Hồng Sắc Sĩ Đồ

Diệp Trạch Đào vừa mới bước đến cửa nhà Trịnh Thành Trung, Trịnh Tiểu Nhu ngay lập tức ra đón.

- Trạch Đào!
Ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu sáng lên, cô rất vui khi Diệp Trạch Đào đến đây.

- Em cũng nên cẩn thận một chút!
Chỗ này không có người ngoài, cho nên Diệp Trạch Đào vội vươn tay ra đỡ lấy Tiểu Nhu, ánh mắt cũng hướng về chiếc bụng nhỏ của cô.

Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói:
- Cũng không cần phải nói quá thế, vẫn có thể làm một số chuyện mà!
Nghe thấy cô nói như thế, Diệp Trạch Đào vội nhìn quanh một lần, Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện cũng không để ý chút nào.

Trịnh Tiểu Nhu nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, liền mỉm cười nói:
- Đây là nhà mình mà, anh sợ gì chứ?
Càng ngày cô càng thoải mái hơn, trước mặt Diệp Trạch Đào cái gì cũng dám nói.

- Cần phải chú ý thì cũng nên chú ý một chút!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Trịnh Tiểu Nhu cười cười, không cho là như thế, rồi khoác tay Diệp Trạch Đào đi vào trong.

Cũng may là nhà của Trịnh Thành Trung có một cái sân cho nên người bên ngoài cũng không thể nhìn được những chuyện xảy ra bên trong.

- Trạch Đào, cha nghe nói hôm nay anh đến, cho nên đã về từ sớm, ngồi bên trong đợi anh rồi đó.


Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì chúng ta mau vào thôi!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Tiểu Nhu tay trong tay đi vào, Phương Mai Anh đang ngồi nói chuyện với Trịnh Thành Trung bên trong cũng mỉm cười.

Phương Mai Anh cười nói:
- Đều sắp làm mẹ rồi, mà còn như thế!
Nhìn Trịnh Tiểu Nhu hăm hăm ra đón, Phương Mai Anh cũng lắc đầu, không ngờ con gái mình lại thay đổi thành như thế này!
- Bố , mẹ!
Diệp Trạch Đào vội chào một tiếng.
Phương Mai Anh nói với Diệp Trạch Đào:
- Mới đến à?
- Là đi cùng bố của Tùy Mộng Y quay về một chuyến!
- Mau ngồi xuống uống chén trà rồi nói chuyện tiếp, con cũng vất vả chạy ngược xuôi rồi.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu, Phương Mai Anh cười nói:
- Còn không mau đi rót nước cho Trạch Đào!
Trịnh Tiểu Nhu cười hì hì sau đó rót một chén trà cho Diệp Trạch Đào, sau đó là ngồi xuống cạnh Diệp Trạch Đào.
Trịnh Thành Trung nói với Diệp Trạch Đào:
- Lão Hoa đi rồi, con định tính thế nào đây?
Đây chính là nguyên nhân Trịnh Thành Trung gọi Diệp Trạch Đào đến, ông quá rõ mối quan hệ giữa Hoa Uy và Diệp Trạch Đào, có Hoa Uy ở đó thì Diệp Trạch Đào có thể phát triển một cách thuận lợi. Bây giờ đột nhiên Hoa Uy qua đời, đây đối với Diệp Trạch Đào không phải là một chuyện tốt.

- Cha, con nghĩ rằng, cho dù có chuyện gì đi nữa, quan trọng nhất là mình có thể đứng vững được, nếu như chúng ta có thể đứng vững thì không có gì to tát cả.

Trịnh Thành Trung gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:
- Trạch Đào à, con đã nghĩ qua chuyện này chút nào chưa thế!!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trịnh Thành Trung.

- Trạch Đào, con đã nghĩ chưa, cho dù là người có năng lực tốt đến đâu, nhưng khi xung quanhđều là những người mạnh, thì đến không gian sinh tồn cũng chẳng có, thì liệu còn thế làm ra được chuyện gì nữa? Ta lấy cho con một ví dụ, cổ nhân Hàn Phi chắc là con biết, ông ấy không có năng lực sao? Không ông ấy rất giỏi nhưng thời gian đầu phát triển ông ta hoàn toàn không có quyền lực gì cả, còn phải chịu nhục dưới háng người khác!
Diệp Trạch Đào trong lòng cũng đã đồng ý với ý kiến của Trịnh Thành Trung, tuy nhiên hắn không biết rốt cuộc là Trịnh Thành Trung muốn nói với hắn điều gì.

Phương Mai Anh mìm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Lời của bố con rất có lí, dù con có bản lĩnh lớn hơn nữa nhưng đối thủ của con cao tay hơn thì chắc chắn con không còn cơ hội mà phát triển bản thân nữa.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Bố, hay là bố trực tiếp đề bạt Diệp Trạch Đào một chút, làm cho lực lượng của anh ấy tốt hơn một chút không phải là được rồi sao.
Phương Mai Anh đánh nhẹ Trịnh Tiểu Nhu một cái nói:
- Con cho rằng chuyện thăng chức có thể tùy ý làm sao? Nếu thực sự là như thế thì ở thành phố có bao nhiêu con cháu sớm đã lên chức cao rồi, chuyện này muốn làm thì phải từ từ mới được!
Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào, ý nghĩ của Tiểu Nhu hơi đơn giản, năng lực và thành tích là hai thứ không thể thiếu được, con bây giờ năng lực có nhưng thành tích vẫn thiếu một chút, chưa đủ để ta có thể đề bạt con, phải làm thế nào để có sức thuyết phục mới được!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chuyện này con rất rõ ràng, con có thể phát triểnđến ngày hôm nay cũng đã là đặc biệt rồi, còn muốn đặc biệt hơn nữa thì khó vô cùng. Hay là còn cần trầm tĩnh lại thì mới có thể làm việc lớn được!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, em và anh đều biết anh không phải trầm tâm lại để làm việc, sự phát triển của huyện Thảo Hải đã đủ để chứng minh năng lực của anh rồi, một huyện cực nghèo thế mà bây giờ đã trở thành một trong những huyện đứng đầu trong tỉnh, đại bộ phận người dân đều được lợi, lúc anh đi còn có nhiều người đến tiễn anh như thế, đây không phải là thành tích sao? Hơn nữa huyện Lục Thương cũng là là một huyện không thể phát triển được, dân chúng nghèo như thế, thế mà anh mới chỉ đến một thời gian ngắn mà đã có những thay đổi lớn đến như thế, ai dám nói rằng đây không phải là thành tích của anh chứ?
Trịnh Thành Trung thấy con gái mình nói như thế liền phá lên cười.
Phương Mai Anh cũng cười nói:
- Trạch Đào còn chưa kể gì mà con đã nói hộ người ta rồi đấy!
- Đó là vì anh ấy khiêm tốn!
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi ngượng ngùng nói:

- Sự phát triển của huyện Lục Thương, quan trọng nhất chính là chính sách của trung ương, nếu như trung ương không có chính sách thì anh có làm chuyện gì cũng vô ích!
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Xem ra con còn không có choáng váng đầu óc, có thể tỉnh táo nhận thức như thế, quả là rất tốt!
Diệp Trạch Đào nhìn Trịnh Thành Trung, hắn tin chắc rằng hôm nay Trịnh Thành Trung gọi hắn đến đây chắc chắn là muốn nói một số chuyện quan trọng.

- Hai người đi làm điểm tâm ngon ngon đi, hôm nay Trạch Đào quay về, chúng ta sẽ uống vài chén.
Trịnh Thành Trung nói với Phương Mai Anh.
Nói xong câu này, Trịnh Thành Trung đứng dậy, nói với Diệp Trạch Đào:
- Theo bố đến thư phòng.

Hai người ngồi xuống trong thư phòng, Trịnh Thành Trung nói:
- Muốn hút thuốc thì tự đi lấy nhé!
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui, bản thân đến nhà mấy nhân vật lớn, nếu như không có người ngoài thì khi bàn chuyện lớn thường thích vào trong thư phòng nói, dường như trong thư phòng mới có thể thể hiện ra được chuyện này quan trọng đến như thế nào.
Nhìn thư phòng của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào tin chắc là nơi này đã được trang hoàng rất lộng lẫy, cảm giác được bảo vệ vô cùng chắc chắn.
Nhìn thấyDiệp Trạch Đào đang đọc sách, Trịnh Thành Trung cười nói:
- Con phải nhớ rằng, theo sự khác biệt về địa vị của con, một số việc cho dù là người thân cũng không nên cho họbiết, chuyện này có hai nguyên nhân, một là sau khi bọn họ biết sợ rằng sẽ vô tình làm hỏng chuyện, hai là để bọn họ nghe những chuyện không nên nghe thì sau này đối với bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con biết rồi!
Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào, con là con rể của ta, có những lời không thể nói với người khác, nhưng lại muốn nói với con một chút!
- Bố, con hiểu mà!
- Trạch Đào, con có năng lực đồng thời cũng có những mối quan hệ, tất cả những điều này là sự hỗ trợ đắc lực cho con phát triển, cơ hội khó có được, con nhất định phải nắm lấy!
Không có người ngoài trong này, cho nên Trịnh Thành Trung nói với Diệp Trạch Đào ít đi một chút quan thoại, chứng tỏ đã rất coi trọng Diệp Trạch Đào.
- Bố có phải việc Lão Hoa qua đời đã gây ra rắc rối gì không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Khoát tay áo, Trịnh Thành Trung nói:
- Việc này con tạm thời không cần phải nghĩ ngợi gì cả, cũng không cần phải hỏi đến, không phải là con không bị ảnh hưởng gì, nhưng con chỉ cần biết công tác thí điểm ở huyện Lục Thương, con nhất định phải thành công dù có chuyện gì đi chăng nữa!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Con hiểu.
- Trạch Đào, tuy rằng bố không yêu cầu con can dự, nhưng con vẫn cần phải biết, Lão Hoa trước khi qua đời, đã có sự sắp xếp cả rồi, quân đội hiện đã nằm trong tay bí thư Hạo Vũ, cho nên bất kể là phát sinh vấn đề gì thì cũng không được dao động, bí thư Hạo Vũ vì chấn hưng sản nghiệp dân tộc đã sắp xếp rất nhiều năm, cho nên phương hướng lớn sẽ không thay đổi, có một số người dù có làm một số tác động nhỏ gì cũng chỉ là hành vi giãy dụa mà thôi.
Trịnh Thành Trung nói được một cách rành mạch, cũng chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được nội tình.
Trầm tư một lát, Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào à, cha cũng được, Hô Diên cũng thế, chúng ta sớm muộn cũng đều lui về, nếu chúng ta đều lui về, thì con phải banh cục diện ra, vị trí hiện tại của con vẫn còn khá thấp, chúng ta không có nhiều khả năng, đợi nhiều năm như vậy rồi, cho nên chúng ta lần này cho dù thế nào đi chăng nữa cũng muốn giải quyết vấn đề cấp bậc cho con, như thế không gian phát triển của con mới có thể mở rộng hơn được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vấn đề mấu chốt của con bây giờ vẫn là kinh nghiệm.
Trịnh Thành Trung nói:
- Con có biết không, vì để cho huyện Lục Thương làm thí điểm được đãi ngộ đăch biệt, dùng nhân tài mới không bám vào khuôn mẫu cũ, ta và Hô Diên đều bị mất một số lợi ích, ngoài ra, Bí thư Hạo Vũ cũng đã trao đổi với những người khác, con cho rằng chuyện đề bạt này dễ dàng thế à?
Diệp Trạch Đào có chút giật mình, không ngờ được việc đề bạt không hề đơn giản như thế mà đã có sự giao dịch ở bên trên.
Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Con của Phương gia lần này cũng muốn làm lãnh đạo thành phố, cũng tiến vào huyện bọn họ làm ủy viên thường vụ, Vi Hoạch Thành được một người thân cận tiến cử vào chức bộ trưởng.
- Là như thế sao!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Chúng ta có thể rải đường cho con đi, chủ yếu là còn phải dựa vào sự phát triển của chính mình, chúng ta có thể ảnh hưởng tối đa đến cấp phó tỉnh, những cấp bậc rất cao là loại không thể nào ảnh hưởng được, chúng ta trong một thời gian ngắn như thế có thể đưa con lên vị trí cao nhất còn chúng ta lui ra trước, con nhất định cũng phải ở cấp sở mới được.
Đây đúng là toàn lực giúp đỡ!
Diệp Trạch Đào trong lòng cực kỳ xúc động, yên lặng một lúc, bọn Trịnh Thành Trung đã lót đường cho hắn rồi.
- Diệp Trạch Đào, con nằm trong danh sách, với tình hình trước mắt, nếu như lời nhận xét về con tốt, cứ thế này thì tiền đồ cùa con nhất định sẽ còn tiến xa hơn nữa.
Hoa Uy rời đi không có ảnh hưởng đến bố trí của bí thư Hạo Vũ.
Diệp Trạch Đào bởi sự ra đi của Hoa Uy mà tâm sự trong lòng cũng buông lỏng xuống.
Giải quyết xong vấn đề của mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Cha, hôm nay cha của Mộng Y bày tỏ thái độ, ông ấy muốn toàn lực giúp đỡ cho con.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Thực ra, lão Lưu ở trong thành phố, cũng có sức ảnh hưởng nhất định, người của ông ấy cũng còn không ít, nếu như dùng tốt, thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của con, thậm chí còn có lợi cho sự phát triển của Lưu Đống Lưu. Như vậy đi, việc này cha báo cáo với Bí thư Hạo Vũ một chút.
Có Trịnh Thành Trung ở giữa liên lạc, Diệp Trạch Đào càng yên tâm hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận