếu con cháu của Lưu gia có thể có người có năng lực giống Diệp Trạch Đào, thì bây giờ làm sao Lưu gia đâu chỉ phát triển đến mức độ này thôi!
Tuy xót xa than vãn, Phương Khởi Hùng vẫn cảm thấy rất vui, có Diệp Trạch Đào giúp đỡ, Lưu Đống Lưu lại đứng lên, mọi mặt phát triển của Lưu gia đều đang tiến triển, Diệp Trạch Đào này tuyệt đối không thể chỉ phát triển như thế, Lưu gia bây giờ đều phải nhờ vào Diệp Trạch Đào!
Cũng không biết cách nghĩ của Phương Khởi Hùng, tâm trạng của Diệp Trạch Đào không tệ, có sự giúp đỡ của Phương Khởi Hùng, lần này đấu một trận với Đan Tiến Xương và mình toàn thắng, xem coi tiếp theo chuyện này sẽ phát triển ra sao.
Sử dụng Phương Khởi Hùng này đúng là rất tiện tay!
Lắc lắc đầu, người Lưu gia đúng là không biết sử dụng người, một người xuất chúng như vậy, không ngờ Lưu gia lại không biết vận dụng!
Lúc nghĩ đến Lưu gia còn có chút nhân tài như vậy, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, dành thời gian để tìm người thích hợp, không dùng những người này đúng là đáng tiếc!
Gác điện thoại, Diệp Trạch Đào lại nghĩ, Tôn Lôi vừa mới đến huyện Lục Thương, tạm thời không gây sức ép cho mình, tránh đụng đến y, ngược lại phải thu hút mọi sự chú ý đến huyện Lục Thương, thật sự như thế, người có ý chí sẽ mượn chuyện này để viết về vấn đề của huyện Lục Thương, việc này cũng không có tác dụng.
Đang suy nghĩ, Tôn Lôi gọi tới, nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, có một tập đoàn doanh nghiệp có thể sẽ có dự án muốn đầu tư vào, tôi định tranh thủ một chút, xem có thể hay không, xin anh cho tôi nghỉ vài ngày.

- Chủ tịch huyện Tôn vất vả rồi, dự án này ở địa phương nào?

- Là một tập đoàn ở thành phố, lần này tôi đến thành phố để bàn bạc chút.

- Được, chuyện này giao cho Chủ tịch huyện Tôn, vất vả cho anh quá!

Sau khi hai người nói điện thoại, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, chuyện của Đan Tiến Xương được lan rộng, chắc Tôn Lôi muốn đến thành phố để tìm trưởng bối để nghiên cứu!
Nghĩ đến Tôn gia đã tốn rất nhiều công sức để làm ra dự án một tỷ tám ở huyện Lục Thương, tính mượn dự án này để tạo áp lực, sau đó giành lấy quyền lực, Diệp Trạch Đào cảm thấy buồn cười, một tỷ tám này coi như công không rồi, lại không thể đạt được mục tiêu của bọn họ, cũng không biết tiếp theo bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để thực hiện.
Hôm sau lúc đi làm, Điền Lâm Hỉ cũng gọi điện tới, Điền Lâm Hỉ rất vui, cười ha hả nói:
- Trạch Đào, chuyện đó do cậu làm phải không?

Biết không thể che giấu ánh mắt của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy, có thể thầy chưa biết chuyện, chạy đến huyện Lục Thương vung tay múa chân!

Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
- Ngọn lửa này cháy rất tốt, chắc anh không biết rõ tình hình ở thành phố, tình hình vốn đang yên lặng như tờ bị ngọn lửa này đốt đến nổi mông của mọi người giống như đang bị lửa thêu vậy!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Không nghiêm trọng đến như vậy chứ!

- Trạch Đào, vấn đề đó bây giờ đã trở thành chuyện lớn rồi, là chuyện lớn có thể khuấy động tinh thần của quần chúng, chỉ là bình thường không dám nói lời nào mà thôi, trước kia đã có một vấn đề tương tự giống như vậy, nhưng chỉ đơn thuần ở mức dưới thành phố, lần này là liên quan trực tiếp đến bộ phận của cấp Bộ, anh cho rằng chỉ dựa vào năng lực của Phương Khởi Hùng là có thể làm lớn chuyện này sao?

Gương mặt tươi cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này tôi đã biết rồi!


- Ồ!
Điền Lâm Hỉ có chút không ngờ nói:
- Anh tính tới đâu rồi?
- Thưa thầy, theo như lời nói của thầy, chuyện này, nếu ở cấp huyện thì rất dễ dàng, nhưng, ở cấp bậc cao hơn thì có nhiều trở ngại, hiện tại cũng đã đến lúc nên động Bộ thương mai một chút, có cơ hội như vậy, tôi tin rằng có rất nhiều lãnh đạo không thể không đếm xỉa đến!

Hơi sửng sốt, Điền Lâm Hỉ bật cười ha hả, nói:
- Không tồi, không tồi, bây giờ anh ngày càng biết rõ chính trị!

Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười nói:
- Không phải học được từ thầy đây sao!

Điền Lâm Hỉ càng thêm vui mừng nói:
- Anh nói không sai, chuyện này đã không ngừng được lan rộng, hôm qua đột nhiên trên mạng công bố chuyện thu nhập đó đã là một kì bút rồi, chuyện này giống như một thanh kiếm, cậu đem thanh kiếm này đi ra ngoài, rất sắc bén!

Diệp Trạch Đào cũng muốn biết thái độ của Hoa Uy, lại hỏi:
- Lãnh đạo Hoa có thái độ gì không?

- Bí thư Hạo Vũ vừa mới đến bên lão lãnh đạo một chuyến, hai người nói chuyện rất lâu!

Diệp Trạch Đào biết rõ, lần này bí thư Hạo Vũ quả nhiên là muốn chế đao!
- Thưa thầy, tôi định hai ngày nữa sẽ đến thành phố một chuyến.

- Cũng tốt!
Gọi xong cuộc gọi này, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, tuy rằng mình làm như vậy là để tự cứu mình, kết quả lại trở thành trận đấu cho cấp trên, đành xem tiếp theo tình hình sẽ ra sao, tuy nhiên, Diệp Trạch Đào biết rằng, bất luận trở nên như thế nào, Đan Tiến Xương kia chắc chắn không có kết cục tốt.
Khi về đến nhà, Diệp Trạch Đào tự chiên cơm chiên, bưng chén cơm vừa xem ti vi, vừa ăn, lúc này trong ti vi đang chiếu một chương trình do ngôi sao điện ảnh Tô Thiến Ảnh chủ trì, trong vở kịch thấy vài người đàn ông đuổi theo Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, đúng là không thể nhìn ra người phụ nữ này, đã toát lên vẻ thuần khiết, tao nhã, diễn xuất đúng là không tồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận