Hồng Sắc Sĩ Đồ

Không dừng lại nhiều, tất cả mọi người về tới nhà của Lưu Đống Lưu.
Diệp Trạch Đào vốn định tới chỗ của Trịnh Thành Trung, bây giờ cũng chỉ có thể tới Lưu gia ngồi một chút trước đã.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Lưu Đống Hùng thở dài một tiếng.
Lưu Đống Vũ cũng thở dài một hơi.
Cảm xúc của hai người này lập tức ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người.
Vợ của Lưu Đống Vũ cũng thở dài:
- Tại sao có thể như vậy chứ!
Lưu Vũ Lộ cười khổ nói:
- Mới có mấy cái ngày lành, không ngờ lại như vậy!
Cô cũng là bộc lộ ra tâm trạng của mình, mới thấy có Hoa Uy ủng hộ, cô rất có thể càng tiến thêm một bước, bây giờ Hoa Uy đột ngột mất đi, cô cũng lo lắng cho tiền đồ của mình.
Người lớn đang nói chuyện, đám trẻ cũng không dám nói xen vào. Trong những trường hợp như này, đặc biệt là những lúc bề trên Lưu gia đang bàn luận, mọi người gần như không có quyền nói chuyện.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói xen vào, đối với Lưu gia, anh ta cũng không có lòng trung thành quá lớn, nếu không có quan hệ với Lưu Đống Lưu, anh ta căn bản là không muốn xen vào cho bận thêm.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã thay đổi rất nhiều, mấy vị trưởng bối thật sự đã coi anh thành người có thể bàn bạc mọi chuyện rồi.
Lưu Đống Vũ liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, con thấy sao về việc này?
Thấy ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Kỳ thật, rèn sắt còn phải dựa vào sự cứng rắn của bản thân mình, chúng ta không có khả năng chỉ trông chờ vào một người. Hôm nay dựa vào cái này, mai dựa vào cái khác, thật ra cũng rất an toàn, nhưng, đó cũng không phải là biện pháplâu dài, chỉ có chính mình trở thành một lực lượng mạnh mẽ, lúc đó mới có thể bền lâu được.
Lưu Đống Lưu hừ một tiếng nói:

- Ai mà lại không dựa vào người khác mới có thể đứng lên được, nếu như không có một lực lượng mạnh để ủng hộ, ai có đủ khả năng tiến cao được chứ!
- Con cũng không bảo phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình, ý của con là chính mình phải đổi thành người mà người khác không thể thiếu!
Thấy mọi người không hiểu, Diệp Trạch Đào lại giải thích nói:
- Ý của con là phải tự biến chúng ta thành người có giá trị!
Lưu Đống Lưu lại khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào nói cũng không phải là không có lý. Trong chuyện này chúng ta phải nghĩ lại cho kỹ!
Nhìn về phía Lưu Dống Hùng, Lưu Đống Lưu nói:
- Nếu năng lực ở các mặt của mấy người chúng ta đủ mạnh, sao có thể tới tận bây giờ vẫn còn đang phải vật lộn? Nếu người khác biết chúng ta là trợ thủ của bọn họ, chứ không phải là đám người vô dụng bám theo, thì đã nhận ra giá trị của chúng ta rồi!
Nghe thấy mấy lời này, tât cả mọi người đều trầm mặc, trước kia khi còn ông cụ, thật sự điều kiện về mọi phương diện đều rất thuận lợi. Đáng tiếc chính là mọi người lại không hăng hái tranh giành, giờ nghĩ lại đều chỉ có thể thở dài.
- Trạch Đào, có câu nào thì con nói đi!
Hoàng Hân chính là rất ưng ý cậu con rể của mình, nói một câu với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cho rằng bây giờ không phải là lúc để thở dài, nếu Lão Hoa đi rồi, cái mà chúng ta cần tự hỏi chính ta chuyện bước tiếp theo chúng ta phải tính đi như thế nào!
Diệp Trạch Đào nói mấy câu này, trong lòng mọi người chấn động, chính xác là như vậy. Thở dài căn bản là không có tác dụng gì hết.
Trong phương diện này Lưu Đống Vũ cũng không phải là yếu, sau khi được Diệp Trạch Đào nhắc nhở, lúc này mới gật đầu nói:
- Hiện tại là vấn đề Lưu gia nên đi con dường nào! Vấn đề chúng ta nên chọn phe phái nào để theo!
Lưu Vũ Lộ nói:
- Tình hình hiện tại thật sự cũng không dễ nói, lực lượng khắp nơi đều bằng nhau, theo bên nào cũng khó!

Lưu Đống Hùng nói:
- Câu này nói rất đúng, rất khó! Bí thư Hạo Vũ dốc hét sức khởi xướng phát triển sản nghiệp dân tộc, có Hoa Uy ủng hộ, nên ông ta cũng dễ dàng thĩ hành, đáng tiếc chính là Hoa Uy mất đí, việc này liền khó làm!
Nói tới đây, Lưu Đống Hùng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào đã lún quá sâu, bây giờ muốn thoát thân cũng khó khăn, việc này đối với Lưu gia chúng ta vô cùng bất lợi!
Khi Lưu Đống Hùng nói ra những lời này, ánh mắt Diệp Trạch Đào nheo lại, anh nhận ra, Lưu Đống Hùng đối với việc mình đi làm tiên phong phát triển sản nghiệp dân tộc là không hài lòng.
Lưu Đống Hùng muốn nói gì?
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào cũng không tỏ ra quá phức tạp, ngồi đó trầm tư.
Lúc này Lưu Đống Vũ cũng nói:
- Chú ba nói cũng không phải là không có lý. Lún quá sâu, nếu Lão Hoa còn, Trạch Đào có xung phong phía trước cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng, hiện tại Lão Hoa đã mất đi, Trạch Đào dấn lên trước, Lưu gia chúng ta liền biến thành tấm bia cho mọi người chỉ trích mất!
Diệp Trạch Đào mặc dù không mở mắt nhìn ai, nhưng tai vẫn nghe, anh rất muốn biết ý nghĩ của Lưu Đống Lưu.
Diệp Trạch Đào lời nói của nghe hai vị bề trên của Lưu gia cũng đã hiểu được, hai người này đang muốn đưa ra quyết định mới.
Lúc này Hoàng Hân không can nữa, dù có thể nào, Diệp Trạch Đào đã là con rể của mình, bất kể như thế nào cũng không muốn làm chuyện bất lợi đối với Diệp Trạch Đào, nên nói:
- Hai người là có ý gì?
Ánh mắt Lưu Đống Vũ chợt kiên định, rồi mới lên tiếng:
- Anh cả, em thấy phương pháp tách ra làm hai nhà trước kia chúng ta vẫn làm cũng không tệ lắm đâu!
Diệp Trạch Đào nghe tới đó đã hiểu, theo sự thăng tiến của Lưu Đống Lưu, người của Lưu gia trước kai vốn tách ra lại liên hợp lại với nhau, bây giờ Hoa Uy mất, những người Lưu gia này lo đủ chuyện, đặc biết là chuyện ích lợi, nên lại có ý định tách ra.
Thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào xem như đã hiểu, những người này của Lưu gia căn bản cũng không phải là những người lo làm việc, trong mắt họ cũng chỉ có lợi ích mà thôi.

Diệp Trạch Đào cũng không biết đầu tư bên ngoài của Lưu gia đã tham gia vào chuyện của Trung Quốc đã sâu như thế nào, nhưng, theo những lời của Lưu Đống Lưu cũng có thể biết, bọn họ chắc chắn là cũng có ý định này.
Khẽ cười, Diệp Trạch Đào đứng lên nói:
- Bố, mẹ, Bí thư Trịnh gọi con qua đó một chút, con đi trước.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã tỏ thái độ, chính mình cũng không muốn dính vào kiểu thảo luận này của Lưu gia.
Lúc này Lưu Đống Lưu đột nhiên kéo lại tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cho bố nói cho hết hãy đi.
Thấy dáng vẻ này của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào đành phải ngồi xuống một lần nữa.
Sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Đống Lưu tràn đầy một luồng khí mạnh mẽ, trầm giọng nói:
- Tôi biết ý nghĩ của các chú, không phải là thấy Lão Hoa mất đi, Lưu gia chúng ta lần nữa lại mất đi một lực lượng ủng hộ mạnh mẽ sao? Chú hai, chú ba, còn có sau này, nói thật hai chú làm cho tôi rất thất vọng, tôi cũng vô cùng đau lòng, chẳng nhẽ Lưu gia chúng ta thật sự phải phụ thuộc vào một lực lượng nào đó sao?
Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, anh không ngờ tới câu nói của Lưu Đống Lưu, khi nhìn về phía Lưu Đống Lưu, thấy trong ánh mắt Lưu Đống Lưu có cố ánh sáng hùng mạnh trước kia chưa từng có.
Lưu Đống Lưu tiếp tục nói:
- Lưu gia chúng ta trong thành phố cũng là có thế lực, gốc vốn mà cha và ông để lại cho chúng ta, chúng ta rốt cuộc là tận dụng được bao nhiêu? Các anh nghe cho kỹ, chỉ bằng mấy chư “Gia tộc cách mạng”, chúng ta cũng có thể có được thế lực mạnh mẽ!
Đúng vậy, Lưu gia thật sự là yếu như vậy sao?
Mỗi người đều được câu nói của Lưu Đống Lưu khích lệ thêm cảm giác tự hào trong lòng.
Chính là bố vợ của mình đã thay đổi!
Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu Đống Lưu thật sự đã thay đổi.
Lưu Đống Lưu từ trên ghế lập tức đứng lên, khắp người có một loại hơi thở dường như nắm giữ hết thảy, lớn tiếng nói:
- Không xuống địa phương công tác, tôi thật sự sẽ không hiểu được như vậy. sai rồi! Sai lầm hết rồi! Mỗi người chúng ta đều sai rồi! Chúng ta cho tới này đều sống dưới bóng cây cao, nên sức mạnh của chúng ta đã bị che khuất, cho nên mới phải chọn nhượng bộ lúc nan nguy. Ha ha, thật là buồn cười, các cậu phải biết rằng, sức mạnh của chúng ta cũng vô cùng to lớn, đó cũng không phải là vấn đề chúng ta dựa vào ai, mà là vấn đề chúng ta lựa chọn ủng hộ ai!
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ ra nét tươi cười, xem ra bố vợ mình thật sự là thay đổi, nỗi lực mà con cháu Lưu gia hẳn là nên có cuối cùng đã được thức tỉnh rồi.
Cho tới nay Diệp Trạch Đào đều cho rằng bố vợ mình quá mức an phận, Lưu Đống Lư không phải là không có năng lực, cũng không phải không có cơ sở. Khuyết điểm lớn nhất của ông ấy chính là không có sát khí, không có vẻ dám quyết liệt tranh đấu. Hiện tại rốt cục cũng thấy được sát khí trên người Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào biết rằng, chỉ cần Lưu Đống Lưu có sát khí như vậy, liền nhất định có thể tiến xa hơn.

- Anh cả, không có ai ủng hộ, chúng ta có thể đứng vững sao?
Cảm thấy anh cả thay đổi, Lưu Đống Vũ nghi ngờ nhìn Lưu Đống Lưu.
- Hừ! Người Lưu gia chúng ta sợ ai, nếu quả thật có người muốn động tới Lưu gia chúng ta, cũng phải khiến cho bọn họ trả giá thật đắt!
Lưu Đống Lưu càng kích động nói.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:
- Không phải là một trận chiến sao? Lưu gia chúng ta cũng không sợ trận chiến nào, các cậu nghe cho kỹ, Lưu Đống Lưu tôi hoàn toàn ủng hộ Diệp Trạch Đào trong chuyện này. Đó cũng không phải là vì cậu ta là con rể tôi, đây là một đại sự liên quan tới sự tồn vong của dân tộc. Lưu Đống Lưu tôi cả đời này cũng chưa làm nhiều chuyện có ý nghĩa. Nhưng bây giờ chính là cơ hội cho Lưu Đống Lưu tôi, tôi đã hạ quyết tâm, cùng chung tay trong trận chiến với Diệp Trạch Đào, cho dù là tan xương nát thịt cũng không lùi bước! Chú hai, chú ba, còn có tương lai, tôi biết các chú có ý nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không ngăn cản. Tôi chỉ muốn cho các chú biết, nếu các chú có lựa chọn, thì nói rời đi. Nếu không chính là phản lại Lưu gia chúng ta, đến lúc đó đừng trách Lưu Đống Lưu không nhìn nhận tình thân!
Nói xong câu này, ánh mắt Lưu Đống Lưu vô cùng lợi hại, nhìn về phía mấy người đó.
Chưa từng thấy sự thay đổi như thế ở Lưu Đống Lưu, tất cả mọi người đều giật mình nhìn Lưu Đống Lưu.
Qua một lúc, Lưu Vũ Lộ mới thở dài một tiếng:
- Em nghe anh cả!
Cô cũng phải hiểu, tình hình của cô với Lưu gia chính là nếu có phúc thì cùng hưởng.
Lưu Đống Vũ dậm chân một cái nói:
- Anh cả đều đã nói thế rồi, Lưu Đống Vũ tôi không phải là người sợ phiền phức, anh cả nói rất đúng, Lưu gia chúng ta cũng không phải là những người ngại phiền phức. Ai muốn động vào chúng ta cũng phải trả giá thật lớn, vậy thì phải lấy dũng khí đánh một trận thật hay!
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Lưu Đống Hùng nói:
- Bất kể như thế nào, phía sau Trạch Đào còn có Trịnh gia với Hô Diên gia, nên cũng không phải là chúng ta chiến đấu một mình. Anh cả đã đưa ra quyết định, chúng ta hãy điên một lần giống anh ấy cũng được, lần này Lưu gia chúng ta coi như là diễn viên chính đi!
Thật không ngờ là từ thái độ này của Lưu Đống Lưu, người của Lưu gia lập tức đoàn kết lại.
Diệp Trạch Đào cũng giật mình với sự thay đổi như thế, khi nhìn lại Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào biết rằng, bố vợ của mình đã làm sống lại chí khí trước kia của Lưu gia.
Một người cũng được, cả gia tộc cũng tốt, sợ nhất chính là mất đi ý chí chiến đấu. Bây giờ xem ra, những người của Lưu gia đã có ý chí chiến đấu rồi. đây là chuyện tốt, cũng không biết bọn họ có thể duy trì như vậy không.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận