Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Thông gia.
Cố Lâm Cao buổi tối sẽ đến nhà Phó trưởng ban ban tuyên giáo thành ủy, bố vợ Lục Thành Trung của con trai mình Cố Lôi Minh.
Hai người trước kia đã từng học cùng trường, lúc đó tuổi của Cố Lâm Cao khá lớn, tuổi của Lục Thành Trung lại nhỏ. Nhưng hai người chưa từng nghĩ tới sẽ là thông gia, quan hệ rất gần gũi.
- Ông Cố, Bí thư Diệp của các ông đã thăng chức, sao lại có thời gian tới chỗ tôi chơi thế này?
Lục Thành Trung cười đáp.

- Chỗ của cậu ấy hiện giờ không cần đến tôi.
Cố Lâm Cao cười ha ha đáp.
Lục Thành Trung đương nhiên biết tình hình chỗ Diệp Trạch Đào. Buổi tiệc ngày hôm nay ông ấy cũng có tham gia, chỉ có điều là cấp bậc không lớn nên cũng quay về nhà sớm.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cố Lâm Tùng nhìn về phía Lục Thành Trung nói:
- Ông thông gia, ông cũng cần phải hoạt động một chút đi.
Lục Thành Trung ngượng cười đáp:
- Loạn hết rồi!
Cục diện hiện giờ của thành phố Cừ Dương mọi người đều có thể nhìn ra. Đích thực ra rất rối loạn.
- Ông ấy à, nếu như hoạt động tốt vẫn còn có thể nhảy vọt đấy!
Cố Lâm Tùng lắc đầu nói.
- Ông thông gia, ông chỉ bảo chút cho lão Lục nhà chúng tôi đi.
Vợ của Lục Thành Trung cười quay sang Cố Lâm Tùng nói.
Cố Lâm Tùng nhìn sang phía Lục Thành Trung nói:
- Ông Lục, chúng ta là người một nhà, tôi không có thời gian nếu không tôi cũng sẽ tranh giành một chút. Ông thì lại không giống tôi, cơ hội của ông rất nhiều, nếu như thao tác tốt không chừng ông sẽ còn có một thời kỳ thăng tiến. Nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cần tranh giành một chút mới được.
Lục Thành Trung nhìn sang chỗ Cố Lâm Tùng phảng phất có chút hiểu ra. Ngày hôm nay Cố Lâm Tùng đột nhiên đến nơi đây quyết không phải là có ý nghĩ đến quan hệ thông gia này, nhất định là muốn nói với mình điều gì đó.
- Ông thông gia, chúng ta vào thư phòng nói chuyện một chút.
Lục Thành Trung đứng dậy nói chuyện với Cố Lâm Tùng.
Vợ của Lục Thành Trung cũng cười nói:

- Được, các ông đi nói chuyện của các ông đi, tôi vẫn còn một tập phim nữa để xem.
Cố Lâm Tùng cười ha ha, đi theo vào phòng của ông ta.
Đóng cửa lại, Lục Thành Trung nói:
- Ông Cố, có lời gì cần nói ông có thể nói rồi.
Cố Lâm Tùng nhìn sang Lục Thành Trung nói:
- Thành Trung, ông nghĩ thế nào về cục diện hiện nay.
- Rất khó làm rõ, hiện tai tuy rằng đã có bộ máy quản lí mới nhưng đều là những người có người đứng sau lưng. Ông chủ của các ông có thế lực đứng sau rất mạnh, Bí thư Thi, Chủ tịch Trần, Phó chủ tịch thành phố mới đến. Không có ai là yếu.
Nói đến đây Lục Thành Trung thở dài nói:
- Không dấu gì ông lãnh đạo thành phố chúng tôi đều rất cẩn thận.
- Vậy thì, ông nhận thấy kết cục sẽ như thế nào?
Lắc đầu, Lục Thành Trung nói:
- Khó nói, khó nói.
- Ông à, ông còn mấy năm chứ? Nếu còn không đọ sức. Ông căn bản không có bất cứ hy vọng gì!
Cố Lâm Tùng lắc đầu nói.
- Ông Cố, tôi biết hôm nay ông đến đây là để chỉ bảo tôi, cũng đừng cất dấu nữa, có chuyện gì thì ông cứ nói đi.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Khi đi làm ông vẫn được mệnh danh là Gia Cát Lượng, tôi biết rằng ông không thể chưa nghĩ tới chuyện này. Hiện tại thân ở trong mất đi sức phán đoán!
Châm một điếu thuốc hút Cố Lâm Tùng nói:
- Thành Trung, đâu tiên ông nên biết chúng ta là người cùng một phe, có quan hệ chung. Dù thế nào thì tôi cũng phải suy nghĩ cho con trai của mình có phải không?
Lục Thành Trung cười đáp:
- Tôi hiểu, việc này ông không nói thì tôi cũng biết. Ông cũng là một người có nhiều kinh nghiệm, sắp già rồi nhưng vẫn còn có thể bò lên. Đây là việc mà rất nhiều người không nghĩ đến.
Cười tự đắc, Cố Lâm Tùng thở dài một tiếng nói:
- Tiếc là tôi không có thời gian.
Lục Thành Trung cũng mỉm cười gật đầu.

Thở ra một hơi thuốc trong ánh mắt của Cố Lâm Tùng đột nhiên hiện ra một cái nhìn xa xăm:
- Cố Lâm Tùng tôi cho dù đã già nhưng đôi mắt này của tôi thì vẫn còn rất sáng. Những thứ mà người khác nhìn không rõ tôi lại nhìn rất rõ.
Nhìn sang phía Lục Thành Trung nói:
- Tôi sẽ giúp ông phân tích tình hình ở trong thành phố hiện nay.
Lục Thành Trung giúp Cố Lâm Tùng thêm một chút nước ấm, rồi lại ngồi xuống nói:
- Tôi cũng đang muốn học hỏi một chút.
- Thành Trung à, Ông thấy bước tiếp theo ở thành phố sẽ phân thành mấy phe?
- Việc này tôi thấy sẽ phân thành bốn phe: Bí thư Thi, Chủ tịch Trần, Phó chủ tịch Phương và còn một người nữa là Phó chủ tịch Diệp Trạch Đào.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Cục diện bên ngoài thể hiện là như vậy, ông có nghĩ người yếu nhất là Bí thư Diệp không?
Lục Thành Trung mỉm cười gật đầu nói:
- Mọi người đều nghĩ như vậy.
Cố Lâm Tùng mỉm cười đáp:
- Vậy thì tốt. Tôi hỏi ông, giữa Bí thư Diệp và Chủ tịch Trần liên kết với nhau không?
Lục Thành Trung liền cười đáp:
- Mọi người đều biết, Chủ tịch Trần là thông gia của Bí thư Vi, Chủ tịch Trần sẽ có được sự ủng hộ của Bí thư Vi. Nghe nói Bí thư Vi và Diệp Trạch Đào không cùng chung một con đường.
Cố Lâm Tùng cười ha ha nói:
- Thành Trung à, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng thông qua vài lần quan sát phát hiện bộ dạng nói chém, nói giết của Chủ tịch Trần với Diệp Trạch Đào. Thực ra, không có một lần nào là hành động thật sự. Ông có nhận thấy như vậy không?
Lục Thành Trung kinh ngạc nghiêm túc nghĩ một chút mới cười nói:
- Đúng là như vậy, có chút kỳ lạ!
- Thành Trung, Bí thư Thi là phe phái lớn nhất trong thành phố. Hiện nay, Diệp Trạch Đào và Bí thư Thi rõ ràng có quan hệ thân thiết. Ngoài ra, Chủ tịch Trần cũng không có hành động cụ thể nào, tôi cảm thấy quan hệ giữa Bí thư Diệp và Chủ tịch Trần không đơn thuần như những gì thể hiện bên ngoài. Có những sự việc như vậy ông còn nghĩ thế lực của Bí thư Diệp yếu nữa không? Ông đã từng nghĩ đến việc hiện giờ Diệp Trạch Đào tuổi còn rất trẻ. Với độ tuổi như vậy trong chốn quan trường ở Hoa Hạ có mấy người có được chức vị cao như vậy chứ? Tại sao huyện Lục Thương là huyện thí điểm nhưng cách dùng nhân tài lại không theo khuôn mẫu.
Sau khi liên tiếp mấy vấn đề được hỏi ra, Lục Thành Trung cũng suy nghĩ đến nguyên nhân sâu xa ở bên trong. Càng nghĩ càng thấy Cố Lâm Tùng nói có lý.

Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Phương Siêu Minh cho dù có lai lịch lớn hơn nữa, tôi thấy cậu ta đấu không lại Bí thư Diệp. Thành Trung à, hiện nay ông có một con đường chính là đi theo Diệp Trạch Đào. Tin rằng chỉ cần ông đi theo Diệp Trạch Đào ông sẽ có một tương lai tươi đẹp.
Lời nói của Cố Lâm Tùng làm cho Lục Thành Trung không ngừng động lòng. Mình không có lực lượng lớn mạnh đứng sau, Điều này mới tạo nên việc từ trước tới nay không có động tĩnh gì trên vị trí này. Nếu như thật có một lực lượng đứng sau, tôi tin rằng dựa vào năng lực của chính mình nhất định sẽ có được sự phát triển rất lớn.
- Ông Cố, ông có mối quan hệ tốt với Bí thư Diệp. Tôi không hề giao du với hắn.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Nếu ông có thể làm một hai chuyện thì dựa vào tấm mặt mo này của tôi. Ông và Bí thư Diệp chắc chắn sẽ giao tiếp với nhau.
Ánh mắt chợt lóe sáng, Lục Thành Trung cười nói:
- Tôi sẽ làm, ông cứ nói đi, tôi cũng đã từng nghĩ chẳng phải là đọ sức một phen sao? Vậy thì cứ đọ sức là được rồi.
- Thành Trung, ông đã nghĩ rồi chứ sẽ đứng về phía Bí thư Diệp, quyết sẽ không có cơ hội quay lại.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Lâm Tùng, Lục Thành Trung thở dài nói:
- Nói đi, tôi cũng đã hiểu rõ rồi, Chủ tịch Diệp thật là một lựa chọn rất tốt.
Nghiêm túc nhìn về phía Lục Thành Trung, Cố Lâm Tùng nói:
- Vậy thì tốt, tôi nói với ông một chút.
Nhấp một ngụm trà Cố Lâm Tùng nói:
- Thành Trung, Chủ tịch huyện Tôn của chúng tôi không cùng một con đường với Bí thư Diệp, Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không thể là người cùng một con đường với Bí thư Diệp. Hiện tại lại điều tới một Phó chủ tịch thành phố Phương, chúng ta trước tiên không cần nghĩ tới lai lịch của Phó chủ tịch Phương cũng biết lai lịch không nhỏ. Sự có mặt của anh ta khẳng định sẽ không cùng đường với Bí thư Diệp. Ông cho rằng thế nào?
Lục Thành Trung gật đầu nói:
- Ông nói rất có lý, huyện Lục Thương trở thành huyện thí điểm, phát triển sản nghiệp dân tộc. Việc này đối với những nhà đầu tư nước ngoài nảy sinh ra đả kích, trong tình hình như hiện nay một số người có thế lực quan hệ mạnh sẽ cắm người vào. Tin rằng những người đó đến chắc hẳn sẽ đến cùng với nhiệm vụ gì đó....
Thấy Lục Thành Trung đã rõ chuyện này, Cố Lâm Tùng gật đầu nói:
- Ông có thể hiểu được là rất tốt, tôi cũng nghĩ tình hình sẽ như vậy cho nên chuyện chúng ta nên làm chỉ có một chuyện duy nhất. Đó là ngăn chặn tất cả những thế lực phản đối sự phát triển của Diệp Trạch Đào!
Khi nói lời nói này, ánh mắt Cố Lâm Tùng lộ rõ một vẻ quyết tâm.
- Ông cứ nói tiếp!
Lục Thành Trung nói.
- Không nằm ngoài ba người: Tôn Lôi, Nhiếp Tiểu Vĩ, Lật Vi Thư ở huyện Lục Thương mà thôi. Nhiếp Tiểu Vĩ tự nhiên cũng sẽ có người đối phó, còn lại là hai người Tôn Lôi và Lật Vi Thư. Có chúng ta ở trong huyện hai người đó cũng không thể giở trò gì. Cần phải đối phó nhất là vấn đề của Phương Siêu Minh.
Lục Thành Trung mỉm cười gật đầu, suy nghĩ về ý tưởng của Cố Lâm Tùng.
- Ý của ông là đối phó với người trên thành phố?
Lục Thành Trung kinh ngạc nói.
- Không phải là đối phó với người trên thành phố mà là làm cho Phương Siêu Minh không có không gian phát triển ở thành phố.
Lục Thành Trung cười lên nói:

- Ông cũng quá coi trọng tôi rồi, tôi đâu có năng lực lớn như vậy!
Cố Lâm Tùng cũng cười lên nói:
- Đương nhiên không phải là năng lực của ông hay của tôi mà là muốn dùng lực thì phải mượn lực.
Lục Thành Trung nhìn sang Cố Lâm Tùng phát hiện trước mặt mình ngày hôm nay Cố Lâm Tùng lập tức cao lớn già dặn hơn hẳn. Làm mình có chút không theo kịp tư tưởng của ông ấy.
- Tôi lại hiểu thêm về những lời nói đó. Người thuộc phe nhà họ Thi là Trưởng ban thư ký thành phố Vi Thành Lợi, Phó chủ tịch thường ủy thành phố Triệu Hành Lâm. Người của Chủ tịch Trần là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ Luật Ngụy Lệ Cầm, Trưởng ban tổ chức Đồ Lan Vĩ tuy rằng đến lúc này vẫn chưa có thái độ rõ ràng nhưng tôi đã chú ý được một việc. Người thuộc phe của Du Hiểu Lệ gần đây có quan hệ rất gần gũi với Diệp Trạch Đào, cho thấy rất có thể anh ta cũng dựa vào Bí thư Diệp. Những người khác thì có thể không rõ nhưng có một người ông có thể tác động một chút.
- Người mà ông nói tới là Bộ Trưởng của chúng ta?
Lục Thành Trung kinh ngạc nhìn về phía Cố Lâm Tùng.
Cố Lâm Tùng gật đầu nói:
- Không sai, tác động vào ông ta.
Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Tần Lệ Quyên và Lỗ Hưng Chí có quan hệ khá thân thiết, trước kia cô ta dựa vào một Phó chủ tịch thành phố mà đứng lên, ông Phó chủ tịch đó gần đây đã nghỉ hưu. Lúc đó Lỗ Hưng Chí, Phàn Cao Thọ, Tần Lệ Quyên là một lực lượng lớn. Hiện tại lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, đôi mắt Lục Thành Trung đã lộ ra một tia sáng. Hiện giờ mình là Phó trưởng ban thường vụ, nếu như Tần Lệ Quyên bị ngã xuống lại có thêm lực lượng mạnh hơn ủng hộ thì mình có thể sẽ có hy vọng.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Ông ở Ban tuyên giáo nhiều năm như vậy rồi đừng nói rằng trong tay không có quân bài nào để dùng đấy chứ?
Lục Thành Trung đã động lòng, nhìn sang phía Cố Lâm Tùng nói:
- Có bao nhiêu phần chắc?
- Bí thư Diệp và Bí thư Thi có quan hệ gần gũi với nhau, trong lúc này nếu Bí thư Diệp tìm đến Bí thư Thi nhắc tới chuyện của ông, ông cho rằng Bí thư Thi sẽ bỏ đi thể diện của ông ta. Hơn nữa, nếu ông thật sự là người của Diệp gia cho dù là có một phiếu của Bí thư Thi hắn sẽ không ủng hộ?
Lục Thành Trung lúc này động lòng rồi, nhìn về phía Cố Lâm Tùng nói:
- Vậy thì tốt, sẽ đọ sức một chút!
Cố Lâm Tùng cười đáp:
- Tôi thấy Bí thư Diệp còn có lá bàn ngầm khác. Ông không thể nào là người thân tín duy nhất của hắn!
Nhìn lại Lục Thành Trung nói:
- Vẫn còn một câu nói tôi muốn nhắc nhở ông một chút. Đừng cho rằng mình có vị trí cao hơn Diệp Trạch Đào thì mình sẽ đúng, theo sát Diệp Trạch Đào mới là con đường đúng.
Lục Thành Trung gật đầu đáp:
- Ông yên tâm, việc này tôi hiểu.
Hai người lại nói chuyện thêm một thời gian dài nữa. Đưa hết những chuyện cần nói ra nói lại tỉ mỉ một lượt.
Cố Lâm Tùng đem theo nụ cười trên khuôn mặt rời khỏi nhà của Lục Thành Trung. Ông ta cho dù sắp về hưu cũng phải giúp Diệp Trạch Đào làm chút chuyện. Chỉ cần Diệp Trạch Đào hiểu được cách làm của mình, ân tình này có thể giữ lại. Đến lúc con trai mình sẽ có không gian để phát triển.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận