Hồng Sắc Sĩ Đồ

Từng chiếc xe con nối nhau tới thành phố Cừ Dương. Diệp Trạch Đào cũng ngồi lên xe của mình đi tới thành phố. Phương Minh Dũng cùng Trần Vũ Tường và những người khác sớm đã ở đó.
Một đoàn xe do Phó bí thư tỉnh ủy dẫn đầu tới thành phố Cừ Dương. Việc điều chỉnh bộ máy chính quyền ở thành phố Cừ Dương là một chuyện lớn. Tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này.
Phương Minh Dũng và Trần Vũ Tường nhận được thông báo trước nên đã sớm có mặt ở thành phố đợi. Lần này Diệp Trạch Đào trực tiếp đi xe của mình tới.
Nói thật ra, từ sau khi biết được việc Phương Minh Dũng là vệ sĩ của Trung Nam Hải, khi ra ngoài Diệp Trạch Đào chỉ ngồi xe do Phương Minh Dũng lái. Phương Minh Dũng lái xe rất ổn định, mặt kỹ thuật thì khỏi cần nói. Sau khi tới mỗi một nơi đều có thể tìm hiểu tình hình ở những vùng xung quanh, giảm cho Diệp Trạch Đào không ít việc.
Ít nhất là khi đi cùng với Phương Minh Dũng, Diệp Trạch Đào cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Trần Vũ Tường ngồi phía trước tỏ ra rất cẩn thận.
Từ sau khi biết được thế lực sau lưng Diệp Trạch Đào, Trần Vũ Tường càng tỏ ra tôn trọng Diệp Trạch Đào hơn. Anh ta hoàn toàn không hề ngờ Diệp Trạch Đào lại có thế lực sau lưng mạnh đến vậy.
Thoáng nhìn về phía người ngồi ở vị trí tài xế Trần Vũ Tường, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Qua chuyến đi lên thủ đô lần này Trần Vũ Tường mới thật sự trở thành tâm phúc của mình.
Trần Vũ Tường chăm chú lái xe. Một lúc sau Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Vũ Tường nói:
- Minh Dũng, lão Hoa đã đi rồi các cậu đã có tính toán gì chưa?
Tất cả những người này đều là vệ sĩ chuyên trách của Hoa Uy, tất cả đều là những người đã được chọn lựa cẩn thận. Lúc Hoa Uy còn sống bọn họ là những người trung thành bên cạnh ông, nhưng Hoa Uy mất đi khiến bọn họ trở lên khó xử. Bọn họ nhất định đều là những người tinh nhuệ, nhưng có được mấy người lãnh đạo dũng cảm dùng bọn họ?
Đặc biệt là người như Phương Minh Dũng, có thân phận gì? Anh ta liệu còn có thể tiếp tục làm vệ sĩ hay không? Đây cũng là việc mà Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ.
Tuy rằng trước mặt chưa biết xử lí những người này như thế nào. Nhưng có một việc mà Diệp Trạch Đào biết rất rõ người của Hoa Uy không phải ai cũng có thể dùng. Vấn đề mà mọi người cần xem xét quả là quá nhiều.
Đương nhiên là, việc mà Diệp Trạch Đào lo lắng nhất hiện giờ vẫn là vấn đề có giữ Phương Minh Dũng ở lại hay không. Đây là người mà Hoa Uy đã ủy nhiệm, hắn không rõ được là sau khi Hoa Uy mất đi có thể đưa Phương Minh Dũng quay trở về đội hay không?
Khi đã quen dùng một người Diệp Trạch Đào cũng thật không nỡ để anh ta ra đi.
Đang nghĩ tới vấn đề này Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Bí thư Diệp, tôi đang muốn nói chuyện này với anh.
Phương Minh Dũng vừa lái xe vừa nói.

- Ừ!
- Bí thư Diệp, sau khi thủ trưởng mất đi tuy rằng cấp trên có chút điều chỉnh. Nhưng trung đội trung tâm của chúng tôi vẫn chưa có chút động tĩnh nào, vẫn một mình ở đây. Thế nhưng cả ngày cũng không có việc gì để làm.
Diệp Trạch Đào không hiểu rõ lắm về tình hình bảo vệ của Hoa Uy. Tin rằng nhân viên bảo vệ bên cạnh Hoa Uy nhất định rất nhiều. Cả trung đội hơn một trăm người này tất nhiên là trung tâm của trung tâm. Đây là nhóm người mà ai cũng không dám dùng cho nên mới nhàn dỗi tại đó.
Sau khi nghe Phương Minh Dũng nói vậy Diệp Trạch Đào ngồi đó trầm tư suy nghĩ.
Theo những gì mà Diệp Trạch Đào biết, mỗi lần Hoa Uy ra ngoài. Bình thường cũng có năm cấp độ bảo vệ công tác. Ngoài cùng là cảnh sát địa phương hoặc là bộ đội vũ trang, khi Hoa Uy có hoạt động ở một vùng nào đó thì sẽ là bộ đội cảnh vệ đặc chủng của vùng đó bảo vệ. Cấp độ thứ ba đi theo bảo vệ hoạt động cho Hoa Uy là nhân viên cảnh vệ Quân ủy trung ương. Cấp độ thứ tư là bộ đội cảnh vệ thân cận bên cạnh Hoa Uy. Phương Minh Dũng là một trong số những nhân viên này. Cuối cùng vẫn còn một người là vệ sĩ hạt nhân của Hoa Uy. Người vệ sĩ trung tâm này chỉ đi sau Hoa Uy một bước. Bởi vì, những người như Phương Minh Dũng là những người có lực lượng cực kỳ hùng mạnh, đừng xem thường Phương Minh Dũng không giương oai giễu võ. Hoa Uy nếu đã điều anh ta cho mình thì cho thấy năng lực của anh ta tuyệt đối không yếu.
Tiếc là lực lượng hiện tại mình không thể tranh giành.
Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút tiếc nuối cho những người này.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Các anh có cấp bậc gì?
Phương Minh Dũng đáp:
- Điều này thật khó nói, đều là lực lượng quan trọng của quân đội. Thứ mà mọi người cần học hỏi rất nhiều, trong nội bộ cũng được phân thành rất nhiều cấp bậc.
- Anh thì sao?
Diệp Trạch Đào cười lên hỏi một câu.
Phương Minh Dũng cười ha hả nói:
- Cũng được...
Có câu nói này của Phương Minh Dũng, Diệp Trạch Đào liều hiểu. Sự tồn tại của Phương Minh Dũng đã định là người đứng đầu trong số đó, Hoa Uy phái người như vậy đến cạnh mình, lại có thêm vài phần biết ơn.
Nghĩ tới việc tốt mà Hoa Uy dành cho mình. Trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng chốc cảm thấy không tốt lắm.

Diệp Trạch Đào hiểu rằng có những điều không thể nói lên lời, cũng không nên đi sâu vào hỏi nhiều hơn nữa, liền nói:
- Mấy người các cậu có thể đến cơ sở quân đội làm việc không?
Phương Minh Dũng đáp:
- Việc này cần được giữ bí mật khi tiến hành.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu đáp:
- Nếu như vậy, thì tốt hơn nhiều rồi.
- Thủ trưởng đã có sự xắp xếp từ trước. Thật ra, ở trong trung đội sớm đã có những người đi nhận chức rồi. Lần này cũng sẽ có người vào quân đội nhận chức. Thực ra, trước khi vào được đội của chúng tôi cấp bậc của nhiều người cũng không thấp. Tôi chợt nghĩ ra trong số chúng tôi đã có không ít người đã trở thành lãnh đạo rồi.
Đây là một chút nội tình mà Phương Minh Dũng đã tiết lộ ra.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lóe lên một suy nghĩ đây có thể nào là sự sắp đặt của Hoa Uy? Nếu thật là như vậy thì thế lực của Hoa Uy quả thật là rất mạnh.
Diệp Trạch Đào gật đầu cười đáp:
- Đi theo tôi quả là thiệt thòi cho cậu rồi.
Phương Minh Dũng mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy rất tốt. Bí thư Diệp, anh không biết đấy thôi có rất nhiều người ngưỡng mộ tôi.
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Lão Hoa không còn nữa, cấp trên chưa có sự sắp xếp gì cho bước đi tiếp theo của cậu đúng không?
- Cục trưởng cục bảo vệ trung ương chính là đội trưởng trước kia của chúng tôi. Cục trưởng cục cảnh vệ trong quân đội cũng là đội trưởng trước kia của chúng tôi. Bọn họ đều nói rằng thủ trưởng sớm đã dặn dò để tôi tiếp tục đảm nhiệm công việc này.

Diệp Trạch Đào trong lòng rất ngạc nhiên. Xem ra tuy rằng Hoa Uy đã không còn nhưng thế lực của ông ta vẫn còn rất lớn.
- Đúng rồi, Bí thư Diệp, đội trưởng của chúng tôi cũng đã nói dù sao cũng không có chuyện gì đội trưởng sẽ thỉnh thoảng đưa người tới thăm huyện Lục Thương.
Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ lẽ nào Hoa Uy còn muốn dặn dò điều gì khác?
Trong lòng rất muốn hỏi tình hình. Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng cố kìm nén không hỏi. Tin rằng rồi cũng sẽ đến lúc mình tự khắc biết mà không cần phải hỏi.
Diệp Trạch Đào trầm tư, Trần Vũ Tường ngồi phía trước đổ mồ hôi. Anh ta biết rằng mình đã nghe được một số chuyện không nên nghe. Khi nghĩ tới việc mình âm thầm quan sát tình hình của bọn người Phương Minh Dũng, Trần Vũ Tường có chút lo lắng. Nếu mình để lộ việc này liệu có bị bọn người Phương Minh Dũng xử lí?
Càng nghĩ càng thấy bất an. Chần chừ một chút, Trần Vũ Tường thận trọng hỏi:
- Bí thư Diệp, tôi không nghe thấy gì cả.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Trần Vũ Tường:
- Tiểu Trần, cậu là người mà tôi hoàn toàn tin tưởng. Tôi tin cậu.
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, Trần Vũ Tường kích động vô cùng. Câu nói này cũng đủ để nói lên sự tin tưởng của Diệp Trạch Đào dành cho mình.
- Bí thư Diệp, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trung thành với anh.
Chính Trần Vũ Tường cũng không hiểu gì liền mở miệng nói như vậy.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cậu cứ làm tốt việc của một thư ký là tốt rồi.
- Bí thư Diệp, anh cứ chờ sự thể hiện của tôi đi.
Diệp Trạch Đào cùng không nhiều lời nữa. Đối với người thư ký như Trần Vũ Tường, Diệp Trạch Đào không hề lo lắng anh ta sẽ phản bội mình. Bản tính của con người này khá tốt. Hơn nữa, Diệp Trạch Đào tin rằng Trần Vũ Tường là người tay đã từng dính qua máu. Anh ta là loại người quyết sẽ không buông tha cho những kẻ phản bội.
Xe đi được nửa đường Kiều Ứng Xương liền gọi điện thoại tới.
Diệp Trạch Đào vừa nghe điện thoại thì đã nghe được giọng vui mừng của Kiều Ứng Xương từ đầu dây bên kia:
- Bí thư Diệp, cậu đã trở thành Ủy viên thường vụ thành ủy rồi đúng không?
Diệp Trạch Đào có thể tiến vào Ủy viên thường vụ Thành ủy, đây là một việc quá vui mừng.

Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tin tức này của ông cũng thật linh thông.
- Bí thư Diệp, tôi vừa có chuyến đi xuống dưới, nghe được tin này liền quay về huyện.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Lần này Thành ủy tiến hành điều chỉnh. Huyện của chúng ta liệt vào huyện cấp thành phố. Tôi đảm nhận chức Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch, Bí thư huyện ủy.
Diệp Trạch Đào cũng không có gì phải giấu Kiều Ứng Xương liền nói thẳng ra như vậy.
Kiều Ứng Xương hưng phấn nói:
- Bí thư Diệp, đây là một chuyện lớn đối với nhân dân sinh sống trong toàn huyện.
- Lão Kiều, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho ông. Việc lên cấp lần này của huyện Lục Thương, các ông đã chuẩn bị chuyện này như thế nào rồi? Phó bí thư Tỉnh ủy Suất Đội đã trên đường tới thành phố Cừ Dương rồi. Sau khi lên thành phố sẽ lập tức đến huyện Lục Thương tiến hành nghi thức lên cấp.
- Bí thư Diệp, anh cứ yên tâm. Anh đã sớm có sự xắp xếp, chúng tôi cũng đã chuẩn bị lúc nào cũng có thể tiến hành.
- Ừ, giờ tôi phải gọi điện thoại cho đồng chí Tôn Lôi. Phải làm cho việc này biến thành một việc lớn mới được.
Lần này Diệp Trạch Đào cũng không ngờ tới tỉnh ủy lại nhanh chóng điều chỉnh bộ máy hoạt động Thành ủy như vậy. Ngày hôn nay trước khi lên xe Khâu Nghênh Thụ cũng gọi Diệp Trạch Đào tới đặc biệt nói về chuyện tổ chức nghi thức lên cấp.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy buồn cười, ngồi lên xe. Sau khi nghĩ về việc của mấy người vệ sĩ Phương Minh Dũng thiếu chút nữa quên luôn chuyện này. Có chút không nên!
Nghe xong điện thoại của Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Tôn Lôi.
Thực ra, Tôn Lôi lúc này cũng đã được thông báo về việc điều chỉnh của thành phố Cừ Dương. Tâm trạng của Tôn Lôi không được tốt lắm. Anh ta không ngờ tới Diệp Trạch Đào lại có thể dễ dàng thăng chức như vậy. Vừa nghĩ tới đây Tôn Lôi liền thở dài. Mất công làm nhiều chuyện mờ ám như vậy cuối cùng vẫn không thể hạ gục Diệp Trạch Đào, bước tiếp theo muốn hạ gục Diệp Trạch Đào lại càng khó hơn rồi.
Nghe được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi cũng không dám chậm trễ. Lập tức tỏ vẻ sẽ làm tốt chuyện này.
Bên ngoài Tôn Lôi biểu hiện như vậy nhưng trong lòng thì đang nghĩ, toàn bộ huyện Lục Thương đều đã nằm trong tay của Diệp Trạch Đào, mình chẳng qua cũng chỉ là một quân bài mà thôi. Những người này sớm đã có sự chuẩn bị.
Thở dài một tiếng, Tôn Lôi nghĩ tới sự việc của Nhiếp Tiểu Ảnh, cũng cười lên. Việc mà Nhiếp Tiểu Ảnh phải phiền muộn cũng không ít hơn mình. Đến lúc cần phải tìm đến Nhiếp Tiểu Ảnh nói chuyện rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận