Hồng Sắc Sĩ Đồ

Nhìn thấy dáng vẻngưng trọng của Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Người khác không giải quyết được nhưng tôi tin là cậucó thể làm được,Thi Minh Cương cũng tin tưởng cậu có thể giải quyết được vấn đề này, thật lòng mà nói, nếu như cậu có thể dàn xếp xong xuôi chuyện này coi như là đã loại bỏ đi được một tâm bệnh của chúng ta.”
- Nếu như chỉ là một phó chủ tịch tỉnh, tôi tin rằng đám người của Bí thư Thi cũng có tính toán rồi, chắc chắn còn không chỉ dừng lại ở những tình huống như thế này chứ?
Diệp Trạch Đào phát hiện chuyện này không bình thường rồi.
Trần Đại Cường nhếch mép cười cười, nhả một miệng khói nói:
- Cậu nói đúng, đằng sau chuyện này vẫn còn một số tình tiết giấu giếm, tôi cũng đã nắm được một chút, là nghe người ta nói vậy.
Diệp Trạch Đào dự tính rằng Trần Đại Tường này cũng có thể là nghe Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngụy Lệ Cầm nói, bằng không dựa vào cái tính bốc đồng đó của ông ta, làm không tốt là đấu nhau ngay.
- Nói vậy thôi, tôi cũng không thể chơi trận chiến không nắm chắc phần thắng.!
Diệp Trạch Đào thật không biết làm thế nào, sự việc đều đã đến nước này rồi, bản thân không xông vào cũng không được nữa rồi, hơn nữa, biết được sự ô nhiễm của những xí nghiệp này thật sự đã tạo nên mối nguy hiểm đối với người dân thành phố, khó khăn lớn hơn nữa cũng phải xông lên phía trước.
Bất luận trong quan trường, chính mình có những thay đổi gì, dù một chút, dân cũng sẽ không thay đổi, chính là tất cả xuất phát điểm của mình phải là nghĩ đến lợi ích của dân chúng đầu tiên.
Trần Đại Tường nói:
- Được, tôi sẽ đem những tình hình mà tôi biết nói rõ rang với cậu, tỉnh Tây Giang vẫn luôn là khu vực kém phát triển, cho tới nay, xếp hạng kinh tế trong nước đều chẳng ra gì, lúc đó sau khi Chú tich tỉnh mới Phùng Chế Dương lên nhận chức, liền đề ra phát triển kinh tế khu công nghiệp, vượt qua khẩu hiệu phát triển về hình thức. Lúc đó dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Phùng Chế Dương, trong phút chốc toàn tỉnh ngay lập tức dấy lên phong trào thành lập khu công nghiệp. lúc ấy Chủ tịch thành phố là Lâm Sinh Dân, ông ta thấy thành phố Cừ Dương căn bản cũng không có điểm nào hấp dẫn đầu tư bên ngoài, vẫn luôn cổ động làm một khu công nghiệp giống như thế.
Lúc này, nét mặt của Diệp Trạch Đào càng nghiêm túc, Trần Đại Tường trong lúc này lại nhắc đến mộtChủ tịch tỉnh cũ, tên Phùng Chế Dương, ông Phùng Chế Dương này Phùng Trạch Đào biết, hiện nay là Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc toàn quốc, trong nước có được sức ảnh hưởng. Việc này liên quan tới ông ta, đoán rằng đây mới là điều khiến cho mấy người Thi Minh Cương đau đầu.
- Làm sao cùng Phùng Chế Dương cùng hợp tác lại với nhau?
Trần Đại Đường liền cười nói:
- Thế nào, cảm thấy khó lắm rồi đúng không, những thứ liên quan ở đây quá nhiều rồi nhiều đến mức tôi cũng không dám xuống tay.

- Thị trưởng Trần, lão Phùng Chế Dương kia cứ cho là làm ra việc thành lập ra các khu công nghiệp, thì những việc ở thành phố Cừ Dương sao lại liên quan tới ông ta được chứ?
Đây mới là chỗkhông hiểu của Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường cười một cái nói:
- Trạch Đào à, cậu đúng là có lúc thông minh, lúc lại hồ đồ, cậu đã nghĩ qua chưa, tôi vừa nãy không phải đã nói rồi khu công nghiệp là của một nhân vật tai to mặt lớn Phùng Nghiệp Triển sao?”
A!
Vừa nãy Diệp Trạch Đào không nghĩ tới chuyện này, nghe Trần Đại Tường vừa nói, Diệp Trạch Đào mới phản ứng lại, hai người đều mang họ Phùng!
- Hiểu ra chưa? Tôi cũng là về sau mới được biết điều này, Phùng Nghiệp Triển đó là con trai thứ hai của Phùng Chế Dương!
Diệp Trạch Đào liền trở nên trầm tư, rít mạnh một hơi thuốc.
Chẳng trách Thi Minh Cương đem việc này ném đến bên mình, phỏng chừng thật đúng là ít người dám tiếp nhận công việc này.
Trần Đại Tường lại nói:
- Còn có một chuyện nữa, Lâm Sinh Dân đã từng là thư kí của Phùng Chế Dương, hắn ta với Phùng nhị thiếu gia có quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc ấy khi kiến thiết các khu công nghiệp. Lâm Sinh Dân làm chủ, miễn cho Phùng nhị công tử 10 năm thuế thu nhập, lại làm cho một vài xí nghiệp trong thành phố phải lấy phương thức vốn không thể gán nợ dùng giá rất thấp để thanh lí cho Phùng Nghiệp Triển. Về sau Phùng Nghiệp Triển kia lại chiếm được một vài xí nghiệp, liền lấy tài sản của những chỗ đó trong trung tâm thành phố để gán nợ, theo tài khoản trong ngân hàng chỉ có vài trăm triệu. Sau đó, ngược lại ở các khu công nghiệp thành lập xí nghiệp vượt quá bốn trăm triệu, vượt qua sản nghiệp của các minh tinh trong thành phố Cừ Dương.
Diệp Trạch Đào nghe đến đó, hai mắt mở tròn xoe.
Diệp Trạch Đào nghe rõ ràng là Lâm Sinh Dân kia vì giúp đỡ Phùng Nghiệp Triển mà nhưng bỏ ra thật nhiều công sức, chẳng trách một bước có thể vào trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
- Hiểu chưa? Ở đây, các loại lợi ích liên quan đến nhau rất phức tạp, nếu như phải mở lời nói thẳng, từ trên xuống dưới đúng là đã dính tới một số lớn người . Việc này lại đến lúc không giấu được nữa, cậu biết không trong thành phố này mấy xí nghiệp kia kiện cáo dữ lắm, mặc dù là tài sản dùng để thế chấp nhưng đến bây giờ thì ngân hàng cũng không thu lại được một đồng nào, tên Phùng Nghiệp Triển kia cúng kiếm được không ít.
Rất phức tạp !

Diệp Trạch Đào vừa mới phát hiện mình rơi vào trong rồi. Bây giờ mới hiểu ra, lún cũng sâu rồi.
Cảm nhận đượci, Thi Minh Cương cũng nôn nóng rồi, nôn nóng muốn làm cho xong việc này. Trần Đại Tường cũng vậy, cũng đang nôn nóng, xem ra người muốn kiện có quá nhiều rồi, không ép xuống được nữa rồi.
- Nếu sự việc này xảy ra, thái độ trên tỉnh là gì?
- Ở tỉnh giờ còn chưa tỏ thái độ, tuy nhiên theo tôi được biết, Phùng Nghiệp Triển trong thành phố trắng đen hai đường đều dính líu, nghe phong thanh rằng cả án mạng cũng dính vào.
Hẳn là lại nghe được từ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra trước hết ta phải tìm hiểu một chút tình hình của tên Phùng Nghiệp Triển kia rồi!
- Đúng rồi, còn một chuyện nữa có thể giúp đỡ việc tìm hiểu tình hình của cậu, theo tôi được biết, nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tiết Tĩnh Hiên đã từng chủ trì vụ điều tra đối với Phùng Nghiệp Triển, kết quả là Tiết Tĩnh Hiên ngược lại bị bắt rồi.”
Diệp Trạch Đào giật mình một cái, nhìn về hướng Trần Đại Tường.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn lại, Trần Đại Tường nói:
- Tình huống cụ thể cũng không phải là quá rõ ràng, tuy nhiên, nghe đâu Tiết Tĩnh Hiên vẫn luôn kháng cáo.
- Được, việc này nếu như tôi đã can thiệp đến bước này, vậy tìm hiểu một chút đi!
Diệp Trạch Đào sau khi nghe Trần Đại Tường nói về việc này liền để những lo lắng trong lòng dẹp sang một bên.
Trần Đại Tường cười ha hả nói:

-- - Tôi biết ngay sau khi cậu hiểu được tình hình sẽ tiếp nhận việc này ngay mà, tuy nhiên cậu cũng phải cẩn thận, tên Phùng Nghiệp Triển kia nghe đâu cả hai phe trắng đen đều dính líu cả, phải coi trọng vấn đề an toàn mới được.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến năng lực của bọn Phương Minh Dũng cũng không lo ngại đến vấn đề an toàn.
- Trạch Đào, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, Phùng Chế Dương không phải dễ dàng đối phó như thế, ở tỉnh Tây Giang này bạn bè của hắn nhiều lắm, con trai của hắn nghe nói kết giao rộng rãi lắm, không ít cán bộ đều là thượng khách của hắn, trong tỉnh hắn cũng rất được ủng hộ đấy !
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, anh đương nhiên hiểu ý của Trần Đại Tường, đối phó với tên Phùng Nghiệp Triển này không phải dễ.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Trạch Đào ngồi Trên ghế, suy nghĩ hồi lâu, đối với chuyện của Phùng Nghiệp Triển hắn không quá xem trọng, mấu chốt ở chỗ công việc của chính mình quá nhiều, nếu như Phùng Nghiệp Triển đã bị bọn Phương Siêu Minh lợi dụng hoặc là giữa bọn họ có một sự liên kết nào đó, thì vấn đề mà bản thân phải đối mặt càng nhiều rồi.
Việc này thật là một việc làm người ta đau đầu.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào vẫn gọi điện thoại cho cha vợ Lưu Đống Lưu, Lưu Đống Lưu ở thành phố nhiều năm, các biện pháp tìm ra rất rõ ràng, theo chỗ của ông ta có thể biết thêm một chút tình hình.
Hai người nói chuyện thường bỏ qua những chuyện không cần thiết, Diệp Trạch Đào liền đem những chuyện mình biết về Phùng gia nói một chút với Lưu Đống Lưu.
Lưu Đống Lưu nghe xong liền nói:
- Trạch Đào à, trong quan trường căn bản là không có người có thể hoàn toàn tin tưởng được, thân con đang ở nơi nguy hiểm thì càng phải cẩn thận mới được, không cần thiết gây thù chuốc oán cũng đừng có gây thù chuốc oán, việc trong tay con cũng đủ nhiều rồi, bản lĩnhchính trị của Phùng Chế Dương cũng không phải là đển trang trí.Xxem chừng có người muốn hi vọng nhìn thấy con có nhiều kẻ thù!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng thật không ngờ rằng Bí thư Thi lại đem một khối công việc giao cho con ngay thế!
Lưu Đống Lưu nói:
- Bố cho rằng Thi Minh Cương đang có hai mục đích, một khả năng là hi vọng người có bối cảnh như con có thể trừng trị Phùng Nghiệp Triển, vì sự việc là con làm, ông ta là lại có thể tránh trách nhiệm. Còn khả năng nữa là địa vị thí điểm của huyện Lục Thương đã làm cho thành phố Cừ Dương thành tiêu điểm, Thi Minh Cương thấy bất an, lão thấy rõ ràng hai phe lực lượng ở huyện Lục Thương đang đấu đá, một khi nếu không chú ý chính ông ta, Bí thư Thành ủy đều trở thành bia đỡ đạn, cho nên, mục đích của ông ta rất rõ ràng, để con đi đấu, nếu con đấu thắng rồi thì ông ta càng vui vẻ nhàn hạ.
Diệp Trạch Đào không thể phủ nhận rằng Lưu Đống Lưu nói có lý, coi như là Thi Minh Cương còn muốn lập thêm công trạng nữa, sau khi gặp phải tình hình như hiện nay, ông ta cũng có một chút lo sợ rồi. Đều đang là tai to mặt lớn ở thành phố Cừ Dương, điều lão hy vọng nhất có lẽ là có một phương thất bại càng nhanh càng tốt để khôi phục lại sự yên ổn của thành phố Cừ Dương.
- Bố, tất cả những chuyện trên đều không cần phải nói nữa, nếu như con gặp phải việc này mà không làm liền cảm thấy có lỗi với lương tâm, vậy nên phía trước bất luận có khó khăn lớn hơn nữa, con cũng giải quyết chuyện này, điều mà dân chúng cần, chính là điều mà con cần phải làm, điều con cần bây giờ là tìm hiểu nhiều hơn nữa về tình hình của Phùng Chế Dương, không thể đánh trận vào những chỗ mà ta không nắm chắc!
Nhận ra dũng khí của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu biết Diệp Trạch Đào là con người có tính cách như thế, nếu như Diệp Trạch Đào gặp phải chuyện như vậy mà không có những lời lẽ như vầy thì không phải là Diệp Trạch Đào rồi, đúng là Diệp Trạch Đào có loại khí thế như thế này cũng mới có được sự thăng tiến nhanh trên con đường của mình.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, biết mình vốn dĩ không thể khuyên nổi Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu đành nói:

- Như thế này đi, bố sẽ sắp xếp cho con, trong hai ngày này sẽ thu thập tình hình của Phùng Chế Dương.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, con không thể tin được việc này mà con cũng muốn nhúng tay vào!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại gọi Phương Minh Dũng vào.
Nhìn về phía Phương Minh Dũng, Diệp Trạch Đào nói:
- Có một chuyện cậu giúp tôi điều tra một chút, trong thành phố có một người gọi là Chủ tịch Phùng Nghiệp Triển, trong khu công nghiệp có mấy xí nghiệp, trong thành phố cũng có một khu vui chơi giải trí, tôi muốn biết tất cả tình hình về ông ta!
Phương Minh Dũng khẽ gật đầu nói:
- Được, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Diệp Trạch Đào vẫn còn tin tưởng bản lĩnh của bọn Phương Minh Dũng. Do dự một lúc, nghĩ đến những chuyện đen tối liên quan đến Phùng Nghiệp Triển, lại nói thêm:
- Nếu như các đồng chí trong đội của chúng ta gần đây không có việc gì, hoan nghênh họ đến với thành phố Cừ Dương thăm quan một thời gian.
Phương Minh Dũng gật đầu một cái nói:
- Xin Bí thư Diệp yên tâm, tôi sẽ lập tức báo cáo việc này.
Phương Minh Dũng đã hiểu ý của mình rồi!
Diệp Trạch Đào phát hiện để nhân tài như Phương Minh Dũng đi làm làm vệ sĩ thật là nhân tài không được trong dụng.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng biết rằng bọn Phương Minh Dũng luôn luôn được giáo dục như thế này, muốn sửa cũng rất khó thay đổi, tạm thời chỉ có thể như vậy!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận