Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Chào buổi sáng bố !
Nhìn Trịnh Thành Trung ngồi ở đó đọc báo, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tối qua Diệp Trạch Đào không quay về Lưu gia, mà ngủ lại nhà Trịnh Thành Trung.
Người của Lưu gia cũng đã quen với việc Diệp Trạch Đào ngủ lại Trịnh gia. Chỉ là Diệp Trạch Đào vẫn có chút ái ngại mà thôi.
Ở Trịnh gia có một phòng giành riêng cho Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào.
Phương Mai Anh sớm đã nói căn phòng đó thuộc về Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu. Thực ra, những lúc Diệp Trạch Đào không về thành phố, Trịnh Tiểu Nhu đa số đều ở đây.
Ở trong nhà Trịnh Thành Trung và ở nhà Lưu Đống Lưu cảm giác hoàn toàn không giống nhau, Diệp Trạch Đào có chút không thoải mái khi ở nhà Trịnh Thành Trung.
Đặt tờ báo xuống, Trịnh Thành Trung ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào, mỉm cười và nói:
- Già rồi, không giống như thanh niên các con nên bố dậy sớm một chút.
Lúc này, Phương Mai Anh cũng từ bên ngoài bước vào, nhìn Diệp Trạch Đào và nói:
- Trạch Đào, sao không ngủ thêm lúc nữa?
Phương Mai Anh rất vui mừng khi Diệp Trạch Đào ngủ lại nhà mình. Nhìn thấy bộ dạng vui sướng của con gái, cả Phương Mai Anh và Trịnh Thành Trung đều không còn gì oán hận cả, chỉ cần con gái họ thích là được.
Hiện giờ đã là bảy giờ, thường thì sáu giờ ba mươi phút Diệp Trạch Đào sẽ thức dậy và luyện Ngũ Cầm Hí. Hôm nay xem như là dậy muộn, không còn cách nào khác. Tối qua Trịnh Tiểu Nhu rất điên cuồng nên hai người đã làm chuyện đó lâu một chút.
Nói thật lòng, Diệp Trạch Đào càng có hứng làm chuyện đó với Trịnh Tiểu Nhu hơn khi ở Trịnh gia. Tối qua cũng điên cuồng như vậy.
- Mẹ, con ra ngoài rèn luyện một chút.
Tuy là làm chuyện đó muộn một chút, nhưng toàn thân trên dưới Diệp Trạch Đào tinh thần rất thoải mái.
Nhìn toàn thân Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, Phương Mai Anh cười nói:
- Sớm đã nghe nói con luyện Ngũ Cầm Hí. Nghe nói luyện Ngũ Cầm Hí rất có lợi cho sức khỏe.
- Đúng vậy, từ sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, sức khỏe của con ngày càng tốt lên.
Ái ngại với ánh mắt của Phương Mai Anh, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách trả lời như vậy.
Khuôn mặt của Phương Mai Anh tràn ngập nụ cười, trong lòng nghĩ đến sinh lực tràn đầy của thanh niên.
Trịnh Thành Trung nói:
- Thứ mà ông Hoa dạy đương nhiên là tốt rồi, nhất định phải kiên trì học.
Sau khi đáp đồng ý một tiếng Diệp Trạch Đào liền bước ra khỏi cửa nhà Trịnh gia.
Thấm vườn là nơi được xây dựng đặc biệt cho các lãnh đạo như Trịnh Thành Trung, những người ở đó là những nhân vật rất có quyền thế và các lão lãnh đạo hết sức lừng lẫy. Diệp Trạch Đào cũng không dám chạy lung tung, liền ở một chòm đất trống gần nhà Trịnh Thành Trung luyện tập.

Đặt mình trong môi trường như vậy, sau khi luyện xong Ngũ Cầm Hí. Một chút mệt mỏi tồn tại giờ đã hoàn toàn biến mất, toàn thân giờ tràn ngập một hơi thở tươi mát.
Sương mù dày đặc không nhìn được xa. Tuy nhiên, kiến trúc nơi này cũng không tồi. Sau khi tập luyện xong Diệp Trạch Đào lại có hứng thú với cảnh vật nơi đây, liền chạy một vòng quan sát tứ phía.
Chạy trong không khí này, tâm trạng Diệp Trạch Đào thoải mái hơn nhiều. Cả nước có được mấy người được rèn luyện thân thể trong môi trường như thế này!
Khoảng cách giữa các ngôi nhà khá lớn, đều giống như là một khu vườn độc lập vậy. Tuy vậy nhưng Diệp Trạch Đào tin rằng, cho dù mình đang ở trong không gian như thế này nhưng có thể vẫn bị theo dõi.
Nghe nói các biện pháp bảo vệ trong đây cũng vô cùng nghiêm túc, chỉ là hắn chưa phát hiện ra mà thôi.
Một cây cầu hình vòm, Lục Liễu Thành Manh.
Hít vào hơi thở nơi đây, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, có thể một ngày nào đó mình cũng có thể được sống trong này.
Đương nhiên là như vậy rồi, suy nghĩ này như một tia chớp thoáng qua, hoàn toàn không phù hợp với tình hình thực tế.
Chạy được một vòng Diệp Trạch Đào thấy không ít những quý ông quý bà đang tập thể dục buổi sáng.
Cảm thấy một số người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình ở đây tập thể dục buổi sáng không hợp lý lắm. Quan hệ của mình và Trịnh gia chưa thể lộ liễu như vậy được, nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào tăng tốc độ chạy về hướng nhà Trịnh gia.
Đang chạy thì đột nhiên Diệp Trạch Đào nhìn thấy một ông lão ngã sấp xuống bãi cỏ phía trước.
Diệp Trạch Đào kinh ngạc tăng tốc chạy về phía ông lão.
Lúc này mới phát hiện mặt ông lão tái nhợt, đang cố với tay lấy gì đó trong túi áo. Nhưng không làm sao cử động được.
- Ông lão, ông làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào lớn tiếng hỏi.
Tình trạng của ông lão có vẻ nguy kịch, Diệp Trạch Đào nhìn ra, nếu không mau cứu giúp có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Ông lão dường như nói không ra hơi nữa, chỉ vào túi áo mình.
Diệp Trạch Đào hiểu ý ông lão, có lẽ ông lão có thuốc cấp cứu trong túi áo. Liền đưa tay vào túi áo ông, quả nhiên trong túi có một lọ thuốc nhỏ.
Lúc cầm lọ thuốc lên, nhìn thấy trên lọ thuốc ghi hai chữ “một viên”, Diệp Trạch Đào liền đổ một viên thuốc ra tay rồi đưa vào miệng ông lão.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra trên người ông lão còn có một bình nước giữ ấm. Lúc mở ra, còn nhìn thấy có một cái ly bên trong, liền cho ông uống.
Có nước thuốc cũng dễ nuốt hơn.
Diệp Trạch Đào dùng nội lực của bản thân mình để giúp thân thể của ông lão tiến hành khai thông một chút.
Đúng lúc đó, chỉ thấy mấy người mặc quân phục cũng xông đến.
Diệp Trạch Đào nghĩ nơi này đúng là được canh giữ nghiêm ngặt, ông lão ngã xuống chưa lâu mà những quân nhân này đã biết mà chạy tới.

Những quân nhân này còn chuyên nghiệp hơn Diệp Trạch Đào, lập tức đưa ông lão đi cấp cứu mà không cần biết Diệp Trạch Đào là ai.
Đứng bên cạnh nhìn ông lão dần khỏe lại, Diệp Trạch Đào ngầm gật đầu, ông lão có lẽ cũng ổn rồi.
Lúc này người đứng đầu đám quân nhân vừa rồi mới quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Cảm tạ anh đã cứu giúp kịp thời.
- Ông lão không sao thì tốt rồi, tôi nhìn thấy ông lão ngã ngục xuống, nhưng cũng chỉ là giúp ông uống thuốc mà thôi, cũng không làm được gì hơn.
Diệp Trạch Đào khiêm tốn đáp lại.
Ông lão lúc này cũng tỉnh lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Cảm ơn đồng chí nhiều!
- Ông không sao là tốt rồi, tôi phải đi rồi.
Nói xong Diệp Trạch Đào quay người bước đi luôn.
Ông lão nhìn cho tới khi Diệp Trạch Đào khuất bóng, lúc này mới quay lại nói với mấy người quân nhân:
- Đồng chí này là ai vậy?
Khi nói câu này, ông lão toát lên một vẻ uy thế của người lãnh đạo.
- Báo cáo thủ trưởng, đồng chí đó ở nhà Bí thư Trịnh, vừa đi tập thể dục buổi sáng, tên là Diệp Trạch Đào.
Cũng may là Diệp Trạch Đào không ở đây, nếu không thì sẽ phải kinh ngạc vì hệ thống an ninh nơi này, thân thế của bản thân đã sớm bị người ta điều tra hiểu rõ.
Ông lão mỉm cười gật đầu mà không nói gì cả, chỉ nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự cảm kích.
Diệp Trạch Đào cũng không hề quan tâm tới chuyện này. Đối với hắn đây cũng chỉ là thuận tiện cứu giúp người gặp nạn mà thôi, cũng không phải chuyện to tác gì.
Khi quay về Trịnh gia. Diệp Trạch Đào nhìn ngay thấy Trịnh Tiểu Nhu đã tỉnh dậy mặc bộ quần áo ở nhà.
- Sao em không ngủ thêm chút nữa?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười đáp:
- Anh không ngủ thêm em làm sao mà ngủ được?
- Trạch Đào, mau lại ăn sáng.

Phương Mai Anh lên tiếng gọi Diệp Trạch Đào.
Lúc này Trịnh Thành Trung đang ngồi bưng bát cháo lên ăn.
Trịnh Tiểu Nhu kéo Diệp Trạch Đào ra hai người cùng ngồi ăn.
Vừa ăn được vài miếng thì Trịnh Tiểu Nhu đột nhiên chau mày, đưa tay lên miệng, sau đó chạy vội vào nhà vệ sinh.
- Em làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào kinh ngạc hỏi.
Phương Mai Anh cũng giật mình đứng dậy.
Lúc này không ngừng nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu đang nôn mửa không ngừng trong nhà vệ sinh.
Diệp Trạch Đào lo lắng chạy vào nhà vệ sinh.
Trịnh Tiểu Nhu đang ở trong đó dáng vẻ rất muốn nôn nhưng lại không thể nôn ra.
Phương Mai Anh vừa vỗ lưng con gái, vừa lo lắng nói:
- Tiểu Nhu, con làm sao thế này?
Một lúc sau, Trịnh Tiểu Nhu mới thở ra hơi, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Diệp Trạch Đào cầm cái khăn ra.
Lau nước mắt, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Không biết làm sao nữa, tự nhiên buồn nôn dã man.
Trịnh Thành Trung cũng ngồi không yên, liền đi đến hỏi:
- Con làm sao vậy?
Nói được một câu rồi Trịnh Tiểu Nhu lại tiếp tục muốn nôn ra trận nữa.
Diệp Trach Đào lo lắng:
- Để anh đưa em đi bệnh viện, kiểm tra thử xem.
Phương Mai Anh nghe thấy vậy vội nhấc điện thoại lên gọi một cú điện thoại, không lâu sau bác sĩ của Trịnh Thành Trung đến.
Dìu Trịnh Tiểu Nhu ngồi xuống, cả nhà chăm chăm nhìn vào Trịnh Tiểu Nhu.
Bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe cho Trịnh Tiểu Nhu xong cười nói:
- Bí thư Trịnh, không có vấn đề gì cả, đây chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai.
Hả !
Cả nhà đền ngẩn ra đưa mắt nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu cũng hết sức kinh ngạc, khuôn mặt cũng biểu hiện hết sức kích động.

Trịnh Thành Trung vẻ mặt như đóng băng liền hướng về phía bác sĩ nói:
- Ông Lâm, tạm thời giúp tôi giữ kín chuyện này.
Bác sĩ Lâm nghĩ đến tình hình hiện giờ của Trịnh Tiểu Nhu liền biến sắc nói:
- Bí thư Trịnh yên tâm. Tôi biết rồi.
Nhìn bác sĩ rời khỏi, Phương Mai Anh lại nhìn về phía Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung đáp:
- Cũng may là tôi đã có chuẩn bị từ trước, việc này phải nhanh chóng tiến hành.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung nói:
- Chuyện này không thể kéo dài được, Tiểu Nhu, mẹ con sẽ cùng con đến Châu Úc. Sau đó làm thủ tục kết hôn giả, đến lúc cũng dễ ăn nói.
Việc này thực ra mọi người đã cùng nhau thương lượng từ trước rồi, Trịnh Tiểu Nhu nhìn về phía Diệp Trạch Đào và nói:
- Chúng con sẽ nghe lời bố.
Trịnh Thành Trung lúc này mới mỉm cười gật đầu:
- Làm một giấy đăng ký kết hôn, như vậy mới có sức thuyết phục. Cho dù người khác có biết cũng không có vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào biết chuyện này Trịnh Thành Trung sớm đã lo gọn gàng, thế nên hắn cũng không có ý kiến gì chỉ gật đầu đồng ý.
Nói xong chuyện đó, Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Người mà bố sắp xếp cũng họ Trịnh, lúc đó đứa trẻ sinh ra cũng sẽ mang họ Trịnh.
Diệp Trạch Đào gật đầu:
- Đứa trẻ họ gì cũng không quan trọng. Quan trọng nó là con của con là được rồi.
Trịnh Thành Trung vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Nói rất hay!
Trịnh Thành Trung lúc này tỏ ra rất vui vẻ, cười ha ha:
- Rất tốt, rất tốt.
Phương Mai Anh cũng rất vui nói:
- Tiểu Nhu nhà chúng ta đã có con rồi! Không được, lần này mẹ phải sắp xếp vài người đến chăm sóc con mới được.
Cả gia đình ngồi suy nghĩ về việc mang thai của Trịnh Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào thật sự không có ý kiến gì nhiều về việc đứa con Trịnh Tiểu Nhu sinh sẽ mang họ Trịnh, dù gì lúc bắt đầu cũng đã có giao kèo như vậy rồi. Nhìn Trịnh Thành Trung bình tĩnh giải quyết chuyện này, không ngừng đi lại trong phòng. Diệp Trạch Đào thật sự cảm thấy vui mừng, mình lại có một đứa con nữa rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận