Hồng Sắc Sĩ Đồ

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Bí thư thành ủy thành phố Cừ Dương Thi Minh Cương ngồi ở phòng làm việc suy nghĩ về chuyện này.
Quốc gia liệt huyện Lục Thương trở thành huyện thí điểm, đây là chuyện lớn. Tuy là đã liệt thành huyện thí điểm, cũng đã có đầu tư từ bên ngoài nhưng làm thế nào để có thể phát triển được sản nghiệp của huyện Lục Thương mới là vấn đề quan trọng, không thể để vốn đầu tư bên ngoài hoành hành.
Vừa nghĩ tới hạng mục có vốn đầu tư nước ngoài của Tôn Lôi lên tới một tỷ tám, Thi Minh Cương liền cảm nhận được mùi thuốc súng, có người muốn dùng chuyện này đối phó với môi trường đầu tư của huyện Lục Thương. Đến lúc đó rất có thể sẽ hình thành cục diện giằng co giữa các xí nghiệp có vốn đầu tư trong nước với nước ngoài tại huyện Lục Thương.
Vấn đề quan trọng là huyện Lục Thương lúc này vẫn chưa có được hạng mục nào đủ sức đối chọi. Đây mới là chuyện mà Thi Minh Cương đang đau đầu.
Đến lúc đó nếu huyện Lục Thương trở thành bầu trời của các xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài hoặc của các công ty liên doanh thì đây thật là một trò cười.
Nghe nói mấy người chủ chốt của huyện Lục Thương đều đã lên thành phố, việc này làm Thi Minh Cương không vui. Lúc quan trọng thì lãnh đạo lại không có ở huyện, thì việc này biết giải quyết thế nào?
Thi Minh Cương hiểu rằng nếu làm không tốt việc thí điểm ở huyện thì cái ghế bí thư này gã cũng không cần ngồi nữa.
Nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương liền thể hiện thái độ của mình, trầm giọng nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, đất nước xếp huyện của các anh làm huyện thí điểm, mà lãnh đạo huyện các anh lại chạy hết lên thành phố, vậy lấy ai là người giải quyết công việc?
Diệp Trạch Đào vừa thầm nghĩ, quả nhiên Bí thư Thi không vui!
- Bí thư Thi, tôi đặc biệt gọi điện thoại cho ông để báo cáo việc liên quan đến hạng mục đây, đã có phát triển rất lớn.
Lúc nghe được công viêc có sự tiến triểnThi Minh Cương có chút ôn hoà nói:
- Các cậu phải chú ý đến công việc nhiều hơn.
- Bí thư Thi cứ yên tâm, chúng tôi đang xúc tiến mọi việc.
- Ừ, cậu nói tình hình cho tôi nghe.
- Bí thư Thi gần đây tôi đã chắc chắn tiếp nhận được một hạng mục về nguồn năng lượng mới trị giá một tỷ. Chủ tịch huyện Tôn cũng đã có được hai hạng mục, Cộng lại cũng tầm hơn một tỷ.
Thi Minh Cương vui mừng nói:
- Chuyện đáng mừng!

Diệp Trạch Đào lại nói thêm:
- Chủ tịch thành phố Trần hôm nay đã gọi cả tôi và Chủ tịch huyện Tôn đến. Ông ấy rất coi trọng mấy hạng mục này, nói là muốn dồn lực vào để đảm bảo thực hiện thành công các hạng mục này.

Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, trong lòng Thi Minh Cương liền thấy không thoải mái. Trần Đại Tường muốn làm gì? Chạy đến thành phố để hái đào?
Thi Minh Cương mắng một tiếng, miếng ăn này thật khó nuốt.
- Thế là thế nào?
- Bí thư Thi, thật ra vẫn còn mấy hạng mục nữa nhưng tôi không dám nói! Cố ý gọi điện thoại cho ông là muốn ông chủ trì chuyện này.
- Ò, hạng mục nào cần tôi đến chủ trì?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Thi, sự việc là thế này. Lần trước không phải đã nói tới hạng mục xe hơi khoảng ba tỷ sao? Tuy rằng là vợ tôi bọn họ đứng đầu nhưng người liên quan đến chuyện này cũng rất nhiều. Đại đa số đều là con cháu của các gia đình quan chức, tôi không đủ sức để ra mặt. Nếu bí thư Thi có thể đích thân chủ trì thì chuyện này nhất định sẽ thành công!
Thi Minh Cương lúc này có ấn tượng càng tốt hơn với Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào này cũng khá biết điều.
Thi Minh Cương hiểu rất rõ mình chưa hẳn đã có tiếng nói mạnh hơn Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào là muốn tặng mình chút chiến tích.
Nghĩ tới chuyện Trần Đại Tường chạy tới hái trái đào gần hai tỷ, Diệp Trạch Đào lại dâng hạng mục ba tỷ tới đây. Việc này ở trong thành phố ai cũng biết Diệp Trạch Đào đang làm. Tự nhiên mình lại có một phần thành tích, ân tình này thật là lớn.
Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:
- Bí thư Thi, dây là một hạng mục, tôi còn có một hạng mục khác. Thương nhân Trần Hỉ Toàn ở Nam Cảng đã nhìn thấy triển vọng ở huyện ta. Dự định đầu tư ba tỷ để cải tạo ra căn cứ lĩnh vực điện ảnh và truyền hình ở huyện Lục Thương. Giai đoạn đầu hạng mục đó được đầu tư một tỷ, tiếp theo sẽ được tăng lên ba tỷ. Nếu như hạng mục đó thành công sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với thành phố chúng ta, chúng tôi đã nói chuyện mấy lần. Nhưng hạng mục lớn như vậy cần có sự chủ trì của thành ủy, tôi rất lo lắng, cũng muốn mời bí thư Thi chủ trì.
- Cái gì?
Lại một hạng mục ba tỷ nữa!

Thi Minh Cương ngồi không yên nữa rồi, đây thật không phải là một hạng mục nhỏ. Giả dụ Trần Đại Tường lợi dụng mối quan hệ của gã ở thành phố chiếm hết mấy hạng mục này, thì ông ta sẽ đè đầu cưỡi cổ mình ở thành phố mất!
Diệp Trạch Đào này thật khá. Có thể thấy rõ phương hướng.
Thi Minh Cương hiện giờ không chỉ là có ấn tượng tốt với Diệp Trạch Đào. Trong lòng đang nghĩ, xem ra Diệp Trạch Đào thật là muốn đứng về phía mình.
Trầm ngâm một chút. Thi Minh Cương hỏi:
- Hạng mục đàm phán tới đâu rồi?
Diệp Trạch Đào hiểu rằng Thi Minh Cương lo lắng về tính chắc chắn của hạng mục này, liền trả lời:
- Bí thư Thi, nếu như ông có thể đến thì chắc chắn thành công.
Thi Minh Cương liền hiểu Diệp Trạch Đào đã bàn bạc xong xuôi rồi, đây chỉ là muốn tặng quà cho mình thôi.
- Chủ tịch thành phố Trần đã biết việc này rồi chứ?
- Có biết một chút. Nhưng tôi đã nói rồi những hạng mục này vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của Bí thư Thi.
Khuôn mặt Thi Minh Cương nở một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ Diệp Trạch Đào quả là không tồi.
- Ừ, việc này có liên quan đến sự phát triển của toàn thành phố. Mấy hạng mục này đều là những hạng mục lớn, cho dù là trên tỉnh thì cũng hiếm thấy. Đồng chí Diệp Trạch Đào cậu làm rất tốt, tôi sẽ lập tức báo cáo lên tỉnh ủy, cũng sẽ lập tức lên thành phố, đồng chí Diệp Trạch Đào, các cậu làm việc rất xuất sắc!
- Đều là nhờ có sự chỉ đạo của Bí thư Thi.
- Chủ tịch thành phố Trần đang ở chỗ các anh có đúng không?
- Đúng vậy, chúng tôi đều ở phòng làm việc. Tôi nhân lúc Chủ tịch thành phố Trần và Chủ tịch Tôn nói chuyện mới gọi điện thoại cho ông.
Trong lòng Thi Minh Cương có chút không thoải mái, xem ra lúc này Trần Đại Tường đang làm việc.

Vẫn may là Diệp Trạch Đào kịp thời nói cho mình biết mọi việc.
Cứ nghĩ tới Tôn Lôi, Thi Minh Cương lại nhíu mày. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù hậu thuẫn của Tôn Lôi có lớn đến thế thì cũng làm sao chứ? Đây là thành phố Cừ Dương, không phải là Thủ đô.
Lại nghĩ đến những tin tức về sự hợp tác giữa Tôn gia và Vi gia mà hắn nghe ngóng được, lại thêm chuyện kết làm thông gia với Vi gia mà Trần Đại Tường đã nói. Thi Minh Cương liền hiểu rằng Tôn Lôi và Trần Đại Tường là có quan hệ đồng minh, Tôn Lôi không đi theo Trần Đại Tường cũng không được.
Diệp Trạch Đào cũng thật khó xử!
Đối mặt với sự tấn công trong ngoài của Trần Đại Tường và Tôn Lôi. Mà tại giây phút quan trọng như vậy vẫn gọi điện thoại cho mình, thật không dễ dàng gì!
Vừa rồi Thi Minh Cương xem như đã xem Diệp Trạch Đào như người thân tín bên cạnh mình.
Chỗ Thi Minh Cương tình hình như thế nào Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến nữa. Nhân lúc bên cạnh không có ai Diệp Trạch Đào lại gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ, thông báo tình hình cho Điền Lâm Hỉ biết. Đương nhiên là không nhắc tới chuyện bàn bạc giữa mình và Trần Đại Tường.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong. Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu làm rất tốt. Tuy chiến tích thuộc về cậu nhưng người làm chính trị điều quan trọng là không được độc chiếm lợi ích cho riêng mình, mà cần phải phân chia lợi ích. Lúc đắc đạo thì nhận được sự giúp đỡ từ nhiều phía, khi thất thế thì bị người khác quên lãng. Đây là một đạo lý, bất luận tình hình lúc này của Trần Đại Tường như thế nào. Ông ta chiếm cũng được, không chiếm cũng được, vấn đề quan trọng là ở chỗ thông qua chuyện này cậu đã đưa Thi Minh Cương đứng về phía mình, cậu cần hiểu đứng người sau lưng Thi Minh Cương là Bí thư Tỉnh ủy Ngụy Càn Sơn của các cậu. Đây là chuyện đáng mừng, rất có lợi đối với bước phát triển tiếp theo của cậu.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Dù gì, tôi muốn trốn chạy thành tích cũng không được.
- Đối đầu với Ngụy Càn Sơn không chỉ có Vi gia, đứng sau lưng là nguyên Phó Thủ tướng. Tốt nhất là cần quan hệ tốt với bọn họ.
- Ở chỗ Chủ tịch tỉnh Vương mong thầy nói giúp con một tiếng.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười gật đầu đáp:
- Con yên tâm, ta sẽ lập tức gọi điện thoại cho Vương Khánh Long. Tuy là hạng mục của các con lớn nhưng Tỉnh ủy cũng không tiện nhúng tay vào. Con cứ yên tâm làm việc đi.
Nói xong điện thoại, Diệp Trạch Đào mới cảm thấy yên tâm một chút. Có những lúc, có được thành tích nhưng cũng không thể nào chia đều lợi ích của thành tích đó mang đến, đây mới là chuyện lớn.
Diệp Trạch Đào đã gặp quá nhiều tình huống như thế này, người gặp tình huống như thế này được khen ngợi rất nhiều, nhưng kết quả thì lại không được đề bạt, ngược lại rất lâu cũng không được thăng chức. Nguyên nhân then chốt là không giải quyết tốt lợi ích của các bên. Diệp Trạch Đào đương nhiên sẽ không mắc phải sai lầm này.
Khi Diệp Trạch Đào nghe xong điện thoại quay vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt rất khó chịu của Tôn Lôi.
Trần Đại Tường liếc nhìn Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều lời liền ngồi xuống luôn.
Trần Đại Tường nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi vừa nói chuyện với đồng chí Tôn Lôi. Chuyện hạng mục là một chuyện lớn, chúng ta sẽ phân thành hai đường. Tạm thời sẽ do cậu nói chuyện, bàn bạc với công ty của các hạng mục bên phía cậu, còn tôi với đồng chí Tôn Lôi nói chuyện với hai công ty đầu tư vào hai hạng mục của cậu ấy. Cứ thế đi, chúng ta sẽ phân thành hai bên đi bàn việc.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Lôi nói:
- Chủ tịch Tôn, có nắm chắc trong tay không?
Lôn Lôi chỉ còn cách đáp:
- Có Chủ tịch thành phố trần đích thân ra mặt. Vấn đề có lẽ cũng không lớn.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Đại Tường nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, may mà ông lên thành phố nếu không trong một thời gian ngắn mà lại có nhiều hạng mục như vậy. Chúng tôi thật khó mà giải quyết.

Trần Đại Tường nghiêm túc nói:
- Đều là công cuộc cải cách mà, chúng ta đều có một mục tiêu chung. Đó là xây dựng thành phố Cừ Dương phát triển tốt, Huyện ủy các anh đã giải quyết tốt vấn đề cơ sở. Chúng tôi mang trên mình trách nhiệm của lãnh đạo thành phố thì lại càng có nhiệm vụ hộ tống các anh.
Diệp Trạch Đào đáp:
- Bí thư Thi vừa gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm về chuyện hạng mục. Ông ấy cũng cho rằng Thành ủy cần dốc toàn sức thúc đẩy hạng mục này, ý của ông ấy là sẽ sớm lên thành phố.
Mặt Tôn Lôi liền biến sắc, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Trong lòng thầm nghĩ. Diệp Trạch Đào đã thông báo mọi chuyện cho Thi Minh Cương. Nếu như Thi Minh Cương tới, Nếu làm không tốt Thi Minh Cương sẽ giành hết thành tích. Đến lúc đó Trần Đại Tường có được thành tích hay không thật khó nói, phải nhân lúc Thi Minh Cương chưa tới giúp Trần Đại Tường nắm chắc trong tay rồi sẽ tính sau. Hạng mục mà Trần Đại Tường đạt được lúc nào cũng lớn hơn hạng mục mà Thi Minh Cương đạt được. Ít nhất thì người đứng sau lưng mình ở thành phố là Trần Đại Tường.
Nghĩ đến đây, liền nói với Trần Đại Tường:
- Chủ tịch thành phố, chúng ta xuất phát luôn thôi. Chuyện quan trọng hiện nay là phải bàn bạc thành công mọi việc.
Trần Đại Tường ra vẻ không hài lòng nhìn Diệp Trạch Đào, lúc này mới nói:
- Vậy thì chúng ta đi thôi.
Tôn Lôi âm thầm vui mừng. Lần này xem ra Trần Đại Tường có cách nhìn khác về Diệp Trạch Đào, Đây là một chuyện tốt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận