Hồng Sắc Sĩ Đồ

Ngược lại với tâm trạng vui vẻ của Hàn Trình Quân., tâm trạng của Phương Di Mai hết sức tồi tệ. Sự việc vừa qua cho thấy rõ vị trí của Phương Di Mai trong lòng Diệp Trạch Đào đã không còn như trước. Cứ nghĩ tới chuyện này Phương Di Mai liền cảm thấy hối hận vô cùng. Mình đã không lường trước được chuyện này.
- Đồng chí Tiểu Phương, cố gắng làm việc, đừng nghĩ gì nhiều, cũng đừng nghĩ đến việc điều đi chỗ nào cả. Cô làm việc ở tỉnh Hối Lâm cũng sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển.
Hàn Trình Quân vẫn đối xử rất tốt với Phương Di Mai.
Tuy rằng Hàn Trình Quân thấy quan hệ giữa Diệp Trạch Đàovà Phương Di Mai không thân thiết lắm nhưng chuyện của giới trẻ ngày nay không ai có thể giải thích được. Cho nên, Phương Di Mai là người mà anh ta cần phải quan tâm nhiều.
Vừa nghĩ tới việc khi Diệp Trạch Đào chuẩn bị rời khỏi có nhắc tới sẽ sắp xếp để anh ta và Hô Diên Ngạo Bác gặp mặt, Hàn Trình Quân vô cùng mong chờ. Nếu thật sự có thể ngồi chung thuyền với Hô Diên Ngạo Bác thì sự nghiệp phát triển của anh ta ở tỉnh Hối Lâm cũng sẽ rộng mở hơn nhiều.
Nhìn sang Tào Hiểu Vân, Hàn Trình Quân nói:
- Hiểu Vân à, việc khảo sát và bồi dưỡng cán bộ do cô phụ trách. Nhất định cần chú ý đến huyện Kim Câu. Bước tiếp theo huyện Kim Câu nhất định sẽ trở thành huyện trọng điểm. Việc sắp xếp bộ máy quản lí là vô cùng quan trọng.
Tào Hiểu Vân hiểu được hàm ý của Hàn Trình Quân, liền liếc sang Phương Di Mai. Khi nghĩ tới việc Phương Di Mai có một chỗ dựa lớn mạnh như vậy Tào Hiểu Vân rất vui mừng. Chỉ cần biết cách lợi dụng, Phương Di Mai chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình, cười đáp:
- Xin Bộ trưởng Hàn cứ yên tâm, trở về tôi sẽ hỏi rõ chuyện này.
Phương Di Mai nghe thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy đương nhiêu cũng hiểu rằng hai người đó cố ý nói để mình nghe. Lạ là ở chỗ Phương Di Mai không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Từ trong phòng bước ra, Phương Di Mai không đi đâu cả, liền quay về phòng của mình.
Mất đi cảm giác vui vẻ Phương Di Mai cảm thấy mình cần phải suy nghĩ mọi chuyện một cách cẩn thận hơn.
Một mình nghiêng mình tựa vào thành giường, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào.
Mất đi sự thương yêu của Diệp Trạch Đào bước tiếp theo tình hình sẽ như thế nào đây?
Phương Di Mai thật không dám nghĩ tới chuyện này.

Cũng không hiểu sao Phương Di Mai liền nghĩ tới Ôn Phương. Tình hình của Ôn Phương cũng không khác gì mình. Vì sao Ôn Phương nhận được nhiều điều tốt như vậy mà mình lại bị đối xử như thế này?
Trong lòng Phương Di Mai có chút không phục. Ôn Phương đã từng có đàn ông rồi sau đó mới đến với Diệp Trạch Đào. Trong khi đó mình là một người phụ nữ trong sạch. Tại sao Ôn Phương có được sự tin tưởng của Diệp Trạch Đào còn mình thì không?
Phương Di Mai liền gọi điện thoại cho Ôn Phương.
- Chị Ôn Phương, chị đang làm gì vậy?
Hai người cũng thường xuyên gọi điện cho nhau vì hai bên đều đã biết được quan hệ của đối phương đối với Diệp Trạch Đào. Hai người cũng có thể chia sẻ cho nhau nghe về chuyện riêng của mình.
Ôn Phương cũng vừa về tới chỗ ở liền cười và nói:
- Tiểu Phương, có chuyện gì vậy? Lên tới thành phố rồi mà vẫn còn thời gian gọi điện thoại cho chị?
Phương Di Mai hiểu rằng đây là lời nói trêu ghẹo của Ôn Phương. Ôn Phương chắc là vẫn cho rằng mình đang ở cùng Diệp Trạch Đào.
Vừa nghe thấy câu đó Phương Di Mai đã òa lên khóc.
Ôn Phương vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Chị Ôn Phương, Trạch Đào, anh ấy...
Phương Di Mai không biết nên nói sao.
Dưới sự hỏi dồn của Ôn Phương, Phương Di Mai liền nói mọi chuyện đã phát sinh ở thành phố cho Ôn Phương nghe một lượt.

Sau khi Ôn Phương nghe xong liền thở dài một câu:
- Tiểu Phương, không phải chị nói em, nhưng đến lúc này em vẫn chưa rõ được vị trí của em sao, em tưởng rằng em là vợ của anh ta sao? Cho dù là vợ của anh ta chị thấy là cũng không thể làm chủ được mọi việc cho anh ấy. Em thì sao,chưa có được sự đồng ý của anh ấy mà đã vội vỗ ngực đồng ý chuyện này. Em bảo Diệp Trạch Đào phải nghĩ như thế nào? Người ngoài sẽ nghĩ ra sao? Em muốn gây thêm phiền toái cho anh ấy sao? Cứ tiếp tục như vậy anh ấy có khả năng sẽ không cần em nữa đấy.
- Nhưng em đã cho anh ta mọi thứ rồi mà!
Phương Di Mai không phục nói.
Ôn Phương thở dài đáp:
- Tiểu Phương, hai người chúng ta đền có chung một hoàn cảnh nên chị mới nhắc nhở em như vậy. Tình hình hiện giờ của Diệp Trạch Đào đã không còn như trước kia nữa. Em vẫn nghĩ anh ta thiếu phụ nữ bên cạnh sao? Dựa vào sức ảnh hưởng hiện giờ của anh ta loại phụ nữa nào mà anh ta không thể có được. Chị hiểu được lòng em. Em là cô gái còn trong trắng đi theo anh ta. Như thế thì đã sao chứ gái còn trong trắng muốn đi theo anh ta thật quá nhiều!
Khi nói những lời này, trong lòng Ôn Phương thật không thoải mái chút nào. Phương Di Mai thật sự đã quá coi trọng bản thân.
Phương Di Mai nghe thấy những lời như vậy của Ôn Phương mãi không nói lên lời. Chần chờ một chút, nghĩ tới việc trước khi đi Diệp Trạch Đào không nói với mình lời nào trong lòng lo lắng, liền hỏi:
- Chị Ôn Phương, chị bảo em nên làm gì bây giờ?
- Tiểu Phương, Diệp Trạch Đào đã chịu đi gặp Hàn Trình Quân cho thấy trong lòng anh ấy vẫn còn tình cảm với em. Anh ấy là người rất trọng tình cảm, quan trọng là xem em làm thế nào. Nếu em làm rõ thân phận của mình. Khi làm việc không vượt quyền, không quá đáng chị tin rằng em vẫn sẽ là người phụ nữ của anh ấy. Nếu không, em tự mình quyết định đi.
- Nhưng!
Phương Di Mai còn muốn nói thêm nhưng lại không nghĩ ra nên nói gì.
Ôn Phương ngắt lời của Phương Di Mai nói:
- Không nhưng gì hết, Trạch Đào đã nói rất rõ ràng. Nếu em từng nghĩ tới việc sẽ sống một cuộc sống bình thường, anh ấy sẽ không phản đối, thậm chí kể cả là em có người yêu hoặc là kết hôn. Đây là suy nghĩ của anh ấy. Nhưng nếu thật là như vậy từ giờ trở đi em và anh ấy sẽ không còn bất cứ quan hệ gì. Còn nếu không em nên giữ gìn mối quan hệ như hiện nay, nghiêm túc làm người đàn bà của anh ấy. Và cũng không được một lần nữa vượt quyền của anh ấy.

Trong đầu Phương Di Mai rất hỗn loạn, liền hỏi:
- Chị Ôn Phương, chị nghĩ thế nào?
Không chần chừ chút nào, dường như đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, Ôn Phương nói:
- Tình hình của chị em cũng đã biết rồi. Không có Trạch Đàothì không thể có được chị như ngày hôm nay. Chị có dự định phát triển trong chốn quan trường, cũng không phải là em không biết quan trường là chốn như thế nào, chúng ta là những người phụ nữ không có bất cứ chỗ dựa nào, đặc biệt lại là những người phụ có nhan sắc. Nếu muốn phát triển được thì phải trả giá, Trên đời này không có thứ gì miễn phí cả.
Phương Di Mai nhớ lại lúc mà mình còn ở xã, lúc đó thật khó khăn. Đến việc bảo vệ chỗ đứng cho mình cũng không ngừng lo lắng. Nếu không phải có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào chưa biết chừng hiện giờ mình vẫn đang bị chôn vùi ở xã đó. Cho dù là điều ra khỏi xã có thể cũng chỉ là tình nhân qua đường của một lãnh đạo nào đó.
Không thấy Phương Di Mai nói gì, Ôn Phương nói:
- Chị coi như đã nhìn ra có thể trở thành người đàn bà của Diệp Trạch Đào, đây quả là một việc may mắn. Con ngườiTrạch Đào trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ, toàn thân tràn đầy hơi thở đàn ông, lại là người có thể che gió che mưa, không còn ai có thể tốt hơn anh ta nữa. Chị không đitheo anh ấy thì còn có thể theo ai hơn? Lẽ nào lại theo mấy lão già răng sắp rụng đến nơi, lại không thể là người trọng tình cảm như Trạch Đào sao?
Ôn Phương xem như đã nói ra hoàn toàn cục diện chốn quan trường rồi. Lời này nói ra lại làm cho Phương Di Mai không thốt lên lời.
- Nhưng lần này là Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy và Phó bí thư thành ủy đến.
Phương Di Mai khẽ nói.
Hừ một tiếng, Ôn Phương nói:
- Em ấy à, chị cũng không biết nói thế nào nữa. Sự thông minh ngày xưa của em đi đâu cả rồi? Bọn họ là cái gì? Ít nhất là đứng trước Diệp Trạch Đào căn bản không là gì cả.Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy lớn lắm sao? Đừng xem thường Trạch Đào chỉ là một Bí thư huyện ủy. Nếu dùng các mối quan hệ mà Trạch Đào có để đối phó lại ông ta lại là chuyện vô cùng đơn giản. Em sợ gì chứ, chỉ cần Diệp Trạch Đào là người đàn ông của em. Nếu em phải chịu ấm ức Trạch Đào nhất định đòi lại công bằng cho em, cho dù là em bị mất chức thì cũng đã sao? Có Trạch Đào cả đời này của em coi như đã có tủ bảo hiểm rồi. Em sẽ tốt thôi. Còn nếu không nghe Trạch Đào, ngược lại còn chạy theo kẻ khác. Đây mới là việc mà Trạch Đào không chào đón em.
Lúc đó Phương Di Mai là vì trong lòng ham danh lợi nhất thời không nghĩ được nhiều. Hiện giờ nghe được những lời này từ Ôn Phương, Phương Di Mai mới ngộ ra.
Vừa nghĩ tới những lời nói đó của Ôn Phương, Phương Di Mai mới phát hiện ở trước mặt Diệp Trạch Đào mình đã thể hiện quá mạnh mẽ. Xem Diệp Trạch Đào như những người đàn ông bình thường khác. Là loại đàn ông mà đàn bà có thể nắm trong tay. Khó trách Diệp Trạch Đào lại có những thay đổi lớn như vậy.
Ôn Phương lại tiếp tục đáp:
- Tiểu Phương, đi con đường như thế nào là hoàn toàn do mình lựa chọn. Tuy rằng chúng ta không thể trở thành vợ của anh ấy những những thứ mà chúng ta có được cũng đã rất nhiều. Chỉ cần Trạch Đào mạnh lên chúng ta mới có thể có được nơi che mưa che gió an toàn. Nếu em làm gì sau lưng để ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy thì em cũng sẽ mất đi tất cả. Lần này em có thể thay anh ấy tự hứa việc này, lần sau em cũng có thể làm ra những chuyện còn lớn hơn. Đừng xem thường chuyện nhỏ, theo sự mở rộng của mọi chuyện nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh ấy. Trạch Đào là môt người coi trọng thể diện. Em làm như vậy làm anh ấy rất khó xử. Chỉ làm như vậy với em chứng tỏ rằng trong lòng anh ấy vẫn còn có em. Nếu như anh ấy muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với em thì em có muốn tìm chỗ khóc cũng không tìm được đâu.

Ôn Phương nhìn mọi chuyện rất rõ ràng, cũng là bởi cô ta và Phương Di Mai có cùng hoàn cảnh nên mới nói những lời như vậy. Nếu không cô ta sẽ không nói những lời như vậy.
- Em phải làm gì bây giờ?
Phương Di Mai không kìm nổi liền hỏi vậy.
Ôn Phương nói:
- Đây là việc của em bất cứ ai cũng không thể làm thay em. Nếu em muốn sống một cuộc sống bình thường vậy thì hãy nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với Trạch Đào. Chị tin rằng anh ấy cũng sẽ không truy cứu chuyện này. Nhưng em hãy tự nghĩ đi xem chốn quan trường này nơi nào có thể có cuộc sống bình thường?
Phương Di Mai cầm điện thoại cẩn thận nghĩ lại hậu quả phía sau mà Diệp Trạch Đào để lại. Cô ta mới phát hiện ra mình đã bất lực. Nếu thật là như vậy, mình thật sự sẽ không thể có bất cứ yên ổn nào. Không có tương lai rự rỡ, không có quyền thế là cuộc sống mà mình sẽ phải sống sao?
- Em không thể mất Trạch Đào.
Phương Di Mai hét lớn.
Ôn Phương nghe thấy câu nói này của Phương Di Mai ít nhiều cũng đã yên tâm hơn nói:
- Tiểu Phương, chúng ta ở trong cùng một hoàn cảnh. Chúng ta chỉ cần làm làm vợ âm thầm trong bóng tối của anh ấy là được rồi. Chuyện gì nên làm thì hãy làm, đừng làm loạn thêm nữa. Con người của Trạch Đào chị hiểu rõ chỉ cần em đối xử tốt với anh ấy, một lòng nghĩ đến anh ấy. Anh ấy quyết sẽ không vứt bỏ em. Lúc cần thiết anh ấy cũng sẽ đưa tay ra giúp đỡ em. Nhưng, đàn ông đều như vậy, họ đều không thể chấp nhận được có kẻ thứ ba. Nếu em đã quyết định thì cũng đừng nên nghĩ đến người đàn ông khác. Nếu thật có ý nghĩ khác thì em nên biết được hậu quả nghiêm trọng của sự việc.
Trong lòng Phương Di Mai lúc này cũng đã rõ. Đối với những lời nói quan tâm của Ôn Phương, Phương Di Mai cũng đã ghi ở trong lòng, cảm kích nói:
- Chị Ôn Phương, cảm ơn chị rất nhiều.
Ôn Phương nói:
- Đời người là như vậy, có được thì sẽ có mất, có mất thì nhất định sẽ được. Cũng đừng nghĩ mình quan trọng như vậy, làm như nếu thiếu mình thì trái đất sẽ ngừng quay. Quan trọng là xem chọn lựa của mình. Trong chuyện này chị nghĩ rằng em nên cẩn thận xác định lại hướng đi của mình đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận