Hồng Sắc Sĩ Đồ

Liên hệ với công ty thực ra cũng không có vấn đề gì, Diệp Trạch Đào sắp xếp Lý Tiến Lâm phụ trách việc liên hệ, nói cho bọn họ biết cách thức liên hệ.
Làm xong những chuyện này, Diệp Trạch Đào nghĩ không biết nên về nhà ai thì phù hợp hơn.
Trong thành phố này khắp nơi đều có nhà, nhưng vấn đề khiếp Diệp Trạch Đào đau đầu nhất vẫn là việc trở về nhà. Nghĩ một chút vẫn là nên đi đến nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Rất nhiều việc cần phải tham khảo ý kiến của Điền Lâm Hỉ mới được, liền ngồi lên xe về nhà Điền Lâm Hỉ.
Chỗ Phương Quốc Quân đều đã thu xếp ổn cả rồi, hật ra trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn còn có chút lo lắng, trong lòng đối phương nhất định cũng có suy nghĩ riêng.
Xe vừa đi được nửa đường, Vệ Vũ Hinh gọi điện tới. Giọng nói rất nhỏ như thể đang núp chỗ nào đó nói.
- Trạch Đào, không hay rồi, bố em tới rồi, không hiểu tại sao ông ấy lại đuổi tới chỗ của Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào hết hồn nói:
- Sao ông ấy lại đuổi tới thành phố?
Vệ Vũ Hinh có chút ái ngại nói:
- Em gọi điện thoại cho một người bạn, kết quả đã bị ông ấy phát hiện.
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, Vệ Vũ Hinh cũng không đễ dàng gì sinh con ra nhưng cũng không dám nói gì với gia đình. Tất cả chuyện này phải trách mình!
Nghĩ đến chuyện này dù sao cũng phải để Vệ Hùng Phi biết, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em hiện giờ đang ở chỗ Tiểu Nhu đúng không?
- Trạch Đào, bọn em không chú ý. Bố em theo dõi Mộng y từ lưu gia, sau đó tìm tới chỗ tiểu Nhu!
Diệp Trạch Đào thầm thở dài một tiếng, Vệ Hùng Phi quả nhiên là người trong trốn giang hồ, cũng học được cách theo dõi người khác.
Hẳn là Tiểu Nhu đã mang thai, nên muốn Vệ Vũ Hinh mang con đến dạy để dạy cách nuôi con.
- Để anh qua đó!
Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào bố đang rất giận!
- Không sao!
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào nói với Phương Minh Dũng:
- Anh xuống xe và tự về đi, tôi có việc cần giải quyết bây giờ.
Phương Minh Dũng thấy Diệp Trạch Đào nghe điện thoại. Biết rằng ở nhà chắc đã xảy ra chuyện, liền hỏi:
- Bí thư Diệp, không cần tôi đi thật sao?
Diệp Trạch Đào vẫy tay đáp:

- Không có chuyện gì lớn đâu.
Nhìn Phương Minh Dũng xuống khỏi xe. Diệp Trạch Đào liền phóng xe tới chỗ Tiểu Nhu luôn.
Nói là không có chuyện lớn, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào nóng như lửa đốt. Mình đã ngủ cùng con gái người ta, có cả con rồi mà cũng không nói gì. Việc này Vệ Vũ Hinh sẽ nghĩ thế nào?
Tuy nhiên, mọi việc đều đã xảy ra rồi, không gặp mặt giải quyết là không xong.
Xe lái tới ngôi biệt thự của Tiểu Nhu, từ đằng xa đã nhìn thấy Lưu Mộng Y đang đứng bên ngoài.
Khi dừng xe lại Lưu Mộng Y dở khóc dở cười nói:
- Có chuyện rắc rối rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đang nổi giận?
- Em thấy bố Vũ Hinh như muốn giết người. Tốt hơn hết anh không nên vào.
Lưu Mộng Y lo lắng nói.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Nói thật lòng trong chuyện này anh làm không đúng thật, mọi việc đã đến nước này không gặp thì không xong rồi.
- Tiểu Nhu cũng ở bên trong đúng không?
Lưu Mộng Y nói với vẻ thích thú:
- Bố Vũ Hinh tới làm cô ấy phát sợ, cô ấy chạy vào phòng ngủ của Tiểu Nhu trốn. Kết quả anh biết đã xảy ra chuyện gì không?
Diệp Trạch Đào có chút đau đầu thật không biết đã có chuyện gì không hay xảy ra.
Lưu Mộng Y cười đáp:
- Vừa hay bị bố cô ấy nhìn thấy một tấm ảnh mà anh và Tiểu Nhu thân mật chụp với nhau, nhưng chưa kịp cất.
Diệp Trạch Đào toát mồ hôi hột. Trịnh Tiểu Nhu thật là làm loạn. Bức ảnh như vậy mà cũng có thể vứt lung tung.
Nhìn thấy thái độ như vậy của Diệp Trạch Đào, Lưu Mông Y đáp:
- Cũng không thể trách Tiểu Nhu. Đều là hậu quả của anh! Bức ảnh đó mới chụp mấy hôm trước, anh ôm Tiểu Nhu chụp, lúc trước tiểu Nhu có học qua một lớp rữa hình, tiểu Nhu cũng chỉ là muốn rửa ra nhìn một chút rồi sẽ tiêu hủy luôn. Kết quả là vừa đúng lúc bố Vũ Hinh cũng tới, lại còn chạy vào phòng ngủ mới xem được. Hiện giờ đang ở bên trong nổi giận, em lẵng lặng xuống đây nói với anh một tiếng, việc này anh tự tìm cách mà lo liệu. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì em sẽ vào khuyên ông ấy, anh đừng vào.
Cảm nhận được sự lo lắng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Thực ra, em không cần làm gì cả. Người mà anh cần xin lỗi nhất là em!

Lưu Mộng Y nói:
- Mọi việc đã đến nước này rồi, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, giải quyết cho xong chuyện này đi đã.
Khi bước vào cửa, không ngờ bên trong nhà không có chút âm thanh nào.
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y nói:
- Vừa rồi còn gắt gỏng, sao giờ lại thế này?
Diệp Trạch Đào kinh ngạc, trong lòng nghĩ không phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi chứ? Quay sang Lưu Mộng Y nói:
- Mau mở cửa ra.
Lưu Mộng Y cũng lo lắng, ngộ nhỡ trong lúc tức giận Vệ Hùng Phi làm chuyện gì rồi thì sao, vậy thì thật là nguy hiểm.
Lưu Mộng Y cấp tốc mở cửa ra, Diệp Trạch Đào liền nhảy vào ngay.
Sau khi xông vào Diệp Trạch Đào trợn tròn mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuy rằng âm trầm của Vệ Hùng Phi, nhưng trên tay vẫn bế đứa trẻ.
Nhìn về phía Vệ Vũ Hinh và Trịnh Tiểu Nhu, hai người phụ nữ đứng một bên không bị chút tổn thương nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào nhìn về phia Vệ Vũ Hinh.
Lúc này Vệ Hùng Phi lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Nghĩ rằng Vệ Hùng Phi như muốn nhảy bổ lên, kết quả lại ngồi đó dỗ em bé.
Tình hình thật khó hiểu.
- Trạch Đào, bố Vũ Hinh đã tới rồi.
Trịnh Tiểu Nhìn về phía Diệp Trạch Đào cười nói.
Có chút ngập ngừng nhưng Diệp Trạch Đào cũng chỉ còn cách đi đến và nói:
- Cháu chào bác trai.
Diệp Trạch Đào không lên tiếng còn đỡ. Vừa hé răng ra thì Vệ Hùng Phi đã đứng phất dậy.
Ngay khi Vệ Hùng Phi đứng dậy đứa trẻ ở trong lòng ông ta cũng chịu chấn động, liền khóc ầm lên.

Đứa trẻ vừa khóc khiến cho Vệ Hùng Phi vội ngồi xuống lại dỗ nó.
Trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui, đứa trẻ đã cứu mạng mình.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, anh xưng hô cái kiểu gì vậy? Anh và Vũ Hinh đã có con với nhau sao vẫn còn gọi bác.
Khi nói chuyện nhìn Diệp Trạch Đào bằng một con mắt.
Lưu Mộng Y ở phía sau chỉ vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nóng mặt, nhưng cũng đành phải dày mặt gọi:
- Bố, trên đường đến đây thuận lợi cả chứ ạ? Bố xem Vũ Hinh mới đến thì bố cũng đã tới đây.
Nói xong câu này Diệp Trạch Đào mới thấy hỏng hết rồi. Hôm nay đầu óc hắn sao không suy nghĩ mà nói ra những lời như vậy.
- Thằng nhóc này, bố còn chưa đến thì có phải mày còn muốn dấu cả đời không? Vũ Hinh bị mày gieo họa, cũng không dám nói cho bố biết. Mày đừng tưởng mày là Bí thư Huyện mà bố không làm gì được mày nhé, chuyện này cho dù như thế nào thì cũng cần nói rõ ràng.
Diệp Trạch Đào nhìn ánh mắt của Vệ Vũ Hinh. Chỉ còn cách đứng đó nghe Vệ Hùng Phi mắng.
Sau khi mắng một trận, Trịnh Tiểu Nhu pha một ít nước nóng vào ly trà của Vệ Hùng Phi nói:
- Mời bác uống trà!
Nhận lấy ấm trà của Trịnh Tiểu Nhu, Vệ Hùng Phi thở dài một tiếng nói:
- Tiểu Nhu à, cháu nói xem cháu có một gia đình tốt như vậy, việc gì mà phải chạy đến với thằng nhóc này?
- Bác, việc tình cảm thì ai cũng không thể nói rõ. Vấn đề quan trọng vẫn là hai bên thương yêu nhau, việc khác thì cháu không biết, cháu chỉ biết rằng ở bên cạnh Diệp Trạch Đào cháu rất vui vẻ là được rồi!
- Bố cháu cũng đồng ý sao?
- Bố cháu luôn hy vọng con gái mình được vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là một cái giấy chứng nhận thôi!
Vệ Hùng Phi ngồi đó trầm lặng.
- Diệp Trạch Đào đã hiểu ra, có lẽ Trịnh Tiểu Nhu đã công khai quan hệ của mình với cô ấy. Đồng thời cũng nói luôn thân thế của bản thân cho Vệ Hùng Phi nghe.
Diệp Trạch Đào đoán ít nhiều cũng có vài phần chuẩn, khi Vệ Hùng Phi phát hiện ra tấm ảnh thân mật của Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu trong phòng ngủ. Vệ Hùng Phi đã nổi giận, muốn đánh Trịnh Tiểu Nhu.
Lúc này Vệ Vũ Hinh trong lúc lo lắng đã nói với Vệ Hùng Phi:
- Bố, bố Tiểu Nhu là Bí thư thành ủy ở thành phố, bố cô ấy đã đồng ý chuyện này rồi. Bố sao có thể không nghĩ cho con gái của mình chứ?
Nghe được câu nói này của Vệ Vũ Hinh, Vệ Hùng Phi bị chấn động không nhẹ, chỉ vào Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con nói cái gì? Con nói bố cô ta là Bí thư thành ủy của thành phố?
Việc này làm Vệ Hùng Phi thật sự kích động. Ông ấy là thương nhân, cũng gọi là có chút ít tiền ở trong vùng, nhưng nếu ông ta không coi trọng quyền thế thì cũng không phải. Bí thư thành ủy thành phố là người như thế nào? Đó là ủy viên của Bộ chính trị, con gái của một Ủy viên bộ chính trị lại cho phép con gái mình làm vợ ba của kẻ khác?
Vốn dĩ ông ta còn đang buồn vì con gái mình là vợ ba của Diệp Trạch Đào. Hiện giờ lại biết thêm cả chuyện này. Không biết làm thế nào với chuyện này. Vệ Hùng Phi cảm thấy an lòng hơn nhiều.
Trịnh Tiểu Nhu lúc này lên tiếng, nói:

- Bác trai, bác cũng thấy rồi đấy. Tuy là Diệp Trạch Đào đã kết hôn với Mộng Y, nhưng ba người chúng cháu ở cạnh nhau lại rất hợp nhau. Con gái bác đã có con rồi, bác có phản đối thì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. Nể mặt thằng cháu ngoại, bác tác thành cho bọn họ đi.
Trịnh Tiểu Nhu nói hết câu thì đứa trẻ cũng phối hợp theo, liền ở phòng bên cạnh khóc lên.
Vệ Vũ Hinh vội ôm đứa trẻ qua.
Nhìn thấy con gái bế cháu tới, Vệ Hùng Phi liền biến sắc. thở dài một câu:
- Cháu vẫn khỏe chứ?
Vệ Vũ Hinh vội ôm đứa trẻ đến trước mặt Vệ Hùng Phi nói:
- Bố, Trạch Đào đã từng nói, nếu đứa trẻ họ Vệ thì sẽ nhờ bố đặt tên cho.
Hai người phụ nữ kẻ tung người hứng, Vệ Hùng Phi rất cẩn thận ôm đứa bé mà Vệ Vũ Hinh đã mang trong bụng chín tháng mười ngày.
Lúc này mọi người mới ra salon ở phòng khách ngồi xuống.
Nhưng vẫn còn tức giận, cho dù là ôm cháu nhưng miệng thì vẫn mắng.
Sau khi mắng xong một trận, Vệ Hùng Phi cũng mệt mỏi. Nhìn Diệp Trạch Đào, rồi lại nhìn sang mấy người phụ nữ. Vệ Hùng Phi cũng được coi là người hiểu biết nhiều, hôm nay gặp tình cảnh này cũng không biết nói thế nào. Quay sang con gái nói:
- Thằng nhóc này có gì tốt chứ? Các con trúng tà hết rồi sao!
Vệ Vũ Hinh biết cửa này sắp qua rồi, trong lòng nhẹ đi nhiều, cười đáp:
- Con cũng là nghe lời bố mà. Trước kia bố luôn khen Trạch Đào trước mặt con, không còn cách nào nữa, con thì cũng đã có rồi, bố không đồng ý thì cũng không thể thay đổi được gì.
Vệ Hùng Phi có thể cảm nhận được con gái rất vui vẻ. Lại nghĩ đến chuyện con gái âm thầm chạy ra nước ngoài, Vệ Hùng Phi thật sự rất lo lắng lần này con gái mình lại không nói gì mà đi nữa.
Nhìn sang Trịnh Tiểu Nhu, Vệ Hùng Phi nói:
- Bí thư Trịnh thật là bố đẻ của cháu sao?
Trịnh Tiểu Nhu đáp:
- Bác có thể điều tra mà. Đây cũng không phải là chuyện gì khó nói mà phải giấu diếm.
Lại nhìn về phía Lưu Mộng Y, Vệ Hùng Phi cau mày nói:
- Người đàn ông của cháu như vậy mà cháu cũng để yên?
Lưu Mộng Y nói:
- Nếu cháu ly hôn với anh ấy, nói không chừng ở đây vừa ly hôn thì chỗ Tiểu Nhu sẽ kết hôn liền với anh ấy.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Đừng nói khó nghe như vậy. Chúng ta đều là người bị hại, không còn cách nào khác, đành chấp nhận thôi.
Vệ Hùng Phi hiện giờ thực sự không còn gì để nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận